Người đăng: lachong
Trên Quỳnh Phụ Tinh, có một nơi gọi là Phong Nha sơn động, cũng chính là địa
phương mà tộc Hoàng Kim Cự Long hùng mạnh sinh sống.
Lúc này, sâu trong núi non Phong Nha sơn động, tại một nơi, xuất hiện hơn mười
đầu người, thông qua khí tức toả ra vô hình đều là cường giả cấp bậc Ngạo Thế,
đặc biệt, ngay vị trí chủ toạ là một nam tử trung niên áo xám, thân hình vạm
vỡ, mày kiếm cao vút, toàn thân toả ra một cỗ hơi thở cường đại, nhìn qua đã
biết là đại nhân vật bất phàm.
Phía dưới ngồi hai vị trí đầu là Vương Hoàng, Anh Khoa trưởng lão, kế đến còn
có Đàm Anh, Mỹ Nhàn… là những cường giả Ngạo Thế từng trải qua trận đại chiến
trong Thánh Viện.
Lâu sau, nam tử trung niên áo xám mới tức giận nói:
- Các ngươi thật quá to gan. Nhân lúc ta bế quan, không thông qua ta mà dám
phát động đại quy mô tấn công Thánh Viện. Còn có đặt lão tổ như ta vào trong
mắt không hả?
Mọi người bị doạ cho xanh mặt, không gian vô hình có một sự áp chế cường đại,
khiến ai nấy đều hít thở khó khăn.
Nam tử trung niên áo xám này bên ngoài còn được mọi người biết đến với cái tên
Doanh Chính, là lão tổ thực lực cao nhất trong tộc Hoàng Kim Cự Long. Nhìn qua
diện mạo mới chừng ngoài bốn mươi, song thực chất hắn đã sống không biết bao
nhiêu vạn năm rồi.
Bên dưới, sắc mặt Vương Hoàng tái nhợt, hẳn là thương thế sau trận chiến chưa
bình phục, thân hình hơi run rẩy nói:
- Không ngờ lão già Hùng Vương đó lại ẩn dấu sâu như thế, một hơi tấn cấp lên
Chí Tôn cảnh giới. Chuyện này đều do con quá nóng lòng báo thù mà gây nên. Xin
lão tổ trách phạt!
Trong số những người từng tham gia trận chiến, Anh Khoa, Đàm Anh và Mỹ Nhàn
may mắn sống sót trở về, thần tình rung động, nghĩ đến cảnh lão Hùng Vương
xuất động thiên uy mà cả ba rùng mình, lông tóc dựng đứng. Bọn họ một thân tu
vi Ngạo Thế, song trong mắt tồn tại Chí Tôn cường giả cũng chỉ là phận con sâu
cái kiến, tuỳ thời có thể tiêu diệt.
Nam tử trung niên áo xám hừ lạnh, cũng không khách khí nói:
- Hừ! Lũ ngu xuẩn các ngươi thì biết cái gì? Vương Hoàng trở về diện bích một
trăm năm, nghiêm cấm không được ra ngoài, những người liên quan không thể trốn
tránh, đều vào diện bích năm mươi năm hết cho ta. Ngoài ra, tổn thất của các
dòng chi thứ sẽ cho Vương Hoàng bồi thường.
Đám người Vương Hoàng, Anh Khoa, Đàm Anh, Mỹ Nhàn nghe vậy trong mắt loé nên
nét kích động, vội vàng cúi đầu đồng thanh nói:
- Con xin lĩnh mệnh!
- Đa tạ lão tổ nương tay!
Hậu quả sau trận đại chiến này không nói thì ai cũng rõ ràng, dẫu lão tổ tức
giận muốn lấy tính mạng của bọn họ thì mọi người đành cắn răng chấp nhận. Nay
chỉ là diện bích trăm năm, bảo sao lại không vui mừng.
Về tổn thất, lần này chi chính Hoàng Kim Cự Long mất hơn năm trăm thành viên
tinh anh, đều là những đầu cự long có huyết mạch cao nhất. Đồng thời, ba vị
trưởng lão Ngạo Thế sơ kỳ vẫn lạc, thật quá thảm, nếu không bồi dưỡng thêm vài
vạn năm thì khó mà khôi phục nguyên khí. Riêng các dòng chi thứ, vạn quân bị
hao tổn đến chín thành, nhất thời không cách nào ngóc đầu lên được.
Đúng lúc, một nữ tử thân hình xinh đẹp, nóng bỏng, không nhanh không chậm bước
ra, hướng lên trên nhìn Doanh Chính lão tổ hỏi:
- Trải qua trận chiến, tộc Hoàng Kim Cự Long chúng ta nguyên khí đại thương.
Lão tổ, người có phân phó gì hay không?
Nam tử trung niên áo xám liếc mắt, nghiêm giọng bảo:
- Thánh Viện có lão Hùng Vương toạ trấn, các ngươi còn muốn thế nào? Chuyện
này chấm dứt tại đây, không ai được phép bàn luận thêm.
Sau đó như suy ngẫm đến chuyện nào đó, nam tử trung niên áo xám liền nói thêm:
- Có lẽ đích thân ta phải đến Thánh Viện một chuyến. Hi vọng có thể sớm chấm
dứt chuyện này.
Đám trưởng lão long tộc đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu rằng sau khi Hùng
Vương lão tổ hiện thân thì vị thế của Thánh Viện nào còn như xưa. Ngày nay,
Thánh Viện chính là một cố thế lực đỉnh phong trên Quỳnh Phụ Tinh, giống như
một cây đại thụ đứng sừng sững giữa trời, dù mưa bão đến đâu cũng không thể
lay động.
Bao nhiêu tâm tư đành xoá bỏ, ngậm bồ hòn làm ngọt, không ít người còn hi vọng
vị Hùng Vương lão tổ khoan hồng bỏ qua. Long tộc dù thực lực cường hãn song
nếu bị một vị cường giả Chí Tôn công kích, phỏng chừng chỉ có đường diệt tộc.
Ở một địa phương bí mật nằm trong quần thể núi non của Thánh Viện, trong một
toà kiến trúc mang khí tức cổ xưa, xuất hiện hai lão nhân thần bí.
Một người trong số đó không ngờ chính là lão giả từng xuất hiện ngoài hải đảo
xa xôi.
Ngồi đối diện là một lão nhân mái tóc bạc như sương, diện mạo tuy có nét già
nua nhưng da dẻ hồng hào, tinh thần minh mẫn, đặc biệt đôi mắt ánh sáng có
thần, lấp lánh như hai ngôi sao. Lão nhân này không ai khác chính là nhân vật
truyền kỳ trong Thánh Viện, đích thực là Hùng Vương lão tổ danh chấn thiên hạ.
Ngồi một lát, Hùng Vương lão tổ khẽ vuốt chòm râu, mỉm cười nói:
- Minh lão đệ sao hôm nay lại rảnh rỗi ghé thăm ta vậy?
Thông qua cách xưng hô, cộng với khí tức ngạo nghễ vô hình toả ra, cuối cùng
danh tính lão nhân này cũng hiển lộ rồi, không ai khác ngoài Lý Công Minh,
đỉnh cấp cường giả Chí Tôn cảnh giới.
Nếu để mọi người trên Quỳnh Phụ Tinh biết ở đây có hai đại nhân vật Chí Tôn
đang ngồi luận bàn, một là Hùng Vương lão tổ, một là Lý Công Minh lão quái vật
thì hẳn là bị doạ cho sợ đứng tim. Đây là hai nhân vật phong vân nhất Quỳnh
Phụ Tinh hàng vạn năm qua.
Lý Công Minh không trả lời câu hỏi, chỉ khẽ gật đầu nói:
- Mấy vạn năm không gặp Hùng Vương lão huynh, xem ra tu vi lại tiến bộ nhiều
rồi. Thật đáng chúc mừng! Năm xưa huynh vô thanh vô tức tấn cấp lên Chí Tôn
cảnh giới, có thể coi là người đầu tiên trên Quỳnh Phụ Tinh đặt chân lên bước
này. Mọi người còn tưởng rằng ta là Chí Tôn duy nhất, song ta biết so với lão
huynh còn thua kém nhiều lắm.
Thật là một thông tin chấn động. Hoá ra không phải Lý Công Minh, mà Hùng Vương
mới là người đầu tiên trùng kích Chí Tôn thành công.
- Ta thấy Minh lão đệ cũng sắp sửa bước vào Chí Tôn trung kỳ đó thôi.
- Ha ha… Đến cảnh giới như chúng ta một chút tiến bộ đã là cực kỳ khó khăn.
Muốn từ sơ kỳ lên trung kỳ không thể nói suông, nhanh thì vài ngàn năm, chậm
thì mấy vạn năm. Khó lắm, khó lắm…!
Khách khí nói một câu, lão Hùng Vương trầm tư đôi chút, như hoài niệm về tháng
năm xưa cũ, một lát mới bảo:
- Thời khắc ta đạp nhập Chí Tôn cảnh giới còn đang chu du trong các Đại Thiên
Hà, vốn không có mặt trên Quỳnh Phụ Tinh nên mọi người không ai biết cũng
chẳng có gì là lạ. Lần này nếu không phải vì long tộc náo loạn, truyền thừa
vạn năm của Thánh Viện bị uy hiếp thì ta cũng không muốn xuất đầu lộ diện.
Ngươi cũng biết, một khi đạt đến bước này thì những chuyện trần tục không còn
quá quan trọng.
Gật đầu đồng tình, Lý Công Minh cười sang sảng nói:
- Long tộc có mắt không tròng nên mới trêu chọc vào Thánh Viện. Hùng Vương
huynh đừng nên chấp nhất.
- Tên nhóc Doanh Chính cách đây không lâu cũng đến chỗ ta. Chuyện này xem như
chấm dứt tại đây thôi. Hoàng Kim Cự Long dẫu sao cũng là máu thịt trên Quỳnh
Phụ Tinh, nên làm thế nào trong lòng ta tự có an bài.
Hùng Vương thần sắc tĩnh lặng như mặt hồ, chỉ khẽ lắc đầu cười nhẹ, không rõ
đang suy nghĩ đến chuyện gì?
Qua thêm một tuần trà, Lý Công Minh chợt nhớ đến một chuyện, liền nói:
- Gần đây Dương Ngọc Lương cũng bắt đầu bế quan trùng kích vào cảnh giới Chí
Tôn. Không biết liệu có thành công hay không?
Nghe nói, Hùng Vương tỏ vẻ hứng thú, cười bảo:
- Người này ta cũng từng gặp qua một lần, thiên phú không tệ. Chỉ cần lĩnh
ngộ pháp tắc thiên địa không thấp thì hẳn là có cơ hội. Ta đã lâu không để ý
đến chuyện trên đại lục. Không rõ lớp thiếu niên anh tài có ai nổi bật chăng?
Nhắc đến việc này, Lý Công Minh khẽ chau mày, suy nghĩ kỹ càng một lượt mới
nói:
- Mấy vạn năm nay nhìn chung không có người kỳ tài xuất chúng. Chỉ có hai
người tạm ổn, một là con sâu rượu Phan Quang Phát, là người đứng đầu tổ chức
sát thủ Thiên Địa Hội. Nhân vật còn lại là Đào Thanh, hiện đang là thái thượng
trưởng lão của Đông Hoà Môn. Cả hai người tu luyện không quá vạn năm nhưng nay
đều là Ngạo Thế đỉnh phong, tuỳ thời đều có thể đột phá lên Chí Tôn cảnh giới.
Lão Hùng Vương gật gù, quay sang bảo:
- Sự kiện đó cũng sắp đến rồi. Hi vọng là trong số những Ngạo Thế đỉnh phong
có thể tranh thủ thời cơ tấn cấp thành công. Như vậy Quỳnh Phụ Tinh chúng ta
mới có cơ hội.
Khẽ giật mình, Lý Công Minh trong lòng liền hiểu sự kiện mà lão Hùng Vương
muốn nói đến là gì, cũng không hỏi thêm, không khí lâm vào trầm lặng.
Lâu sau, chợt nhớ đến một chuyện, lão liền mở miệng nói:
- Đúng rồi! Cách đây không lâu, Linh Phách Thiên Bảng có biến hoá, đệ tam
linh phách Thuỷ Kỳ Lân đã bị thay thế bằng một cái tên mới “Lạc Hồng”.
Thần sắc Hùng Vương vốn bình tĩnh dị thường, lúc này cũng bị làm cho náo động
một phen.
- Có chuyện này sao? Bài danh đệ tam Linh Phách Thiên Bảng. Không biết kẻ nào
lại có vận số nghịch thiên đến như vậy? Nếu được bồi dưỡng tốt, nhất định ngày
sau sẽ trở thành cường giả danh chấn thiên hạ.
Lý Công Minh lắc đầu, than nhẹ bảo:
- Nghe nói không ít Đại Chí Tôn đang cho người ráo riết truy tìm. Có điều cho
đến nay, tung tích chủ nhân linh phách Lạc Hồng vẫn là một ẩn số.
Im lặng hồi lâu. Hùng Vương hai tay gõ nhẹ lên thành ghế, trong mắt dường như
đang có nét phân vân, rốt cuộc mở miệng, nghiêm trọng nói:
- Minh lão đệ một khi bước vào Chí Tôn cảnh giới có lẽ cũng nên biết một số
chuyện. Năm xưa ta ngao du qua các Đại Thiên Hà, trong lúc vô tình từ một
người bằng hữu nghe ngóng được một tin tức.
Thấy vẻ nghiêm trọng của Hùng Vương, Lý Công Minh liền ngồi thẳng người, chăm
chú lắng nghe. Nếu không sai, tin tức tiếp theo đây sẽ vô cùng chấn động.
Đợi một lát, lão Hùng Vương mới chậm rãi nói:
- Theo truyền thuyết, Chí Tôn không phải là cảnh giới cao nhất trong vũ trụ
này. Thời viễn cổ, từng có những tu luyện giả thiên phú đỉnh phong, thiên tư
trác tuyệt, nghe nói sau khi tu luyện đến Chí Tôn đại viên mãn đã thành công
bước vào một cảnh giới mới, chính là Vô Song. Một khi có tu sĩ đạt đến Vô Song
cảnh giới sẽ diễn sinh dị tượng thiên địa, không lâu sau đó bản thân họ vô
tình được thiên địa nguyên lực dẫn dắt, phá toái hư không, phi thăng đến một
tầng thế giới mới. Cường giả thời viễn cổ gọi nơi đó là Thiên Giới.
Lời nói như tiếng sấm động ngang tai, Lý Công Minh thân hình run run, lẩm bẩm
bảo:
- Vô Song cảnh giới? Thiên Giới? Chẳng lẽ chính là cảnh giới bất tử trường
sinh?
Bình thường, một khi tu vi tăng tiến, đồng dạng thọ nguyên cũng không ngừng
tăng lên. Mọi người vốn cho rằng tu luyện đến đỉnh kim tự tháp Chí Tôn cảnh
giới, tuổi thọ là vô hạn. Nhưng không, tất cả đã lầm, cường giả Chí Tôn tuy
được coi là lão bất tử song vẫn đến thời khắc gặp đại nạn, nguyên thần tiêu
tán, vĩnh viễn tan biến vào thiên địa.
Trong mười tám Đại Thiên Hà, từ khi vũ trụ khai sinh, dường như chỉ có mười
tám Đại Chí Tôn là trường tồn cùng tuế nguyệt mà thôi.
Ngay bản thân Hùng Vương, chính miệng lão nói ra nhưng rõ ràng thần sắc liên
tục biến hoá, không biết là đúng hay sai?
- Đấy chỉ là truyền thuyết, thực hư thế nào cũng không ai rõ ràng. Có lẽ chỉ
những Đại Chí Tôn mới biết được bí mật bên trong.