Lão Tổ Hùng Vương


Người đăng: lachong

Âu Dương Nhất bỗng nhiên phát hoả, mắng té tát Âu Dương Nhị.

- Cái gì? Trọng bảo như vậy tại sao các ngươi lại giữ trong người. Ta không
phải đã căn dặn kỹ càng cần tìm nơi tuyệt đối an toàn sao?

- Là do tam đệ muốn nghiên cứu nên đệ đã đưa cho hắn. Không ngờ lại xảy ra cơ
sự này.

Nhắc đến Tam Đả Thần Cước, đây chính là một bộ cước pháp đỉnh phong, huyền ảo
cao thâm, vô tình cách đây không lâu ba huynh đệ Âu Dương tìm được trong một
mộ địa bí ẩn.

Trong cùng một ngày, tam đệ thì bị người ta đánh chết, còn tổn thất mất trọng
bảo, Âu Dương Nhất bực mình nói:

- Các đệ thật quá vô dụng! Tam Đả Thần Cước nếu để lọt ra ngoài, dẫu là Ngạo
Thế cường giả cũng muốn tranh đoạt, giá trị kinh người, không tu luyện cũng có
thể đổi lấy vô số thiên tài địa bảo. Lần này thì hay rồi, huynh đệ chúng ta
trải muôn vàn khổ cực trong cái cấm địa chết tiệt kia mới có được, không ngờ
lại để cho kẻ khác ngồi không hưởng lợi.

Bị quở trách, Âu Dương Nhị lấy tay đưa lên táng cái “bốp” vào mặt mình, hối
hận nói:

- Tất cả đều do đệ. Xin lỗi đại ca!

Là thủ lĩnh trong ba huynh đệ, Âu Dương Nhất tuy có phần thất vọng nhưng vẫn
cố gắng trấn tĩnh, thở dài một tiếng, xua tay bảo:

- Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, không trách ai được. Chúng ta một thân huynh
đệ, nào có phân biệt kẻ đúng, người sai. Thôi, tạm thời quay về Thăng Long
Thành rồi tính sau. Ta muốn tìm hiểu xem kẻ nào dám xuống tay tàn nhẫn với tam
đệ như vậy. Dẫu là lật tung cả An Ký Tây đại lục cũng phải tìm ra chân tướng.

Hai người thoáng nhìn quang cảnh một lần, khẽ cúi đầu, tâm trạng chùng xuống,
cuối cùng ngự không bay đi.

Suốt hơn canh giờ không ngừng nghỉ, rốt cuộc Phạm Văn Long cũng an toàn trở
vào nội viện.

Trải qua mấy lần dùng Dòng Chảy Thời Không truyền tống, hắn bình yên trở về
Hưng Yên Phong. Nhìn quang cảnh quen thuộc, trong lòng Phạm Văn Long vô cùng
xúc động, không biết người anh em Kỳ Quan thế nào rồi.

Về gần đến nhà, Phạm Văn Long có cảm giác kỳ quái, không hiểu vì sao thường
ngày không khí huyên náo, nay lại rất trầm lặng, lác đác chỉ có một vài môn
sinh đi qua đi lại.

Đến khoảnh sân nhỏ trước gian nhà, thần thức Phạm Văn Long toả ra quét một
vòng, một lát sắc mặt vui mừng, liền gọi lớn:

- Kỳ Quan huynh đệ. Ta đã trở về rồi đây!

Kỳ Quan vốn đang ngồi tu luyện, nghe tiếng gọi liền mở mắt thu khí, vội ba
chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

- Ha ha… Con bà nó! Cái tên chết dẫm nhà ngươi lúc nào cũng khiến cho người
khác phải lo lắng.

Vừa thấy Phạm Văn Long, Kỳ Quan liền nhào đến, đấm thùm thụp vào ngực hắn,
ngoài miệng tỏ vẻ trách cứ nhưng biểu hiện vô cùng vui mừng.

Phạm Văn Long nghe tên này náo loạn một hồi, lỗ tai lùng bùng hết cả, cười
bảo:

- Được rồi, có chuyện gì vào trong nhà hãy nói.

Hai người đi vào nhà, chưa kịp uống ngụm trà, Kỳ Quan đã hỏi dồn dập một hơi
làm Phạm Văn Long choáng váng, cũng không lấy đó làm giận, biết rằng người
huynh đệ này đang quan tâm hắn, liền vui vẻ trả lời.

Hơn mười ngày không gặp, lúc này tu vi của Kỳ Quan bước vào cảnh giới Nhân Vực
cấp mười hai. Phạm Văn Long không lấy làm bất ngờ, trước khi vào nội viện Kỳ
Quan đã là Nhân Vực cấp mười một, sau đó còn phục dụng qua Tu Luyện Châu, nếu
đến nay còn chưa tiến cấp mới là chuyện kinh ngạc.

Thực sự thì tư chất của Kỳ Quan không tệ, chỉ có cái tội lười biếng, nếu chăm
chỉ tu luyện hẳn là cấp bậc cao hơn hiện tại rất nhiều.

Đây là một việc khiến cho Phạm Văn Long vui mừng, liền nhìn Kỳ Quan nói:

- Chúc mừng ngươi đã tấn cấp Nhân Vực mười hai.

Ngược lại, Kỳ Quan không hề vui chút nào, hậm hực bảo:

- Con bà nó! Có gì vui đâu. Ngươi xem ngươi đi, bây giờ đã là đỉnh giai Nhân
Vực, không lâu nữa sẽ bước chân vào cảnh giới Siêu Phàm. Tốc độ tu luyện chẳng
khác nào tên bay. Thật quá biến thái mà!

- Ha ha… Là may mắn gặp chút cơ duyên mà thôi.

Phạm Văn Long cười giả tảng, cũng không nói rõ ràng quá trình tu luyện gian
khổ ra sao.

- Phải rồi! Ở bên ngoài ta nghe nói Thánh Viện lần này bị đại quân long tộc
tấn công, sau đó Hùng Vương lão tổ hiện thân đẩy lui cường địch. Sự thể thế
nào, ngươi có thể kể lại cho ta nghe được không?

Lan man đủ thứ trên đời, cuối cùng cũng đến câu chuyện chính. Nghe hỏi, Kỳ
Quan cười ha hả, đứng dậy bước mấy bước, làm bộ dáng nghiêm trang, tay xoa xoa
cái chóp mũi, nói:

- Chuyện này nói ra thực là dài. Hôm đó, sau khi ngươi đi vào Thông Thiên
Tháp, trải qua hai ngày hai đêm bình yên vô sự thì đến trưa ngày thứ ba, bất
ngờ từ trong Thánh Điện vang lên ba mươi sáu hồi chuông, sau đó một số chư vị
trưởng lão tức tốc từ Thông Thiên Phong ngự không bay đi. Mọi người chúng ta
ai nấy đều nghi ngờ song không rõ đã xảy ra chuyện gì. Về sau, chư vị hộ pháp
thông báo, yêu cầu toàn bộ học viên quay trở về nơi ở. Lúc đó, ta cùng với Mỹ
Duyên muội vốn muốn ở lại đợi ngươi trở ra nhưng bị Lê Châu trưởng lão cảnh
cáo người nào kháng lệnh lập tức trục xuất khỏi Thánh Viện.

Phạm Văn Long im lặng lắng nghe, dường như trong đầu mường tượng ra tràng cảnh
hỗn loạn ngày hôm đó.

Thở hắt ra một hơi dài, Kỳ Quan kể tiếp:

- Ta cùng với mọi người trở về Hưng Yên Phong. Không lâu sau chợt truyền đến
một tin tức kinh động, đó là ngọn Thông Thiên Phong bị phá huỷ, ngay cả Thông
Thiên Tháp cũng sụp đổ, chìm trong biển lửa. Nghe tin ta vô cùng lo lắng, liền
liều mạng muốn đến Thông Thiên Phong xem rõ thực hư. Đáng tiếc là lúc này các
cỗ Dòng Chảy Thời Không đã bị Thánh Viện đóng chặt, không cách nào có thể khởi
động truyền tống. Mọi người trên Hưng Yên Phong nhất thời không có thêm tin
tức, chỉ loáng thoáng nghe đồn rằng long tộc tấn công Thánh Viện, đang giao
chiến ác liệt tại Vân Hải.

Đến đây, Phạm Văn Long liền rõ ràng phần nào câu chuyện. Hẳn là Thông Thiên
Tháp bị phá huỷ, bản thân hắn cùng những môn sinh bên trong liền được truyền
tống ra những địa phương bên ngoài. Không sai biệt so với phỏng đoán của lão
Kim trước đó.

- Sau đó mọi chuyện thế nào?

Nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của Phạm Văn Long, trong lòng Kỳ Quan cố nhịn cười, nghiêm
giọng nói:

- Thánh Viện vốn có một đại trận bảo hộ, tên là Vô Tâm Kiếm Trận. Ban đầu
kiếm trận chi uy, vô số thành viên long tộc phải bỏ mạng. Nhưng mà về sau
không ngờ lại bị cường giả long tộc phá vỡ. Long tộc huy động hơn năm trăm đầu
Hoàng Kim Cự Long, còn có mười gã cường giả Ngạo Thế đồng thời công kích. Vào
thời khắc phi thường này, sáu vị đại trưởng lão đã hiện thân, cùng với viện
chủ là bảy cường giả Ngạo Thế, kiên cường chiến đấu. Còn nữa, Thánh Viện xuất
hiện một đại đội binh mã, đều là cường giả Phá Không, ngót nghét ba, bốn trăm
người. Từ đó miễn cưỡng có thể đối kháng cùng đội quân long tộc. Kết quả là
Thánh Viện tử thương trầm trọng, long tộc cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, tạo
thành cục diện lưỡng bại câu thương, máu chảy thành sông, thi cốt chất thành
núi.

Vừa kể, giọng Kỳ Quan vừa run rẩy, đối với chiến tranh khủng bố cấp bậc này,
bản thân hắn ngay cả trong tư tưởng còn không dám nghĩ đến.

Phạm Văn Long cũng rung động mãnh liệt, chỉ nghĩ đến việc gần hai mươi cường
giả Ngạo Thế tranh đấu, thật quá kích thích lòng người.

- Vì lực lượng long tộc đông đảo, cấp bậc cường giả đỉnh tiêm nhân số cũng
nhiều hơn nên cuối cùng đã dần chiếm ưu thế. Bên Thánh Viện tổn thất mất hai
vị đại trưởng lão, nguyên khí tổn thương trầm trọng. Viện chủ Nguyễn Phong
liền quyết định bỏ Vân Hải, rút toàn bộ binh mã vào nội viện, hi vọng chống đỡ
cho đến khi viện binh xuất hiện. Long tộc nào bỏ lỡ thời cơ, liền xuất động
toàn bộ cường giả cùng đại quân Hoàng Kim Cự Long, một đường thẳng tiến xông
vào, ý định đánh thẳng lên ngọn Lạc Vân Phong. Vì thành viên long tộc cũng bị
chết vô số nên sau đó bọn chúng hoá điên, những nơi nào long tộc đi qua đều bị
san bằng, rất nhiều môn sinh xui xẻo đã phải bỏ mạng.

Nhắc đến hàng ngàn con người đã chết một cách oan uổng, Kỳ Quan hơi trầm lại,
không hề còn nét đùa giỡn, cợt nhả như ngày thường. Riêng Phạm Văn Long cũng
biết sắp đến lúc cao trào, liền dỏng tai lắng nghe.

- Đúng lúc đại quân của long tộc dồn ép Thánh Viện co cụm tại Lạc Vân Phong,
bất ngờ trên không trung xuất hiện một thân ảnh. Viện chủ Nguyễn Phong cùng
chư vị đại trưởng lão nhìn thấy thân ảnh này thì vừa vui mừng vừa sợ hãi. Về
sau truyền ra mới biết chính là Hùng Vương lão tổ.

Nhắc đến vị lão tổ tồn tại trong truyền thuyết, Kỳ Quan không dấu được sự kinh
thán, cố kìm nén giọng mà kể:

- Hùng Vương lão tổ không ngờ đã trở thành Chí Tôn cường giả, người đại triển
thần uy, chỉ trong một chiêu liền đánh chết ba tên Ngạo Thế sơ kỳ bên long
tộc. Vương Hoàng là thống lĩnh tu vi Ngạo Thế trung kỳ, bị lão tổ tát một cái
chút nữa đã bỏ mạng, quá sợ hãi đành cướp đường mà chạy. Kế đó, lão tổ thuận
tay vả ra một chưởng làm thiên địa biến sắc, hơn năm trăm đầu Hoàng Kim Cự
Long không con nào sống sót, gần vạn long tộc dòng chi thứ toàn quân bị tiêu
diệt.

Quả nhiên không mấy khác biệt với lời kể của nam tử trung niên bên trong tửu
lầu. Nghĩ về trận đại chiến, Phạm Văn Long rùng mình, bảo:

- Cũng may mắn là chiến tranh không lây lan đến Hưng Yên Phong. Nếu ngươi xảy
ra chuyện, ta thật không biết phải ăn nói với đại bá như thế nào.

Kỳ Quan há miệng cười lớn, trở về nguyên hình nguyên dạng, nói:

- Bản thân ta ở hiền gặp lành. Ngươi đừng có mà nói gở. Khà khà…!

Phạm Văn Long lườm hắn một cái, trong đầu nhớ đến một chuyện liền hỏi:

- Phải rồi! Sao ta thấy không khí trên Hưng Yên Phong có vẻ im ắng hơn ngày
thường?

Khịt khịt cái mũi, Kỳ Quan xua tay đáp:

- Không có gì hết! Bọn họ đang cắm đầu cắm cổ bế quan tu luyện đó thôi.

Khẽ gật đầu, Phạm Văn Long âm thầm suy đoán hẳn là trải qua sự việc Thánh Viện
bị long tộc tấn công, cho đến sự xuất hiện của Hùng Vương lão tổ vô tình đã
trở thành một liều thuốc kích thích cực mạnh, khiến lòng người khẩn trương,
điên cuồng lao vào tu luyện.

Trong toà Thánh Điện.

Viện chủ Nguyễn Phong vững vàng trên ghế chủ toạ, bên dưới có đầy đủ chư vị
trưởng lão Thánh Viện, một số người khí tức có phần suy yếu, thân mang thương
thế.

Đúng lúc này, lão viện chủ lên tiếng nói:

- Hoàng Phương trưởng lão lo liệu kiểm tra thương tổn sau trận chiến. Kết quả
thế nào rồi?

Hoàng Phương trưởng lão liền đứng lên, chắp tay nói:

- Bẩm viện chủ. Lần này Thánh Viện tổn thất rất nặng nề, ngoài Y Nhu đại
trưởng lão vẫn lạc, còn có một trăm năm mươi hai cường giả Phá Không hi sinh,
bốn trưởng lão vùi thân trong trận chiến. Riêng cấp bậc Nhân Vực, Siêu Phàm,
Xuất Trần hao tổn thế nào nhất thời không thể đo đếm số lượng chính xác.

Nghe báo cáo, viện chủ Nguyễn Phong thở dài một hơi, về sau mới nói:

- Thánh Viện tuy có tổn thương nguyên khí nhưng còn tốt hơn long tộc rất
nhiều. Chín thành binh mã của long tộc đã bị chúng ta đánh chết, đó cũng là
một sự thắng lợi.

Sau khi trải qua trận chiến, các vị đại trưởng lão người nào trên người cũng
có thương thế, liền cấp tốc trở về bế quan trị liệu. Chỉ có viện chủ Nguyễn
Phong là thân mang trọng trách nên nhất thời không thể phân tâm.

Bên dưới, trong số chư vị trưởng lão, một vị mỹ phụ phu nhân bước ra, cung
kính nói:

- Viện chủ! Không biết lão tổ tin tức thế nào? Viện chủ có thể cho mọi người
biết hay không?

Hôm đó, mọi người vốn trong tuyệt vọng, không ngờ vào thời khắc phi thường
nguy hiểm, Hùng Vương lão tổ bất ngờ xuất hiện, một thân tu vi Chí Tôn cường
giả khuấy đảo thiên địa, lật ngược thế cờ, mang thắng lợi về cho Thánh Viện.

Đối với vị lão tổ tồn tại trong truyền thuyết, ai nấy đều rất muốn có cơ hội
diện kiến. Cơ mà sau khi trận chiến kết thúc, lão tổ đã biến mất, không chút
tin tức.

Viện chủ Nguyễn Phong quét mắt đầy thâm ý bao trùm hết thảy, nhàn nhạt giọng
nói:

- Tung tích lão tổ như thế nào không phải hạng tiểu bối như chúng ta bàn
luận. Các ngươi chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi.

Ngay bản thân viện chủ Nguyễn Phong đến tận bây giờ vẫn còn rung động mãnh
liệt, lão tổ đã đặt chân vào cảnh giới Chí Tôn cường giả, việc này đại biểu
cho điều gì lão rất rõ ràng, không bao lâu nữa, nhất định Thánh Viện sẽ bước
lên một vị thế mới, phong quang vô hạn.

Mọi người trong đại điện nghe vậy không ai dám bày tỏ thái độ nữa. Hùng Vương
lão tổ cao cao tại thượng, được một lần trông thấy người xuất thủ cũng đủ làm
con người ta mãn nguyện rồi.


Lạc Hồng Truyền Kỳ - Chương #82