Người đăng: lachong
Đang một đường di chuyển, Phạm Văn Long trong sát na đã nhận ra mùi vị nguy
hiểm, chỉ là đối phương tập kích bất ngờ, hơn nữa, thực lực người này rất cao
nên căn bản là giơ thân chịu trận.
Đùng…!
Bị một đòn giáng vào lưng, Phạm Văn Long mắt muốn nổ đom đóm, đau đến chút nữa
thì đã ngất xỉu.
Không bao lâu, một tia cầu vồng đổ xuống hoá thành một nam tử trung niên cao
to vạm vỡ, nhìn kỹ, chính là Âu Dương Tam, tu vi Xuất Trần sơ kỳ.
Sau khi lĩnh mệnh của Ngô Mạnh Cường, ba huynh đệ Âu Dương liền phân chia
thành ba hướng khác nhau truy đuổi.
Riêng em út Âu Dương Tam bay một đoạn khá xa, còn đang phân vân liệu có sai
đường hướng, vừa hay thấy thấp thoáng bóng dáng của Phạm Văn Long, rất có thể
đây là người thanh niên áo xanh trong lời thiếu chủ.
Do thiếu chủ yêu cầu bắt sống nên một chưởng vừa rồi Âu Dương Tam chỉ vận dụng
hai thành công lực, nếu không nương tay, lấy thực lực Xuất Trần sơ kỳ của hắn
thì chắc hẳn Phạm Văn Long mạng sống đi tong.
Khí tức cường giả bá đạo phóng xuất, Âu Dương Tam cười nhạt bảo:
- Chỉ là một thằng nhóc Nhân Vực nho nhỏ, vậy mà cũng dám động vào thiếu chủ
Ngô gia?
Đau đớn qua đi, Phạm Văn Long cố gắng đứng lên, đến khi nhìn rõ diện mạo nhưng
nào nhận ra đối phương là ai. Có điều, hắn mơ hồ cảm nhận tu vi người này cực
cao. Khí huyết trên người vừa động liền bị một nguồn năng lượng bá đạo khống
chế, linh lực như bị giam cầm, không cách nào thi triển.
Dựa vào kinh nghiệm thực chiến trước đó với gã Lê Vinh, trong lòng Văn Long
phỏng đoán hẳn là Xuất Trần cường giả.
Lại nghe Âu Dương Tam nhắc đến Ngô gia, còn có “thiếu chủ”, trong đầu Văn Long
chợt loé lên một cái tên.
- Ngươi là người của Ngô Mạnh Cường?
Âu Dương Tam còn đang lo lắng không rõ đây có đúng là người cần tìm hay không,
nghe vậy cười ha hả, vui mừng nói:
- Ha ha… Quả không sai! Nếu đã nhận biết hẳn là người thiếu chủ cần tìm. Khôn
hồn mau thành thật cùng ta trở về Thăng Long Thành một chuyến.
Phạm Văn Long tâm trí diễn giải cực nhanh. Hắn và Ngô Mạnh Cường không quen
không biết, vốn dĩ chỉ đụng độ một lần duy nhất, nhất định có liên quan đến sự
việc trong Kỳ Duyên Viện.
- Không ổn! Tên khốn đó chắc là phỏng đoán ta có quan hệ với Tiên Dung, muốn
từ chỗ ta điều tra tung tích của nàng.
Thoáng suy ngẫm, Phạm Văn Long âm thầm tính kế. Bản thân hắn đâu ngu ngốc đâm
đầu vào nơi nguy hiểm, với tính cách tàn độc của Ngô Mạnh Cường, rơi vào tay
hắn không chết thì cũng bị trầy da tróc thịt.
Phạm Văn Long thay đổi tư thế, vội vàng chắp tay hành lễ, thành khẩn nói:
- Có lẽ đại nhân đã nhận nhầm người chăng? Ở Thăng Long Thành, Ngô thiếu chủ
tiếng tăm lừng lẫy, có ai chưa từng nghe danh. Vãn bối chỉ là một Nhân Vực nho
nhỏ, đâu dám trêu chọc đến Ngô đại thiếu chủ.
Âu Dương Tam quan sát hành động của Phạm Văn Long, không cần biết là thật hay
giả, bảo:
- Hừ! Ta cóc quan tâm có phải là ngươi hay không? Cứ mang về rồi tính, nếu
sai, sẽ thả cho ngươi tự do rời đi.
Thần sắc Phạm Văn Long duy trì sự bình tĩnh, nói:
- Vãn bối là môn sinh Thánh Viện, hiện trên người đang có công vụ quan trọng
cần gấp rút trở về. Mong đại nhân suy xét cho!
- Câm miệng! Chỉ là một Nhân Vực nho nhỏ mà dám mang Thánh Viện ra doạ ta
sao? Còn nhiều lời đừng trách ta không khách khí.
Người này sau khi nghe xong một mặt vẫn lạnh lùng nhìn thoảng qua về
phía Phạm Văn Long, căn bản không để ý tới lời đề nghị của hắn.
Phạm Văn Long ngẩn ra đưa mắt nhìn, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì,
nói:
- Nếu vậy vãn bối sẽ đi cùng đại nhân một chuyến. Sau đó quay trở về cũng
không muộn.
Âu Dương Tam không rõ người này quan hệ tốt xấu thế nào với thiếu chủ nên tạm
thời vẫn không quá cưỡng ép. Thấy Phạm Văn Long ngoan ngoãn đáp ứng, hắn hừ
lạnh một tiếng, có phần hoà hoãn nói:
- Mau lại đây, ta sẽ đưa ngươi ngự không phi hành trở về Thăng Long Thành.
Phạm Văn Long khẽ cười, thân hình chậm rãi tiến lại gần, khoảng cách còn
khoảng vài bước chân, đột nhiên đôi tay khẽ động, không gian chung quanh người
sinh ra một sự biến hoá.
- Ngươi xem, đằng sau có ai kìa?
Âu Dương Tam đứng ở một bên thần sắc khẽ biến, miệng "Ồ" một tiếng, nhưng
sau đó mang vẻ mặt khinh thường lãnh ý nói:
- Chút tài mọn. Chỉ là Nhân Vực mà đòi thoát khỏi tay ta hay sao?
Phạm Văn Long không để ý đến đối phương, hai mắt nheo lại tràn ra một tia
lãnh ý, khoé miệng khẽ cong lên, nở một nụ cười đầy quỷ dị.
Chíu…!
Một âm thanh khe khẽ vang lên, rất nhanh, thân hình Phạm Văn Long hoá thành
chùm tàn ảnh, cấp tốc thối lui ra xa.
Tuy linh lực trong người đình trệ nhưng tinh thần lực vẫn cực kỳ sung mãn,
miễn cưỡng khống chế Phong nguyên tố thôi động Phong Quyển Tàn Vân.
- Đây là…?
Lúc này, Âu Dương Tam giật mình kinh hãi, không biết từ bao giờ ngay trước mắt
xuất hiện một hạt châu kỳ lạ, năng nượng toả ra vô cùng khủng bố, tuyệt đối
vượt trội hơn thực lực của bản thân hắn.
- Đi chết đi.
Âu Dương Tam mồ hôi chảy ròng ròng, vừa định triển khai biện pháp phòng ngự
chợt nghe thanh âm khô khốc của Phạm Văn Long vang lên, liền đó là một tiếng
nổ đinh tai.
Bùm~
Không gian vỡ nát, một cỗ lực lượng cường đại bất ngờ xuất hiện, vừa chạm vào
thân thể Âu Dương Tam liền xộc thẳng vào bên trong. Âu Dương Tam hoảng sợ, chỉ
thấy nội thể có một nguồn năng lượng xâm nhập, nháy mắt, đan điền bị chấn vỡ,
cùng lúc kinh mạch bị phá huỷ hoàn toàn.
Ánh mắt Âu Dương Tam tràn ngập kinh hoàng, muốn hét lên một tiếng song không
kịp nữa rồi. Thân thể bành trướng, căng tròn như cái trống, “bùm” một tiếng
liền nổ tan xác.
Không ngờ cứ đơn giản như vậy mà Xuất Trần sơ kỳ vô thanh vô tức biến mất khỏi
thế gian.
Dù ở khoảng cách khá xa nhưng Phạm Văn Long vẫn chịu ảnh hưởng của nguồn năng
lượng khuếch tán, khí huyết nhộn nhạo khó chịu, khoé miệng tràn ra một dòng
máu. May mắn mà hắn nhanh chân chạy trước, nếu ở cự ly gần e rằng không chết
cũng nội thương nghiêm trọng.
- Khụ… Khụ…
Hắn ôm ngực, ho khan vài tiếng, cố gắng điều chỉnh hơi thở.
- Sát Châu quả nhiên bá đạo. Một kích toàn lực của Xuất Trần hậu kỳ. Thật
kinh khủng!
Nói chính xác, vừa rồi Phạm Văn Long biết bản thân khó thoát, liền tương kế tự
kế, trên tay cầm sẵn Sát Châu, chính là kiện bảo vật phòng thân mà Thảo Linh
đường chủ đã đưa trước khi hắn đi vào Thông Thiên Tháp.
Không rõ hiệu quả thế nào nên Phạm Văn Long rất lo lắng. Để chắc chắn nhất,
hắn mạo hiểm mon men đến gần, đợi khi Âu Dương Tam buông lỏng cảnh giác liền
xuất ngay một đòn chí mạng.
Thật oan uổng cho Âu Dương Tam, nếu cảnh giác kịp thời phòng ngự thì không đến
nỗi vong mạng. Chỉ trách bản thân hắn quá coi thường Phạm Văn Long, để cho hắn
có cơ hội xuất thủ. Đến khi chết, Âu Dương Tam cũng không rõ nguyên nhân vì
sao.
Thần thức Phạm Văn Long nhẹ nhàng phóng xuất. Ngay nơi Âu Dương Tam vừa nổ tan
xác, chợt nhìn thấy một vật, đôi mắt sáng rực, cười nói:
- Quả nhiên có Không Gian Giới Chỉ. Ha ha…
Vài ngày trước, sau khi Dương Hoàng Yến diệt sát gã Lê Vinh, lúc thu dọn chiến
trường Phạm Văn Long cũng thu được một kiện Không Gian Giới Chỉ. Lần này quen
mùi, dĩ nhiên không thể bỏ qua thu hoạch.
Không Gian Giới Chỉ tuy chỉ là một hạ đẳng pháp bảo, nhưng để chế tạo thành
công cần dùng một số tài nguyên quý hiếm, độ bền cực cao. Bình thường rất khó
có thể phá huỷ. Sau khi trích máu nhận chủ, người ngoài không cách nào lấy
được đồ đạc bên trong. Nhưng nếu chủ nhân bỏ mạng, như trường hợp của Lê Vinh
và Âu Dương Tam, Không Gian Giới Chỉ đồng dạng sẽ trở thành vật vô chủ, vô
tình để cho Phạm Văn Long hưởng lợi. Nghe nói các cường giả đỉnh cao còn có
những thủ đoạn riêng để bảo vệ, dẫu một mai vẫn lạc thì Không Gian Giới Chỉ
cũng không bị kẻ khác dễ dàng mở ra.
Phạm Văn Long hít sâu một hơi, vui sướng nhặt lên thu vào trong Không Gian
Giới Chỉ của chính mình. Thời điểm này không phải lúc thích hợp để kiểm tra
xem bên trong có gì.
Sau khi quét thần thức một lượt kỹ càng, thấy không còn bỏ sót điều gì quan
trọng, Phạm Văn Long phóng người hóa thành một cái bóng đen lao đi vun vút.
Có bao nhiêu linh lực trong người, hắn phóng xuất ra toàn bộ. Tinh thần lực
cũng triển khai đến cực hạn. Phạm Văn Long phỏng đoán Âu Dương Tam nhất định
còn có đồng bọn, tốt nhất vẫn nên chuồn gấp khỏi địa phương hung hiểm này.
Không bao lâu, quả nhiên có hai cái bóng xuất hiện ngay tại nơi Phạm Văn Long
rời đi.
Trên không trung, Âu Dương Nhất nhíu mày, nói:
- Rõ ràng khí tức của tam đệ vẫn còn lưu lại. Không biết tại sao vô cớ biến
mất?
Bên cạnh, Âu Dương Nhị vẻ mặt cũng nghi hoặc, lát sau liền đáp xuống mặt đất,
tỉ mỉ quan sát một hồi, hắn liền hoảng hốt la lớn:
- Đại ca! Là quần áo của tam đệ. Còn có dấu vết năng lượng ba động, không lẽ
đã xảy ra chuyện chẳng lành rồi sao?
Âu Dương Nhất vội vàng lại gần kiểm tra, thấy chung quanh còn vương vãi không
ít máu thịt bầy nhầy, kinh hoảng nói:
- Không ổn! Dường như gặp phải cường giả, bị một chiêu đánh chết. Ngay cả
thân xác cũng bị nổ tan tành.
Nghe đại ca nói, Âu Dương Nhị khóc rống lên:
- Tam đệ! Là ai giết chết đệ? Âu Dương Nhị ta thề sẽ làm cho hắn sống không
bằng chết.
Ba huynh đệ Âu Dương cùng chung huyết thống, từ nhỏ đến lớn vẫn ở cạnh nhau.
Lần này Âu Dương Tam bỏ mạng không rõ căn nguyên khiến hai người vô cùng
thương tâm.
Âu Dương Nhị khóc lóc một hồi, đôi mắt chợt sắc lạnh băng hàn, nói:
- Chẳng lẽ hung thủ là gã thanh niên áo xanh mà thiếu chủ nhắc đến?
Khác với nhị đệ, Âu Dương Nhất tâm tư cẩn mật, vỗ vai hắn nói:
- Chắc là không phải. Bản lĩnh của tam đệ dẫu là đụng độ Xuất Trần đỉnh giai
cũng miễn cưỡng đối kháng trong thời gian ngắn. Dựa vào một chiêu có thể đánh
chết tam đệ, nhiều khả năng là cường giả Phá Không sơ kỳ trở lên.
Theo lý thuyết thì đúng là như vậy, song căn bản không ai nghĩ đến trên người
Phạm Văn Long lại có Sát Châu, là kiện pháp bảo ẩn chứa một kích cực mạnh
tương đương Xuất Trần hậu kỳ, còn ra tay chớp nhoáng bất ngờ, làm sao Âu Dương
Tam kịp phòng bị.
Thoáng im lặng, bỗng Âu Dương Nhị la hoảng.
- Không tốt rồi đại ca. Không Gian Giới Chỉ của tam đệ đâu?
Thấy có điều không ổn, Âu Dương Nhất liền hỏi:
- Sao vậy nhị đệ?
Âu Dương Nhị run rẩy thân mình, nói:
- Tam Đả Thần Cước do tam đệ cất giữ. Chắc là vẫn nằm trong Không Gian Giới
Chỉ của hắn.