Người đăng: lachong
Nghe Phạm Văn Long nói vậy, nam tử trung niên đôi mắt vụt sáng, chăm chú lắng
nghe.
- Ở quê hương đệ, có một nơi gọi là núi Mẫu Sơn. Rượu Mẫu Sơn do chính tay
của những người dân tộc Dao sống trên đỉnh núi Mẫu Sơn, chưng cất bằng phương
thức truyền thống được lưu truyền từ đời này qua đời khác. Để có thể nấu được
loại rượu này, ngoài nguyên liệu chính là gạo và nước suối đầu nguồn nằm trên
đỉnh núi, còn có chất gây men không thể thiếu đó là lá rừng. Men lá được pha
chế từ hơn ba mươi loại thảo dược quý hiếm khác nhau. Sau khi các loại thảo
dược này đã được rửa sạch, băm nhỏ và phơi khô thì sẽ mang ra trộn đều chúng
lại với nhau, giã nhỏ rồi đem đun. Đợt nước đầu tiên dùng để nhào bột, nước
hai dùng để ngâm gạo.
Phạm Văn Long trong lúc vô tình nhớ đến ở Địa Cầu có một loại rượu Mẫu Sơn nổi
tiếng, liền thuận miệng kể lại.
Nam tử trung niên càng nghe càng thấy thích thú, tò mò hỏi:
- Phương pháp nấu kỳ công là vậy, không biết mùi vị của rượu ra sao?
Ngày trước ở trong Bạch Bang, Phạm Văn Long không ít lần uống qua loại rượu
này nên còn nhớ rất rõ ràng, liền nói:
- Rượu Mẫu Sơn thơm ngon và trong vắt như nước suối, uống rất dịu nhẹ, vị đậm
đà, lại không quá cay nồng mà cũng không quá nhạt, mang một hương vị đặc
trưng, thơm dịu của lá và rễ cây thuốc miền núi. Nếu trên ngọn Mẫu Sơn uống
một bầu rượu, sẽ hiểu được trong rượu không chỉ mang tấm lòng, công sức của
người nấu, mà còn mang cả độ cao hùng vĩ của núi non Mẫu Sơn, cả sự tinh khiết
của suối, sự ngạt ngào của hương rừng Mẫu Sơn.
Ngồi đối diện, nam tử trung niên đập bàn cái “bốp”, cười ha hả nói:
- Tuyệt! Quả là một thứ rượu ngon. Quê hương của Văn Long tiểu đệ nằm ở đâu?
Ta cũng muốn đến một phen thưởng thức rượu Mẫu Sơn này.
Đáng tiếc thay, ngọn Mẫu Sơn nào phải là địa phương nằm trên Quỳnh Phụ Tinh.
Không lẽ lại nói nó nằm ở Địa Cầu? Cuối cùng, Phạm Văn Long đành cắn răng nói
dối không chút đỏ mặt, đáp:
- Thực không dám dấu, đệ cũng chỉ là vô tình nghe các vị tiền bối trong tộc
bàn luận mới biết. Còn địa phương cụ thể thế nào, nghe nói ngày nay đã không
còn tồn tại nữa. Hiện trong nhân gian chỉ lưu truyền những phiên bản không
chính thống mà thôi.
- Thật vậy sao?? Đáng tiếc… Đáng tiếc!
Vốn đang vui vẻ, bị dội một gáo nước lạnh khiến sắc mặt nam tử trung niên vô
cùng buồn bã, không rõ là đang tiếc vì rượu quý nay đã không còn hay tiếc vì
bản thân sinh sau đẻ muộn. Thấy hắn than thở hồi lâu, Phạm Văn Long mới biết
người này yêu rượu như mạng, không đành lòng liền chuyển qua đề tài khác:
- Phát đại ca đừng buồn. Nếu có cơ hội không chừng sẽ có dịp được thưởng rượu
Mẫu Sơn chính cống. Phải rồi, không biết gần đây có tin tức gì của Thánh Viện
hay chăng?
- Đệ có liên quan gì đến Thánh Viện sao?
Nghe danh Thánh Viện, đột nhiên vẻ mặt nam tử trung niên biến đổi, trở nên
nghiêm túc dị thường. Phạm Văn Long cảm giác có điều không ổn, cũng thành thật
nói:
- Tiểu đệ vốn là môn sinh Thánh Viện, vì có chút công việc nên phải đi xa một
chuyến, cũng vừa quay trở về không lâu.
- Hoá ra là như vậy. Chuyện này…!
Nghe trong biểu tình của đối phương, Phạm Văn Long đoán hẳn là có chuyện trọng
đại rồi, chỉ là không biết hoạ hay phúc đây?
Đôi mắt nam tử trung niên nhìn ra xa, tay nâng bát rượu uống sạch, thoáng trầm
ngâm nói:
- Cách đây chừng hai tuần, Thánh Viện gặp đại nạn, bị long tộc bất ngờ vây
công. Vô Tâm Kiếm Trận nổi danh bị phá vỡ. Tại địa phương Vân Hải, vô số tu sĩ
lẫn thành viên long tộc bỏ mạng, xác chết chất cao như núi. Nghe nói bên Thánh
Viện tổn thất nặng nề, có vài Ngạo Thế sơ kỳ vẫn lạc, quân đội thương vong
thảm trọng. Có điều, long tộc cũng không khá hơn là bao, Vương Hoàng là Ngạo
Thế trung kỳ bị thương nặng, riêng long đoàn chi chính Hoàng Kim Cự Long tổn
thất non nửa.
Ngừng một chút, hắn mới nói tiếp:
- Ban đầu, long tộc còn uý kỵ đôi chút, về sau như bị chọc giận liền bất chấp
hết thảy, xông vào Thánh Viện làm loạn, ngay cả những môn sinh tu vi Nhân Vực,
Siêu Phàm cũng bị chém giết không tha. Hay tin, không ít cường giả thực lực
cực mạnh là môn sinh xuất thân từ Thánh Viện liền cấp tốc trở về cứu nguy, có
điều bọn họ phân bố rải rác khắp Quỳnh Phụ Tinh, lúc về đến nơi e rằng đã quá
muộn.
Nghe nam tử trung niên kể lại, Phạm Văn Long trái tim như bị bóp nghẹn, đầu óc
trống rỗng, trong lòng vô cùng lo lắng cho Kỳ Quan huynh đệ.
Kinh hãi qua đi, hắn cố gặng hỏi:
- Không biết về sau thế nào? Chẳng lẽ Thánh Viện đã bị diệt vong sao?
Thấy biểu hiện kinh hoảng của hắn, nam tử trung niên ánh mắt nhìn thâm ý, cười
ha hả nói:
- Hẳn là Văn Long tiểu đệ vào Thánh Viện chưa lâu nên có nhiều nội tình còn
không biết. Thánh Viện đâu phải hạng xoàng, làm sao có thể dễ dàng bị xoá sổ
như thế. Trong thời khắc kinh hiểm, vị thái thượng lão tổ của Thánh Viện rốt
cuộc cũng hiện thân.
- Chính là Hùng Vương lão tổ?
Nam tử trung niên thản nhiên, ngữ khí có đôi phần hoài niệm kỳ lạ, nói:
- Đúng vậy! Ài… Có điều không ngờ lão già này vô thanh vô tức đã thành công
tiến vào Chí Tôn, trở thành một tồn tại phi thường khủng bố.
Thông tin như một tảng đá lớn thả vào mặt hồ tĩnh lặng.
Hít…!
Chí Tôn! Là cường giả đỉnh cao, đứng trên chóp của kim tự tháp tu luyện. Phạm
Văn Long đi hết từ kinh hãi này đến ngạc nhiên khác, cảm xúc liên tục biến
hoá, hít thở ngày càng khó khăn.
Theo ghi chép trong Thánh Viện, lão tổ Hùng Vương đã mất tích hàng vạn năm,
không ngờ lúc này đột nhiên xuất hiện, còn ngang nhiên bước vào cảnh giới Chí
Tôn. Cường giả cấp bậc này, dù chỉ là một cái giơ chân nhấc tay cũng mang sức
mạnh huỷ thiên diệt địa.
Nam tử trung niên biết là Phạm Văn Long còn đang kinh hoảng, hắn cũng không
vội, ngồi nhâm nhi uống rượu.
Không lâu sau, thanh âm của Phạm Văn Long trở về bình thường, hỏi:
- Phát đại ca. Trận chiến sau đó thế nào?
Nam tử trung niên mắt loé tinh quang, dường như rất hứng thú với Phạm Văn
Long, chỉ là cảnh giới Nhân Vực song tâm cảnh không tệ, đổi lại là người
thường không bị những lời nói trên doạ cho nửa ngày mới là lạ.
- Còn sao nữa. Chí Tôn cường giả nào để cho đám Ngạo Thế cỏn con làm loạn.
Lão Hùng Vương tuỳ tiện vung tay mấy cái liền tát chết ba Ngạo Thế sơ kỳ của
long tộc. Ngay cả gã Vương Hoàng thống lĩnh, một thân tu vi Ngạo Thế trung kỳ
cũng bị một tát làm cho vỡ mật, cuối cùng bỏ lại tàn quân mà chạy trốn.
Lúc này, trong đầu Phạm Văn Long chợt loé lên một cảnh tượng, chính là trận
chiến của ba trưởng lão với Hoàng Kim Cự Long.
Vương Hoàng? Không có lẽ chính là người từng có thần hồn hiện thân trong Tây
Nguyên cấm địa?
Thật là, chưa ai như gã Phạm Văn Long này. Nguyên nhân sâu sa của trận chiến
này vốn chính một tay hắn gây nên, vậy mà từ đầu đến cuối vẫn mơ mơ hồ hồ.
Suy ngẫm giây lát, Phạm Văn Long liền nhanh chóng quyết định.
- Đa tạ Phát đại ca đã thông tin. Có lẽ tiểu đệ cần gấp rút trở về Thánh Viện
một chuyến.
Nam tử trung niên khẽ gật gù, nói:
- Cũng tốt. Ta cũng có chút công việc cần phải giải quyết, xem ra đến lúc
chia tay rồi.
Dứt lời, thân ảnh nam tử trung niên ngay tức thì biến mất vô ảnh vô tung. Phạm
Văn Long chưa kịp kinh hãi, bỗng một đạo truyền âm rót vào trong đầu:
- Ta với ngươi xem như có duyên. Tặng ngươi khối lệnh bài này, trên Quỳnh Phụ
Tinh cũng có chút hữu dụng.
Phạm Văn Long vừa đảo mắt liền thấy trên bàn xuất hiện một khối lệnh bài to
bằng bàn tay. Hắn vội cầm lên xem chỉ thấy hai mặt trước sau có khắc hai chữ
“Thiên” và “Địa”, còn nguyên liệu làm lệnh bài này là gì bản thân hắn không
rõ.
Điều đáng sợ là nam tử trung niên này trước đó trên người không hề có một tia
linh lực dao động, nhưng chứng kiến một màn vừa rồi, Phạm Văn Long liền dễ
dàng khẳng định, đây tuyệt nhiên là một siêu cấp cường giả.
Trong lòng vốn đang lo lắng cho huynh đệ Kỳ Quan, vậy nên Phạm Văn Long không
nấn ná, liền bỏ lại linh đồng cho tửu lầu rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Phạm Văn Long tâm thần vẫn còn suy nghĩ đến sự việc của Thánh Viện. Không hiểu
nguyên cớ gì mà long tộc lại ngang nhiên xuất động binh mã.
- Liệu có liên quan gì đến Hoàng Kim Cự Long hay chăng?
Càng nghĩ càng đau đầu, hắn chỉ là một Nhân Vực nho nhỏ, nguyện vọng duy nhất
lúc này là người thân trong nội viện được bình an vô sự.
Đi trên đường lớn, thân hình Phạm Văn Long cước bộ cực nhanh, một thoáng đã ra
đến cổng thành.
Thời gian vào ráng chiều, không gian có chút vắng vẻ, cô quạnh, ngoài bóng
dáng Phạm Văn Long thì chỉ lác đác thêm vài thân ảnh.
Trên trường thành, bất ngờ hiện lên một gã thanh niên, đôi mắt tà hơi vẩn đục,
thông qua sắc diện hẳn là hoang dâm quá độ mà gây nên.
Gã thanh niên nhàn rỗi phóng mắt nhìn trông, vô tình lướt qua Phạm Văn Long,
một thoáng, khẽ nhăn mày lẩm bẩm:
- Người kia là… Tại sao có chút quen thuộc? Hình như ta đã gặp qua ở đâu đó?
Qua chừng một tuần trà, rốt cuộc đôi mắt hắn sáng lên, nói:
- Là hắn! Chính là gã nam nhân đi cùng con tiện nhân họ Hồ đó. Người đâu…?
Ngay tức khắc, ba thân ảnh xuất hiện, tu vi đều đạt đến cảnh giới Xuất Trần,
trong đó hai người trung kỳ, một người sơ kỳ.
- Thiếu chủ! Có chuyện gì phân phó?
Người thiếu chủ này không ai khác ngoài Ngô Mạnh Cường, con trai cưng độc nhất
của Ngô thành chủ, cũng chính là người từng giao đấu với Lý Tiên Dung trong Kỳ
Duyên Viện.
Ba thủ hạ phía sau là anh em nhà Âu Dương, phân biệt là Âu Dương Nhất, Âu
Dương Nhị, Âu Dương Tam.
Ngô Mạnh Cường ánh mắt lăng lệ, nghĩ đến sực việc cách đây vài tháng, lửa giận
bùng lên, hạ lệnh:
- Vừa rồi có một tên thanh niên áo xanh ra khỏi thành, ba ngươi lập tức đuổi
theo bắt hắn về đây cho ta. Nên nhớ chỉ được mang người sống, nếu để hắn chết,
các ngươi cũng không cần quay trở về nữa.
Ba huynh đệ Âu Dương rùng mình, vội đồng thanh đáp:
- Tuân lệnh thiếu chủ!
Thân hình ba người vọt lên không trung, trong nháy mắt đã phân biệt phương
hướng tức tốc ngự không bay đi.
Nói về Phạm Văn Long, sau khi rời khỏi Thăng Long Thành, liền một mạch đi về
hướng Thánh Viện.
Đến một đoạn vắng vẻ, Phạm Văn Long liền quyết định sử dụng Phong Quyển Tàn
Vân, từ đây vào nội viện không quá xa, nếu đẩy cao tốc độ có lẽ hơn canh giờ
sẽ về đến nơi.
Phong Quyển Tàn Vân là thân pháp đỉnh cao, hiện thời Phạm Văn Long đã có thể
nắm bắt rõ ràng. Chỉ cần tu vi nâng cao, đồng thời là lĩnh ngộ Phong thuộc
tính tăng tiến thì Phong Quyển Tàn Vân ngày càng khủng bố.
Tuy nhiên, Phạm Văn Long cũng không dám ngự không phi hành, hắn chỉ sử dụng
Phong Quyển Tàn Vân di chuyển trên đất bằng, dẫu là vậy, thân hình vẫn như một
mũi tên gió lao đi vun vút.
- Nhóc con, mau đứng lại cho ta!
Bỗng từ không trung vẳng đến một âm thanh, kế đến, một chưởng phong gào thét
xé gió vọt đến, linh lực bá đạo hùng hồn, không cho Phạm Văn Long một chút cơ
hội đã đánh thẳng vào sau lưng.
Đùng…!