Nam Tử Trung Niên


Người đăng: lachong

Dương Hoàng Yến toàn thân vô lực, miễn cưỡng ngồi xuống, lấy trong người một
số linh đan cho cả vào miệng, bắt đầu tiến hành thổ nạp.

Thấy vậy, Phạm Văn Long cũng không làm kinh động đến nàng, bản thân hắn còn
đang tính toán thời gian và độ chín của thịt heo nướng.

Một lát sau, Phạm Văn Long cúi đầu ngửi ngửi, vui mừng bảo:

- Không tệ. Có thể ăn được rồi.

Dương Hoàng Yến ngồi không xa, mùi thơm như tô như vẽ xộc vào mũi, bất
giác khẽ mở mắt nhìn sang.

Thịt heo rừng nướng ươm vàng, mùi thơm hấp dẫn không ngừng bốc lên.

Dương Hoàng Yến cổ họng khẽ nuốt vội một ngụm nước bọt. Nhưng chung quy nàng
ngồi im không nói. Chỉ là, nếu không cẩn thận che giấu chỉ sợ Phạm Văn
Long nghe thấy bụng nàng cũng đang sôi lên ùng ục.

Phạm Văn Long đoán biết nàng cũng đang đói, liền cười hỏi:

- Nàng có muốn ăn một chút không?

Dương Hoàng Yến lạnh nhạt không đáp, có điều cái bụng “ùng ục” sôi lúc này lại
vô tình tố cáo, khiến mặt nàng ráng lên một dải mây màu hồng.

Phạm Văn Long cười thầm, biết nàng đang cố giữ thể diện, cũng không chấp với
nữ nhân, đợi thịt bớt nóng liền vươn tay cẩn thận xé một miếng thịt lớn, bọc
vào chiếc lá sạch sẽ rồi mang qua đặt trước mặt nàng.

Sau đó, bản thân hắn nhanh chóng nhập cuộc, ăn như rồng cuốn, ngấu nghiến giải
quyết số thịt nướng còn lại.

Hắn ăn rất ngon lành, cái đầu không ngừng gật gù như đang tán thưởng tài nghệ
nấu nướng của bản thân.

Chóp, chép…

Những âm thanh khe khẽ vang lên cơ hồ tra tấn màng tai người ta. Phân vân hồi
lâu, rốt cuộc, Dương Hoàng Yến phải chịu đầu hàng, rón rén lấy tay đón miếng
thịt, xé một miếng nhỏ đưa lên miệng.

Thịt vào đầu lưỡi, một cảm giác ngon vị, mềm mại đến tan chảy, thực là rất
ngon. Nàng lại tiếp tục xé thêm một miếng, không ngần ngại thưởng thức.

Đúng lúc này, bất chợt nhìn thấy Phạm Văn Long nở một nụ cười gian
manh. Không hiểu vì sao, mặt Dương Hoàng Yến trở nên đỏ lựng, nàng xoay
người ra phía sau.

Cố nén cười, trong bụng lại đói cồn cào, Phạm Văn Long chẳng chút uý kỵ, hăng
say đánh chén.

Không gian im ắng.

Giữa rừng hoang vu, thân hình một nam một nữ như ẩn như hiện bên khóm lửa bập
bùng.

Con heo rừng xấu số, gặp hai kẻ đói ăn, chẳng cần nói nhiều trong
phút chốt đã biến mất sạch sẽ chỉ còn bộ xương trắng. Được ăn no thỏa
thích sau mấy ngày đói lả, thật là niềm hạnh phúc lớn lao.

Ăn gần hết tảng thịt, sắc mặt Dương Hoàng Yến khá lên nhiều, không còn xanh
xao như trước.

Phạm Văn Long đứng dậy, vỗ vỗ cái bụng căng tròn vài cái, sau một hồi đắn đo
vẫn quyết định lên tiếng:

- Dường như nàng biết danh tính của ta. Chắc hẳn cũng là tân sinh Thánh Viện.
Song hình như chúng ta chưa từng gặp mặt, không biết nên xưng hô với nàng thế
nào?

Nghe Phạm Văn Long hỏi, Dương Hoàng Yến vẫn còn đang ăn, chẳng may buột miệng
nói:

- Dương Hoàng Yến.

Nói xong, Dương Hoàng Yến chợt giật mình, không biết vì sao lại đáp lời tên
lưu manh này. Trên gương mặt lại ánh lên một màu hồng hồng, ánh sáng
phát ra từ đống củi khô đang cháy lép bép, nhẹ nhàng lướt trên mái
tóc dài mềm mại của nàng, vô tình càng tôn lên vẻ xinh đẹp muôn phần.

Phía sau, Phạm Văn Long si ngốc ngắm nhìn, sau đó mới bảo:

- Dương Hoàng Yến. Người cũng như tên. Đều rất đẹp!

Nữ nhân được khen mấy ai lại không thích. Trong lòng Dương Hoàng Yến như có
con nai chạy loạn, cảm giác kỳ lạ khó diễn tả thành lời.

Lát sau, không thấy nàng có động tĩnh, Phạm Văn Long đánh bạo nói:

- Ta và nàng làm hoà nhé! Lúc trước trong sơn động không phải ta cố tình, chỉ
là do tình huống bắt buộc mà thôi.

Không nhắc đến còn tốt, vừa nghe xong, Dương Hoàng Yến liền hừ lạnh, dứt khoát
nhắm mắt dưỡng thần không thèm quan tâm đến hắn.

Phạm Văn Long lắc đầu cười khổ, con gái vẫn là loài sinh vật khó hiểu nhất
trong vũ trụ này. Trong lòng có nhiều nghi vấn nhưng rốt cuộc hắn vẫn nhịn
xuống, không lên tiếng. Bản thân cũng nhanh chóng kết quyết, hấp thu thiên địa
linh khí tiến hành tu luyện.

Qua một đêm bình yên.

Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời ló dạng đằng đông, chim chóc muông thú hót líu
lo, rất vui tai. Hai người Phạm Văn Long và Dương Hoàng Yến cũng ngừng tu
luyện, đồng thời tỉnh lại.

So với ngày hôm qua, sắc diện Dương Hoàng Yến hồng hào khoẻ mạnh, thương thế
hiện đã không còn nghiêm trọng. Còn riêng bản thân Phạm Văn Long trên người có
Bạch Mai nhẫn nên dĩ nhiên càng không cần nói đến.

Suy nghĩ một lát, Phạm Văn Long hướng đến hỏi:

- Ta đang định tìm đường về Thánh Viện. Nàng có muốn đi chung hay không?

Vốn dĩ Dương Hoàng Yến hơn mười ngày trước sau khi rời khỏi sơn động liền tìm
một nơi an toàn tịnh dưỡng, về sau khi ra ngoài, lại xui xẻo gặp phải gã Lê
Vinh, cuối cùng vẫn là đụng mặt Phạm Văn Long.

Thấy nàng suy tư không đáp, Phạm Văn Long liền nói tiếp:

- Nơi này cách Thăng Long Thành không bao xa. Hay là chúng ta cứ về đó rồi
tìm hiểu tin tức bên trong Thánh Viện.

Tuy bản thân không quá rõ ràng như Phạm Văn Long song Dương Hoàng Yến cũng
đoán biết rằng Thánh Viện nhiều khả năng là gặp phải biến cố nghiêm trọng.
Thông Thiên Tháp bị huỷ, môn sinh bị truyền tống ra ngoài, việc này không phải
tầm thường.

Tính cách Dương Hoàng Yến vốn băng lãnh vô tình, lúc này cũng không lên tiếng
đáp ứng, vẻ mặt thờ ơ.

Chờ đợi hồi lâu, thấy nàng ta không nói gì, Phạm Văn Long đành bảo:

- Vậy ta đi trước một bước. Nàng nên cẩn trọng.

Dứt lời, Phạm Văn Long liền xoay lưng rời đi. Ở chung với nữ nhân băng lãnh
này càng lâu, hắn càng cảm thấy lạnh lẽo. Nói không chừng đến một lúc nào đó
nàng ta phát tiết, thuận tay đâm hắn mấy kiếm thì quá là xui xẻo rồi.

Đến khi bóng dáng Phạm Văn Long hoàn toàn biến mất, Dương Hoàng Yến mới nhích
động thân hình, đôi mắt hồ thu thoáng lay động, sau cùng, cũng di chuyển tìm
đường trở về nội viện.

Phạm Văn Long đi trong rừng núi suốt một ngày trời, tất nhiên nếu hắn
thôi động Phong Quyển Tàn Vân ngự không vi hành thì chưa đến nửa ngày
đã có thể ra được, thế nhưng hắn không quá gấp gáp, giữa đường lỡ như có
người nhìn thấy gã Nhân Vực nho nhỏ phi hành thì quả thực sẽ rất phiền toái.

Sau một đêm nghỉ ngơi nơi hoang sơn, Phạm Văn Long rốt cuộc cũng bình yên ra
khỏi, bắt gặp một con đường lớn, người đi lại cũng dần dần nhiều hơn.
Hắn hỏi thăm khách bộ hành trên đường, rồi nhắm hướng bắc mà đi.

Lúc giờ ngọ, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, vô cùng nóng bức, Phạm
Văn Long cuối cùng cũng thấy bóng dáng của đại thành Thăng Long.

Đây là lần thứ hai hắn bước vào, vẫn là không khí náo nhiệt, ồn ào. Hai bên
đường người qua kẻ lại như khung cửi, cơ mà, trong mơ hồ Phạm Văn Long lại
thấy một sự khẩn trương.

Ban đầu, Phạm Văn Long dự định đến Võ gia một chuyến, gặp Võ Văn Nghị thông
báo tình hình của Kỳ Quan trong nội viện. Có điều, về sau hắn có cảm giác mọi
người trong Thăng Long Thành biểu hiện rất kỳ lạ, không khí hoàn toàn khác
biệt với lần đầu đặt chân đến đây.

Đi trên đường đã nửa ngày, trong bụng rất đói và khát, nhìn thấy
bên đường có một tửu lầu khang trang sạch sẽ, Phạm Văn Long liền thuận chân
tiến vào.

Bên trong đã có năm, sáu người khách đang ngồi. Phạm Văn Long gọi người
phục vụ, kêu một chum rượu nhỏ cùng một ít đồ ăn, cũng thuận tiện thăm dò tin
tức. Để nắm bắt thông tin thì những nơi trà dư tửu hậu thế này chính là địa
phương thích hợp nhất, trong lòng liền cân nhắc nghĩ ngợi, xong xuôi
định bụng sẽ kiếm một chỗ nào đó vắng vẻ không người, rồi dùng
Phong Quyển Tàn Vân quay về, đi nhanh một chút, sẽ sớm được gặp lại Kỳ
Quan huynh đệ.

Rượu thịt mang ra, Phạm Văn Long không khách khí uống cạn một chén.

- Rượu ngon!

Rượu của cái quán nho nhỏ này không ngờ thật là có hương vị, Phạm Văn
Long uống một chén, tức thì toàn thân thư thái, dễ chịu.

Thích chí, hắn liền liên tục uống, chẳng mấy chốc đã hết chum rượu.

- Chủ quán. Mang cho ta thêm một vò rượu lớn.

- Có ngay!

Rượu mang lên, Phạm Văn Long rót ra bát, một hơi uống cạn. Men rượu nồng nàn,
thấm vào tim phổi khiến hắn bất giác ngâm:

“Mình ta uống cạn ly này

Hồng trần buông bỏ, vui say với đời.

Chí trai khuấy đảo ngoài khơi

Chỉ mong một kiếp rong chơi cuối trời.”

Ngâm xong, Phạm Văn Long lại ngửa cổ uống cạn một bát rượu. Bỗng nhiên bên tai
vang lên một giọng nói hào sảng:

- Ha ha! Người huynh đệ thật có nhã hứng. Không biết ta có thể ngồi chung bàn
hay không?

Phạm Văn Long giật mình trông lên, thấy là một người nam tử trung niên tuổi
chừng ngoài ba mươi, diện mạo phi phàm, trên người không hề có một tia linh
lực dao động nhưng mang đến cảm giác cao thâm khó dò.

Thật kỳ lạ, song Phạm Văn Long cũng không biểu hiện ra ngoài mặt, người này
xem chừng không có ác ý, hắn liền cười nói:

- Không dám! Xin huynh đài cứ tự nhiên.

Nam tử trung niên không khách khí, liền ngồi vào vị trí đối diện, mục quang
nhìn Phạm Văn Long, thấy tuổi hắn không lớn, liền nói:

- Ta bình sinh rất yêu thích rượu. Vừa rồi, nghe tiểu huynh đệ ngâm bốn câu
thơ khiến ta không thể ngồi yên. Ha ha… Không biết nên xưng hô với tiểu huynh
đệ thế nào?

- Tại hạ Phạm Văn Long.

Nam nhân sắc mặt hoà hoãn, bảo:

- Hoá ra là Văn Long huynh đệ. Nếu không chê cứ gọi một tiếng Phát đại ca là
được.

Đối phương không nói rõ danh tính, nhưng Phạm Văn Long thấy người này ăn nói
đĩnh đạc, phong thái đường hoàng, nom dáng bộ lại như một văn nhân nho nhã,
không dám thất lễ liền đáp:

- Là nhã hứng nhất thời. Mong Phát đại ca đừng chê cười.

Nam tử trung niên nhìn biểu hiện không kiêu ngạo, không siểm nịnh của Phạm Văn
Long dường như rất vừa ý. Đợi sau khi hai người nâng bát uống cạn, hắn cười ha
hả nói:

- Cuộc đời ta sống trong men rượu, vậy nên rất thích luận bàn về rượu. Không
biết Văn Long huynh đệ có kiến giải gì hay chăng?

Vừa rồi trong lòng lâng lâng, Phạm Văn Long thuận miệng ngâm bừa vài câu, còn
nói về rượu, hắn nào có kiến giải cao siêu gì. Đứng trước mặt là một đại hành
gia về rượu, hắn nào dám ăn nói ngông cuồng. Suy ngẫm một chút, hắn liền nói:

- Không dấu gì Phát đại ca. Về rượu đệ quả thực không quá am hiểu, nào có dám
mua rìu qua mắt thợ. Nhưng ở quê hương đệ có truyền thuyết về một loại rượu
tục gọi là Mẫu Sơn cực kỳ nổi tiếng.


Lạc Hồng Truyền Kỳ - Chương #79