Đỉnh Giai Nhân Vực


Người đăng: lachong

Nghe giọng nói có chút quen tai, Dương Hoàng Yến nghi hoặc nhìn lên, vừa vặn
trông thấy một người thanh niên áo xanh.

Thần sắc Dương Hoàng Yến biến hóa trong giây lát, đợi khi đối phương đáp xuống
gần cạnh mình, nàng lạnh nhạt nhìn qua, trong lòng thầm bảo: "Tại sao lại là
hắn?"

Hiện diện trước mắt là một người thanh niên gương mặt anh tuấn, mắt sáng mày
cao. Lúc này, toàn bộ sự chú ý của hắn liền đổ dồn về hư ảnh Bích Thủy Thần
Quy.

Nhìn cái vẻ mặt xuất thần ngây ngốc đó, cơn bực tức trong lòng Dương Hoàng Yến
vốn đã dịu đi nay lại bùng lên, lạnh lùng nói:

- Phạm Văn Long! Sắc lang nhà ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta?

Phạm Văn Long vẫn trầm ngâm không đáp, trong ánh mắt lóe lên nét phấn khích
xen lẫn u buồn, khó có thể diễn tả thành lời.

Dựa vào khí tức hiển lộ, không ngờ lúc này tu vi của Phạm Văn Long đạp nhập
vào Nhân Vực đỉnh phong.

Quay trở về thời gian vài ngày trước, trong sơn động, sau khi cảm nhận bình
cảnh Đại Việt Linh Quyết tầng thứ ba, Phạm Văn Long liền quyết đoán bế quan tu
luyện.

Nghĩ là nhanh thôi, cơ mà chẳng ngờ quá trình này kéo dài vừa vặn mười ngày.

Cuối cùng, để thuận lợi thông quan Phạm Văn Long đã tiêu hao gần một nửa số
linh quả Dưỡng Hồn Mộc. Về việc này hắn cảm thấy là bất đắc dĩ song không quá
đau lòng, tiền tài vốn chỉ là vật ngoài thân, quan trọng nhất vẫn là nhanh
chóng đề cao thực lực.

Dưỡng Hồn Mộc trong giới Nhân Vực cực kỳ trân quý, bên trong mỗi linh quả ẩn
chứa năng lượng nồng đượm, có điều Phạm Văn Long tu luyện Đại Việt Linh Quyết
nên đan điền so về kích thước khổng lồ hơn so với đồng giai cảnh giới, bởi vậy
mà mỗi lần tiến cấp số lượng linh khí tiêu hao cực lớn.

Lần tấn cấp Đại Việt Linh Quyết tầng thứ bốn này đã giúp Phạm Văn Long tu vi
tăng vọt, từ Nhân Vực cấp mười bốn lên Nhân Vực đỉnh phong, chỉ còn cách Siêu
Phàm một nửa bước chân.

Xét về tổng thể, Nhân Vực đỉnh phong có một sự biến hóa cực lớn về chất lượng.
So với Nhân Vực cấp mười bốn, Phạm Văn Long rõ ràng cảm thấy bản thân mạnh mẽ
hơn rất nhiều.

Nếu bây giờ gặp lại Trần Công Minh thì Phạm Văn Long không cần quá sợ hãi, bản
thân hắn có vốn liếng mang ra thi thố.

Ngoài tồn tại Siêu Phàm đổ lên, có thể khẳng định trong hàng ngũ tu sĩ Nhân
Vực hiện tại, thực lực của Phạm Văn Long tuyệt đối là siêu cường.

Nhưng đó chưa phải là điều khiến Phạm Văn Long vui mừng nhất. Bước vào tầng
thứ bốn, hắn cảm nhận bản thân tu luyện vô cùng thuận lợi, mọi chướng ngại
trên đường cứ thế mà bị đánh tan, thế như chẻ che. Những lĩnh ngộ trong Đại
Việt Linh Quyết bất giác trở nên thông suốt tựa nước chảy mây trôi.

Theo đà tu luyện, phỏng chừng không bao lâu sẽ có khả năng đột phá tầng thứ
năm của Đại Việt Linh Quyết. Điều này cấp cho Phạm Văn Long một niềm kinh hỉ
khôn cùng.

Thực ra Phạm Văn Long không biết, Dưỡng Hồn Quả hắn dùng ngoài việc cung cấp
một lượng lớn năng lượng tinh thuần còn ảnh hưởng không ít đến tâm cảnh. Bên
cạnh đó, Cửu Chân Tinh Thần mà hắn tu luyện vốn là một bộ công pháp bá đạo,
huống hồ nó lại có mối liên hệ sâu sa với Đại Việt Linh Quyết, mà trong Thông
Thiên Tháp, Phạm Văn Long từ cảm ngộ Phong thuộc tính đã đột phá thành công
tầng hai Cửu Chân Tinh Thần, hiện tại lực lượng tinh thần lực tăng mạnh, do đó
quá trình tu luyện diễn ra thuận lợi trôi chảy.

Phạm Văn Long vốn định nằm lỳ trong sơn động cho đến khi thành công bước vào
tầng thứ năm Đại Việt Linh Quyết mới trở ra. Nhưng bất ngờ lão Kim xuất hiện,
nói rằng tu vi của hắn vừa mới thăng tiến nên chân linh khí trong đan điền
nhất thời chưa ổn định, tạm thời không nên quá cưỡng ép, tránh để di họa về
sau.

Tu luyện vốn là một hành trình rất rất dài, nhất định không được phép nôn nóng
mà tìm đường đi tắt. Phạm Văn Long dĩ nhiên hiểu điều đó, đành nhẫn nhịn kìm
nén cảm xúc đình chỉ việc tu luyện.

Rời khỏi sơn động, Phạm Văn Long xác định phương hướng rồi khởi động Phong
Quyển Tàn Vân di chuyển tốc độ cực nhanh, dự định tìm đường trở về Thánh Viện.

Đi được nửa ngày bỗng phát hiện phía xa xa vọng đến tràng âm thanh ồn ào, hắn
liền tiến đến gần nghe ngóng, cuối cùng phát hiện Dương Hoàng Yến và Lê Vinh
đang trải qua một trận giao tranh quyết liệt.

Phạm Văn Long vốn đã đến từ lâu, chứng kiến hết thảy sự việc, cũng nhận ra nữ
nhân Dương Hoàng Yến kia chính là người cùng hắn “thân mật” cách đây không lâu
trong sơn động tối tăm. Cơ mà cho đến lúc này, ngay bản thân Phạm Văn Long vẫn
không cách nào nhớ ra thân phận của nàng.

Thông qua khí tức giữa Dương Hoàng Yến và Lê Vinh, Phạm Văn Long chỉ biết lắc
đầu cảm thán. Hai người này đều là những tồn tại khủng bố so với tu vi Nhân
Vực nho nhỏ của hắn.

"Anh hùng cứu mỹ nhân", có vẻ như tình huống tiếp diễn sẽ là như vậy. Nhưng
không, Phạm Văn Long còn lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình nhiều hơn. Hắn đâu
phải thằng ngốc, gã Lê Vinh kia rõ ràng thực lực Xuất Trần hàng thật giá thật,
nói đơn giản tùy tiện vẩy một chiêu cũng đủ làm hắn toi đời. Huống hồ ấn tượng
mà hắn tạo nên trước nữ nhân kia quá “sâu đậm”, chẳng tốt lành bao nhiêu.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Phạm Văn Long quyết định duy trì một khoảng cách an
toàn quan sát. Chiến đấu cấp bậc này, coi như là một cơ hội để mở mang đầu óc,
biết đâu chừng lại có những lĩnh ngộ bất ngờ.

Cơ mà người tính không bằng trời tính, vừa rồi linh phách bản mạng Quỷ hồn bị
giam cầm, Lê Vinh đột ngột gia tăng áp lực khiến Dương Hoàng Yến chật vật xuất
ra pháp bảo.

Ngay thời khắc hư ảnh Bích Thủy Thần Quy xuất hiện, Phạm Văn Long tinh thần
rung động dữ dội, lại nghe Lê Vinh muốn mạnh mẽ công kích đập tan pháp bảo này
làm hắn hoảng loạn, khí tức vốn thu liễm bị lay động, vô tình bại lộ.

Lúc này, Phạm Văn Long vẫn chăm chú nhìn về chiếc vòng tay màu xanh đang lấp
lánh trên không trung.

Nói về pháp bảo trung đẳng phòng ngự ngưng luyện dựa trên tinh nguyên của linh
thú cấp tám Bích Thuỷ Thần Quy thì trên đời hẳn là không chỉ có duy nhất một
kiện. Nhưng mà Phạm Văn Long không cho rằng trùng hợp ngẫu nhiên đến như vậy.
Hắn dự cảm đây chính là chiếc vòng tay mà Lý Tiên Dung để lại trước khi rời
đi.

Chỉ có như vậy mới giải thích được cảm giác quen thuộc mà hắn mơ hồ nhận ra
trên người Dương Hoàng Yến lúc trong sơn động.

Có điều hư ảnh Bích Thuỷ Thần Quy lần này rõ ràng chân thực hơn so với lúc hắn
phát động trong Tây Nguyên cấm địa, hẳn là do tu vi đối phương cường hãn hơn
bản thân mình.

Xuất thần một hồi lâu, Phạm Văn Long mới quay sang nhìn Dương Hoàng Yến, thần
sắc hòa hoãn, nhỏ giọng nói:

- Xem ra ta và nàng thật có duyên đó.

Nghe Phạm Văn Long nói, trong đầu Dương Hoàng Yến chợt hiện lên tràng cảnh vài
ngày trước, khuôn mặt nàng khẽ vén lên một áng mây hồng. Bộ dáng tức giận tựa
như chỉ muốn một kiếm chém chết tên dâm tặc vô sỉ này.

Dương Hoàng Yến tối sầm mặt mũi, lạnh lùng quát:

- Hừ! Tốt nhất đừng nhắc chuyện cũ trước mặt ta.

Thấy thái độ bất thiện của nữ nhân, Phạm Văn Long đành đè nén tâm trạng, chỉ
tay lên không trung, nhẹ nhàng dò hỏi:

- Không biết kiện pháp bảo nguồn gốc thế nào?

Dương Hoàng Yến vốn đã nhận ra sự quan tâm đặc biệt của hắn với kiện pháp bảo
trung đẳng Bích Thủy Hoàn của mình, cũng chẳng thèm suy nghĩ nhiều, nói:

- Chuyện ngươi càng muốn biết, ta càng không nói. Xem ngươi làm gì được ta?

Quả nhiên mỹ nữ càng đẹp thì càng khó chiều. Phạm Văn Long nhất thời á khẩu,
chưa kịp lên tiếng chợt thấy sau lưng một nguồn năng lượng hùng hậu ập đến,
trong lòng đánh thót một cái, thầm kêu: "Không ổn."

Không kịp né tránh.

Phạm Văn Long đành xoay người biến chiêu, hai tay vũ động mạnh mẽ đánh ra một
chiêu Ngã Hổ Phốc Thỏ, cũng chính là thức thứ nhất vô cùng thành thục trong
Long Hổ Thần Quyền.

Đùng.

Long Hổ Thần Quyền vốn là một pho tuyệt thế võ học, sau này kỳ ngộ Phạm Văn
Long lại tu luyện thành biến dị, trở thành một ẩn số trong tương lai.

Hai nguồn năng lượng va chạm, rốt cuộc tan biến nhưng bản thân Phạm Văn Long
bị đả thương không nhẹ, khí huyết nhộn nhạo, hít thở hơi khó khăn.

Thấy một chiêu đắc thủ, Lê Vinh mặt mày tươi tỉnh, nhếch miệng cười bảo:

- Con mẹ nó! Một tên phế vật Nhân Vực mà dám ăn to quát lớn trước mặt đại gia
ta?

Mới rồi khi Phạm Văn Long đột nhiên bay đến làm Lê Vinh giật nảy mình. Dựa vào
khả năng lăng không phi hành, Lê Vinh nhầm tưởng đối phương có tu vi Xuất Trần
cảnh giới.

Nhưng thật kỳ lạ, sau khi đảo thần thức kiểm tra mấy lượt kỹ càng, Lê Vinh
chợt phát hiện gã thanh niên này tu vi chỉ mới có ở Nhân Vực đỉnh phong mà
thôi.

Không lẽ đối phương đang cố tình che giấu thực lực? Nhưng như vậy chẳng phải
càng làm cho hắn không kiêng dè phóng tay xuất thủ hay sao?

Do đó, chiêu thức vừa rồi Lê Vinh vốn chỉ đánh ra một phần công lực, ý tứ muốn
thăm dò thân phận của đối phương. Quả nhiên, tu vi Nhân Vực của Phạm Văn Long
liền bị vạch trần.

Lê Vinh chỉ là một tên Xuất Trần nhỏ bé tại Quỳnh Phụ Tinh nên thân pháp
thượng thừa như Phong Quyển Tàn Vân hoàn toàn mù mịt. Còn cho rằng, một tên
nhãi ranh Nhân Vực như Phạm Văn Long bay lượn thỏa mái như vậy, phỏng chừng
trên người phải có bảo bối hàng thượng hạng.

Kết hợp với biểu hiện tài lực hùng hậu của Dương Hoàng Yến, hắn liền nhanh
chóng quy chụp cho hai người cái thân phận “con ông cháu cha”. Loại thanh
thiếu niên “cậu ấm cô chiêu” này trên người nào thiếu gì pháp bảo, linh đan,
tệ nhất cũng vài trăm vạn linh đồng.

Nghĩ đến đây, Lê Vinh trong lòng vui vẻ như hoa nở, chuyến đi này xem ra thu
hoạch không tệ.

Bỗng nhớ đến linh phách bản mạng Quỷ Hồn còn đang nằm trong tay Dương Hoàng
Yến, sợ đêm dài lắm mộng, Lê Vinh khinh thường quét nhìn Phạm Văn Long, cười
hắc hắc bảo:

- Coi như xui xẻo, để ông nội này hóa kiếp cho mày.

Nói đoạn, xung quanh người Lê Vinh khuyếch tán linh lực hùng hậu, trên không
có một đám khói đen, một thoáng biến hóa, hàng trăm con dơi xấu xí ngưng tụ,
nhe răng múa vuốt lao thẳng về phía Phạm Văn Long.

Khi Phạm Văn Long phát hiện công kích của Lê Vinh nhắm về mình thì trong lòng
chùng xuống. Hắn không dám khinh địch, biết rằng tu vi đối phương cao hơn bản
thân rất nhiều, liền nhanh chóng phóng xuất toàn bộ chân linh khí từ đan điền,
sẵn sàng nghênh địch.

- Sư phụ ta đang trên đường đến đây. Đến lúc đó xem ai mới là kẻ nằm xuống.

Phạm Văn Long toàn tâm đối kháng, đồng thời cố tình nói lớn.

- Con mẹ nó, còn dám dọa ông?

Lê Vinh cười lạnh, không để những lời nói của Phạm Văn Long vào tai, thế công
mạnh như vũ bão.

- Bá Vương Lâm Thế.

Đùng.

Phạm Văn Long cắn răng, liều mạng đánh ra thức thứ hai trong Long Hổ Thần
Quyền.

Năng lượng quyền phong ùn ùn như sóng dữ, theo phương hướng xộc thẳng vào đàn
dơi tanh tưởi kia.

Nói thật buồn cười, một tên Nhân Vực đỉnh phong thì làm sao phản kháng với
Xuất Trần trung kỳ.

Chỉ một thoáng, Bá Vương Lâm Thế đã bị đám dơi xâu xé không còn một mảnh năng
lượng, bọn chúng nhanh chóng bâu chặt lấy thân hình Phạm Văn Long.

Tâm thần Phạm Văn Long ngưng trọng, hắn còn một con bài bảo mệnh chưa lật, tuy
nhiên không đến thời khắc cuối cùng tuyệt nhiên không thể tung ra.

Rít… Rít…~

Hàng trăm con dơi đen sì sì xông đến, hàm răng sắc nhọn nham nhở cắn vào da
thịt khiến Phạm Văn Long một thân máu me đầm đìa.

- Bá Vương Lâm Thế.

Oành.~

Một chiêu Bá Vương Lâm Thế tiếp tục thi triển, tuy có lực nhưng hiệu quả không
cao, nện vào thân thể đàn dơi chỉ khiến chúng loạng choạng đôi chút, rồi lại
châu đầu bâu lấy.

Phanh.~

Đúng lúc này, một kiếm tựa rồng bay, kiếm hoa như phụng vũ, chớp mắt kiếm
quang từ bốn phương tám hướng đã đâm thốc tới.

Phạm Văn Long đảo mắt nhìn trông, hoá ra là một kiếm do Dương Hoàng Yến đánh
tới. Có điều, kiếm này chỉ có khả năng ngăn cản bầy dơi trong chốc lát mà
thôi, không thể chân chính đánh tan bọn chúng.

Vẻ mặt Dương Hoàng Yến băng hàn, như có như không, sau cùng nói ra một câu
khiến Phạm Văn Long rợn tóc gáy:

- Tính mạng hắn là của ta. Ngoài ra, không cho phép ai được giết hắn.


Lạc Hồng Truyền Kỳ - Chương #77