Nàng Là Ai?


Người đăng: lachong

Chỉ mấy mươi hơi thở sau khi hai người Anh Khoa và Đàm Anh biến mất, trên
không trung liền hiện lên bảy thân ảnh.

Không khó để nhận ra thân phận họ, chính là viện chủ Nguyễn Phong cùng sáu vị
đại trưởng lão.

Vừa đến, nhìn cảnh tượng tang hoang bên ngọn Thông Thiên Phong, Tử Đồng nóng
nảy, nhịn không nổi hét lên bảo:

- Lũ súc sinh to gan! Dám ngang nhiên hủy diệt Thông Thiên Tháp? Đáng chết!

Những đại trưởng lão khác tuy không lên tiếng song sắc mặt đều rất khó coi.

Viện chủ Nguyễn Phong tỏ vẻ bình tĩnh, phóng thần thức âm thầm kiểm tra. Một
lát sau, lão quay sang bảo:

- Khí tức lưu lại hẳn có hai gã Ngạo Thế vừa rời khỏi đây. Tử Đồng, Phụng
Hiếu, Vũ Văn Đại ba vị hãy mau truy tung, nhất định không được để bọn họ bình
yên rời khỏi Thánh Viện. Chư vị còn lại tranh thủ chia ra tra xét kỹ càng
những khu vực khác. Nếu phát hiện dị động lập tức thông báo ngay.

Long tộc rất giỏi trong việc ẩn nấp khí tức, vừa rồi, nếu không phải Đàm Anh
náo loạn thì sự hiện diện của họ thần không biết quỷ không hay. Nếu như phối
hợp trong đánh ra, ngoài úp vào thì thật là đại họa. Lần này Thánh Viện quá
buông lỏng cảnh giác khiến cơ nghiệp mấy vạn năm trên đỉnh Thông Thiên Phong
tan tành mây khói.

Tử Đồng thâm trầm bảo:

- Hừ! Hi vọng bọn chúng nhanh chân một chút, nếu không đừng trách ta xuống
tay vô tình.

Rất nhanh, ba người Tử Đồng liền nhanh chóng y mệnh, nhoáng cái đã biến mất.

Viện chủ Nguyễn Phong không an tâm, liền phân phó mọi người luân phiên phóng
thần thức bao trùm nội viện, phòng tránh trường hợp tương tự xảy ra.

Nhìn mảnh hoang tàn bên dưới, Vân Mai đại trưởng lão tỏ vẻ lo lắng hỏi:

- Thông Thiên Tháp bị phá hủy, e rằng đám môn sinh lành ít dữ nhiều?

Viện chủ Nguyễn Phong suy ngẫm đôi chút, bình thản trả lời:

- Sư muội chớ lo! Thông Thiên Tháp vốn là tòa công trình được thiết kế đặc
biệt. Nếu bị ngoại lực phá hủy, toàn bộ môn sinh bên trong sẽ được truyền tống
ra ngoài, song không giống như Sinh Mệnh Châu, mà là tùy ý bị đẩy ra những địa
phương khác nhau.

Nghe đáp, Vân Mai đại trưởng lão thở phào bảo:

- Trong Thông Thiên Tháp đều là hàng ngũ tinh anh, là tương lai của Thánh
Viện. Nếu xảy ra cơ sự gì thật là tổn thất nghiêm trọng.

- Lần này do sư huynh ta lo liệu không chu toàn. Hi vọng đám nhóc có thể bình
an quay trở về! Ài..iii…

Buông câu thở dài, viện chủ Nguyễn Phong liền lập tức xoay lưng bỏ đi. Hiện
Thánh Viện gặp cường địch, bản thân lão gánh trọng trách trên vai nên còn rất
nhiều việc cần giải quyết, không thể phân tâm quá nhiều cho chuyện này.

Chư vị đại trưởng lão không ai bảo ai liền tự động phân chia bay về những
phương hướng khác nhau. Trong lòng bọn họ ngày càng cảm nhận sự uy hiếp rõ
ràng từ long tộc.

Ở ngoài hải đảo xa xôi, một lão nhân đang ngồi trầm ngâm đọc sách. Khiến cho
người khác kinh ngạc chính là cả người từ trên xuống dưới đều không có một tia
khác thường, thần sắc cũng cực kỳ ung dung.

Lát sau, một nam nhân xuất hiện, cúi đầu cung kính nói:

- Bẩm chủ nhân! Theo tin tức mới nhận, trên An Ký Tây đại lục, long tộc đang
rục rịch phát động tấn công Thánh Viện.

Đôi mắt lão nhân khẽ đảo, nét mặt không hề biến hoá, liền hỏi:

- Trước nay long tộc vẫn yên ổn trong Phong Nha sơn động. Lần này sao lại phô
trương thanh thế như vậy?

Nam nhân điểm lại nguồn tin tức trong đầu, không do dự liền đáp:

- Cách đây không lâu, nghe nói Thánh Viện có vây công một đầu Hoàng Kim Cự
Long, chính là hậu duệ của Vương Hoàng, trưởng chi Hoàng Kim Cự Long hiện tại.
Lúc này long tộc mang theo đại quân, cường giả Ngạo Thế cũng trên mười người,
thanh thế rất lớn.

Mười cường giả Ngạo Thế, luận trên Quỳnh Phụ Tinh cũng là một cỗ lực lượng
khổng lồ. Chỉ thấy lão nhân cười nhạt, thân hình vẫn lặng yên vững vàng như
núi, khinh thường bảo:

- Long tộc ngu ngốc này, Thánh Viện truyền thừa hàng vạn năm, còn có lão quái
vật kia toạ trấn, nào phải là nơi bọn chúng muốn đến thì đến, muốn đi là đi.

Nói đoạn, thân hình lão thoáng lay động, vươn vai đứng dậy, tiếng xương cốt
rắc rắc vang lên giòn tan. Mục quang luân chuyển dời về tinh không, lão nhân
khẽ lẩm bẩm:

- Quỳnh Phụ Tinh bình yên quá lâu rồi, xem chừng thân già ta cũng nên vận
động một chút, sẵn dịp qua An Ký Tây đại lục một chuyến.

Tầng thứ năm, Thông Thiên Tháp.

Trong một khu vực trống trải, bóng dáng Phạm Văn Long như mũi tên lao đi vun
vút. Hắn không ngừng mắng to. Vận số xui xẻo thế nào lại đụng trúng ổ Huyễn
Dực Giáp Trùng, số lượng chừng sáu, bảy mươi con. Vốn biết độ nguy hiểm của
bầy đàn linh thú này thế nên Phạm Văn Long liền lập tức bỏ chạy.

Vậy nhưng chẳng hiểu sao vẫn bị Huyễn Dực Giáp Trùng phát hiện, vừa thấy động
liền hò hét đuổi theo.

So với tình cảnh trong Tây Nguyên cấm địa, thực lực Phạm Văn Long hiện tăng
mạnh nên nếu chân chính đối đầu cũng không quá sợ hãi. Có điều nếu muốn yên ổn
giải quyết toàn bộ mấy mươi con Huyễn Dực Giáp Trùng là điều không thể. Nói
không chừng đây chỉ là số ít, đợi đến lúc họ hàng con cháu cả nhà nó hùa nhau
kéo ra thì khổ rồi.

Ba mươi sáu kế, thượng sách vẫn là chạy, chạy và chạy.

Nhờ cơ duyên xảo hợp tại tầng thứ hai, trên phương diện Phong nguyên tố Phạm
Văn Long đã có thành tựu vượt bậc. Tinh thần lực lúc này dễ dàng thao túng
Phong nguyên tố, Phong Quyển Tàn Vân nhẹ nhàng thi triển tựa nước chảy mây
trôi, tốc độ đề thăng gấp hai lần so với trước, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện,
quỷ dị vô cùng.

Khổ nỗi Phạm Văn Long có chạy nhanh đến mấy cũng không cách nào thoát được đàn
Huyễn Dực Giáp Trùng. Chỉ cần hắn vừa dừng lại thở dốc, chốc lát sau, bên tai
đã nghe “vo ve” tràng âm thanh khó chịu quen thuộc.

Phạm Văn Long chẳng dám sính cường, đành lựa đường mà chạy.

Đó là vì Phạm Văn Long không biết, Huyễn Dực Giáp Trùng nhờ cái vòi vươn dài
mà khứu giác rất linh mẫn. Trong Tây Nguyên cấm địa, số lượng Huyễn Dực Giáp
Trùng chết dưới tay hắn không ít, đến nay khí tức chưa tan, bởi vậy nên mới bị
lần theo dấu vết.

- Đã qua hai canh giờ rồi, nếu tiếp tục tình trạng này thì sớm muộn linh lực
sẽ bị vắt kiệt.

Phạm Văn Long đau đầu sầu não.

Sắc mặt Phạm Văn Long hơi tái xanh, vội vàng lấy tâm thần khống chế Phong
Quyển Tàn Vân, vừa phi thân vừa dò tìm phương hướng thông đạo tầng thứ năm.

Rầm… rầm… rầm.

Vừa chạy thêm một đoạn, đột nhiên nghe ầm vang một trận liên hồi.

Bốn phương tám hướng truyền ra tiếng bạo động kinh thiên động địa, sau đó thật
nhanh mặt đất nứt thành từng mảng, từng khối nối tiếp nổ tung, đang từ từ vỡ
vụn.

Phạm Văn Long kinh hoảng phát hiện bản thân bị một lực lượng thần bí trói
buộc, khiến hắn không tài nào nhúc nhích.

Cũng trong lúc đó.

Tại tất cả mọi nơi Thông Thiên Tháp.

Toàn bộ giới môn sinh đã nhận ra điều dị thường của không gian.

Tầng thứ bốn, đám người Trần Công Minh vừa trải qua trận kịch chiến với Cô Lâu
Đao Thú thần sắc chấn động. Bọn chúng hoảng sợ thực sự bởi khí huyết toàn thân
trong tích tắc cơ hồ đông cứng, muốn dịch chuyển là rất khó khăn, liền lập tức
ra sức thúc giục linh lực của thân thể để chống đỡ.

Ở những phiến không gian khác, nhiều cường giả hàng Xuất Trần, Siêu Phàm cũng
gặp phải trình trạng tương tự.

Rất nhanh, toàn bộ mọi người đều hiểu không gian này sắp sụp đổ.

Ầm.

Ầm.

Lực lượng trói buộc càng ngày càng mạnh, không cách nào phá vỡ.

Nhiều kẻ yếu bóng vía liền mạnh mẽ huy động Sinh Mệnh Châu với hi vọng truyền
tống ra ngoài Thông Thiên Tháp, song tất cả đều vô hiệu.

Trên không trung vỡ ra từng khe hở không gian, điện quang phóng xuất, lóe ra
màu ngũ sắc rực rỡ.

Muôn vạn chùm sáng như ngân hà từ trên trời rớt xuống, vừa quét đến đám môn
sinh tức thì thân hình bọn họ liền tan biến như bọt biển.

Nhìn dị tượng xuất hiện, Phạm Văn Long kinh hãi thất sắc nhưng căn bản là
vô phương đối kháng, vầng sáng quét đến, chuẩn xác đánh trúng bản thân.

Bùng.

Không gian kỳ dị này, giống như tấm gương vỡ vụn, chậm rãi sụp đổ.

Tiếng gầm rú đinh tai nhức óc.

Cảnh tượng chung quanh liên tục biến đổi.

Phạm Văn Long lâm vào trạng thái kỳ lạ, thông qua tia thần thức mong manh rõ
ràng thấy mình bị hút vào một hố đen thăm thẳm.

- Đây là… Khe hở không gian?

Rốt cuộc Phạm Văn Long cũng hiểu bản thân đang bị tiếp dẫn đến địa phương nào.

Giây lát thôi, hắn rơi tõm vào bóng tối.

Liên tục không ngừng.

Trong khoảng không tối tăm chật hẹp, chỉ qua vài nhịp thở, đồng loạt xuất hiện
thêm rất nhiều thân ảnh.

Bọn họ chính là số môn sinh còn sót lại trong Thông Thiên Tháp, lúc này bị
cưỡng ép tập trung về trong khe hở không gian.

Không riêng gì Nhân Vực mà môn sinh hàng Siêu Phàm, Xuất Trần cũng chịu chung
số phận, không cách nào điều khiến thân thể, tùy ý trôi dạt.

Trong không gian này, lực tiếp dẫn của thiên địa cực kỳ khủng bố, vậy nên dù
là tu vi Xuất Trần cũng không cách nào phản kháng. Linh lực trong cơ thể như
bị cường hoành hút ra toàn bộ, khiến ai nấy đều vô lực chịu trận.

Nói thì lâu nhưng thực tế quá trình trên diễn ra chỉ trong khoảnh khắc cực
nhanh. Có điều, Phạm Văn Long vô hình cảm nhận thời gian đang kéo dài vô tận.

Bình!

Trong lúc trôi dạt hư không, bỗng thân thể Phạm Văn Long lay động, trải qua
một trận va chạm ngay bên cạnh liền có thêm một người.

Bóng tối vô tình, không bờ không bến, hắn chẳng mảy may nhận biết diện
mạo đối phương ra sao.

Khó khăn thật lâu, đột nhiên một cánh tay khẽ khàng hướng về Phạm Văn Long túm
chặt lấy.

Năm ngón tay run rẩy bấu chặt vào mạng sườn làm hắn đau muốn nổ đom đóm, trong
lòng kinh dị thầm bảo:

- Chân tay ta vốn bị thiên địa lực kìm hãm, không hiểu vì sao người này vẫn
có thể tùy ý cử động?

Ở trong tình huống phi thường này, Phạm Văn Long muốn đẩy đối phương ra xa
nhưng căn bản trong hoàn cảnh này đành bất lực.

Ngay khứu giác, hắn hưởng thụ một làn ôn nhu mềm mại, liền dễ dàng nhận biết
kẻ đang ôm lấy mình là một nữ nhân.

- Nàng là ai?

Đúng lúc này, ầm vang một trận kịch liệt.

Oành... Oành ~

Sấm động ngang trời.

Bóng tối bao la, nuốt chửng lấy tất cả.

.............

Rất lâu, rất lâu sau.

Phạm Văn Long mơ màng tỉnh dậy. Hắn cảm giác toàn thân tê cứng, lạnh buốt
đến tận xương tủy.

Thật là quái lạ, mặc dù thân thể vô lực và mỏi mệt tận cùng song
thần trí thì từ từ tỉnh táo lạ thường.

Có điều, Phạm Văn Long toàn thân nặng trĩu, linh lực bị khô cạn như sa mạc
khiến hắn dẫu muốn động thân cũng là điều khó khăn lắm.

Bất chợt, Phạm Văn Long hoảng hốt nhận ra như có ai đó bao bọc lấy thân
mình, rất dịu dàng mà cũng rất thận trọng, nép chặt vào ngực hắn, hơi
thở đều đặn, thoang thoảng hương sen. Đôi bàn tay ôm hắn rất chặt, lành lạnh
như băng, từ tốn hút lấy hơi ấm nơi thân thể.

Điều đáng nói là chính hắn cũng ôm chặt lấy thân thể mềm mại này, tựa hồ một
nam nhi đang dang rộng vòng tay chở che, bảo vệ người tình của mình.

Phạm Văn Long mi mắt từng chút từng chút mở ra.

Vẫn là màn đêm đen đặc, không cách nào nhận biết.

Một lát, Phạm Văn Long vắt kiệt tinh lực, miệng lẩm bẩm thôi động công pháp,
cố gắng thắp lên một tiểu hỏa cầu, lơ lửng ngay trên không trung.

Dưới ánh sáng mờ ảo, Phạm Văn Long quay đầu sang bên cạnh, liền bắt gặp một
dung mạo mỹ lệ vô cùng, đôi môi đỏ, làn da trắng, hơi thở đượm hương thơm
nhàn nhạt, đẹp đẽ mà thê lương.

Nàng đang quấn lấy hắn như một người con gái rất mực dịu dàng níu
kéo người tình, quấn quýt cùng hắn.

Bộ ngực ngạo nghễ nhấp nhô theo từng hơi thở, làn da trắng muốt càng thêm dụ
hoặc.

Trong tình huống bị tập kích bất ngờ khiến Phạm Văn Long có đôi chút mất tự
chủ, khí huyết dâng trào.

Rất may, cái lạnh rét buốt xâm nhập vào tim giúp hắn bừng tỉnh, mục
quang vội vàng chuyển sang hướng khác.

Cánh tay vòng ôm ngay bờ eo trơn mịn, thon gọn của mỹ nhân bị đè nén quá lâu
nên tê dại đi, Phạm Văn Long định bụng thu về nhưng vừa động liền nếm trải một
trận đau đớn kịch liệt.

Phạm Văn Long mặt mày nhăn nhúm, cố gắng áp chế nỗi đau, rốt cuộc cũng chẳng
buồn rút tay về nữa. Hắn chẳng còn bụng dạ quan tâm đến cô gái, vội truyền âm
cho sư phụ:

- Sư phụ. Sư phụ ơi!

Không để hắn phải đợi lâu, thanh âm của Nguyễn Kim đã vang lên:

- Nhóc con.

Nghe thấy giọng sư phụ, trong lòng Phạm Văn Long thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, lập
tức hỏi dồn:

- Đây là đâu vậy? Tại sao con lại ở đây? Hình như không phải trong Thông
Thiên Tháp?

Nguyễn Kim biết Phạm Văn Long lo lắng, không hề giấu diếm đáp:

- Thông Thiên Tháp vốn là một tòa kiến trúc thiết kế đặc thù. Giống như một
cánh cửa kết nối không gian, mà một khi bị phá hủy sẽ tự động truyền tống tài
nguyên và nhân lực đến những địa phương khác nhau.

Phạm Văn Long kinh hãi nói:

- Chẳng lẽ Thánh Viện xảy ra chuyện gì chăng?

Khoảng thời gian đặt chân lên Linh Chiểu Tinh đủ dài để Phạm Văn Long hiểu rõ
thực lực siêu cường của Thánh Viện. Như lời lão Kim nói, e rằng đã có biến cố
nghiêm trọng rồi.

Lão Kim suy nghĩ giây lát, rốt cuộc mới cất tiếng bảo:

- Thánh Viện vốn có cao tầng Ngạo Thế bảo hộ. Vừa rồi không gian sụp đổ, đồng
dạng Thông Thiên Tháp đã bị kẻ nào đó tấn công.

Ngừng một nhịp, lão Kim nói thêm:

- Đấy chỉ là những suy đoán nhất thời của ta! Cũng có thể có nguyên nhân
khác, song tốt nhất ngươi vẫn nên mau chóng hồi phục linh lực thì hơn.

Nghe giọng điệu nghiêm trọng của sư phụ, Phạm Văn Long bất giác rùng mình. Có
điều sức người có hạn, hắn mới chỉ ở cảnh giới Nhân Vực, tình hình Thánh Viện
tốt xấu ra sao cũng chẳng tới lượt bản thân quản đến.

Phạm Văn Long thở hắt một hơi, nhẹ hỏi:

- Sư phụ có biết con đang ở địa phương nào không?

Đợi chừng nửa canh giờ, mới thấy lão Kim ứng tiếng đáp:

- Ngươi đang ở trong một sơn động, là một địa phương sâu trong lòng đất, lạnh
lẽo vô cùng. Còn địa điểm cụ thể bản thân ta cũng không nắm rõ. Theo tính toán
hẳn là ngươi đã bị truyền tống ra khỏi phạm vi Thánh Viện rồi.

Tim Phạm Văn Long đập loạn một nhịp rồi thì như ngưng hẳn lại trong
ngực, hắn nín thở, quả nhiên từ khi tỉnh dậy hắn thấy không gian lạnh lẽo
vô cùng, toàn thân đông cứng như đá tảng.

Có điều chưa để hắn kịp hồi phục, lão Kim bỗng bất ngờ thúc giục:

- Người con gái bên cạnh ngươi tu vi không tầm thường đâu. Tốt nhất mau tìm
đường rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Vừa nghe lão Kim nói đến, chợt Phạm Văn Long nghe một trận xao động bên mình.
Quay sang bên, Phạm Văn Long sởn cả da gà.

Lúc này, một ánh mắt lăng lệ, phảng phất sát khí như có như không đang chằm
chằm nhìn hắn.


Lạc Hồng Truyền Kỳ - Chương #73