Lạc Hồng Hiển Uy


Người đăng: lachong

Phạm Văn Long toàn thân tê liệt. Cảm giác như muôn vạn lưỡi đao cứa vào da
thịt, trong bụng khí huyết nhộn nhạo khó tả.

Định thần lại, hắn gắng gượng đứng dậy, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Trần Công
Minh, rõ ràng hắn không thể sánh bằng đối phương.

Siêu Phàm quả nhiên lợi hại! Linh lực tinh thuần và hùng hậu gấp mấy lần so
với Nhân Vực.

Trần Công Minh xuất hai quyền chà đạp Phạm Văn Long, song sắc diện không hề có
nét vui mừng. Với công kích của mình Trần Công Minh hiểu rất rõ. Khô Lâu Cuồng
Vũ uy mãnh thế nào hắn tin tưởng mười phần, Phạm Văn Long này ít nhất cũng chỉ
phải tĩnh dưỡng dăm ba tháng. Mà nếu không có Sinh Mệnh Châu bảo vệ e rằng
ngay cả cái mạng cũng khó bảo toàn.

Vậy mà không như tưởng tượng, Phạm Văn Long vẫn kiên trì đứng vững. Xem ra một
lần nữa hắn lại đánh giá thấp khả năng của Phạm Văn Long rồi.

- Tiểu tử này công pháp kỳ dị, lực phòng ngự rất kinh người.

Trong lòng Trần Công Minh không thỏa mái đánh giá.

Vây xem phía sau đám thành viên Phục Minh vui vẻ tung hô. Trần Công Minh hiện
đã tiến vào Siêu Phàm, ở trong Thông Thiên Tháp này, đó càng tuyệt đối là
cường giả.

Vẫn có một vài tên tinh ý, thần tình biểu lộ kinh ngạc, thời điểm vừa rồi Phạm
Văn Long đối mặt với Trần Công Minh, vậy mà có thể vừa thoát khỏi trói buộc
thần niệm, vừa có thể kháng chịu hai chưởng Khô Lâu Cuồng Vũ. Bọn chúng tự hỏi
nếu đặt bản thân vào trong tình cảnh đó, liệu còn yên ổn giữ được tính mạng
hay không vẫn là điều khó nói.

- Khụ, khụ.

Phạm Văn Long đưa tay che ngực, đứng lên.

- Ha ha, Phạm Văn Long, ngươi thực sự khiến ta bất ngờ. Có điều chút bản lãnh
cỏn con ấy trước mặt ta chẳng thấm vào đâu.

Trần Công Minh cười to nói.

Phạm Văn Long nhanh chóng suy nghĩ đối sách. Đột nhiên, hắn song thủ vươn ra,
đôi bàn tay chụm lại, nhanh chóng kết quyết. Một luồng linh lực mạnh mẽ bùng
nổ.

Bão cát sa mạc nổi lên, xoay tròn quanh Phạm Văn Long tạo thành một cơn lốc.

Đám thành viên Phục Minh kinh hoảng. Phỏng đoán Phạm Văn Long hẳn đang quyết
một sống một chết với Trần Công Minh rồi.

Một gã nhịn không được phải tấm tắc thốt lên:

- Tên nhóc này linh lực thật cường hãn.

Trần Công Minh nheo mắt chăm chú quan sát, dù rằng đối phương còn ẩn chứa
chiêu bài nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một kẻ Nhân Vực cấp mười bốn, chỉ
cần bản thân cẩn trọng ứng phó thì chẳng có gì đáng ngại cả.

Thần niệm khẽ động, trên tay liền xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm sắc bén.
Trần Công Minh cười gằn nói:

- Ha ha! Tiểu tử có bản lĩnh vậy thử đỡ Kim Xà Kiếm Pháp của ta đi.

Vừa dứt lời, Trần Công Minh liền tung ra liền ba chiêu, theo ba hướng tấn công
trái, phải và chính diện. Kiếm quang trùng trùng điệp điệp tuôn ra, miên man
bất tuyệt.

Đối phương hung hãn là vậy nhưng Phạm Văn Long không chút sợ hãi, chậm rãi
quát:

- Long Hổ Thần Quyền đệ nhị thức Bá Vương Lâm Thế.

Lấy Phạm Văn Long làm trung tâm, một luồng linh lực phóng thích theo hình cánh
cung quét thẳng về phía trước.

Phạm Văn Long và Trần Công Minh đứng cách nhau một khoảng mươi trượng. Rất
nhanh, kiếm quang và quyền phong va chạm.

Bùng!

Bùng!

Bùng!

Hai luồng linh lực chân chính đối kháng, càng ngạc nhiên hơn, không ngờ lại
cân tài ngang sức.

- Quyền pháp thật kỳ dị.

Cảm giác sự ba động của thiên địa thuộc tính ẩn chứa trong đầu quyền, Trần
Công Minh hừ lạnh, không cần biết tổn hao bao nhiêu tinh lực, dứt khoát chém
thêm một kiếm nữa.

Phách!

Lúc này, Phạm Văn Long toàn thân căng cứng, lần đầu tiên hắn dùng một trăm
phần trăm linh lực thi triển đệ nhị thức Bá Vương Lâm Thế nên có phần quá sức.

Mà chỉ sát na, bỗng cảm thụ có thêm một luồng kiếm mang cuồng ảnh chém tới,
tức thì gầm vang, dốc toàn bộ chân linh khí từ đan điền cấp kỳ bổ sung nhằm
triệt tiêu thế công của Trần Công Minh.

Chỉ là, dù sao Phạm Văn Long vẫn còn ở Nhân Vực mười bốn, so với nguồn linh
lực của một kẻ đã vào Siêu Phàm làm sao sung túc bằng.

“Hự” một tiếng, một vòi máu tươi ồng ộc tuôn ra. Hắn biết là không xong rồi,
đang định thu người co chân bỏ chạy chợt nghe trong khí hải ngâm vang tiếng
kêu lảnh lót.

- Là Lạc Hồng.

Phạm Văn Long vui mừng như điên, đồng thời cảm thụ một nguồn năng lượng bá đạo
trào dâng, mang theo ngồn linh lực cực tinh thuần chạy từ đan điền ngược trở
lên, rồi theo đầu quyền xuất ra.

Phanh!

Nháy mắt kiếm quang vỡ tan.

Nhưng chưa dừng lại, năng lượng dư thừa tiếp tục một đường phóng thẳng đến chỗ
Trần Công Minh.

- Không xong! Đây là thứ gì?

Cảm thụ nguồn năng lượng vô cùng quỷ dị đang nhào đến, Trần Công Minh thoáng
hoảng hốt.

Tình huống bất ngờ khiến Trần Công Minh luống cuống tay chân. Hắn không dám
buông lỏng, vội vàng biến ảo kiếm chiêu, thu về phòng ngự.

Kiếm vừa đưa lên, chợt cảm thụ sức nóng hừng hực thiêu đốt da thịt.

- Không phải hắn là Linh giả Thuỷ hệ sao? Tại sao lại có Hoả nguyên tố?

Ngay từ đầu, Trần Công Minh đã thấy Phạm Văn Long thi triển các chiêu thức
mang theo Thuỷ thuộc tính. Riêng Phong Quyển Tàn Vân vốn là thân pháp nên rất
khó phân biệt. Lúc này không ngờ trong công kích lại có Hoả thuộc tính? Đối
với tu vi Nhân Vực của Phạm Văn Long, căn bản không thể đồng thời tu luyện hai
loại thuộc tính. Trừ phi tu luyện đến Chí Tôn, phóng xuất phân thân mới có thể
làm được.

Chỉ là Trần Công Minh không biết, nguồn năng lượng Hoả thuộc tính này vốn
không phải do Phạm Văn Long khống chế mà bắt nguồn từ Linh phách Lạc Hồng của
hắn.

Linh phách Lạc Hồng trải qua quá trình hấp thu năng lượng trong trứng của
Hoàng Kim Cự Long, vô hình chung trong cơ thể liền tồn tại Hoả nguyên tố vô
cùng cường đại, vì vậy ngay lúc này Phạm Văn Long không ngừng kêu khổ. Hoả
nguyên tố trong người hắn quá mức cuồng bạo khiến bản thân ăn không tiêu, sắc
diện dần nhợt nhạt khó chịu.

Kinh hoảng trong thoáng chốc, nom trông biểu hiện của Phạm Văn Long, khoé mắt
Trần Công Minh co giãn, như nhận ra điều gì đó.

- Hoá ra chỉ là mượn ngoại lực.

Trần Công Minh không hổ là người kiến thức phi phàm, mới đó đã nhìn ra nguyên
nhân. Theo phỏng đoán có lẽ trên người Phạm Văn Long có mang bảo vật. Cơ mà
nguồn ngoại lực này quá kinh khủng, ngay cả khi đứng trước tồn tại Xuất Trần
thì Trần Công Minh cũng chưa thấy áp lực nặng nề như vậy. Hắn nào còn tâm tư,
đành ào ào rót linh lực tạo thành hộ thuẫn che chắn thân thể.

Kim Xà Kiếm bị bẻ cong, rung lên bần bật.

Bất ngờ “lách tách” vài vụ âm thanh.

Sau tiếng nổ khô khốc, thân hình Trần Công Minh giống như trái bóng, bị đánh
bật về sau.

Mãi đến lúc này, nguồn công kích khủng bố kia mới chính thức tan biến.

Trần Công Minh hai bàn tay tê dại, khó khăn nhìn về cây Kim Xà Kiếm, chẳng dè
đã bị phá hủy gãy thành năm bảy phần. Thanh kiếm này vốn là một kiện hạ đẳng
pháp bảo song xét về độ trân quý không hề thua kém trung đẳng pháp bảo. Điều
này làm hắn vừa sợ vừa tiếc rẻ, hận không thể băm vằm Phạm Văn Long thành muôn
đoạn.

- Chuyện này…???

Đám thành viên Phục Minh vô cùng kinh hãi. Chẳng ai dám tin Trần Công Minh lại
bị Phạm Văn Long bất ngờ phản kích gây tổn thất lớn như vậy.

Y phục rách rưới tơi tả, ngay cánh tay hằn lên những vết phồng rộp bỏng rát.
Trần Công Minh nào còn dáng vẻ tiêu sái như ngày thường.

Nếu người huynh đệ Kỳ Quan của Phạm Văn Long chứng kiến cảnh này, nhất định sẽ
phấn khích mà tán thưởng:

- Con mẹ nó! Đánh hay lắm!!!

Sau thoáng bối rối, Trần Công Mình ổn định thân hình. Tâm tư trong lòng chưa
kịp biểu lộ, mục quang vừa quét bỗng thấy hình bóng Phạm Văn Long chỉ còn bé
bằng hạt đậu.

- Khốn kiếp!

Gào lên! Trần Công Minh như kẻ điên, bất chấp mặt mũi ra lệnh:

- Bọn người vô dụng các ngươi còn không mau truy đuổi hắn cho ta?

Lời vừa dứt, Trần Công Minh liền bắn đi cực nhanh truy tung theo dấu vết của
Phạm Văn Long.

Trần Công Minh tuy bị thương nhưng không đến nỗi trầm trọng. Hắn biết chắc
rằng Phạm Văn Long một khi tung ra con bài tẩy vừa rồi thì hiển nhiên sức cùng
lực kiệt. Vậy mà Phạm Văn Long thật quá vô sỉ, không nói không rằng nhanh chân
chạy trốn.

Chín tên thành viên Phục Minh lấm lét nhìn nhau. Chỉ thấy trong mắt ai nấy đều
ánh lên nét sợ sệt khôn tả.

Nói đến Phạm Văn Long bấy giờ chân đạp như bay, trong lòng vừa vui mừng vừa sợ
hãi, không ngờ trong thời khắc nguy hiểm Linh phách Lạc Hồng bất ngờ đại triển
thần uy, trợ giúp hắn một tay.

Đây chính là lần đầu tiên từ khi Lạc Hồng xuất thế hắn cảm nhận được sức mạnh
của nó. Chỉ là không hiểu vì sao bây giờ Lạc Hồng Điểu lại nằm im thin thít,
bộ dạng lười biếng, bất kể hắn có truyền tín hiệu kêu gọi thế nào cũng không
thèm phản ứng.

Phạm Văn Long cười khổ. Linh phách của hắn dường như rất bất bình thường. Hắn
thử vận dụng những thủ đoạn đặc thù do lão Kim truyền dạy nhưng đều vô hiệu,
không cách nào chân chính khống chế Lạc Hồng.

Chạy vài dặm đường, Phạm Văn Long vội đảo chân dừng bước rồi ngồi xuống. Hắn
lấy vội trong Không Gian Giới Chỉ một vốc nội đan linh thú, có bao nhiêu nắm
cả vào hai bàn tay.

Bên trong Không Gian Giới Chỉ còn có vài khỏa Tu Luyện Châu, tiếc rằng vài
ngày trước hắn đã dùng qua một khỏa rồi. Luyện hóa nội đan linh thú ít nhiều
sẽ gây ra ảnh hưởng xấu. Chỉ là hiện thời đan điền đã khô cạn như sa mạc, nếu
không cấp kỳ bổ sung linh khí thì thật nguy hiểm.

Đằng trước tốt xấu thế nào chưa hay. Sau lưng lại có Trần Công Minh đuổi đến.
Bởi vậy nên Phạm Văn Long không còn con đường nào khác, đành cắn răng hấp thu
mớ linh khí hỗn độn từ nội đan linh thú.

Nhắc đến linh thú, bất ngờ trong đầu Phạm Văn Long lóe lên một ý tưởng điên
rồ. Hắn cười lạnh thầm bảo:

- Trần Công Minh có giỏi thì đến đây. Ta muốn xem là ngươi mạnh hay Cô Lâu
Đao Thú mạnh.

Quả nhiên, qua thêm vài nhịp thời gian liền thấy bóng dáng Trần Công Minh từ
xa tiến đến.

Nom bóng Phạm Văn Long đang ngồi tĩnh dưỡng đằng trước, Trần Công Minh đề
thăng tốc độ, sung mãn lao lên.

Lúc này, trong đan điền chân linh khí đã hồi phục đôi chút, Phạm Văn Long ngó
thấy vẻ hung hăng của Trần Công Minh, nhe răng cười:

- Chó ngoan! Mau đuổi theo ta!!!

Một lần nữa, Phong Quyển Tàn Vân vũ động đôi chân, như tia chớp bạc bắn vào sa
mạc. Tốc độ của Trần Công Minh không tệ nhưng nếu so với Phong Quyển Tàn Vân,
thân pháp lừng danh của Nguyễn Kim thì vẫn còn kém xa. Có điều nhờ vào linh
lực hùng hồn nên mới miễn cưỡng duy trì khoảng cách.

Chỉ là tình huống bỗng biến đổi, Phạm Văn Long vốn đang bỏ chạy bỗng dưng rõ
ràng hiện lên trong tầm mắt, đích thực đang quay ngược trở về.

Trần Công Minh và Phạm Văn Long từ hai chiều hướng trái ngược, đồng thời lao
thẳng đến nhau.

- Đúng là tìm con đường chết!

Trần Công Minh trong lòng phấn khích, hiện chỉ còn duy nhất nỗi căm hận thấu
xương nên nào còn tâm tư truy rõ căn nguyên.

Khoảng cách còn khoảng mấy mươi trượng, Trần Công Minh chột dạ, bởi hắn phát
hiện sau lưng Phạm Văn Long một cái bóng mờ mờ, liền nhận định:

- Hóa ra hắn có đồng minh.

Tuy chưa rõ tu vi đối phương nông sâu thế nào song lấy thực lực Siêu Phàm của
hắn thì nào phải lo ngại. Trước mắt chỉ cần dẹp bỏ tên nhóc Phạm Văn Long, còn
kẻ đến sau kia Trần Công Minh tin tưởng mười phần đối phó. Huống hồ hắn còn có
đội ngũ nhân mã của Phục Minh hội đang trên đường tìm đến.

Nghĩ là vậy, hai tay kết lại phóng một chưởng ấn, vọt đi như sao sa.

Thấy đối phương nôn nóng ra tay, Phạm Văn Long vui mừng lắm. Đợi chưởng ấn đến
gần liền xả tinh thần lực khống chế cực nhanh thiên địa Phong nguyên tố, nương
theo sự khuếch tán của gió thoát khỏi phạm vi tấn công.

Nguồn công kích của Trần Công Minh vì thế bắn thẳng một đường, bất ngờ va chạm
với cái bóng theo sau Phạm Văn Long, nổ “ầm” vang dội.

Bão cát qua đi, bỗng hiện lên rõ ràng một linh thú to đùng, toàn thân chỉ duy
nhất một bộ xương trắng ởn, tay cầm song đao.

- Cô Lâu Đao Thú??

Trần Công Minh lông tóc dựng đứng, nhận ra danh tính kẻ được coi là “cứu viện”
mà Phạm Văn Long vừa mời đến.


Lạc Hồng Truyền Kỳ - Chương #68