Người đăng: lachong
Tất nhiên, Phạm Văn Long không thể ngờ rằng lần này chính hắn đã gây ra đại
họa rồi. Một hành động nhất thời của hắn vậy là đã châm ngòi cho một cuộc
chiến khốc liệt sắp sửa diễn ra.
Bản thân Phạm Văn Long khi này vừa mới chạy lên tầng ba Thông Thiên Tháp. Vừa
đến, Phạm Văn Long đã cảm nhận một cỗ hương thơm ngào ngạt xộc vào cánh mũi.
Phóng tầm mắt ra xa bỗng thấy bản thân đang ở giữa một cánh đồng hoa.
Diện tích cánh đồng không lớn, chỉ chừng ngàn thước, bao gồm hàng trăm loại
hoa cỏ khác nhau, màu sắc rực rỡ.
Kỳ lạ nhất là cánh đồng này bị bao bọc bởi một màn đen sì cuồn cuộn, đem khối
địa phương này vây quanh kín mít. Làm cho người ta cảm thấy đang ở hai thế
giới hoàn toàn khác biệt.
Đột nhiên một chỗ của màn đêm tự động mở ra, từ bên trong không nhanh không
chậm đi ra một đám người.
Phạm Văn Long thầm kêu không ổn, vội phi thân xé toang màn đen bỏ chạy.
Trần Công Minh tiến đến tầng thứ ba chỉ sau Phạm Văn Long thời gian rất ngắn.
Không thấy thân ảnh của Phạm Văn Long, hai hàng lông mày trên khuôn mặt của
hắn hơi nhíu lại nhưng liền khôi phục vẻ bình thường.
- Hội trưởng! Không gian ở đây thật kỳ lạ! Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?
Thanh âm có vẻ gấp gáp của một gã thành viên Phục Minh vang lên.
Chính lúc này, trong tình huống những kẻ khác khác chẳng biết gì cả, trong đầu
Trần Công Minh đột nhiên cảm ứng thấy một tia linh lực dao động mong manh.
Trần Công Minh khoát tay, nói:
- Tất cả mau theo ta!
Nói đoạn, Trần Công Minh bỏ qua cánh đồng hoa, liền nhảy vào màn đen, phương
hướng di chuyển quả nhiên ngay vị trí Phạm Văn Long vừa biến mất.
Lúc này hai mắt của Phạm Văn Long hơi mở ra một chút, căn bản xung quanh bốn
phía chỉ một màu đen kịt, không cách nào quan sát bằng mắt thường. Hắn chỉ có
thể liên tục phóng ra thần thức, sau đó xác định đại khái phương hướng rồi di
chuyển.
Mới rồi khi phát hiện bóng dáng Trần Công Minh sắp bước ra, Phạm Văn Long
trong lòng đã rõ ràng:
- Nếu như bị hắn chặn lại nhất định sẽ không còn đường thối lui. Mà tu vi của
ta tuy đã tấn cấp Nhân Vực mười bốn song so sánh với Trần Công Minh đang ở
Siêu Phàm thì vẫn còn thua kém quá xa. Mặc kệ như thế nào, mục tiêu lọt vào
tốp mười trong chuyến đi này mới là quan trọng.
Bởi vậy, Phạm Văn Long bất đắc dĩ tìm đường mà trốn chạy.
Đi mãi, rốt cuộc Phạm Văn Long nhìn thấy một tia sáng đằng xa. Hắn liền đẩy
cao tốc độ thoát ra khỏi màn đen, chợt thấy thiên địa nhất thời đại biến, hoàn
cảnh chung quanh liền biến đổi.
Vù!
Vù!
Lại là âm thanh của gió! Nhưng lần này không phải là hàn băng mà là một phiến
sa mạc rộng lớn, cuồng phong cuốn lên từng mảng cát vàng, từng đạo hơi nóng
khiến cho không khí dường như bị vặn vẹo.
Grào!!!
Bất ngờ bên tai vẳng lên một tràng âm thanh, xen lẫn là những tiếng thét. Phạm
Văn Long giật mình, rõ ràng thấy được ở xa xa, một linh thú ước chừng cao cả
trăm thước rống giận, toàn thân chỉ có một bộ xương cốt loé kim quang bóng
loáng, hàm răng sắc bén nhớt dãi chảy ròng ròng.
- Cô Lâu Đao Thú?
Hình ảnh vừa truyền về não bộ, liền nhanh chóng hiện lên luồng thông tin: “Cô
Lâu Đao Thú là linh thú cấp năm, thường sinh sống tại cồn cát sa mạc, thực lực
tương đương với hậu kỳ Siêu Phàm đỉnh phong.”
- Linh thú cấp độ này ắt hẳn là rất lợi hại.
Phạm Văn Long thầm kinh dị, tức khắc ẩn thân núp vào một nơi quan sát. Trong
Tây Nguyên cấm địa hắn từng nếm trải không ít đau khổ từ tay linh thú, vậy nên
trong đầu luôn duy trì sự cảnh giác cao độ.
Lúc này xung quanh linh thú có ba gã môn sinh Nhân Vực cấp mười bốn, một người
Nhân Vực cấp mười lăm, nom bộ dáng chật vật chống đỡ từng đợt công kích của Cô
Lâu Đao Thú phỏng chừng chẳng kiên trì bao lâu nữa.
Cô Lâu Đao Thú tay cầm hai thanh loan đao, nhìn trông có chút buồn cười. Vũ
khí mà con linh thú này sử dụng chẳng khác nào hai dẻ xương sườn lấy ra từ
trên người nó vậy.
Bốn gã môn sinh tuy thực lực không tệ song đứng trước tồn tại cao cấp này đành
thúc thủ vô sách.
- Ngay tầng thứ ba Thông Thiên Tháp đã xuất hiện linh thú cấp năm? Vậy là
những tầng về sau hẳn sẽ còn nhiều tồn tại siêu cường khác, độ nguy hiểm ngày
càng tăng cao.
Phạm Văn Long trong lòng đang âm thầm tính toán chợt nghe hai âm thanh thoảng
thốt vang lên.
Bùng.
Bùng.
Loan đao vừa vung lên hạ xuống, tức khắc hóa thành một chùm tàn ảnh. Quang
mang vừa tán, lớp vòng phòng ngự của hai môn sinh Nhân Vực cấp mười bốn liền
tan vỡ. Cô Lâu Đao Thú tiện tay đâm tới mỗi người một đao. Cả hai không kịp
kêu lên một tiếng thì Sinh Mệnh Châu đã cảm ứng truyền tống ra ngoài.
Đối với Cô Lâu Đao Thú, bốn tên môn sinh Nhân Vực nho nhỏ này nào khác con sâu
cái kiến. May mắn đây chỉ là giải đấu của Thánh Viện nên vẫn đảm bảo an toàn.
Nếu như chân chính đối mặt linh thú cấp bậc này ở thế giới bên ngoài thì nào
còn giữ được mạng sống.
Tranh thủ cơ hội Cô Lâu Đao Thú phân tâm, tên môn sinh Nhân Vực cấp mười lăm
liền vũ động tiêu thương, loáng một cái đã xuyên thủng lồng ngực Cô Lâu Đao
Thú.
- Là tàn ảnh?
Phạm Văn Long đột nhiên phát hiện, ngọn tiêu thương vừa xuyên thấu cơ thể của
linh thú, chỉ trong chốc lát đã trực tiếp tiêu thất.
Gã môn sinh chưa kịp vui mừng chợt cảm giác linh lực bản thân như bị thôn phệ.
Nhất thời sắc mặt xanh như tàu lá. Thế rồi nghe “bùng” một tiếng, biến mất
ngay tại đương trường, rõ ràng đã được Sinh Mệnh Châu tiến hành truyền tống.
Ba con mồi vô thanh vô tức liên tiếp biến mất khiến Cô Lâu Đao Thú gầm lên
giận dữ.
Gã môn sinh Nhân Vực cấp mười bốn còn lại sợ mất mật, cuống cuồng dồn linh lực
về chân chạy như điên loạn. Tuy có Sinh Mệnh Châu bảo hộ nhưng cảm giác tử
vong không phải là giả. Trong đầu gã chỉ tồn tại duy nhất một ý nghĩ là “chạy
trốn”.
Không ngờ “vù” một nhịp, Cô Lâu Đao Thú tốc độ cực nhanh chồm đến ngay sau
lưng. Gã môn sinh đầu óc tê dại, trong cơn hoảng loạn liền dốc hết sức bình
sinh mà chạy.
- Không ổn!
Ngó thấy gã môn sinh vô tình dẫn dụ Cô Lâu Đao Thú chạy về phương hướng của
mình, trong lòng Phạm Văn Long thầm mắng to.
Chẳng chút chậm trễ, Phong Quyền Tàn Vân lập tức bùng nổ, thân hình hắn như
mũi tên lao vút đi.
- Aaaaa…! Cứu mạng…!
Mới qua vài nhịp thở liền nghe phía sau truyền đến một tiếng thét chói tai.
Phạm Văn Long lạnh toát sống lưng, nào còn dám quay đầu nhìn lại, cứ thế chạy
thẳng một mạch.
Đối diện với linh thú cấp năm, hắn hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, nếu
bị phát hiện chỉ có con đường chết.
Chạy nửa canh giờ, cảm nhận phía sau hoàn toàn yên tĩnh Phạm Văn Long mới dám
đứng lại thở dốc.
- Nguy hiểm!
Phạm Văn Long chưa kịp nghỉ ngơi, chợt cảm thụ một luồng uy áp bá đạo giáng
thẳng xuống đỉnh đầu.
- Không xong!
Màn tập kích quá nhanh và bất ngờ!
Không có thời gian, Phạm Văn Long đành cắn răng thi triển Đẩu Chuyển Tinh Di.
Một cỗ linh lực như thủy triều ập đến, từ đỉnh đầu rồi theo hai chân tiêu tán,
vô ảnh vô tung.
Yên ổn tai qua nạn khỏi. Phạm Văn Long nhận ra kẻ vừa tập kích mình chính là
Trần Công Minh.
Nhìn thấy Phạm Văn Long hóa giải đòn tấn công một cách kỳ lạ, Trần Công Minh
hơi kinh ngạc. Lần trước trong Hưng Yên Phong, bản thân hắn cũng bị một màn
tương tự làm cho khó hiểu.
Vừa rồi tuy chỉ là thuận tay đánh bừa ra một chưởng nhưng uy lực không thua
kém một kích cực mạnh của Nhân Vực cấp mười bốn, vậy mà ngay cả cọng lông của
đối phương cũng không bị hao tổn.
Tuy trong lòng biến hoá nhưng ngoài mặt thái độ vẫn tỏ vẻ khinh thường, cười
nói:
- Hắc hắc! Tiểu tử, ta tìm ngươi đã lâu!
Quả là oan gia ngõ hẹp! Sàng qua sàng lại mấy vòng vẫn không tránh khỏi tên
khốn đáng ghét này.
Tình cảnh lúc này là Phạm Văn Long, Trần Công Minh hai người phân biệt đứng ở
mỗi hướng. Mà phía sau Trần Công Minh còn tụ tập một đám người Phục Minh hội.
Vài ngày trước Trần Công Minh vốn đã thừa khả năng tiến vào Siêu Phàm, nhưng
vì mục tiêu kỳ Tân Vương nên quyết định áp chế tu vi tại đỉnh Nhân Vực. Vừa
vào trong Thông Thiên Tháp không lâu hắn liền phóng thích chân linh khí, cảnh
giới lập tức đề thăng, thành công tiến vào sơ kỳ Siêu Phàm. Mà trong cuộc thi
này, tại cánh cửa dành riêng cho Nhân Vực, lấy tu vi của hắn hiện tại có thể
nói là vô địch.
Chỉ là, Trần Công Minh cảm thấy mỗi lần gặp Phạm Văn Long đều có sự biến hóa
kinh người. So với trận đánh tại Hưng Yên Phong thì tu vi Phạm Văn Long lại có
tiến bộ rõ ràng. Trần Công Minh nhớ Phạm Văn Long trước khi bước vào nội viện
mới chỉ là Nhân Vực cấp sáu. Qua nửa năm tu vi tăng chóng mặt lên Nhân Vực cấp
mười bốn.
Trần Công Minh càng nghĩ càng thấy khó hiểu. Lần đầu tiên chỉ cần nhấc tay
liền tùy tiện đè bẹp đối phương. Nhưng tương lai thì sao? Hắn ngay cả bản thân
cũng không dám tin tưởng.
- Hừ! Hôm nay ta xem thử kẻ nào có thể giúp ngươi được nữa?
Trần Công Minh cao giọng nói, hắn rất thích thú với cảm giác được hạ nhục Phạm
Văn Long.
Phía sau ngay tức khắc vang lên một loạt tiếng khen ngợi và hoan hô.
Bản thân Phạm Văn Long không hiểu đang suy nghĩ gì, một chút mất bình tĩnh
cũng không có. Không hề có ý trốn chạy. Phạm Văn Long lạnh nhạt nói:
- Nói đủ chưa vậy?
Trần Công Minh sắc diện khó coi, cười thâm hiểm:
- Giỏi! Giỏi lắm!
Phạm Văn Long đã quá quen với thủ đoạn đối phương, thế nên chẳng muốn dây dưa
mất thời gian. Trần Công Minh liên tục khiêu khích, nếu bản thân còn trốn
tránh e rằng sẽ ảnh hưởng đến tâm lý, lâu dài hình thành bóng ma trong lòng.
Hơn nữa, Phạm Văn Long tiện đà muốn thử sức một phen. Dẫu sao cũng không thể
mãi trốn chui chốn nhủi như vậy, tu vi lúc này mạnh hơn trước rất nhiều.
Ngay lập tức Trần Công Minh cùng Phạm Văn Long gần như đồng thời thi triển
biện pháp công kích.
Xoẹt.
Liên tục bảy đạo phong nhận nhàn nhạt vô thanh vô tức hình thành, trực tiếp
hướng Trần Công Minh chém tới.
- Phong Nhận hóa hình?
Phía sau Trần Công Minh đều là những người có kinh nghiệm, lập tức kinh hô.
Để có thể khống chế Phong nguyên tố kết thành phong nhận như vậy, dẫu có là
trung kỳ Siêu Phàm cũng chưa chắc có khả năng làm được. Chỉ có những kẻ tu tập
Phong nguyên tố lĩnh ngộ cực cao mới đủ sức thi triển.
Đối diện, Trần Công Minh cũng đồng thời công kích.
Bùng! Bùng! Bùng! Bùng! Bùng!
Năm quyền liên tiếp tung ra, thế như vũ bão hướng về Phạm Văn Long. Tốc độ phi
hành của phong nhận so với quyền phong không ngờ nhanh hơn, sau màn va chạm
tương quan lực lượng chênh lệch khá nhiều nên bảy đạo phong nhận do Phạm Văn
Long đánh ra dễ dàng bị hoá giải.
Năm quyền của Trần Công Minh mới có ba quyền bị tiêu tán, vẫn còn hai quyền
bắn thẳng đến.
Trong khi đó Phạm Văn Long linh lực bùng nổ, liền một quyền đối kháng:
- Ngã Hổ Phốc Thỏ.
Thức thứ nhất trong Long Hổ Thần Quyền tùy tâm sở dục đánh ra, chặn đứng thế
công của Trần Công Minh.
Nhìn quyền pháp Phạm Văn Long không hề thua kém bản thân, Trần Công Minh hơi
ngạc nhiên. Năm quyền kia của hắn đơn giản là vậy nhưng uy lực ẩn chứa bảy
thành linh lực, theo lý thuyết thì ngay cả Nhân Vực cấp mười lăm cũng ăn không
tiêu.
Càng ngày Trần Công Minh càng cảm nhận rõ rệt sự uy hiếp từ Phạm Văn Long. Cứ
theo đà này, nói không chừng chỉ cần nửa năm sau, hắn sẽ bị Phạm Văn Long vượt
qua. Với một kẻ kiêu ngạo như Trần Công Minh tuyệt nhiên không thể để trường
hợp đó xảy ra.
Trần Công Minh liền thi triển bộ pháp, phiêu dật tùy ý tiếp cận đối thủ. Phạm
Văn Long cười lạnh, so về thân pháp hắn có Phong Quyển Tàn Vân nên căn bản
không thua thiệt so với Trần Công Minh.
Đôi chân khẽ động, thân hình Phạm Văn Long tận lực bắn ra xa. Môi Phạm Văn
Long nhẹ nhàng mấp máy, thi triển ra một chiêu Thuỷ hệ công pháp:
- Hàn Băng Khốn.
Vù… vù…
Trần Công Minh chỉ cảm thấy dưới chân, mặt đất đột nhiên như nứt ra. Bất ngờ
ùn ùn nhô lên các khối cự băng sắc nhọn, lạnh đến thấu xương, phảng phất như
sóng gợn một trận lay động.
Dưới loại tình huống này Trần Công Minh căn bản không thể tĩnh tâm vừa di
chuyển vừa phát động công kích được nữa.
- Ngã Hổ Phốc Thỏ.
Không dừng ở đó, đệ nhất thức Ngã Hổ Phốc Thỏ trong Long Hổ Thần Quyền cũng
được Phạm Văn Long kết hợp tấn công. Chỉ thấy một nguồn năng lượng cường đại
đập thằng vào mắt, như một thái dương đột ngột mọc lên.
Thân bị vây hãm trong Hàn Băng Trận, Trần Công Minh miễn cưỡng đứng vững nhưng
lại bị Phạm Văn Long liên tiếp tung chiêu, trong lòng thực sự buồn bực. Khi
Ngã Hổ Phốc Thỏ vừa đến, hắn mơ màng cảm thụ sự nguy hiểm mong manh.
Đôi tay nhanh chóng vũ động, “xoạt xoạt xoạt” ba tiếng liền tạo thành một tầng
phòng ngự kiên cố bảo hộ.
Bang! Bang! Bang!!!
Liên hồi những âm thanh vụn vỡ vang lên. Chỉ là cuối cùng thanh thế của Ngã Hổ
Phốc Thỏ đã bị đại giảm, không còn sức uy hiếp.
Ngã Hổ Phốc Thỏ dung hợp Thuỷ thuộc tính, có thể nói chính là một trong những
đòn mạnh mẽ nhất của Phạm Văn Long, vậy mà căn bản không thể đả động đến đối
phương.
Liền đó, Trần Công Minh bạo nộ, không nương tay thi triển sát chiêu:
- Khô Lâu Cuồng Vũ!
Không gian như bị uốn cong, vặn vẹo.
Chưởng lực uốn éo tạo thành một đầu lâu khổng lồ. Hai con mắt to tròn, băng
lãnh hướng Phạm Văn Long hung hăng đánh thẳng vào thân thể.
Tránh tình huống bị đối phương hóa chiêu như lần đầu, Trần Công Minh còn cẩn
thận triển khai thần niệm khóa chặt lấy Phạm Văn Long.
Phạm Văn Long cảm giác toàn thân khô cứng như đá tảng. Vội vàng phóng xuất
tinh thần lực mạnh mẽ phá giải thần niệm đối phương.
Trong tranh đấu căn bản chỉ cần hơn nhau một tích tắc đã đủ phân thắng thua
rồi.
Bồng!
Qua hai nhịp thở, vừa đúng lúc thoát ra thì chiếc đầu lâu lao đến nện ngay vào
bụng, tức thì Phạm Văn Long phun ra một ngụm máu tươi.
Phạm Văn Long mắt nổ đom đóm. Một chưởng này gần như đánh nát lục phủ ngũ tạng
của hắn rồi. Thế nhưng lại ầm vang một tiếng, thêm một chưởng nữa nện thẳng
vào ngực.
Bồng!
Liên tục hai lần thi triển Khô Lâu Cuồng Vũ, trực tiếp ném Phạm Văn Long tức
khắc văng ra xa.
Chiến đấu chưa quá ba hiệp, Trần Công Minh chiến thắng!