Long Tộc


Người đăng: lachong

Trong Thức Hải của mình, Phạm Văn Long không hề mệt mỏi, ngược lại tinh thần
càng lúc càng tốt.

Mỗi khi tinh thần tiêu hao đến cực điểm thì Phạm Văn Long liền lập tức khôi
phục, cứ tiêu hao rồi khôi phục hết lần này tới lần khác giúp trình độ khống
chế Phong nguyên tố của Phạm Văn Long nhanh chóng tăng lên.

Đồng dạng, tinh thần lực không ngừng tăng lên với một tốc độ khủng bố.

Không cần đắn đo, Phạm Văn Long liền khởi động tu luyện theo Cửu Chân Tinh
Thần.

Gặp cơ may như thế này, Phạm Văn Long tin tưởng mình có thể hoàn toàn chạm đến
tầng thứ hai của Cửu Chân Tinh Thần. Trong lòng Phạm Văn Long rất hưng phấn.

Quả nhiên không lâu sau, tu vi tinh thần lực trong sát na đột ngột bùng nổ,
trực tiếp đột phá Cửu Chân Tinh Thần, đạt tới một cảnh giới mới.

Hơn nữa Phạm Văn Long còn phát hiện một điểm, lúc Cửu Chân Tinh Thần đột phá
tầng hai thì không gian thức hải dường như có một sự thay đổi nhỏ. Đồng thời,
thần thức đã được nhân rộng, hiện có thể quan sát trong phạm vi đến bốn, năm
trăm trượng.

- Lần này thật là may mắn. Cũng nên quay trở ra thôi!

Thần niệm vừa động, huyễn ảnh Phạm Văn Long trong Thức Hải tan biến, nháy mắt
đã yên ổn trở về nội thể.

Phạm Văn Long bỏ đi, không gian Thức Hải liền bình yên như cũ. Vừa rồi, Phong
nguyên tố bạo loạn vốn là do Phạm Văn Long trong quá trình lĩnh ngộ cưỡng ép
mà gây hiện tượng kinh người đó, còn thực tế Phong nguyên tố vẫn còn rất sơ
khai.

Thoạt nhìn tưởng chừng thời gian Phạm Văn Long ở trong Thức Hải rất lâu nhưng
trên thực tế mới chỉ rất ngắn mà thôi.

Trong thế giới tầng thứ hai Thông Thiên Tháp, vô số các quần thể phong nhận
vẫn quay cuồng bạo động. Không khí như bị muôn vạn lưỡi đao phong cắt thành
từng mảnh tạo nên những tràng âm thanh “xoẹt xoẹt” ghê rợn.

Đột nhiên, Phạm Văn Long gầm vang một tiếng, tinh thần lực trực tiếp thi triển
đến cực hạn.

Nháy mắt, toàn bộ Phong nguyên tố tồn tại trong phạm vi đường kính chừng trăm
trượng bỗng bị một cỗ lực lượng bá đạo cưỡng ép, tức thì lưu chuyển theo một
quỹ đạo hình cầu.

Trong nháy mắt, chung quanh thân thể Phạm Văn Long vô vàn Phong nguyên tố bao
bọc. Phàm lúc nào có đao phong cận kề hắn đều phát hiện trước một bước, Phong
Quyển Tàn Vân tức thì thi triển, nháy mắt đã vượt qua nguy hiểm.

Phạm Văn Long vừa rồi tại Thức Hải trên phương diện cảm ứng Phong nguyên tố đã
có thành tựu. Có điều trên thực tế vẫn chưa cách nào khống chế hoàn hảo bởi vì
tu vi của hắn còn quá yếu.

Nhìn cách Phạm Văn Long di chuyển có phần tương tự với gã thanh niên bạch bào
mới vừa rồi nhưng về căn bản lại khác nhau một trời một vực. Gã môn sinh kia
lấy Phong nguyên tố làm chủ, dựa vào cảm ứng chuyển động mà né tránh. Còn Phạm
Văn Long thì khác, hắn biến bản thân trở thành trung tâm, khống chế quỹ đạo
dịch chuyển của Phong nguyên tố.

Giống như mặt trời và hằng hà sa số các hành tinh xoay quanh nó. Nguyên nhân
cơ bản khiến các hành tinh chuyển động theo quỹ đạo hay quay quanh mặt trời là
do trọng lực của mặt trời giữ các hành tinh trên quỹ đạo của chúng. Tương tự
mặt trăng quay quanh trái đất là nhờ sức kéo từ lực hấp dẫn của trái đất, thì
trái đất quay quanh Mặt trời nhờ sức kéo từ trọng lực của mặt trời.

Mà trọng lực của mặt trời đặt trong trường hợp của Phạm Văn Long chính là
nguồn tinh thần lực. Nếu như lúc này Phạm Văn Long cảnh giới cao hơn thì có
thể sẽ đủ tinh thần lực để điều khiến thiên địa nguyên lực khống chế hoàn mỹ
Phong nguyên tố, có thể tùy thời huy động phương hướng, mạnh, yếu… chỉ cần một
ý niệm. Lúc đó, hắn sẽ một đường thẳng băng băng tiến lên.

Nếu để các cường giả nhìn thấy một màn này e rằng phải sợ hãi thán phục không
thôi. Để có thể lĩnh ngộ đến một mức này, sợ rằng ngay cả Xuất Trần sơ kỳ cũng
là khó khăn.

Như bây giờ, Phạm Văn Long khi phát hiện được đao phong thì thời gian để phản
ứng cũng rất ngắn, tuy nhiên bấy nhiêu đó cũng đủ để hắn thay đổi phương hướng
rồi. Dù có chút chật vật nhưng rất nhanh Phạm Văn Long đã dễ dàng vượt qua
quãng đường còn lại.

Khi đặt chân đến Băng Hải Đảo, bỗng nghe phía sau truyền đến tràng âm thanh
huyên náo. Phạm Văn Long thần thức phóng ra, có điều phạm vi ở quá xa khiến
hắn không cách nào quan sát. Phạm Văn Long cũng chẳng có tâm trí lo cho người
khác, tâm thần khởi phát, lập tức tiến sâu vào Băng Hải Đảo để tìm kiếm thông
đạo lên tầng thứ ba.

Nếu như Phạm Văn Long kiên nhẫn đứng chờ một khoảng thời gian, liền nhận ra kẻ
đang đến chính là đội ngũ Phục Minh hội.

Lúc này bên cạnh Trần Công Minh hiện còn chín người. Bọn chúng đang dùng linh
lực khuếch tán tạo thành một vòng bảo hộ khổng lồ, lấy Trần Công Minh làm chủ
trận, số còn lại trấn yếm các hướng xung quanh. Bọn chúng cũng có một số thần
thông nhưng trên phương diện né tránh những lưỡi đao gió đầy nguy hiểm lại
không có phương pháp nào đặc biệt, tự nhiên phải chịu trận, bất quá nhờ người
đông thế mạnh nên phản ứng cũng khá nhanh đủ để giữ mạng.

Ban đầu nhân số vốn mười mấy người nhưng vừa đặt chân đến đây, màn đao phong
quá sức thô bạo khiến một vài tên liền nếm mùi đau khổ. Do đó, một số kẻ thực
lực hơi yếu khi bị lưỡi đao tấn công thì xuyên thấu quá lớp phòng ngự, lập tức
được Sinh Mệnh Châu truyền tống ra bên ngoài Thông Thiên Tháp.

Trong thế giới hàn băng yên tĩnh, đội ngũ Phục Minh mười người cứ tiến về phía
trước hết tốc lực. Có điều thế giới hàn băng này chỉ yên tĩnh ở ngoài mặt,
nhìn kỹ sẽ thấy trùng trùng lớp lớp những lưỡi đao gió xẹt qua, ngẫu nhiên còn
xuất hiện cạm bẫy chết người.

Bọn chúng dám cường ngạnh đối kháng với các lưỡi đao gió, nhưng đối với các
quần thể đao phong lại phải hết sức cẩn thận. Bởi vì đao phong chém qua bọn
chúng dễ dàng đánh tan, nhưng các quần thể phong nhận lại có lực thôn phệ hút
vào.

Trần Công Minh vốn có thể một mình di chuyển nhưng vì yểm trợ cho chín người
này nên tốc độ đương nhiên chậm lại. Điều này khiến hắn có phần buồn bực.

Không chỉ mình bọn chúng chịu đựng chuyện này, toàn bộ các môn sinh Nhân Vực
khi tiến vào đây cũng gặp tình cảnh tương tự. Ngoại trừ một số kẻ thực lực
cường hãn ra, đa phần đều cảm thấy đau đầu đối phó.

Vì khoảng cách của Phạm Văn Long và đám môn sinh Phục Minh hội không cách nhau
xa, mà tốc độ tiến tới cũng tương đương. Phạm Văn Long vừa rồi chậm mất một
khoảng, thế nên chỉ một thoáng, hai bên đã thu hẹp khoảng cách.

Tiến tới, tiếp tục tiến tới.

Lúc này, Phạm Văn Long tiến vào trung tâm Băng Hải Đảo. Hắn tập trung tận lực
chú ý vào các vị trí có thể xuất hiện thông đạo.

Đôi mắt của Phạm Văn Long nhìn kỹ lương bốn phương tám hướng.

Đột nhiên…

Quang mang trong mắt Phạm Văn Long sáng rực, tại phương hướng cách đó không xa
ẩn hiện một vầng hào quang chớp động.

Đã có kinh nghiệm lần đầu, Phạm Văn Long nhanh chóng tiến đến. Khi chân chính
xác nhận đây là thông đạo tầng thứ ba mới thở phào một hơi. Hắn nhẹ nhàng động
thân định tiến vào thông đạo.

- Phạm Văn Long! Mau đứng lại cho ta.

Một tiếng quát đột ngột vang lên không chỉ làm Phạm Văn Long giật mình mà ngay
cả đám môn sinh đi theo phía sau cũng kinh hãi.

- Là Trần Công Minh.

Phạm Văn Long quay đầu phát hiện ra đám Phục Minh hội, mặt lập tức biến sắc.

- Bọn chúng không ngờ cũng đến nhanh đến thế?

Trần Công Minh vừa lao đến vừa hét:

- Phạm Văn Long, ta xem lần này ngươi làm sao mà trốn đây?

Nộ khí của Trần Công Minh bá đạo, quang mang lóe lên quanh người, khí tức
cường đại phảng phất như làm không gian chung quanh chấn động.

Trước thanh thế của đối phương, Phạm Văn Long cẩn thận quét thần thức kiểm
tra, bất giác trong lòng lạnh đi. Không ngờ Trần Công Minh tu vi đã tịnh tiến
lên Siêu Phàm sơ kỳ rồi!

Không thể nào! Rõ ràng khi ở bên ngoài Trần Công Minh mới chỉ ở đỉnh Nhân Vực
mà thôi. Dù hắn có to gan lớn mật đến mấy cũng không đủ khả năng qua mặt Thánh
Viện.

Chẳng lẽ? Trần Công Minh ngay trong phiến không gian này vừa có đột phá? Nếu
vậy thì hắn quá may mắn rồi!

Phạm Văn Long tuy tự tin vào sức mạnh bản thân nhưng không ngu xuẩn đến mức
đâm đầu giao tranh với một tên Siêu Phàm sơ kỳ. Nếu như Trần Công Minh còn
đang ở Nhân Vực cấp mười lăm, nói không chừng Phạm Văn Long liền đại chiến với
hắn một trận. Nhưng nay Trần Công Minh đại tăng thực lực, Siêu Phàm và Nhân
Vực căn bản không thể so sánh.

Bộ dạng một chút hứng thú cũng không có. Cười lạnh một cái, Phạm Văn Long
chẳng nói chẳng rằng liền tiến thẳng vào thông đạo.

Rất nhanh, thân hình liền biến mất, hòa vào màn hào quang.

Thăng Long Thành.

Trong một tòa biệt viện, tại đại sảnh tập trung một nhóm bốn người, thông qua
khí tức, không ngờ đều là những tồn tại Ngạo Thế, vô cùng khủng bố.

Chính giữa là một người đàn ông tuổi chừng năm mươi, sắc diện bình ổn, quét
nhìn mọi người nói:

- Lần này chúng ta tấn công Thánh Viện nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Phải một chiêu “sét đánh ngang tai” khiến bọn chúng không kịp trở tay. Liễu
Nam trưởng lão, trong tộc có tin tức gì truyền đến không?

Liễu Nam là một người đàn ông thân hình cao lớn, ngồi ngay hàng ghế đầu, nghe
nhắc tới liền ứng tiếng đáp:

- Lần này, long tộc chúng ta huy động quân số trên dưới một vạn. Hiện quân
đội chia thành hai hướng, một hướng về Thăng Long Thành, còn lại chính do
Vương Hoàng chỉ huy. Đợi toàn quân tập hợp sẽ chân chính phát động công kích.
Trận đánh này có Vương Hoàng và Anh Khoa huynh đều đã đạt Ngạo Thế trung kỳ
chỉ huy, còn thêm chư vị trưởng lão sơ kỳ Ngạo Thế. Nếu không sai, cái địa
danh Thánh Viện sắp bị xóa sổ khỏi bản đồ của Linh Chiểu Tinh rồi. Hắc hắc…!!!

Hóa ra ngồi tại đây đều là tầng lớp trưởng lão của long tộc. Người đàn ông tên
Anh Khoa nghe vậy không cho là đúng, lắc đầu bảo:

- Liễu Nam trưởng lão chớ nên khinh địch. Theo ta thấy thì thực lực của Thánh
Viện không đơn giản đâu. Bọn chúng vốn tồn tại biết bao vạn năm, tiềm lực ẩn
tàng phía sau sợ rằng so với long tộc ta chỉ hơn chứ không kém.

Một thiếu phụ có gương mặt hơi gầy, chiếc cằm hơi nhếch lên cất tiếng nói:

- Hừ! Theo ta thấy chúng ta lần này đều bị tên Vương Hoàng lợi dụng rồi. Hắn
tuy là trưởng chi chính Hoàng Kim Cự Long nhưng không lý gì lại bắt cả các
dòng chi thứ vì chuyện riêng của hắn mà công khai chiến tranh với Thánh Viện.

Người đàn ông tên Anh Khoa vốn quen biết với Vương Hoàng nên nhàn nhạt đáp:

- Tính tình Vương Hoàng nóng nảy song cũng không thể trách hắn trong chuyện
này. Long tộc ta từ xưa đến nay rất coi trọng huyết thống, đồng tộc. Vậy mà
một đứa cháu trực hệ của Vương Hoàng lại mơ mơ hồ hồ bị giết ngay trong phạm
vi mà Thánh Viện quản lý. Nghe nói vừa mới hạ sinh không lâu liền bị một kẻ
cường hoành hút tất cả tinh nguyên. Riêng con gái của hắn bị đánh mù một bên
mắt. Đều chảy chung một dòng máu, chư vị chớ nên tính toán làm gì.

Thiếu phụ không cam lòng, song cũng không phản đối, hậm hực nói:

- Không rõ ý tứ của lão tổ thế nào?

- Lão tổ vẫn một mực bế quan, cũng chỉ có Vương Hoàng có thể liên hệ. Có lẽ
mọi chuyện đã được hắn sắp xếp ổn thoả.

Nói đoạn, Anh Khoa hướng về một người ngồi ngoài cùng, hỏi:

- Đàm Anh! Ngươi điều tra nội tình bên trong Thánh Viện đến đâu rồi?

Đàm Anh là một thanh niên dáng vẻ thư sinh, mỉm cười bí hiểm bảo:

- Mật thám ta cài vào Thánh Viện sáng nay vừa truyền đến một tin tức quan
trọng. Nghe nói bọn cao tầng Thánh Viện đang tổ chức một kỳ thi Tân Vương con
mẹ gì đó cho đám nhóc môn sinh. Theo thông tin, hầu như toàn bộ môn sinh đã
tập trung về ngọn Thông Thiên Phong tham dự và quan khán rồi. Nếu như chúng ta
nhân cơ hội này bất ngờ tấn công, thì nhất định một lưới giăng ra liền bắt
được trọn ổ. Hắc hắc…!!!

Đàm Anh nhe răng cười độc ác, bàn tay đưa ra làm động tác chém xuống. Mục
quang Anh Khoa khẽ phát ra tia sáng, liền nhanh chóng đưa ra quyết định:

- Rất tốt! Lập tức truyền lệnh ta, cánh quân do Vương Hoàng thống lĩnh sẽ tấn
công trực tiếp vào Vân Hải. Còn lại theo ta tiến đánh Thông Thiên Phong. Cuối
cùng sẽ hội quân tại đỉnh Lạc Vân, tiến vào Thánh Điện.

Ngừng một nhịp, hắn liền dặn dò thêm:

- Chúng ta lần này chỉ đối phó với Thánh Viện, nghiêm cấm toàn quân chém giết
bừa bãi.

Liễu Nam trưởng lão nghe ngữ khí của Anh Khoa thấy bực mình nói:

- Anh Khoa huynh thật khôi hài! Trong chiến tranh vốn dĩ “đao kiếm vô tình”,
sao có thể nương tay với kẻ thù?

Bị Liễu Nam thằng thừng chất vấn, Anh Khoa chau mày bảo:

- Hừ! Cái ta lo lắng chính là sau cuộc chiến này long tộc phải đối đầu với
các thế lực, gia tộc lớn bé trên Quỳnh Phụ Tinh. Nếu chúng ta xử lý không khôn
khéo thì hậu hoạn khó lường. Không lẽ ngươi muốn nhìn đám tiểu bối của chúng
ta sau này xuất ngoại liền bị người ta đuổi giết, phải trốn chui trốn lủi
trong Phong Nha sơn động sao?

Nghe vậy, Liễu Nam bừng tỉnh, chắp tay bảo:

- Anh Khoa huynh suy nghĩ thật thấu đáo! Tiểu đệ xin bội phục!

Hiển nhiên ý tứ của Anh Khoa đã rõ ràng. Những kẻ còn lại không ai ý kiến,
liền lập tức động thân triển khai hành động.

An Ký Tây đại lục vốn bình yên bây lâu, không ngờ lại sắp trải qua một màn mưa
máu gió tanh.

Trận huyết chiến này không biết sẽ có bao nhiêu người bỏ mạng?

Nguyên nhân nói ra thật buồn cười, chỉ vì một quả trứng Hoàng Kim Cự Long. Mà
kẻ “tội đồ” gây nên chuyện này hiện vẫn đang mò mẫm tìm đường trong Thông
Thiên Tháp tầng ba.


Lạc Hồng Truyền Kỳ - Chương #66