Người đăng: lachong
Mọi người đưa mắt nhìn lại, liền nhận ra ngay nhân vật vừa mới xuất hiện không
ai khác chính là Trần Công Minh, hội trưởng của Phục Minh.
Không thèm để ý đến biểu hiện của đối phương, thân ảnh Trần Công Minh nhanh
như quỷ mị lướt đến, khẽ cười khẩy đánh tiếp một chưởng, kình phong sắc bén và
linh lực cuồng bạo không hề nương tay vỗ lên đỉnh đầu Phạm Văn Long.
Trần Công Minh thân là Võ giả, tu vi lại trên đỉnh cao Nhân Vực, nửa bước vào
Siêu Phàm nên về sức mạnh thể chất cực kỳ cường hãn. Tuy ở khoảng cách khá xa,
nhưng ai nấy đều cảm nhận rõ ràng sức công phá kinh khủng trong đòn đánh mà
Trần Công Minh đang triển khai. Không một kẻ nào dám thở mạnh, đôi mắt mở căng
hết cỡ hướng về trận chiến.
Chứng kiến từ đầu đến cuối, Văn Hưng nhịn không được, chậc lưỡi bảo:
- Trần Công Minh quả nhiên xuống tay tàn nhẫn độc ác, tuyệt bất lưu tình.
Nhìn chưởng lực phát ra, e rằng tên nhóc kia kia cửu tử nhất sinh, nếu may mắn
sống sót thì cũng khó tránh khỏi cảnh tàn phế, không còn khả năng tiếp tục tu
luyện nữa rồi.
Nghe vậy, Trịnh Hoàng Phúc nhếch miệng cười nói:
- Thánh Viện có quy định nhưng không cách nào quản lý cho hết. Mà ta nghe nói
hai tên Đỗ Quang và An Tập Bình ít nhiều có liên quan đến hội Phục Minh nên
mọi ngày đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Lần này đều do Phạm Văn Long tự chuốc vạ
vào thân thôi, không thể oán trách ai được.
Văn Hưng lắc đầu, thầm tham:
- Thiên phú tốt nhưng bản tính quá kiêu ngạo. Thật đáng tiếc!
Nghe hai người bàn luận, Dương Hoàng Yến dung nhan khẽ động, mục quang vẫn
chăm chú nhìn về trận chiến.
Quay trở lại sân đấu, chỉ thấy thân hình Trần Công Minh phóng vụt lên cao, tốc
độ nhanh như thiểm điện phách ra một chưởng, hung hăng vỗ thẳng vào đỉnh đầu
Phạm Văn Long.
Theo kình lực giáng xuống, không gian của mảnh thiên địa này cơ hồ bị xé rách,
truyền ra những tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Lúc này, toàn thân Phạm Văn Long đang bị một nguồn uy áp khổng lồ khống chế,
đôi chân như bị thiên địa trói buộc, muốn di chuyển cũng cực kỳ khó khăn.
Trong lòng hắn kinh hoảng, da đầu tê dại, nhất thời chưa biết xoay sở ra làm
sao.
Vừa rồi, Phạm Văn Long lộ hiện bản lĩnh kinh người, tuy nhiên cảnh giới của
hắn chân chính mới chỉ có Nhân Vực cấp mười ba, căn bản làm sao sánh nổi Trần
Công Minh, một tồn tại đỉnh giai Nhân Vực hàng thật giá thật. Huống hồ trải
qua trận quyết chiến với đám thành viên Phục Minh, chân linh khí đã bị hao tổn
nghiêm trọng, tình trạng hiện giờ như đèn dầu sắp cạn, có thể bị dập tắt bất
kỳ lúc nào.
Cảm nhận nguồn kình lực hung bạo giống như một tòa núi cấp tốc đổ xuống, nếu
không mau hành động nhất định không còn cơ hội trở tay nữa.
- Con mẹ nó. Liều mạng!
Trong thời khắc sinh tử, Phạm Văn Long đôi mắt bỗng sáng ngời, thần sắc trở
nên nghiêm túc.
Bên trong cơ thể, toàn bộ chân linh khí còn vương vất tại các ngóc ngách theo
một ý niệm liền rút cả vào đan điền, toàn thân trống rỗng.
Sắc mặt bình tĩnh nhìn thủ trảo nhanh chóng vồ đến, Phạm Văn Long không nhanh
không chậm nâng tay lên, năm ngón tay hơi gập lại, nhào thẳng vào công kích
của đối phương.
Tức thì, một luồng linh lực mười phần khủng bố ồ ạt xộc thẳng vào người, nháy
mắt đã càn quét đến từng bộ phận, bắt đầu tiến hành công phá.
Phạm Văn Long mặt mày nhăn nhúm, chỉ thấy toàn thân đau đớn vô cùng, cơ hồ có
ngàn vạn mũi đao đâm vào lục phủ ngũ tạng, kinh mạch trương phồng, ngay cả
xương cốt cũng trở nên mềm nhũn, lớp da thịt bên ngoài đột nhiên nứt toác ra,
máu chảy đầm đìa, sự thống khổ đó không bút nào tả xiết.
Đôi mắt nhắm chặt, cảm nhận cỗ linh lực bạo tàn càn quấy trong nội thể, Phạm
Văn Long thở một hơi, dùng hết khí lực toàn thân, gương mặt chợt biến
đổi, gào lớn:
- Đẩu Chuyển Tinh Di.
Phanh.
Một tiếng gầm trầm thấp vang vọng, mấy trăm môn sinh đang chăm chú quan sát
bỗng thấy một đạo cuồng phong nổi lên, rồi sau đó bụi bay đá chạy, không khí
như bị phá vỡ từng tấc một, truyền ra những âm thanh kinh dị, tựa hồ tiếng gầm
rống của một loài cổ thú hung ác, làm người ta sởn tóc gáy.
Ngay trung tâm trận chiến bỗng hình thành một vòng xoáy cực đại, linh lực dữ
dội cùng với khí lãng kinh hoàng thoắt cái bắn ra cả chục trượng theo phương
ngang, khiến một vài cây cổ thụ nằm trong phạm vi đó bị chấn gãy, đổ như ngả
rạ.
Trên không, vừa mới phát động công kích, đột nhiên Trần Công Minh cảm thấy
phía dưới bất ngờ xuất hiện một cỗ lực lượng cuồng mãnh, theo bàn tay của Phạm
Văn Long bắn ngược trở lên, hung hăng tống thẳng vào người hắn, cảm giác như
bị búa tạ nện trúng.
Đối diện tình huống không hề báo trước này, Trần Công Minh thần sắc biến đổi,
quyết đoán phách ra thêm một quyền.
Bồng.
Hai cỗ kình lực phương hướng trái ngược nhau, một từ trên ép xuống, một từ
dưới đẩy lên khiến không gian như bị xé rách, thiên địa biến sắc quay cuồng.
Bởi vì thân thể Trần Công Minh không có điểm tựa, nên cuối cùng rốt cuộc đã bị
bật ngược trở ra, theo đường cánh cung rơi thẳng xuống mặt đất, chật vật lui
lại một đoạn xa mới có thể trụ vững.
Sắc mặt Trần Công Minh tái nhợt đi, hình như đã bị đả thương không hề nhẹ.
Trần Công Minh hai mắt như phún hỏa, không thể ngờ được Phạm Văn Long rơi vào
tình thế ngàn cân treo sợi tóc mà vẫn còn khả năng phản đòn. May mà hắn xuống
tay quyết đoán nên mới dễ dàng hóa giải thế công của đối phương, bằng không
kết cục e rằng không nhẹ nhàng như vậy.
Có điều, Trần Công Minh cảm nhận rõ ràng linh lực tồn tại trong cỗ lực lượng
kia giống như của chính bản thân mình đánh ra, không hiểu sao lại bị phản chấn
quay đầu cắn trả.
Bụi mù tan đi, nơi trận chiến hiện lên một cảnh tượng hoang tàn, gạch đá trên
sân đã bị chấn vụn bay ngổn ngang khắp nơi, tạo thành một vòng tròn đường kính
chừng ba đến bốn trượng, lõm hẳn xuống một khoảng khá sâu.
Ngay vị trí trung tâm, thân hình Phạm Văn Long dần dần lộ hiện. Lúc này, nào
còn dáng vẻ tiêu sái bất phàm nữa, chỉ thấy quần áo rách nát tơi tả, đầu tóc
rũ rượi, toàn thân đều ngang dọc chi chít các vết thương, trông vô cùng thảm
hại. Đôi chân run rẩy khụy xuống, cùng lúc đó, cổ họng mằn mặn, một ngụm máu
tươi cũng nặng nề phun ra.
Sắc mặt tái xám, cánh tay mạnh mẽ chống xuống đất. Gắng gượng hồi lâu, Phạm
Văn Long mới bò dậy được, kiên cường đứng lên. Đôi mắt lạnh lẽo hướng về Trần
Công Minh, khóe miệng vẽ lên một đường cong nhàn nhạt.
Nhìn một màn này, bọn người Phục Minh đồng tử chợt co lại, cổ họng khô khốc,
trong đầu không thể nào tin nổi, cũng khó dằn được kinh hoảng.
Những môn sinh trẻ tuổi trên ngọn Hưng Yên Phong đều đang trợn mắt, há hốc mồm
nhìn về Phạm Văn Long. Cùng sinh hoạt với nhau, bọn họ tự nhiên phi thường rõ
ràng chiến lực của Trần Công Minh, trong đồng giai cảnh giới có thể nói là vô
địch. Cỡ Nhân Vực cấp mười bốn, mười lăm đổi lại đứng trong trường hợp của
Phạm Văn Long, nhất định nhanh chóng bị nghiền nát, hoàn toàn không có cơ hội
phản kháng.
Cả đám không ai ngờ được, một tên thiếu niên chẳng mấy đáng chú ý vài tháng
trước, thế nhưng hôm nay lại có sức mạnh đáng sợ đến vậy, ngay cả cường giả đã
bước một chân vào Siêu Phàm sơ kỳ như Trần Công Minh cũng có thể bị đánh bay
đi.
Nhìn vào tình trạng Phạm Văn Long lúc này, tuy rằng thảm bại nhưng hiển nhiên
kết quả vẫn nằm ngoài dự đoán, quả thực làm cho người ta có chút ứng phó không
kịp.
Cách đó không xa, Dương Hoàng Yến mâu hàm thu thủy khẽ động, thân ảnh người
thanh niên mặc y phục màu xanh đang run rẩy đứng trên sân, trong giờ phút này
tựa hồ trở nên thần bí hơn.
Tất cả những biến hóa đó thu cả vào trong mắt Trần Công Minh. Khi vừa đặt chân
đến đây, hắn đã nhận ra ngay sự xuất hiện của Dương Hoàng Yến nên trong lòng
cực kỳ nôn nóng, cảm thấy đây chẳng phải là cơ hội ngàn năm có một, có thể thả
sức bộc lộ bản lĩnh trước mặt mỹ nhân hay sao?
Chính vì thế, trong đầu Trần Công Minh chỉ có một ý niệm, là đem Phạm Văn Long
xử lý ngay tại đây, như vậy sẽ được mỹ nhân chú trọng. Nào ngờ không những
chẳng thể đè bẹp được đối phương, bản thân còn bị phản kích cho một đòn, xém
chút nữa đã ăn phải quả đắng. Mọi sự tính toán của Trần Công Minh bỗng chốc bị
phá sản, mà nguyên nhân chỉ có một, đó chính là Phạm Văn Long.
Nén nhịn cơn giận đang bùng lên trong lòng, Trần Công Minh cố gắng thể hiện
phong độ đường hoàng, quay qua nhìn Phạm Văn Long phun ra một câu chế giễu:
- Lâu ngày không gặp, xem ra tên phế vật nhà ngươi cũng có chút tiến bộ?
Sau đó, hắn chậm rãi bước tới, lạnh lùng nói tiếp:
- Tuy ngươi may mắn tiếp được một đòn của ta nhưng hiện tại thì sao nào?
Chẳng phải vẫn giống như con chó để cho ta chà đạp ư? Ha ha…
Giọng cười Trần Công Minh dội thằng vào màng tai mỗi người, vẻ như hắn đang cố
tình sử dụng linh lực để phóng lớn thanh âm vậy.
Dù nhìn thấy Phạm Văn Long đã hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu nhưng không
rõ vì sao Trần Công Minh vẫn mơ màng cảm nhận ra một tia nguy hiểm khó tả, bởi
vậy nhất định không thể tha cho đối phương, linh lực một lần nữa bùng nổ,
trong mắt sát khí đã nồng đượm.
Đúng như nhận định của Trần Công Minh, hiện tại thân thể Phạm Văn Long càng
lúc càng xuất hiện nhiều dấu hiệu quá tải. Kinh mạch trong cơ thể một vài nơi
bị đứt đoạn, máu tươi ồng ộc chảy ra khiến hắn sa sẩm mặt mày, ù tai hoa mắt.
Dù rằng Bạch Mai nhẫn không ngừng chữa trị nhưng thương thế quá trầm trọng,
nhất thời đã không còn sức phản kháng nữa.
Trần Công Minh sắc mặt lạnh lẽo u ám, không còn do dự nữa, lắc người hóa thành
một luồng hồng quang phóng tới Phạm Văn Long, hai đấm tung ra, linh lực hùng
hồn thổi tới dữ dội, huyễn hóa thành một cự trảo hung hăng áp đỉnh.
Đối diện công kích của Trần Công Minh, đôi mắt Phạm Văn Long bất ngờ nhắm
chặt, trên đôi chân tràn ngập Phong nguyên tố bao bọc, bóng dáng hóa thành mơ
hồ, tạo ra vô số tàn ảnh, lấy tốc độ quỷ mị lui về sau, thoát khỏi đòn thế
hiểm độc của đối phương.
Bắn xa một khoảng, thân hình Phạm Văn Long hiện lên, đưa tay run run xóa đi
những vết máu trên mặt. Hiện tại, tinh thần lực tạm thời vẫn có thể gắng gượng
huy động Phong Quyển Tàn Vân, nhưng mà thân thể yếu ớt nào còn chịu đựng, chỉ
một hành động né tránh đó cũng khiến hắn cảm thấy đau nhức dữ dội.
Thấy công kích phách hụt vào khoảng không, Trần Công Minh cười lạnh, linh lực
bá đạo phóng ra, khóa chặt lấy thân thể Phạm Văn Long.
Đến lúc này có thể nói hắn đã thắng trận đánh này, nhưng Trần Công Minh vẫn
muốn đuổi cùng giết tận, cực nhanh hướng về phía Phạm Văn Long, chưởng lực
cường đại áp xuống không chút lưu tình.
Phạm Văn Long kinh hoảng, không cam lòng gầm lên một tiếng, muốn cưỡng ép linh
phách Lạc Hồng Điểu hiện thân, dù rằng chưa biết có tác dụng hay không nhưng
nhất thời chẳng còn biện pháp nào hữu hiệu cả.
Chỉ là, đồng thời lúc Trần Công Minh di động, đột nhiên một đạo nhân ảnh cũng
đồng thời di chuyển, bắn vọt đến như sao sa.
- Cút ngay!
Một vệt sáng màu xanh từ đằng xa vọt đến, âm thanh sắc nhọn toái phá hư
không, trong chớp mắt quang mang chói loà, trông như một ngôi sao chổi
xuyên qua bầu trời, nhoáng một cái đã bổ thẳng xuống ngay vị trí của Trần Công
Minh.
Nói thì chậm chứ lúc ấy lại quá nhanh, chưa đầy một nhịp thở, cỗ công
kích cuồng loạn kia đã lao đến. Trần Công Minh khuôn mặt ngây ngốc, chợt cảm
thụ thân thể như bị ai đó ném vào hố băng, lạnh lẽo thấu xương.
Trần Công Minh vừa lùi liền mấy bước, tay phải liên tục đánh ra ba
quyền, trong giây lát đã dựng thành ba bức tường bảo hộ, liên tiếp
chắn trước mặt.
Phách…
Phách…
Phách…
Chỉ nghe mấy âm thanh vụn vỡ vang lên rạo rạo, luồng thanh quang đã xé toạc
cả ba bước tường phòng ngự do Trần Công Minh khổ công dựng lên, nhưng vẫn một
đường quét tới, thế như chẻ tre, không gì có thể ngăn cản nổi.
Trần Công Minh mặt mày trắng nhợt, tránh cũng không thể tránh được
nữa, đành dùng hết sức bình sinh, liều mạng huy động chân linh khí trong
thân thể, xuất ra một chưởng cực mạnh, muốn ngạnh kháng cỗ lực lượng kinh
khủng kia.
Vậy nhưng, nguồn thanh quang vẫn không hề giảm sút chút nào, thanh thế
còn mạnh hơn, như hung thần viễn cổ nhe nanh múa vuốt xông vào Trần Công
Minh.
Bùng.
Chỉ nháy mắt, thân thể Trần Công Minh bắn vọt về phía sau, ngã sõng xoài trên
mặt đất, hắn đưa tay ôm ngực, bất ngờ “hự” một tiếng, ói ra một hộc máu đỏ
lòm, thần tình cực kỳ kinh hoàng.
Dị biến khiến mọi người kinh hãi, vừa hướng mắt nhìn lại, chợt thấy ngay trước
mặt Phạm Văn Long xuất hiện một người.