Thu Hoạch Lớn


Người đăng: lachong

Nghe thấy chính miệng Phạm Văn Long công khai thừa nhận, Kỳ Quan kinh ngạc
than thở:

- Ngươi đúng là một tên quái thai mà! Không hiểu ngươi tu luyện kiểu gì mà
tăng tiến kinh khủng như thế. Ông trời ơi, tại sao lại bất công với con như
vậy??

Thực ra, Kỳ Quan nào có biết, dù rằng Phạm Văn Long tư chất hơn người, vậy
nhưng để đạt được thành tựu hôm nay đã trả một cái giá không hề nhỏ. Trong Tây
Nguyên cấm địa vào sinh ra tử mấy phen. Chỉ là, những điều ấy Phạm Văn Long
chôn chặt trong đáy lòng, không muốn nói ra mà thôi.

Kỳ Quan cũng không hỏi thêm nữa, bỗng nhớ đến cảnh đám người kia bỏ chạy tán
loạn như một đàn chó, ngửa cổ cười ha hả bảo:

- Cũng may mà ngươi về kịp, nếu không ta đã ăn một trận đòn no nê rồi. Nhất
định là do ta ở hiền gặp lành, nên được quý nhân phù trợ. Ôi, không thể hoãn
cái sự sung sướng này lại, ha ha…

Nhìn biểu hiện đó, Phạm Văn Long liền nghiêm túc hỏi:

- Phải rồi, rốt cuộc ở nhà đã xảy ra những chuyện gì? Tại sao đám người kia
lại đến tận đây sinh sự vậy?

Không nhắc đến thì thôi, vừa nghe Phạm Văn Long hỏi tới, vẻ mặt của Kỳ Quan
liền tối sầm lại, vung tay đập thẳng lên mặt bàn, bức xúc kể:

- Sau khi ngươi vừa đi một đoạn thời gian, trong giới tân sinh chúng ta bỗng
mọc lên một tổ chức tên gọi Phục Minh, nhân số khoảng hai, ba trăm người, đa
phần đều là những thành phần bất hảo. Mười mấy tên vừa nãy đều là thành viên
trong cái hội chó má đó. Cách đây vài ngày, bọn chúng kéo đến rồi ngang nhiên
đòi thu của mỗi môn sinh một ngàn linh đồng. Ban đầu có vài môn sinh lên tiếng
chống đối, liền bị chúng lôi ra đánh đập dã man, đến nay thương tích còn chưa
bình phục. Mà bọn chúng cảnh giới đều là Nhân Vực cấp mười hai, mười ba, mười
bốn nên ở đây ai có đủ sức phản kháng? Hơn nữa, cầm đầu Phục Minh là một gã
thực lực đỉnh giai Nhân Vực tên là Trần Công Minh. Ngoài ra nghe nói hắn còn
có quan hệ thân thiết với một số môn sinh khóa trên nữa.

Dừng lại một chút để lấy bình tĩnh, Kỳ Quan nói tiếp:

- Sau đó bọn chúng bỏ đi, tuyên bố ba ngày sau sẽ quay trở lại. Nếu còn có kẻ
nào phản kháng lập tức sẽ quậy phá tan tành chỗ này, không cho chúng ta được
yên ổn tu luyện. Hôm nay chính là ngày thứ ba, thế nên trời vừa sáng chúng đã
mò tới. Trước sự uy hiếp đó, nhiều tân sinh đành cắn răng móc linh đồng ra
nộp. Số tiền ấy với ta không nhiều, bất quá đều là mồ hôi xương máu cha ta
kinh doanh cực khổ mới có, hà cớ gì bọn chúng đòi há miệng đớp lấy? Được một
lần, kiểu gì cũng sẽ có lần thứ hai, thứ ba… Nếu vậy khó mà thoát khỏi cái
cảnh khổ sở nhục nhã liên miên. Vậy nên ta nhất quyết không chịu, sự việc về
sau thế nào thì ngươi cũng thấy rồi đấy.

Nghe hết đầu đuôi câu chuyện, Phạm Văn Long tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ bọn
kia cũng nhanh tay lẹ chân thật, chỉ mới vào Thánh Viện có vài tháng mà đã lập
ra bè phái. Nếu vậy cũng chẳng có gì đáng nói, chỉ là bọn chúng dám mò đến tận
cửa giở thói côn đồ, cậy mạnh hiếp yếu, thật đáng căm hận.

Kỳ Quan bỗng dưng nhăn nhó, lo lắng:

- Thành viên trong cái hội Phục Minh này chẳng tốt lành gì, hôm nay ngươi
xuống tay mạnh như vậy, sợ rằng bọn chúng sẽ không chịu bỏ qua đâu. Hay là
chúng ta tố cáo lên Thánh Viện?

Phạm Văn Long chau mày đáp:

- Tạm thời chưa đến nước ấy, cứ quan sát động tĩnh thêm vài ngày rồi tính
sau. Đúng rồi, chẳng phải Thánh Viện có quy định nghiêm cấm môn sinh tranh đấu
sao?

Kỳ Quan cười nhạt, xua tay trả lời:

- Cái quy định đó ai mà thèm quan tâm. Tổng số môn sinh cả mấy vạn người,
liệu Thánh Viện có đủ sức kiểm soát hết hay không? Mà ta thấy, hai tên Đỗ
Quang và An Tập Bình chắc chắn cấu kết với đám người Phục Minh này, nên bọn
chúng mới dám coi trời bằng vung, ngang nhiên hoành hành bá đạo.

Càng nghe càng bực, Phạm Văn Long nghiến răng mắng:

- Hừ! Ngươi không cần quá lo lắng, chỉ cần bọn chúng dám quay trở lại, nhất
định ta sẽ không tha cho bất kỳ đứa nào.

Từ trước đến nay, Phạm Văn Long cực kỳ căm hận dạng người cậy mạnh hiếp yếu,
coi thường người khác như vậy. Hơn nữa, hội trưởng của Phục Minh lại là Trần
Công Minh, nợ cũ thù mới, xem ra khó tránh được một trận quyết chiến rồi.

- Trần Công Minh! Ta đang đợi ngươi đến đây!!!

Trò chuyện thêm dăm ba câu, bỗng Kỳ Quan để ý đến túi vải to đùng mà Phạm Văn
Long mang theo bên người, không nhịn được tò mò hỏi:

- Ngươi vác thứ gì về vậy? Không phải xác của một con linh thú nào đấy chứ?

Phạm Văn Long không đáp, mỉm cười đầy vẻ bí ẩn, nhấc cái túi đặt lên mặt bàn,
từ từ mở ra. Vừa nhìn thấy các vật phẩm bên trong, Kỳ Quan hét lên thất thanh:

- Nội đan linh thú? Sao lại nhiều đến như vậy?

Kỳ Quan có chút khiếp sợ, bên trong là một lượng lớn tầng tầng lớp lớp các hạt
châu đủ màu đủ sắc lẫn kích thước, nhỏ thì bằng hạt nhãn, có viên to bằng nắm
tay trẻ con.

Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Kỳ Quan, Phạm Văn Long cười giải thích:

- Một nửa số này do ta chém giết linh thú mà có, còn lại là đoạt được từ tên
sát thủ kia.

Mặc kệ là nguồn gốc từ đâu ra, Kỳ Quan hưng phấn bảo:

- Không biết có bao nhiêu viên nội đan nhỉ, ta thấy cũng lên đến cả ngàn viên
đó.

Dứt lời, cả hai chụm đầu vào nhau đếm số lượng, đồng thời phân biệt cấp bậc
nội đan. Dựa vào năng lượng linh khí ẩn chứa bên trong nên việc phân loại rất
dễ, chỉ trong thoáng chốc, một túi lớn chứa đầy nội đan linh thú đã được hai
người chia thành ba phần khác nhau.

Nhẩm tính một hồi, Kỳ Quan thần tình kinh dị bảo:

- Nội đan cấp hai năm trăm lẻ sáu viên, cấp ba có hai trăm ba mươi mốt viên,
cấp bốn có bảy mươi ba viên, tổng cộng cả thảy vừa tròn tám trăm mười viên.

Kỳ Quan cảm thấy như chính mình nghe rõ từng nhịp đập ở trong tim, hắn không
biết rằng, vốn dĩ số lượng còn lớn hơn rất nhiều, nhưng vì không thể mang hết
đi nên Phạm Văn Long đành tiếc rẻ bỏ lại cả trong Tây Nguyên cấm địa.

Tính toán thêm một lát, cuối cùng Kỳ Quan vui mừng hét lên bảo:

- Số lượng nội đan như vậy có giá ước chừng mười bảy, mười tám vạn linh đồng.
Con mẹ nó, lần này ngươi giàu to rồi, haha…

Phạm Văn Long nghe đến con số này cũng cảm thấy thực kinh hãi, không ngờ mới
vào trong Tây Nguyên cấm địa một chuyến mà đã có nhiều tiền như thế. Nếu như
thời gian dài hơn không biết sẽ thu hoạch được thêm bao nhiêu nữa đây? Bất quá
hắn cũng biết rõ, lần này may mắn gặp một con “dê béo” nên mới kiếm được ngần
ấy, nếu không cũng chỉ khoảng năm, sáu vạn linh đồng mà thôi. Trên người tên
sát thủ kia hắn còn lấy thêm được hơn ba vạn linh đồng, xem ra hiện tại hắn đã
thực sự phát tài rồi, không quá lo lắng vấn đề kinh tế nữa.

Nghỉ ngơi nửa buổi, Phạm Văn Long bàn với Kỳ Quan mang số nội đan này đến đến
khu vực giao dịch để bán, dù sao hắn cũng đang có một số công chuyện cần phải
dùng đến linh đồng.

Hai người vừa bước chân ra cửa, bỗng thấy một bóng đen chạy vụt đến, đâm sầm
vào người Kỳ Quan, khiến cả hai lăn đùng ra đất. Kỳ Quan bị đau, buông ngay
một câu chửi thề:

- Đậu má, cái nồi gì thế hả?

Phạm Văn Long cũng bị làm cho giật mình, vừa nhìn kỹ hóa ra là một cô gái,
tuổi độ trăng rằm, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp, hai mắt to tròn, mái tóc dài
màu vàng phiêu dật, thực là một tiểu cô nương đáng yêu.

Kỳ Quan lồm cồm bò dậy, mấp máy môi định tuôn thêm một tràng chửi bới, nhưng
vừa nhìn rõ diện mạo đối phương, sắc mặt trở lên rạng rỡ, hớn hở hỏi:

- Ngọc Duyên, muội đã về rồi đấy à?

Cô nàng nhìn thấy Kỳ Quan, đôi mắt đỏ hoe, nhào đến ôm chầm lấy hắn thút thít:

- Ta mới trở về từ thư viện, bỗng nghe tin ngươi bị đám người Phục Minh ức
hiếp làm ta lo lắng muốn chết, vội chạy một mạch đến đây. Cái tên vô lương tâm
nhà ngươi còn dám chửi ta, hu hu…

Nhìn nàng ta nước mắt ngắn dài, Kỳ Quan bật cười, vui vẻ bảo:

- Ha ha, muội nhìn xem chẳng phải ta vẫn khỏe mạnh đứng đây sao?

Ngay kế bên, Phạm Văn Long mắt tròn mắt dẹt, chẳng hiểu rốt cuộc là như thế
nào? Nhưng nhìn cái kiểu tình cảm sướt mướt thế này, thầm bảo:

- Xem chừng cái tên phóng đãng này ở nhà lại trêu hoa nghẹo nguyệt rồi đây.

Dỗ dành Ngọc Duyên một hồi, chợt nhớ đến còn có người thứ ba, Kỳ Quan liền đẩy
Ngọc Duyên ra, quay sang Phạm Văn Long cười khì khì, nhanh nhảu nói:

- Quên giới thiệu với ngươi, đây là Ngọc Duyên, cũng là tân sinh, hiện đang
học chung khoa Thổ hệ Linh giả với ta. Còn đây là Phạm Văn Long, người huynh
đệ tốt mà ta vẫn thường kể cho muội nghe đó. Hôm nay hắn mới từ Tây Nguyên cấm
địa trở về.

Ngọc Duyên tò mò nhìn qua, theo phản xạ khẽ phóng cảm ứng thăm dò, nhưng chợt
thấy đầu óc quay cuồng, không cách nào kiểm tra chính xác tu vi đối phương.
Nàng hoảng sợ, vội thu lại thần thức, hé miệng cười, vô tình để lộ ra chiếc
răng khểnh duyên dáng:

- Ngọc Duyên xin ra mắt Long đại ca.

Phạm Văn Long mới liếc qua đã nhận ra ngay cảnh giới Nhân Vực cấp mười của
Ngọc Duyên, nghe giọng nói nàng ta thánh thót như chim hót, bèn mỉm cười đáp:

- Xin chào, rất vui được làm quen với muội!

Ngọc Duyên ngó thấy bộ dáng hai người, vội quay sang hỏi Kỳ Quan:

- Ngươi định đi đâu à?

Kỳ Quan nhe răng trả lời:

- Hai chúng ta chuẩn bị đến khu vực giao dịch có chút công chuyện.

Nghe vậy, đôi mắt Ngọc Duyên sáng lên, hào hứng nói:

- Cho ta theo với!

Thế nhưng, bỗng thấy Kỳ Quan nghiêm mặt, thẳng thừng bảo:

- Hôm nay huynh đệ ta vừa từ Tây Nguyên cấm địa trải qua cửu tử nhất sinh trở
về, chúng ta có rất nhiều chuyện cần tâm sự, muội đi theo làm gì?

Thấy Kỳ Quan có vẻ không vừa lòng, Ngọc Duyên sắc mặt buồn xo, không dám yêu
cầu nữa. Vừa định xoay lưng bước đi, bỗng nhớ ra chuyện nào đó, vội ghé sát
tai Kỳ Quan lí nhí nói:

- Vậy đêm nay ta có cần qua đây… ngủ chung với ngươi không?

Tuy thanh âm đã cố gắng hạ xuống rất nhỏ nhưng Phạm Văn Long thính giác cực
tốt, nghe vậy âm thầm lắc đầu lè lưỡi:

- Cái tên mất nết này, không ngờ dám hái hoa ngay trong Thánh Viện, thật là
đáng đánh mà.


Lạc Hồng Truyền Kỳ - Chương #53