Liêu Nguyên Hỏa Tiễn


Người đăng: lachong

- Hống…!

Hoàng Kim Cự Long há miệng phun ra một hỏa cầu cực lớn, hào quang rực rỡ chiếu
sáng trăm trượng, giống như một vầng thái dương đột ngột mọc lên giữa màn đêm.

Bầu trời như biến thành một biển lửa, gió thổi ào ào khiến ngọn lửa càng bùng
lên dữ dội, thiêu đốt toàn bộ phạm vi mấy chục thước xung quanh.

Dưới mặt đất, rừng cây cổ thụ vừa bị sắc đỏ liếm qua bỗng nhiên khô quắt lại.

Nấp sau tảng đá trông lên, Phạm Văn Long sắc mặt nhuốm hồng, cảm nhận hơi nóng
phả vào da thịt, bất giác trong lòng có một sự rung động mãnh liệt.

Đây chính là thực lực của cường giả Phá Không ư? Thật quá sức khủng bố, vượt
ngoài tưởng tượng!

Ầm!!!

Ầm!!!

Ngay khi luồng kiếm quang va chạm với hỏa cầu, lập tức vang lên một âm thanh
đinh tai nhức óc, như xé rách không gian, trời đất quay cuồng đảo lộn.

Kiếm mang chém xuống với một sức công phá khủng khiếp không ngờ đã bị hỏa cầu
mạnh mẽ ngăn cản, không tài nào tiến thêm, tạo thành cục diện giằng co, bất
phân thắng bại.

- Chuyện này… Sao lại có thể?

Đứng phía xa quan sát, Lê Châu thần tình kinh dị, không nhịn được khẽ thốt
lên.

Hiện tại, cảnh giới của Cao Thăng trưởng lão đã đạt đến hậu kỳ Phá Không, còn
Hoàng Kim Cự Long thông qua khí tức lộ hiện, tuy đã đạt đỉnh linh thú cấp tám
song thực lực nhỉnh hơn trung kỳ Phá Không chút mà thôi.

Cao Thăng trưởng lão vốn tu luyện theo con đường Hỏa hệ Linh giả, Linh phách
bản thể là Hoả kiếm nên sức tấn công viễn siêu không thể chối cãi, một chiêu
nhìn đơn giản nhưng sức phá hủy cực kỳ khủng bố. Dù rằng là hậu kỳ Phá Không
cũng ít có ai dám ngang ngạnh đối kháng. Không ngờ con Hoàng Kim Cự Long kia
chỉ nhẹ nhàng phun ra một hỏa cầu đã chân chính chặn đứng thế công dũng mãnh
đó.

Bên trong trận chiến, ngay cả Cao Thăng cũng hơi bất ngờ, nhìn thấy nguồn hỏa
diễm đang bừng bừng rực cháy, sắc mặt vội thu lại vẻ ngạo mạn, nheo mắt thận
trọng.

Xét trong quần thể long tộc thì Hoàng Kim Cự Long vốn có thiên phú trong việc
hấp thu và luyện hóa Hỏa nguyên tố, nên dĩ nhiên hỏa diễm nó phun ra nào phải
thứ tầm thường. Cao Thăng không hiểu vì sao cảm nhận trong ngọn lửa kia ẩn
chứa một sự uy hiếp rất lớn.

Vì vậy, Cao Thăng trưởng lão không dám tỏ thái độ coi thường nữa, bờ môi mấp
máy vài cái, tức thì ngay trước thân thể xuất hiện bộ khải giáp màu đỏ hồng,
lấp lánh hào quang. Đây chính là Liệt Hỏa Hộ Giáp, lấy Hoả nguyên tố ngưng tụ
thành, có sức phòng ngự cực cao, tuyệt đối có thể chống chọi lại sự thiêu đốt
của ngọn hỏa diễm phát ra từ Hoàng Kim Cự Long.

Cao Thăng thu lại linh phách về trong nội thể, tiếp đến liền đảo tay một cái,
đột nhiên hiện lên một cây trường cung.

Cung vừa xuất, một khí tức bá đạo khuếch tán lan tràn. Không ai thì đây chính
là kiện bảo vật có uy lực cực lớn.

Cao Thăng trưởng lão một tay dương cung, ngay bàn tay còn lại linh lực hùng
hồn phóng ra, chớp mắt đã biến thành nên một mũi tên lửa. Mũi tên này toàn
thân đỏ rực, chính là do Cao Thăng thôi động công pháp cô đọng Hỏa nguyên tố
trong thiên địa linh khí mà tạo thành.

Hắn quyết đoán đặt tên lên cánh cung rồi dụng lực kéo mạnh về sau. Một tiếng
quát trầm thấp vang lên, bắt đầu tiến hành xạ kích.

- Liêu Nguyên Hỏa Tiễn.

Thanh âm tựa như sấm động giữa đất trời khiến cho Hoàng Kim Cự Long bất giác
giật mình, dường như cảm thụ được hơi thở của sự nguy hiểm.

Vù !!!

Mũi tên lao đi vun vút, xuyên qua biển lửa oanh tạc thẳng vào thân thể của
Hoàng Kim Cự Long.

Hoàng Kim Cự Long từ sớm đã chú ý đến hành động của đối phương, vừa thấy mũi
hỏa tiễn xé gió bay đến, thân hình cấp tốc cuộn tròn lại, long vĩ giống như
một chiếc roi tiên vung lên, với một tốc độ cực nhanh quật tới, chỉ trong chớp
mắt đã đánh cho mũi tên nát bấy.

Đúng lúc này, Hoàng Kim Cự Long bỗng cảm nhận thấy một tia nguy hiểm trí mạng,
nhưng còn chưa kịp phản ứng bỗng thấy có thêm một mũi tên bắn đến, “phập” một
tiếng đã găm thẳng vào con mắt bên trái.

- Hống…!

Hoàng Kim Cự Long gào lên đau đớn, thân thể quằn quại vô cùng thống khổ. Một
bên mắt không ngờ đã bị hỏa tiễn phá hủy, máu huyết chảy ra thành dòng, ào ào
đổ xuống.

Đối diện, thần sắc của Cao Thăng trưởng lão bỗng trở lên nhợt nhạt, hiển nhiên
để thi triển liên tiếp hai lần Liêu Nguyên Hỏa Tiễn có phần hơi quá sức.

Nhưng chẳng để hắn có thời gian thở dốc, đột nhiên đã thấy Hoàng Kim Cự Long
lao vọt đến. Đuôi rồng quất lên xé toạc hư không kéo theo những tiếng rít ghê
rợn khiến Cao Thăng sắc mặt đại biến, vội nhanh nhẹn thu mình bay lùi về sau
né tránh. Hai tay nhanh như thiểm điện, liên tiếp bắn ra các đạo công kích.

Thế nhưng Hoàng Kim Cự Long giống như bị kích nộ, bất chấp hết thảy mà điên
cuồng xông đến. Long vĩ trong khi huy động lại chẳng phải theo một hướng thẳng
tắp mà uốn éo phiêu phù cao thấp, quỷ dị vô cùng.

Nhận thấy tình hình không ổn, Cao Thăng trưởng lão gương mặt trắng bệch, vội
cắn mạnh đầu lưỡi phun ra một ngụm máu, tốc độ trốn chạy lập tức đề thăng lên
mấy lần.

Hoàng Kim Cự Long tròng mắt long sòng sọc, hai mũi thở ra một làn khói, bỗng
thấy lân phiến trên người phát ánh vàng lấp lánh, cái đuôi đằng sau đột ngột
kéo dài ra cả chục mét, nhanh như cắt đã hung hăng nện trúng vào ngực Cao
Thăng trưởng lão.

Một kích này tương đương không kém so với công kích vật lý của Vũ giả tu vi
Phá Không. Cũng chính vì dồn linh lực thi triển hai lần Liêu Nguyên Hỏa Tiễn
nên vòng bảo hộ Liệt Hỏa Hộ Giáp trở nên mong manh như tờ giấy, nào có đủ sức
kháng cự trước thế công cuồng nộ của Hoàng Kim Cự Long.

Cao Thăng trưởng lão trúng một kích ngay ngực, thanh âm vụn vỡ vang lên khiến
hắn cực kỳ đau đớn, hai mắt nổ đom đóm, nhưng chưa kịp định thần đã bị long vĩ
hung hăng quét tới, lập tức bị Hoàng Kim Cự Long tóm gọn.

- Không xong!!!

Hoàng Kim Cự Long phe phẩy đôi cánh, chiếc đuôi cuộn tròn lại quấn chặt lấy
thân thể của Cao Thăng, định đưa vào trong miệng ăn tươi nuốt sống.

Nhìn thấy hàm răng lớm chởm sắc bén hiện ra, Cao Thăng trưởng lão sợ hãi, khóe
mắt trợn ngược như bị xé rách. Hắn cảm thấy trái tim mình như có một tảng đá
đè nặng, hít thở khó khăn.

Đúng vào thời khắc sinh tử này, chợt thấy một giọng nói băng lãnh từ trên
không truyền lại:

- Súc sinh, còn không mau buông ra!

Đột nhiên giữa thiên địa ầm vang những tiếng nổ cực lớn. Chỉ thấy trên bầu
trời hiện lên một tràng cự băng khổng lồ, vần vũ như thiên ngoại lưu tinh nhằm
thẳng Hoàng Kim Cự Long mà lao đến.

Rồi lại thấy một dòng khí màu trắng ào ào vọt thẳng về phía Cao Thăng trưởng
lão, cấp tốc bao bọc lấy thân thể của hắn, sau đó xoay tròn như một vòng xoáy,
từ từ nới lỏng cái đuôi rồng ra.

Thấy một đường sinh cơ, Cao Thăng trưởng lão vội chớp lấy, vù một cái đã thoát
khỏi sự khổng chế của Hoàng Kim Cự Long, ba chân bốn cẳng chạy một mạch về
hướng đồng bọn.

Chính xác vừa rồi Lê Châu đã kịp thời ra tay, nếu không cái mạng Cao Thăng khó
lòng mà giữ nổi.

Lúc này, Cao Thăng trưởng lão nội thương nghiêm trọng, sắc diện tái xanh nào
còn dáng vẻ ngang tàng, bá đạo như ban đầu nữa.

Thở dốc vài cái, Cao Thăng hổn hển nói:

- Hai ngươi hãy cẩn thận, con Hoàng Kim Cự Long này thực lực cường đại, không
giống như những linh thú cấp tám thông thường.

Hiện tại hắn nào còn dám coi thường, bỏ qua thể diện mà lên tiếng nhắc nhở hai
người Lê Châu và Phi Yến.

Lê Châu trưởng lão gật đầu đồng tình, quay sang nói:

- Ngươi hãy tạm thời lui về sau nghỉ ngơi một chút đi, ta và Phi Yến trưởng
lão sẽ cùng nhau xuất lực thu thập con súc sinh này.

Nghe trong lời nói như có hàm ý ra lệnh, nếu là bình thường thì Cao Thăng có
lẽ đã nhảy dựng lên mà tranh cãi tay đôi với lão rồi. Nhưng xét đến tình cảnh
bản thân, Cao Thăng đành phải nhẫn nhịn nuốt cục tức vào bụng, hừ nhạt một
tiếng rồi bay lui lại một khoảng, nhanh chóng tiến hành đả tọa.

Ngay sau đó, Lê Châu trưởng lão và Phi Yến trưởng lão thân hình khẽ động, mỗi
người một kiểu, bắt đầu tự thân thi triển pháp thuật.

Lê Châu đơn giản xuất ra một vòng phòng ngự màu trắng bao bọc lấy toàn bộ thân
thể, còn Phi Yến trưởng lão thì cầu kỳ hơn, trên tay cầm một cây quyền trượng
giống như làm từ pha lê, trên mình ngưng tụ một bộ chiến giáp màu bạc, trên đó
nổi lên tầng tầng lớp lớp các tia lôi điện, trông cực kỳ xa hoa, bắt mắt.

Xong xuôi, Lê Châu trưởng lão vung tay lên, hô lớn:

- Thiên Băng Thần Diệt!!!

Bất chợt tinh không xoay chuyển, bỗng từ trên cao hàng vạn mũi tên băng trong
suốt lao xuống với tốc độ kinh hoàng, mục tiêu không ai khác chính là Hoàng
Kim Cự Long.

Khí tức trong thiên địa xoay chuyển, từng tấc không gian ngập tràn uy áp của
Thuỷ nguyên tố.

Dù rằng Hoàng Kim Cự Long lân phiến cực dày, thế nhưng bị vô số mũi tên vô
cùng cứng rắn và sắc bén công kích nên cũng có phần chật vật chống đỡ.

Chẳng để Hoàng Kim Cự Long có thời gian ngơi nghỉ, quyền trượng trong tay Phi
Yến trưởng lão vừa động, từ trong tầng mây của mảnh không gian Tây Nguyên cấm
địa, bỗng ì ầm tiếng sấm sét vang dội, những cột lôi diện to dài như những gốc
cây đại thụ chạy tứ tán khắp nơi, loằng ngoằng trên không trung.

- Thiên Lôi Giáng Trần!

Trời đất đều bị bao phủ vào bên trong những luồng lôi quang cực mạnh, rất
nhiều lôi điện từ trên trời giáng xuống tạo ra những tiếng nổ ầm ầm.

Những tiếng sấm động “rẹt rẹt” nổi lên khắp bốn phía, đồng thời cũng có rất
nhiều tia lửa bắn thẳng ra. Mỗi một tia lửa này đều ẩn chứa lôi uy của trời
đất nhắm thẳng đến Hoàng Kim Cự Long mà công kích.

Hoàng Kim Cự Long vốn đã bị phá hủy một bên mắt, tinh huyết hao tổn cực lớn,
hiện lại rơi vào tình huống bị hai cường giả Phá Không hậu kỳ vây công, ngoan
cố chống trả trong chốc lát liền dần dần yếu thế, khắp mình mẩy đâu đâu cũng
có vết thương, máu me tuôn ra nhuộm đỏ các lớp lân phiến. Đôi cánh khổng lồ
cũng bị hàng vạn mũi tên băng đâm thủng lỗ chỗ, trông cực kỳ thê thảm.

Cứ theo đà này, chỉ qua nửa canh giờ nữa nhất định Hoàng Kim Cự Long sẽ phải
ngục ngã, kết thúc sinh mệnh tại đây.

Phía xa, Cao Thăng vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động, nhìn thấy hai người
Lê Châu và Phi Yến trưởng lão mới đó đã chiếm được ưu thế, chân tay ngứa ngáy
khó chịu muốn xông vào trợ chiến, nhưng mà thương thế trên ngực hiện còn đau
nhức vô cùng, đành lựa chọn đứng ngoài quan sát.

- Grào.

Hoàng Kim Cự Long bị dồn đến bờ vực sinh tử, ngửa cổ hống to một tiếng. Đột
nhiên lớp lớp lân phiến trên cơ thể dựng đứng cả lên, như một con nhím xù
lông.

Rồi bỗng một hư ảnh lờ mờ ngưng tụ, nhìn qua hình dáng rất giống với Hoàng Kim
Cự Long, thế nhưng uy áp tỏa ra viễn siêu hơn rất nhiều.

- Nhân loại đáng chết!

Bất ngờ hư ảnh lại thốt lên tiếng nói, khí thế cao ngạo như đấng chí tôn, nắm
giữ trong tay quyền sinh quyền sát.

- Không ổn. Là cường giả Ngạo Thế.

Đám người trưởng lão đang hăng say trùng kích, nghe thấy âm thanh đó giống như
luồng sét đánh ngang tai.

Thoáng mất bình tĩnh, Lê Châu trưởng lão liền quát nói:

- Không cần kinh hoảng. Chỉ là một đạo thần niệm của cường giả Ngạo Thế mà
thôi. Nhanh tập trung diệt sát con Hoàng Kim Cự Long này.

Nhìn thấy hành động bất chấp cảnh báo của đối phương, hư ảnh gầm lên một tiếng
hét chói tai:

- Hừ! Nhân loại thật to gan! Dám có ý đồ diệt sát thành viên long tộc! Hôm
nay, Vương Hoàng ta sẽ cho các người táng mạng tại đây.


Lạc Hồng Truyền Kỳ - Chương #46