Người đăng: lachong
Nghe tiếng cầu cứu, Phạm Văn Long nheo mắt quan sát, mãi một lúc mới nhìn ra
diện mạo đối phương, không ngờ chính là Bảo Tùng thủ lĩnh, tu vi Nhân Vực cấp
mười lăm.
Phạm Văn Long hơi giật mình. Chợt nghĩ đến ba thi thể từng gặp trên đường mấy
ngày trước, đều là thành viên trong đội ngũ do người này cầm đầu. Không rõ vì
sao còn bọn họ còn lưu lạc ở bên trong Tây Nguyên cấm địa chưa chịu trở về?
Ban nãy vì bị đám Huyễn Dực Giáp Trùng dí sát ngay sau lưng nên Phạm Văn Long
nào có thời gian để ý đến mặt mũi đám người kia, cho rằng vị Bảo Tùng sư huynh
này cũng như mình, xui xẻo bị một đám Huyễn Dực Giáp Trùng vây công rồi vô
tình trốn chạy đến đây.
Không chần chừ, Bảo Tùng vội bắn vọt về phía vị trí của Phạm Văn Long. Thanh
đại đao trên tay nhanh chóng bổ ra, đánh bạt mấy con Huyễn Dực Giáp Trùng đang
ngọ nguậy cản đường.
- Vị huynh đệ, xin hãy ra tay cứu giúp. Bảo Tùng ta nhất định sẽ báo đáp đại
ân.
Lại gần chỉ còn cách vài bước chân, Bảo Tùng vội chắp tay hướng về Phạm Văn
Long cầu khẩn. Hắn kiến thức không tệ, mới đảo mắt liền nhận ra ngay chiếc
vòng màu xanh đang lơ lửng trên không kia chính là một kiện pháp bảo phòng
ngự. Tuy chưa rõ phẩm bậc cao thấp ra sao nhưng nhất định không phải thứ tầm
thường. Nếu chưa đươc sự đồng ý của chủ nhân mà hắn cố tình đi vào lập tức sẽ
trở thành mục tiêu công kích. Dẫn đến kết cục giống như lũ Huyễn Dực Giáp
Trùng. Vì vậy đành thận trọng đứng bên ngoài, không dám hành động lỗ mãng.
Nhìn bộ dáng Bảo Tùng lôi thôi lếch thếch, quần áo xộc xệch, rách nát tơi tả
lộ ra rất nhiều vết thương trên người, Phạm Văn Long suy nghĩ một chút liền
gật đầu nói:
- Được rồi, ngươi hãy mau chóng tiến vào đây.
Tâm thần vừa động, vòng sáng bảo hộ liền biến ảo, nhẹ nhàng tách ra một lỗ
hổng.
Bảo Tùng trong lòng nóng như lửa đốt, nghe được câu nói kia vô cùng vui mừng,
linh lực hùng hậu đánh ra một chiêu đẩy bay đám Huyễn Dực Giáp Trùng trước
mặt, nhón chân một cái đã yên ổn đứng bên trong luồng sáng.
Khi nãy bên ngoài chỉ thấy bóng người mờ mờ, ảo ảo. Lúc này, hiện lên trước
mắt Bảo Tùng là một người thanh niên trẻ tuổi, một thân thanh bào, diện mạo
tuấn tú bất phàm. Khi nhìn rõ tu vi của đối phương, Bảo Tùng hơi chột dạ, mấp
máy môi định lên tiếng bỗng nhiên thần sắc biến đổi, mục quang vội hướng ra
bên ngoài.
Huyễn Dực Giáp Trùng vừa thấy vòng sáng biến hóa liền cấp tốc bổ nhào đến,
định nhân cơ hội xông vào. Chỉ nghe Phạm Văn Long hừ lạnh một tiếng, âm thầm
thôi động bảo vật phòng ngự. Chiếc vòng trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng chói
mắt. Dưới sự tấn công của đám linh thú hung ác không hề mảy may suy
chuyển. Lại có thêm mấy con Huyễn Dực Giáp Trùng ăn phải quả đắng, thân thể nổ
tung, hồn lìa khỏi xác.
Đám Huyễn Dực Giáp Trùng dường như biết được sự lợi hại của quầng sáng, đôi
mắt tròn vo long lên, cũng không tiếp tục tấn công. Chỉ là miếng ngon dâng
tận miệng nên bọn chúng nào chịu buông bỏ, vẫn bay lượn lờ xung quanh chờ
đợi cơ hội.
Nhìn thấy tình hình tạm thời ổn định, Phạm Văn Long khẽ buông lỏng tinh thần
một chút, thở mạnh ra vài hơi. Còn vị Bảo Tùng sư huynh trầm mặc đứng sau, ánh
mắt nhìn về bóng lưng Phạm Văn Long bất ngờ lóe lên một tia băng lãnh.
Bên ngoài, Huyễn Dực Giáp Trùng dường như vẫn chưa có biện pháp tấn công
mới.
Mặt trời đã lên quá đỉnh.
Từ xa, bỗng xuất hiện một đám mây đen thật lớn, ùn ùn đổ về phía bên này.
Một lát, cả Phạm Văn Long và Bảo Tùng trợn tròn hai mắt. Đám đen kia chính là
đại quân mấy trăm con Huyễn Dực Giáp Trùng. Dẫn đầu là Huyễn Dực Giáp Trùng
Vương, linh thú cấp bốn.
Trong lòng Phạm Văn Long thời khắc này cũng chẳng còn tâm tư lo cho đám môn
sinh kia nữa.
Nháy mắt đoàn quân Huyễn Dực Giáp Trùng đã tiến đến gần. Mấy con đang vây
quanh vòng sáng liền bay tới, miệng rè rè phát ra âm thanh. Sau đó, mấy trăm
con Huyễn Dực Giáp Trùng phía sau đập cánh bay lên, thi nhau húc đầu vào vòng
sáng, hiển nhiên bọn chúng đã nhận mệnh lệnh tấn công từ Huyễn Dực Giáp Trùng
Vương.
Cứ thế, cách nhau vài nhịp thở lại có mười mấy con Huyễn Dực Giáp Trùng hung
tợn xông đến. Chỉ là vừa chạm vào lớp màng bảo hộ, rất nhanh đã bị một lực nén
khủng bố dẫn đến thân thể nổ tung.
Phạm Văn Long gặp biến nhưng không loạn, bình tĩnh thúc giục bảo vật mạnh mẽ
đối kháng, không dám có một chút sao nhãng.
Trên không, chiếc vòng xanh ngọc tỏa ánh sáng rực rỡ, vững vàng như núi.
Đứng sau, Bảo Tùng nuốt một ngụm nước bọt, thần sắc tràn ngập sự rung động
mãnh liệt, thanh đại đao cầm trên tay bất giác rung khe khẽ.
Chẳng bao lâu, xung quanh vòng sáng số lượng Huyễn Dực Giáp Trùng chết đã
lên đến gần trăm con. Đống xác Huyễn Dực Giáp Trùng chất cao đến nửa người,
máu me lênh láng chảy. Nhưng bọn chúng giống như con thiêu thân lao vào đống
lửa, vẫn điên cuồng công kích.
Lúc này linh lực của Phạm Văn Long khô cạn, ánh sáng phát ra từ kiện pháp khí
phòng ngự đã ảm đạm đi rất nhiều, xem ra không duy trì được bao lâu nữa, sắp
bị phá vỡ rồi.
Huyễn Dực Giáp Trùng Vương thấy vậy liền hú lên một tiếng. Đám Huyễn Dực Giáp
Trùng bỗng ngưng tấn công, quay ngược trở về.
Liền đó, hai mươi con Huyễn Dực Giáp Trùng trong đàn bay đến. Nhìn thân thể
cường tráng to lớn hiển nhiên đều là thành viên tinh anh. Huyễn Dực Giáp Trùng
Vương cũng chậm rãi bay lên nhập vào hàng ngũ. Nhất định là nó muốn dùng toàn
lực đánh một kích cuối cùng.
Phạm Văn Long trong lòng hơi bất an, thần kinh căng như dây đàn.
Đúng lúc này, hơn hai mươi con Huyễn Dực Giáp Trùng hùng hổ xông đến, sát khí
tỏa ra bá đạo rợn người.
Bùng.
Bùng.
Bùng.
Vừa va chạm, vầng sáng bỗng lần đầu tiên run rẩy.
Ngoại trừ con đầu đàn, đám Huyễn Dực Giáp Trùng tinh anh thực lực chân chính
cũng không thua kém linh thú cấp bốn là bao, vì vậy sức phòng ngự hết sức kiên
cố. Nhất thời vòng sáng không thể phá hủy nổi thân thể bọn chúng, dần mờ đi
rất nhanh. Với tốc độ thế này chỉ qua một vài nhịp thở nữa, vòng bảo vệ sẽ tan
biến.
Bảo Tùng cơ mặt co rúm, tròng mắt liên tục đảo qua đảo lại, âm thầm suy tính.
Dường như chỉ cần vòng hào quang bị phá vỡ, hắn sẽ lập tức phi thân bỏ chạy.
Nhưng đúng thời khắc nguy hiểm ấy, Bạch Mai nhẫn trên tay Phạm Văn Long như
phát hiện nguy hiểm của chủ nhân, bỗng phát ra một luồng sáng dịu nhẹ không
thể quan sát bằng mắt thường, bay thẳng lên trên không dung nhập vào chiếc
vòng tay.
Kỳ tích lại xuất hiện.
Đột nhiên kiện bảo vật bừng sáng. Thanh quang rực rỡ ngày càng lớn, rồi một hư
ảnh khổng lồ ngạo nghễ hiện lên.
Một tiếng gầm vang như sấm động.
Grào!!!
Đàn Huyễn Dực Giáp Trùng kinh hãi, vội vã bay ra xa mấy mươi trượng. Thân thể
bọn chúng run bần bật, dường như rất khiếp sợ trước hư ảnh kia.
Phạm Văn Long kinh dị ngước nhìn lên, liền nhận ra hư ảnh đó chính là Bích
Thủy Thần Quy, linh thú cấp tám.
Hiển nhiên trước cỗ uy áp cường đại của Bích Thủy Thần Quy, đám Huyễn Dực Giáp
Trùng làm sao đủ sức phản kháng, thân hình nặng trĩu như muốn rơi bịch xuống.
Sau một hồi âm thanh run rẩy phát ra từ Huyễn Dực Giáp Trùng Vương. Đàn Huyễn
Dực Giáp Trùng vội vàng vỗ cánh bay lên. Đến rất nhanh, đi cũng rất
nhanh. Chưa đầy một khắc, lũ Huyễn Dực Giáp Trùng đông đúc ấy đã biến
mất không thấy đâu nữa.
Một lúc lâu sau, xác định rõ đám Huyễn Dực Giáp Trùng ấy đã thực sự bỏ
đi, Phạm Văn Long mới thu hồi lại bảo vật.
Đảo mắt nhìn quanh, khắp nơi đều là những bộ phận thân thể của Huyễn Dực Giáp
Trùng. Quần áo Phạm Văn Long cũng bị thấm đẫm máu tươi của mấy con súc sinh
đó. Trong thời khắc sinh tử nào có để ý, hiện tại ngửi thấy mùi hôi tanh kinh
tởm bốc lên khiến hắn đầu óc choáng váng, tựa hồ chút nữa thì tự mình
ngừng thở.
Bỗng ngay thời khắc này.
Trái tim đập thình thịch, thình thịch…
Một cảm giác nguy hiểm trí mạng rình rập ngay phía sau.
Phạm Văn Long chưa kịp phản ứng bỗng thấy lồng ngực nhói lên một cái, cúi đầu
nhìn liền thấy một mũi dao sắc bén lòi ra.
Phụt…!
Mũi dao vừa rút, một vòi máu phun xối xả. Phạm Văn Long chỉ thấy đầu óc quay
cuồng, chúi đầu đổ sầm về phía trước.
Giọng nói của Bảo Tùng độc ác truyền đến:
- Con mẹ nhà mày! Chính là mày báo hại tao bị bọn Huyễn Dực Giáp Trùng đuổi
giết, mém chút nữa đã trở thành mồi nhắm cho bọn chúng. Đi chết đi!
Phạm Văn Long hô hấp khó khăn, cố ngước đầu nhìn về đối phương, chỉ thấy lờ mờ
hiện lên hình ảnh của vị Bảo Tùng sư huynh kia.
Ngay từ khi bước vào vòng bảo hộ, qua bóng lưng Phạm Văn Long thì Bảo Tùng đã
nhận ra ngay kẻ dẫn dụ đám Huyễn Dực Giáp Trùng chính là hắn. Tuy nhiên đó
không phải là lý do khiến Bảo Tùng quyết định ra tay, nguyên nhân thực sự
chính là chiếc vòng tay pháp bảo phòng ngự. Chứng kiến uy lực cường đại làm
Bảo Tùng không thể kìm nén được lòng tham. Cơ hội vừa đến hắn liền lập tức ra
tay.
Sắc mặt Bảo Tùng đanh ác, phá lên cười đểu cáng. Hắn bước lại gần, lục lọi
trên người Phạm Văn Long một hồi đã tìm thấy chiếc vòng màu xanh ngọc.
Bảo Tùng hai mắt rực sáng, lè đầu lưỡi liếm môi một cái, không che giấu nổi vẻ
kích động đang trào dâng trong lòng. Hắn hoàn toàn khẳng định đây là một bảo
vật phòng ngự siêu cấp.
Hắn cười ha hả, gào lên:
- Ha ha, có bảo vật bậc này thì kỳ Tân Vương sắp tới muốn lọt vào mười vị trí
đứng đầu không còn quá khó nữa.
Bàn tay vuốt ve, nâng niu chiếc vòng, trong đầu Bảo Tùng đã mường tượng ra
cảnh vạn người kính nể nhìn lên, thật là oai phong.
Bỗng nhiên có hai cánh tay từ phía sau choàng qua bờ vai, khóa chặt thân thể
Bảo Tùng lại, một thanh âm như điên loạn vang lên, chấn động bên màng tai:
- Mau trả lại cho ta!!!
Bảo Tùng giật này mình, kinh hãi bảo:
- Tên nhãi ranh này là quái vật gì vậy, tại sao còn chưa chết?
Hắn khẽ cựa mình, một luồng kình phong mạnh mẽ đánh ra khiến Phạm Văn Long bay
vọt về đằng xa.
Lúc này, Phạm Văn Long thương tích cực kỳ nghiêm trọng. Nếu đổi là người khác
chân linh khí bị cạn kiệt, lại trúng một dao như vậy hẳn là đi chầu ông bà ông
vải rồi.
Phạm Văn Long cố bò dậy, bước chân lảo đảo không vững. Thân hình mềm nhũn như
cọng bún, sắc mặt tái xanh, nhưng không hiểu nguồn sức mạnh nào khiến hắn kiên
trì trụ vững đến giờ phút này?
Gầm vang một tiếng, Phạm Văn Long lại nhào về phía Bảo Tùng, ôm chặt lấy hắn.
- Mau trả lại chiếc vòng cho ta….!!!
Thấy hắn giống như một con thú điên loạn, Bảo Tùng định vung tay gạt ra bỗng
thấy trên vai nhói một cái, ngoái cổ nhìn bắt gặp hàm răng Phạm Văn Long ngập
sâu trong lớp da thịt.
Đúng là một kẻ không biết sống chết. Bảo Tùng điên tiết, thuận tay vung ra một
chưởng. Rồi nhanh như cắt, bồi thêm một cước.
Binh!
Phạm Văn Long như quả bóng bị đánh văng ra xa, vẽ một vòng trên không rồi bất
ngờ nhằm ngay vực thẳm mà rơi xuống.
Thấy thân thể nhẹ bẫng rơi tự do, Phạm Văn Long không cam tâm, gầm lên:
- Không…!!!