Tố Uyên Cầu Viện


Người đăng: lachong

Bị chỉ đích danh, Phạm Văn Long hơi ngạc nhiên, mà giọng nói có chút quen
thuộc, liền dừng chân đứng lại.

Đám nam sinh đang reo hò bị tiếng hét chói tai làm cho giật mình, nhìn nhau
ngơ ngác hỏi:

- Phạm Văn Long là thằng nào?

Nháy mắt, từ trong đám đông phá vòng vây lao ra một thiếu nữ xinh đẹp, khuôn
mặt tròn, tóm bím hai bên, thần sắc hoảng hốt.

Vừa nhìn thấy bóng dáng người này, Phạm Văn Long liền nhận ra là người quen
ngoại viện, không ai khác chính là “sư tỷ” Tố Uyên.

Phạm Văn Long nheo mắt đánh giá tình huống, trong lòng nghi vấn, chẳng lẽ bà
cô này lại ỷ thế gây chuyện chăng?

Lúc này, Tố Uyên mím chặt môi son, thẳng một mạch chạy đến bên cạnh rồi mau lẹ
nép mình sau lưng Phạm Văn Long.

Hai mắt Kỳ Quan trông rõ diện mạo đối phương, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài,
thì thầm nói nhỏ vào tai Phạm Văn Long:

- Không phải hai ngươi ghét nhau như chó với mèo sao? Chẳng lẽ đã làm hoà rồi
à?

Lần trước Phạm Văn Long và Ngô Công Khang đánh nhau một trận, cuối cùng Kỳ
Quan xuất hiện nên cũng từng gặp gỡ qua Tố Uyên. Về sau lại nghe Phạm Văn Long
kể lại nên phần nào hiểu tình trạng quan hệ như nước với lửa giữa hai người.

Cơ mà chứng kiến cảnh tượng “rối rắm” lúc này, trong cái đầu đen tối của Kỳ
Quan lập tức đưa ra một giả thiết, quay sang nhìn Phạm Văn Long đầy thâm ý.

Nom ánh mắt xảo trá của hắn, Phạm Văn Long sao không đoán ra chủ ý đen tối
trong lòng hắn, liền gạt đi nói:

- Không như ngươi nghĩ đâu.

Không để Phạm Văn Long có thời gian tìm hiểu đầu đuôi sự việc, mấy tên nam
sinh nháo nhào sấn đến, chỉ tay quát tháo:

- Thằng oắt con! Mày là đứa nào?

Vừa hay, một tên nam sinh mỏ nhọn, dáng vẻ thô tục tinh ý nhớ Phạm Văn Long
từng đi chung với đám tân sinh tu vi thấp kém, nhanh nhảu nói:

- Hắn sống trong khu nhà rách nát kia. Không lẽ là nhân tình nhân ngãi của
tiểu muội này, hắc hắc…

Nghe thấy vậy, cả đám liền tỏ vẻ khinh thường, cũng không thèm tìm hiểu tu vi
của Phạm Văn Long, một tên gằn giọng nói:

- Mẹ nó, ốc không mang nổi mình ốc còn đòi mang cọc cho rêu. Khôn hồn xéo
ngay!!!

Mấy mươi cặp mắt như những mũi đao sắc lẹm hướng về Phạm Văn Long. Nếu trong
từng ánh mắt đó có ẩn chứa lực sát thương thì bản thân Phạm Văn Long e rằng đã
bị chém cho nát bấy.

Đến lúc này, Phạm Văn Long tất nhiên đoán ra bảy tám phần nguyên do sự việc.
Hắn không phải là con rùa rụt đầu, có điều Tố Uyên với bản thân vốn không thân
không thích, tại ngoại viện từng xích mích nhiều lần nên trong lòng liền có
quyết định.

Phạm Văn Long khẽ đảo người bước qua một bên, lộ ra thân ảnh Tố Uyên đang khép
nép ngay sau lưng.

- Các ngươi cứ tự nhiên. Chuyện này không liên quan đến ta.

Nghe Phạm Văn Long nói, nhìn hành động của hắn, đám nam sinh liền phá lên cười
hô hố, vẻ khinh rẻ trong mắt càng nồng đậm.

- Đúng là một tên phế vật.

- Coi như đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu. Hắc hắc.

- Bây giờ xem ai trong chúng ta có bản lĩnh thì sẽ được gần gũi tiểu muội
này. Các ngươi thấy thế nào?

- Ta tán thành, khặc khặc…!

Trong mắt bọn họ, sự tồn tại của Phạm Văn Long vốn không có bao nhiêu uy hiếp.
Riêng Phạm Văn Long thì không muốn dậm chân vào vũng nước đục này, hướng về Kỳ
Quan nói:

- Không có chuyện gì. Chúng ta về thôi.

Kỳ Quan mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng bị Phạm Văn Long nhanh tay kéo đi.

Nhìn Phạm Văn Long thản nhiên quay lưng, Tố Uyên hai mắt bỗng đỏ hồng, sắc mặt
trở nên nhợt nhạt khó coi.

Vừa rồi, Tố Uyên ra ngoài một chuyến, lúc trở về xui xẻo thế nào đụng trúng
đám nam sinh này. Tu vi Tố Uyên mới ở Nhân Vực cấp mười thì làm sao có sức
phản kháng.

Bên tai nghe những lời dơ bẩn thốt ra từ miệng lưỡi bọn chúng khiến Tố Uyên
run lên bần bật. Một vài tên lưu manh còn nhân cơ hội động chân chạm tay lên
thân thể nàng. Tố Uyên giận tím mặt, lại có chút uỷ khuất nhưng dù cố vùng vẫy
thế nào vẫn không thể thoát khỏi vòng vây.

Dây dưa đã hơn một canh giờ đồng hồ, Tố Uyên bất tri bất giác cảm thấy vô cùng
mệt mỏi.

Lũ nam sinh càng lúc càng bu đông, phấn khích hùa theo trò vui. Trong lúc
hoảng loạn, đúng lúc Tố Uyên nhìn thấy Phạm Văn Long lướt qua, cảm giác như
người sắp chết đuối vớ được cọc, liền cố bấu víu lấy hắn.

Nếu nói đến Phạm Văn Long, trên An Ký Tây đại lục, có thể nhận định Tố Uyên là
người hiểu biết về hắn hơn ai hết. Ngoài hai linh mạch Hoả, Thuỷ hoàn mỹ,
Phong linh mạch thượng phẩm, cách đây không lâu, dù không rõ ràng nhưng còn
nghe Quân trưởng lão đề cập qua quan hệ không nhỏ của hắn với một vị cao tầng
nội viện.

Ngày hôm qua, khi thấy Phạm Văn Long xuất hiện tại khu nhà rách nát, nghe lời
hắn nói trước đông đảo tân sinh khiến Tố Uyên rất bất ngờ, trong lòng lúc đó
vô tình đã có một sự thay đổi nhỏ mà ngay cả bản thân nàng cũng không nhận ra.

- Phạm Văn Long! Ngươi không thể đi.

Theo tính cách của Phạm Văn Long, Tố Uyên biết nhất định không phải hắn vì mấy
câu hù doạ kia mà bỏ đi, chắc là vẫn còn tức giận chuyện ngày trước ở ngoại
viện nàng từng đối xử với hắn không tốt. Tố Uyên có sự kiêu ngạo của bản thân,
lúc này đứng ra cầu viện hắn đã là cực hạn, cảm thấy mất hết thể diện. Cơ mà
Phạm Văn Long nào đoái hoài, chẳng thèm dòm nàng lấy một cái, thái độ dửng
dưng.

Từ nhỏ đến lớn, Tố Uyên có bao giờ nếm trải cảm giác bị khinh mạn, hiếp đáp
như thế này. Càng nghĩ càng tủi. Nàng cắn chặt răng, đôi mắt hoen đỏ, cố kìm
không cho nước mắt rơi xuống.

- Ai là người đã chăm sóc suốt nửa năm ngươi nằm hôn mê? Sao ngươi có thể
tuyệt tình như vậy?

Phạm Văn Long đã đi được một đoạn, chợt nghe câu nói kia liền đứng lại, thần
sắc có nét dao động. Sau một hồi lâu, Phạm Văn Long đành cười khổ, thân hình
xoay chuyển, liền quay trở lại.

Quan hệ giữa hắn với Tố Uyên suy cho cùng vẫn chưa đến mức đánh nhau sống
chết. Không nói đến nửa năm hôn mê, nàng còn là người đầu tiên hắn gặp gỡ trên
Quỳnh Phụ Tinh này, vậy nên rốt cuộc không đành lòng buông bỏ.

Nhìn bộ dáng tội nghiệp, bơ vơ lạc lõng của Tố Uyên, Phạm Văn Long bước đến
che chắn trước mặt nàng, hướng đám nam sinh cất giọng nói:

- Đây là bằng hữu của ta, xin các vị hãy nể mặt.

Ánh mắt Tố Uyên hướng về bóng lưng thẳng tắp trước mặt, trong lòng bất chợt
dâng lên cảm xúc khôn tả, vô tình hai giọt nước mắt rơi xuống.

Trước hành động của Phạm Văn Long, một tên nam sinh tu vi Nhân Vực cấp mười
hai nhịn không nổi, phi thân lao đến, tung một quyền cực mạnh, quát:

- Nể con mẹ mày. Cút ngay!

Nghe tiếng gió vù vù bên tai, Phạm Văn Long vội đẩy Tố Uyên ra xa một khoảng.
Thân hình nhanh như cắt di chuyển né tránh đòn.

Nam sinh Nhân Vực cấp mười hai hơi ngạc nhiên, không ngờ Phạm Văn Long có thể
thoát khỏi công kích của mình. Song trên miệng hắn lại nở nụ cười lạnh, quyền
biến hóa thành trảo, hung hăng chụp tới.

Phạm Văn Long tu vi Nhân Vực cấp sáu, về sức mạnh và tốc độ làm sao chống lại
đối phương, vù một cái, ma trảo đã xuất hiện ngay trước mắt.

- Không xong!

Ma trảo nhanh như sấm chớp đánh tới, Phạm Văn Long cắn răng dùng tốc độ tối đa
thối lui.

- Phạm Văn Long, cẩn thận.

Tố Uyên không ngờ đám người này ngang tàng bá đạo, nói đánh là đánh, lúc này
bất giác lại lo lắng cho Phạm Văn Long.

Xoẹt!

Mọi người nhìn lại, trên tay nam sinh Nhân Vực cấp mười hai là một mảnh vải
màu xanh nhạt.

- Nhân Vực cấp sáu??

- Đùa nhau hả? Thằng nhóc này chui từ đâu ra vậy?

- Đức Viễn. Đừng nói ngay cả nhóc con này ngươi cũng không đối phó nổi đó
chứ? Khặc khặc…!

Mọi người lúc này mới chú ý đến tu vi của Phạm Văn Long, ai nấy đều vô cùng
kinh ngạc. Một vài tên thì lại tỏ vẻ châm biếm gã nam sinh Nhân Vực cấp mười
hai tên là Đức Viễn kia.

Một trảo vừa qua, Phạm Văn Long kinh hãi. Thực lực đối phương với bản thân quá
chênh lệch, vừa rồi hắn toàn lực né tránh nhưng vẫn trúng đòn, ngay giữa ngực
da thịt lộ ra, trên đó còn nguyên năm vệt máu đỏ tươi.

Lâm vào tình huống này, nếu còn dây dưa không phải biện pháp tốt, Phạm Văn
Long liền muốn liều mạng đánh ra một kích. Tâm thần vừa động, Đại Việt Linh
Quyết liền cấp tốc biến ảo, chân linh khí từ đan điền trong sát na dồn cả về
cánh tay.

Bên ngoài quan khán, đám nam sinh khẽ ồ lên, nhận thấy linh lực trên người
Phạm Văn Long tỏa ra cường hãn hơn rất nhiều so với tu vi Nhân Vực cấp sáu.

Nam sinh Đức Viễn nhìn động tĩnh của Phạm Văn Long, khóe môi cong lên, cười
lạnh. Linh lực toàn thân cũng bùng nổ, xung quanh người toả ra màn hào quang
nhàn nhạt.

Mọi chuyện ập đến quá nhanh, Kỳ Quan không kịp xuất thủ, lúc này thấy Phạm Văn
Long bị công kích liền cả giận nói:

- Chó má! Dám ỷ lớn hiếp yếu sao?

Dứt lời, Kỳ Quan gầm vang một tiếng, linh lực Nhân Vực cấp mười một bạo phát
triệt để, định lao vào trợ chiến Phạm Văn Long.

Đúng lúc đó, bỗng có tiếng quát:

- Các ngươi đang làm gì vậy hả?

Từ phương hướng âm thanh, mọi người đảo mắt nhìn qua tức thì bắt gặp hai
người, chính là Đỗ Quang và An Tập Bình.

Trông thần sắc khó coi của hai người, đám nam sinh vội vã lảng tránh một
khoảng xa. Đỗ Quang và An Tập Bình chính là Siêu Phàm sơ kỳ, là nhân sự Thánh
Viện phân phó trông nom Hưng Yên Phong nên không một ai muốn trêu chọc vào bọn
họ.

Không thèm truy hỏi nguyên nhân, Đỗ Quang cau mày, bực bội nói:

- Thánh Viện có quy định ngoại trừ khu vực đấu trường, tất cả môn sinh không
được phép tranh đấu, các ngươi còn dám vi phạm? Muốn làm phản à?

Nam sinh Đức Viễn nghe thấy lời nói, vội vàng thu lại linh lực, chắp tay lễ
phép đáp:

- Là do đệ không biết. Xin nhị vị sư huynh tha lỗi!

Đỗ Quang hừ một cái, rồi quay sang nhìn Phạm Văn Long, quát:

- Còn ngươi nữa. Không cố gắng tu luyện lại chạy ra đây náo loạn. Muốn ăn đòn
phải không hả?

Đứng trước tồn tại Siêu Phàm, Phạm Văn Long không xiểm nịnh, không sợ hãi nói:

- Phạm Văn Long biết tội. Nhất định sẽ không có lần sau.

- Hả? Ngươi chính là Phạm Văn Long??

Đỗ Quang sắc mặt biến đổi, đồng thời thần niệm liên tục lướt qua người Phạm
Văn Long dò xét. Rồi hắn quay sang An Tập Bình, hai người thì thầm trao đổi
chuyện gì đó.

Lát sau, An Tập Bình hướng về Phạm Văn Long với ánh mắt tò mò, nhàn nhạt mở
miệng bảo:

- Lần đầu vi phạm ta tha cho, nghiêm cấm có lần thứ hai. Cút hết về cho ta!

Đứng im một nơi, nam sinh Đức Viễn vẫn đang run rẩy sợ bị trách phạt, nghe nói
vậy liền vui mừng đáp:

- Đa tạ sư huynh nương tay!

Kỳ Quan vốn có chút lo lắng cho Phạm Văn Long, thấy bình an vô sự liền thả
lỏng một hơi. Cách đó không xa, Tố Uyên lặng lẽ nhìn theo bóng dáng người
thanh niên áo xanh, trong lòng ngổn ngang bao cảm xúc.

Mọi người thấy hết trò vui, liền bảo nhau lục đục rời đi, cuối cùng chỉ còn
lại Đỗ Quang và An Tập Bình trên sân.

Khẽ chau mày, Đỗ Quang nói:

- Hoá ra hắn là Phạm Văn Long. Không biết có quan hệ thế nào với Thảo Linh
đường chủ?

An Tập Bình lắc đầu nói:

- Nhân Vực cấp sáu? Tu vi quá yếu, thật khiến ta có phần bất ngờ.

Đỗ Quang xua tay, nói:

- Vậy là ngươi không biết. Ta nghe ngóng một số thông tin, Phạm Văn Long này
trên người mang ba linh mạch, trong đó Thuỷ linh mạch hoàn mỹ, Hoả linh mạch
hoàn mỹ, Phong linh mạch thượng phẩm.

Phạm Văn Long vốn sở hữu bốn linh mạch, nhưng Thổ linh mạch hạ phẩm hơi yếu
nên ít người biết đến. Vẻ mặt An Tập Bình liền biến hoá, kinh ngạc bảo:

- Có chuyện này sao?

- Với tư chất như hắn nhất định sẽ trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm,
dù là đệ tử thân truyền cũng có khả năng chiếm một vị trí.

Hai linh mạch hoàn mỹ, điều này đại biểu cho cái gì An Tập Bình biết rõ. Một
hồi sau, hắn trầm ngâm nói:

- Thảo Linh đường chủ đã dặn dò. Sau này chúng ta để mắt đến hắn một chút là
được.

Nói xong, hai người đồng thời di động thân hình. Chỉ lát sau đã không còn bóng
dáng.

Về đến nhà, Kỳ Quan lo lắng kiểm tra vết thương trên ngực Phạm Văn Long, nhận
thấy chỉ bị ngoài da mới yên tâm.

- Mẹ nó đúng là bọn khốn mà, ức hiếp người quá lắm!

Không nhịn được, hắn hung hăng phun một ngụm nước bọt thật lớn.

Thấy Phạm Văn Long không nói, Kỳ Quan nghĩ rằng tâm trạng người huynh đệ không
tốt, liền đập tay lên mặt bàn nói tiếp:

- Mẹ nó, chúng ta đã bị đẩy ra chỗ này rồi còn không buông tha, cố tình chèn
ép đây mà.

Thực ra Phạm Văn Long vốn đang hoài nghi thái độ khác lạ của hai người Đỗ
quang, bị Kỳ Quan làm cho giật mình liền ngẩng đầu cười bảo:

- Cơ bản vì chúng ta thực lực không bằng họ nên không thể phản kháng. Bản
thân ta cũng không có thương tích nghiêm trọng. Thôi bỏ qua chuyện đó đi!

Lúc này, Kỳ Quan từ trong người lấy ra một vật, dúi vào tay Phạm Văn Long.

- Ngươi cầm lấy.

Nhìn ra chính là một khỏa Tu Luyện Châu, đồng thời Kỳ Quan nói luôn một hơi
thật dài:

- Không được phép từ chối. Cầm lấy và tu luyện cho tốt. Tư chất của ngươi hơn
ta, sau này nếu có cơ hội phải thay ta xả giận lên bọn chúng. Ta có sẵn ba
khỏa, cách ba tháng mới được dùng một khỏa nên tạm thời chưa cần đến. Ngươi
biết tính ta rồi đấy, còn từ chối đừng trách ta trở mặt vô tình. Nếu thấy ngại
coi như ta cho mượn, sau này ta sẽ tính thêm cả vốn lẫn lời đó, haha…

Làm sao Phạm Văn Long không biết Kỳ Quan đang cố tình lấy cớ để tặng Tu Luyện
Châu cho hắn. Kỳ Quan tính tình phóng túng, có phần hơi lỗ mãng nhưng rất tốt,
đặc biệt là với bạn bè.

Phạm Văn Long trong lòng cảm động, thiên ngôn vạn ngữ trong đầu bay đâu hết,
khẽ nói:

- Cám ơn!

Kỳ Quan không nói nhiều, cũng không hỏi chuyện liên quan đến Tố Uyên, chỉ dặn
dò hắn vài câu rồi quay về phòng mình.

Lại nói, lần này Phạm Văn Long ra mặt dùm Tố Uyên không phải tính háo thắng,
đơn giản chỉ là lúc đó cảm giác không thể nào buông bỏ, nói gì cũng được, vẫn
là bản thân hắn thiếu nợ ân tình nàng.

Còn lại một mình, Phạm Văn Long liền kiểm tra xem xét vết thương trên ngực kỹ
càng, hiện cảm giác bỏng rát không còn nữa, miệng vết thương nhờ công dụng
thần kỳ của Bạch Mai nhẫn cũng đang dần dần khép lại.

Không ngờ tên Đức Viễn khốn kiếp lại ra tay mạnh mẽ như vậy, nếu như không né
tránh kịp thời thì thương tích nghiêm trọng rồi.

Quả thực dù ở bất cứ nơi đâu cũng cần có thực lực. Mạnh sợ yếu khinh. Điều đó
luôn luôn đúng, trong mọi hoàn cảnh, mọi thế giới.


Lạc Hồng Truyền Kỳ - Chương #27