Linh Phách


Người đăng: lachong

Mới đó mà đã xế chiều, nắng trời dịu xuống để nhường chỗ cho bầu không khí
trong lành, mát mẻ.

Dưới gốc đa, Phạm Văn Long hai chân xếp bằng, đôi mắt nhắm nghiền, đắm chìm
trong một trạng thái huyền diệu.

Những làn gió mơn man hiu hiu thổi, mang theo hương thơm dìu dịu của mùi bùn
đất, hoa cỏ, khẽ mơn trớn, vuốt ve khuôn mặt người thanh niên anh tuấn.

Mấy ngày nay quá nhiều việc xảy ra khiến hắn không còn thời gian tu luyện.
Hiện tại đã yên ổn bước chân vào nội viện, nơi đây long xà hỗn tạp, vẫn là cần
gấp rút đề thăng thực lực.

Thánh Viện đối với môn sinh có nhiều luật lệ hà khắc nhưng chung quy cũng muốn
tốt cho bản thân họ. Kẻ yếu không có quyền lên tiếng. Người mạnh sẽ nắm trong
tay hết thảy. Đó là quy luật.

Duy trì cho đến tận đêm khuya, thân hình Phạm Văn Long vẫn chẳng hề mảy may
dịch chuyển.

Phạm Văn Long cảm giác tốc độ tu luyện của bản thân nhanh hơn hẳn. Bình thường
muốn kết thúc chu kỳ một vòng Đại Việt Linh Quyết cần tốn khá nhiều thời gian,
thế nhưng hiện tại rút xuống vừa bằng một nửa, nguyên nhân nhất định có liên
quan đến Thánh Viện.

Trên đỉnh Hưng Yên Phong này, Phạm Văn Long cảm thụ rõ rệt nồng độ linh khí
nơi này cao hơn hẳn so với ngoại viện. Nghe nói bên trong tòa tháp trung tâm
còn được các vị trưởng lão bày bố linh trận tăng cường linh khí. Nếu có thể
vào trong đó tu luyện tốc độ thế nào khó mà tưởng tượng. Chỉ là yêu cầu bắt
buộc tu vi cần đến Siêu Phàm, cỡ như Phạm Văn Long còn xa mới đạt tiêu chuẩn.

Đối với tu luyện, linh khí chính là yếu tố quan trọng, tùy vào mức độ cao thấp
sẽ ảnh hưởng đến quá trình hấp thu, nhiều hay ít, nhanh hay chậm, chênh lệch
rất lớn.

Tuy nhiên đó cũng chỉ là ngoại lực, quan trọng vẫn phụ thuộc vào tư chất và
tâm tính con người. Đồng thời cần thêm một ít cơ duyên nữa. Về thành tựu ngày
sau thế nào không ai dám mười phần khẳng định.

Thiên địa linh khí trong phạm vi vài trượng thông qua các vị trí tiếp xúc trên
da thịt, cứ thế mạnh mẽ được hấp thu vào cơ thể, rồi nhanh chóng vận chuyển
vừa vặn một vòng kinh mạch, cuối cùng rót cả về cả đan điền.

Cứ như vậy, toàn bộ thần trí Phạm Văn Long đắm chìm trong trạng thái đó, đan
điền dần dần có sự biến hóa, dù rằng rất nhỏ.

Không giống như những ngày đầu, hiện tại Phạm Văn Long đã cực kỳ thuần thục
trong việc khống chế chân linh khí, điều khiển chúng dịch chuyển hoàn mỹ theo
quỹ đạo Đại Việt Linh Quyết.

Phạm Văn Long mơ hồ cảm nhận, sau khoảng thời gian dài không hề tiến triển,
Đại Việt Linh Quyết đã có sự biến hóa, hắn đã lờ mờ cảm nhận chạm tay tới bình
cảnh tầng thứ hai, tuy nhiên vẫn chưa biết đến khi nào mới có thể đột phá.

Lão Kim từng nói qua, nếu thành công tu luyện đến tầng hai Đại Việt Linh Quyết
sẽ có bất ngờ lớn, thế nên Phạm Văn Long rất mong đợi điều này.

Trên không, trăng đã bắt đầu ló dạng, treo lơ lửng giữa tầng trời, to tròn như
chiếc mâm dát bạc.

Ánh trăng rất dịu dàng và dễ chịu, tỏa ánh sáng khắp vạn vật, hoa lá cỏ cây
như được rắc lên mình những hạt vàng từ trên trời rơi xuống.

Phía xa xa, tiếng côn trùng kêu râm ran hòa quyện trong tiếng gió đêm xào xạc,
nghe du dương như bản hòa tấu êm đềm.

Đến khi trời sáng, Phạm Văn Long mới mở mắt, qua một đêm hắn thấy rõ ràng tu
luyện bên trong Hưng Yên Phong tốc độ có sự khác biệt cực lớn so với ngoại
viện.

Phạm Văn Long cười khổ:

- Vẫn còn thiếu một chút. Đại Việt Linh Quyết càng về sau tu luyện càng khó
khăn.

Chợt nhớ ra chuyện gì đó, Phạm Văn Long gấp gáp ngồi xuống, tâm thần hợp nhất
tiến thẳng vào đan điền, di chuyển xuống khu vực khí hải, hắn giật nảy mình
bởi có một vật thể màu trắng kỳ lạ tồn tại. Hiện tượng này bắt đầu xuất hiện
trong kỳ thi nội viện chiêu sinh, sau phần thi Võ giả. Phạm Văn Long cho rằng
chắc là do chân khí trong cơ thể rối loạn nên không quá bận tâm. Không ngờ lúc
này kích thước đã to gần gấp đôi so với lần trước, đang bồng bềnh trôi nổi
trong biển chân linh khí.

Tâm thần Phạm Văn Long triệt để quan sát, rất lâu sau, hắn vẫn không cách nào
nhận ra nguồn gốc vật thể này. Đồng thời, hắn cũng thử tìm cách đào thải nó ra
bên ngoài nhưng là bất khả thi. Trong lúc nghiên cứu, Phạm Văn Long có cảm
giác vật thể và biển chân linh khí có mối liên hệ mơ hồ.

Lo lắng, Phạm Văn Long vội truyền âm liên lạc với lão Kim:

- Lão Kim, ta có chuyện muốn hỏi người.

Một lát, giọng lão Kim hiền hòa vang lên:

- Nhóc con có chuyện gì khó giải quyết sao?

Không giám dấu diếm, Phạm Văn Long liền thuật lại chi tiết toàn bộ sự bất
thường đang diễn ra trong đan điền.

Nghe xong, lão Kim trầm ngâm trong giây lát, chợt thất thanh nói:

- Không thể nào! Chẳng lẽ lại chính là…?

Nghe thanh âm có phần hoảng hốt, Phạm Văn Long sợ hãi, vội hỏi ngay:

- Lão Kim, cơ thể ta phát sinh biến cố nghiêm trọng phải không? Hay do ta tu
luyện sai phương pháp?

Đợi một lúc lâu sau, sau khi lấy lại bình tĩnh, lão Kim mới chậm rãi hỏi:

- Ngươi nói vật thể kỳ lạ kia không cách nào tống xuất ra khỏi khí hải?

- Đúng là như vậy. Ta đã thử một vài biện pháp nhưng căn bản đều vô hiệu.
Không rõ về sau thế nào nhưng hiện thời ta có cảm giác nó sẽ không gây hại cho
ta.

Phạm Văn Long không cần suy nghĩ nhiều, lập tức khẳng định.

Thoáng trầm ngâm, lão Kim nói:

- Nếu đúng như ngươi miêu tả, ta đoán đó chẳng phải vật thể gì hết, có nhiều
khả năng chính là mầm mống của Linh phách. Nhưng việc này quá sức tưởng tượng,
nên ta không dám khẳng định.

Phạm Văn Long lẩm bẩm hỏi lại:

- Linh phách? Đó là ý gì?

- Việc này ta muốn đợi thời điểm thích hợp mới nói nhưng có lẽ cần giảng giải
cho ngươi hiểu. Linh khí chính là tinh hoa trong trời đất, con người hấp thu
tu luyện, dần dà theo thời gian sẽ cộng hưởng với bản thể đản sinh ra một thứ,
còn được gọi là Linh phách. Linh phách tồn tại trong không gian khí hải, được
nuôi dưỡng bằng biển chân linh khí. Mầm mống linh phách thường sẽ manh nha ở
tu vi Siêu Phàm, tiếp theo đó là quá trình ngưng hình tôi luyện bản thể. Một
khi tu vi đột phá Xuất Trần liền có cơ hội trưởng thành. Những người Linh
phách xuất hiện càng sớm thì uy năng càng khủng bố. Có không ít kẻ vận số cực
tốt, thiên địa chiếu cố nên dù tu vi chưa đạt chuẩn Siêu Phàm song mầm mống
Linh phách đã xuất hiện. Về sau đa phần đều trở thành siêu cấp cường giả, bá
chủ một phương. Có điều, bọn họ nếu không phải Nhân Vực cấp mười bốn, mười lăm
thì cũng dạng đỉnh Nhân Vực mới bắt đầu hình thành, còn nhóc con ngươi mới
Nhân Vực cấp sáu đã xuất hiện mầm mống Linh phách, quá doạ người rồi.

Dừng lại một lát, lão tiếp tục nói:

- Linh phách của mỗi người không giống nhau, có muôn hình vạn trạng. Mỗi Linh
phách đều mang những công năng đặc thù, song không nằm ngoài ba phương diện
chủ yếu là linh phách công kích, linh phách hỗ trợ và linh phách phòng ngự. Dĩ
nhiên, Linh phách công kích thường được xếp hạng cấp bậc cao nhất, hai loại
còn lại thì thấp hơn đôi chút. Linh phách cũng giống như Linh mạch, không do
con người quyết định, đều dựa vào vận số mà thôi.

Hóa ra Linh phách lại có nhiều công dụng quan trọng như vậy, Phạm Văn Long gật
gù, háo hức hỏi:

- Vậy Linh phách của ta là gì?

Lão Kim cười khổ, đáp:

- Thân già của ta hiện chỉ là tàn hồn, muốn thăm dò cũng không có biện pháp.
Hơn nữa, Linh phách trong giai đoạn mầm mống rất khó để nhận ra công năng và
bản thể.

Im lặng một lát, lão Kim bỗng nói:

- Nhóc con, ta muốn nói cho ngươi một bí mật.

Thấy vẻ nghiêm túc của lão Kim, Phạm Văn Long biết chắc chắn là chuyện quan
trọng. Hắn không tiện lên tiếng, chăm chú lắng nghe.

- Năm xưa, ta với một số người bắt tay hợp tác truy tìm một kho tàng bảo đồ.
Trải qua nhiều hung hiểm, rốt cuộc cũng tìm được bảo tàng, bản thân ta vô tình
lấy được hai chiếc hộp gấm. Bên trong mỗi hộp gấm có chưa hai món đồ vật,
chính là Bạch Mai nhẫn và một bộ linh quyết. Tuy không mấy nổi bật nhưng ta
biết đây không phải là vật tầm thường. Có điều, bộ linh quyết này lại được
viết bằng ký tự vô cùng kỳ lạ, khó hiểu nên nhất thời không cách nào tra xét
chân tướng. Thời khắc này đột nhiên đám người hợp tác trở mặt, âm thầm ra tay
với ta. Ta vô cùng tức giận, liền xuất thủ đại chiến với bọn họ. Có không ít
kẻ vẫn lạc trong tay ta, một số thì nhanh chân chạy thoát, bản thân ta cũng bị
thương thế nghiêm trọng.

Giọng lão đều đều, có phần xúc động khi nhớ về những năm tháng xưa. Riêng Phạm
Văn Long trong lòng thầm suy đoán về cuộc chiến ấy. Tuy không rõ lão Kim thời
kỳ toàn thịnh tu vi ở cấp bậc nào nhưng nhất định là vô cùng khủng bố.

- Thời gian sau ta quay trở về bế quan tu luyện, cũng tranh thủ nghiên cứu về
hai kiện bảo vật là Bach Mai nhẫn và bộ linh quyết kia. Một ngày, trong lúc
đột phá quan trọng không ngờ kẻ địch tìm đến đánh lén, ta nhất thời sơ ý nên
bị bọn chúng đánh nát thân thể, linh hồn vội vã ẩn núp trong nhẫn Bạch Mai mới
may mắn trốn thoát, rồi không lâu sau rơi xuống Địa Cầu. Trong thời gian nhàn
rỗi ở Địa Cầu, trải qua vô số năm, cho đến khi nước Đại Việt thời nhà Trần lần
thứ ba đánh tan giặc Nguyên Mông rốt cuộc ta đã lĩnh hội toàn bộ nội dung
trong bộ linh quyết. Lại nói, bộ linh quyết này niên kỷ tồn tại rất lâu rồi,
nếu không sai hẳn là vật mà tiền bối thời thượng cổ lưu lại.

Đến đây, Phạm Văn Long vội hít sâu một hơi, trái tim đập thình thịch hỏi:

- Không lẽ…! Chính là Đại Việt Linh Quyết?

Lão Kim lập tức trả lời:

- Đúng vậy. Chính là Đại Việt Linh Quyết mà ngươi đang tu luyện. Nói điều này
cho ngươi biết bởi theo ta suy đoán, mầm mống Linh phách xuất hiện sớm phỏng
chừng có liên quan đến linh quyết này. Phải rồi, còn có Bạch Mai nhẫn, liên hệ
không đơn giản. Tiếc là bản thân ta thực lực nay chỉ còn một phần năm xưa,
không cách nào tra xét rõ ràng chân tướng.

Một lát, lão Kim lại bảo:

- Nói là vậy nhưng mầm mống linh phách xuất hiện chính là đại hỉ, trăm ngàn
cái lợi mà không chút nguy hại nào. Tạm thời ngươi không cần bận tâm về chuyện
này. Tập trung tu luyện cho tốt đi.

Nghe hết đầu đuôi câu chuyện, Phạm Văn Long đưa tay lên, tại ngón cái, chiếc
nhẫn Bạch Mai vẫn im lặng nằm yên, rất đỗi bình thường.

- Nó từ đâu đến?

- Chủ nhân của nó là ai?

- Ngoài công năng hộ chủ, liệu còn ẩn chứa bí ẩn nào khác hay không?

Rất nhiều câu hỏi liên tiếp hiện lên trong đầu Phạm Văn Long nhưng không có
lời giải đáp.

Phạm Văn Long không vì vậy mà buồn rầu. Lão Kim nói đúng, thực lực bản thân
hắn lúc này yếu nhược, ốc còn chưa lo nổi mình ốc, sao dám mang cọc cho rêu.
Sống trên đời, biết quá nhiều chuyện chưa hẳn đã là chuyện tốt lành.


Lạc Hồng Truyền Kỳ - Chương #23