Người đăng: lachong
Mới nghe Phạm Văn Long ngơ ngác không hiểu đầu đuôi thế nào, nhưng chỉ giây
lát hắn cười bảo:
- Ly khai khỏi Địa Cầu? Du hành trong không gian? Ha ha…
Nghe giọng điệu đầy vẻ chế nhạo của Phạm Văn Long, nhân vật lão Kim thần bí
dường như không tỏ ra tức giận, vẫn điềm tĩnh nói:
- Nhóc con vô tri! Vũ trụ này rộng lớn bao nhiêu, vĩ đại như thế nào ngươi
biết sao? Những hiểu biết của loài người các ngươi về vũ trụ chỉ là một phần
rất nhỏ bé mà thôi. Trong mắt ta, Địa Cầu chỉ là một tiểu hành tinh nho nhỏ,
không đáng nhắc đến.
Thấy giọng điệu bí ẩn kia tỏ ra vô cùng nghiêm túc, không phải như đang đùa
bỡn, Phạm Văn Long khẽ nhíu đôi chân mày. Hắn vốn thông minh tài trí, tri thức
khoa học hiển nhiên phong phú hơn hẳn người thường. Trong lòng thầm bảo chẳng
phải hàng ngàn năm nay con người vẫn miệt mài tìm kiếm sự sống ở ngoài Địa Cầu
đó sao?
Nhưng việc này quá sức hoang đường! Thật không thể tin được, chẳng lẽ bản thân
hắn nhảy xuống vực tự sát không thành liền xuyên không đến hành tinh khác?
- Thế nào? Muốn nghe rồi đúng không?
- Hừ! Vậy mời ngươi nói xem vũ trụ mà ngươi nhắc đến có đáng để ta quan tâm
hay không?
Tuy không quá tin tưởng nhưng Phạm Văn Long cũng muốn thử nghe xem nhân vật
thần bí kia sẽ nói gì. Dù sao hiện tại thông tin còn vô cùng mờ mịt, khó hiểu.
Bên cạnh đó, hắn hi vọng có thể thông qua cuộc trò chuyện để điều tra lai lịch
đối phương. Hơn nữa từ khi tỉnh dậy, Phạm Văn Long bỗng có cảm giác rất khác
lạ về không gian, ngay cả những biến đổi bất thường diễn ra trong cơ thể cũng
khiến hắn cảm thấy bất an.
- Ha ha… Nhóc con không cần tỏ thái độ đó với ta. Được rồi, ta sẽ dùng cách
nói của người Địa Cầu thông não cho ngươi dễ hiểu. Như loài người vẫn biết,
Địa Cầu là một tiểu hành tinh thuộc hệ Mặt Trời, nằm trong dải Ngân Hà. Nay ta
nói cho ngươi biết dải Ngân Hà này nằm tại phía đông của Thái Bình Đại Thiên
Hà.
Nghe đến cái tên này Phạm Văn Long không tự chủ được khẽ lẩm bẩm:
- Thái Bình Đại Thiên Hà?
Lão Kim biết hắn không hiểu, ôn tồn giảng giải:
- Từ thuở xa xưa vũ trụ hình thành vốn là một khối thống nhất, trải qua hàng
ngàn vạn năm thì phân chia làm mười tám Đại Thiên Hà khác nhau. Mỗi Đại Thiên
Hà rộng lớn vô viên, đứng đầu Đại Thiên Hà chính là Đại Chí Tôn.
Phạm Văn Long cảm nhận trong giọng nói bí ẩn kia dường như có phần đang run
rẩy, xúc động. Ngừng lại khá lâu, lão Kim tiếp tục kể:
- Dải Ngân Hà các người đang sống chỉ là một góc nhỏ trong Thái Bình Đại
Thiên Hà. Địa Cầu càng không cần nói đến, trong Thái Bình Đại Thiên Hà thì
những hành tinh như Địa Cầu nhiều vô số, chẳng khác nào một hạt cát trên sa
mạc mênh mông.
Hơi ngập ngừng một chút, rốt cuộc lão Kim tiếp tục nói:
- Còn có việc này, Địa Cầu của các ngươi hình thành khoảng năm tỉ năm trước.
Sau bốn tỉ năm hoàn thiện, sự sống bắt đầu dần xuất hiện và phát triển mạnh
mẽ. Theo lý thuyết, cần phải qua thêm vài tỉ năm nữa, khi linh khí Địa Cầu ổn
định thì mới dẫn đến quá trình tiến hóa lên hình thái con người.
- Vài tỉ năm? Không phải loài người đã có từ hơn năm trăm triệu năm trước
sao?
Dường như bị cuốn vào câu chuyện kỳ lạ kia, Phạm Văn Long thắc mắc liền hỏi
lại ngay.
Lão Kim chẳng cần suy nghĩ bao lâu liền đáp:
- Chính vì có một nguyên nhân đặc biệt nên mới có sự tiến hóa vô tình này.
- Là thiên thạch đâm vào Địa Cầu??
Dựa trên kiến thức Phạm Văn Long biết thì hẳn là như vậy. Thế nhưng vang lên
trong đầu hắn là giọng cười ha hả của lão Kim, câu nói sau đó của lão khiến
hắn choáng váng:
- Nhóc con ngươi thông minh lắm! Nhưng thiên thạch mà đám nhà khoa học ngu
ngốc nhắc đến không phải đang nằm trên nay của ngươi ư?
Phạm Văn Long nghe tim đánh thót vài nhịp, tin tức quả nhiên chấn động. Chiếc
nhẫn Bạch Mai vẫn nằm lặng yên trên bàn tay, bất chợt hắn cảm nhận có chút
lạnh lẽo, mười phần bí ẩn.
- Là Bạch Mai nhẫn này sao?
- Ngươi không tin nổi đúng không? Ài... Nhóc con! Ta đã ở trong chiếc nhẫn
này rất lâu, nguyên do tại sao ngươi cũng đừng hỏi, vì hiện tại ngươi cần giải
quyết nhiều chuyện khác quan trọng hơn.
Đợi một lát cho Phạm Văn Long dần bình tĩnh lại, lão Kim tiếp tục kể:
- Rất lâu sau khi rơi xuống Địa Cầu, qua muôn vàn biến cố ta vô tình lọt vào
tay của tên nhóc Phạm Văn Thanh.
Đầu Phạm Văn Long nổ oanh một tiếng, cái tên vừa được nhắc đến chính là sư tổ
của Bạch Bang. Từ trước đến nay chưa một ai dám cả gan đem cả tên họ của vị
lão tổ này ra gọi như thế cả. Đây cũng chính là một trong số những nhân vật mà
Phạm Văn Long luôn kính trọng nhất, vậy nhưng trong lời nói lão Kim có vẻ
khinh thường, không coi sư tổ hắn ra gì?
Phạm Văn Long không vui, lạnh nhạt nói:
- Ngươi nên ăn nói cẩn thận! Tên tuổi sư tổ Bạch Bang ta không phải ngươi
muốn là có thể tùy tiện nhắc đến.
- Hừ! Nếu so về tuổi tác, thằng nhóc Phạm Văn Thanh chỉ xếp hàng cháu chắt
chút chít của ta mà thôi.
Nhân vật Nguyễn Kim bí ẩn hừ lạnh một tiếng rồi im bặt không phát ra thanh âm
gì nữa, dường như chưa từng tồn tại. Đợi hồi lâu không thấy động tĩnh gì, ngẫm
lại nếu đúng như lời lão nói thì quả là chuyện bình thường, Phạm Văn Long đành
thành thật nói:
- Xin lỗi! Là ta xúc động nhất thời, ngươi kể tiếp đi.
Hắn tuy nhỏ tuổi nhưng hiểu lí lẽ và luôn biết cân nhắc đúng sai trong mọi
trường hợp. Không phải ngẫu nhiên mà Cao Tiến tin tưởng giao trọng trách nặng
nề của Bạch Bang lên đôi vai hắn. Tất cả đều dựa vào thực lực và cơ trí thông
minh của Phạm Văn Long.
Lão Kim cũng không so đo, liền chậm rãi nói:
- Không lâu sau khi có chiếc nhẫn, Phạm Văn Thanh vô tình phát hiện chiếc
nhẫn có công dụng chữa lành thương tổn. Từ một tên vô danh tiểu tốt, hắn dần
dần tạo nên danh tiếng. Sau bao phen tranh đấu trấn áp quần hùng, uy danh cực
thịnh. Về sau hắn thành lập Bạch Bang, uy trấn thiên hạ, duy trì cho đến ngày
hôm nay. Vốn dĩ chiếc nhẫn có cái tên khác, nhưng gọi là “Bạch Mai” cũng không
tệ.
Càng nghe Phạm Văn Long trong lòng càng mông lung. Câu chuyện của nhân vật bí
ẩn kia quá hoang đường, nếu bình thường chắc hẳn hắn liền bỏ ngoài tai, nhưng
không hiểu vì sao lúc này Phạm Văn Long lại có dự cảm không lành. Nếu sự thật
đúng như vậy thì hiện tại hắn đang ở đâu? Ở cái hành tinh quái quỷ Quỳnh Phụ
gì đó sao?
Lòng tuy mềm nhưng bên ngoài Phạm Văn Long vẫn cứng miệng bảo:
- Câu chuyện hoang đường của ngươi nếu viết thành sách có lẽ kiếm không ít
tiền đâu. Vậy ngươi vui lòng cho ta biết tại sao khi nãy ngươi nói nếu không
phải chiếc nhẫn rơi xuống Địa Cầu thì phải vài tỉ năm nữa mới hình thành lên
loài người?
- Ồ, ngươi còn thắc mắc vấn đề này à? Được rồi, trước sau gì ngươi cũng biết,
để ta nói một lượt cho rõ ràng. Thực ra tất cả các loài trải qua quá trình dài
đều sẽ tiến hóa thành con người, bởi vì ở trong hình thái này thích hợp cho tu
luyện nhất. Tuy nhiên một số giống loài sau khi tiến hóa sẽ vẫn giữ những đặc
trưng dị biệt trên cơ thể. Ví dụ như vảy, cánh, sừng hoặc đuôi, vân vân… Vốn
dĩ một hành tinh muốn bước đến giai đoạn này cần có một yếu tố cực kì quan
trọng. Đó là linh khí. Ta không ngờ vụ nổ năm đó đã thay đổi hoàn toàn bầu khí
quyển của Địa Cầu, tiêu diệt toàn bộ thế giới khủng long, giúp chủng loài vượn
cổ đi tắt một bước, dần phát triển và hoàn thiện đến ngày nay.
Dường như biết Phạm Văn Long sẽ không hiểu nên lão Kim giải thích thêm:
- Linh khí là tích tụ tinh hoa trong trời đất, trải qua hàng tỉ năm mới manh
nha hình thành tia đầu tiên, tồn tại ngay trong không gian. Khi linh khí tại
mỗi hành tinh đạt đến một mức độ nhất định, các giống loài sẽ tự động hấp thu
và phát triển lên hình thái mới, giống như con người các ngươi vậy. Ở Địa Cầu,
thời gian của các ngươi vô cùng rảnh rang nhưng chỉ biết dành cho việc ăn chơi
hưởng thụ, mà không hiểu rằng chính con người có thể tự nâng cao năng lực của
mình lên rất nhiều. Đáng tiếc là Địa Cầu mật độ linh khí còn quá mỏng nên các
ngươi không thể phát hiện điều này. Dân cư tại các hành tinh khác phần lớn
dành toàn bộ thời gian cho việc tu luyện. Linh khí vốn là tinh hoa thiên địa,
nên việc hấp thu tu luyện là điều cực kỳ bổ ích, nhờ đó năng lực con người sẽ
tăng vọt đến vô cùng.
- Sao ngươi nói giống như đang kể tiểu thuyết vậy nhỉ?
Đang hăng say, bỗng lão Kim bị Phạm Văn Long chẳng kiêng nể ngắt lời, bởi hắn
thấy câu chuyện ngày càng đi xa khỏi phạm vi chấp nhận của bản thân.
- Ha ha… Cũng có thể cho là như vậy.
Lão Kim tỏ vẻ hơi ngượng ngùng khi bị vạch trần. Thực ra sự việc không đơn
giản như vậy, nhưng nếu phân tích quá sâu sa hiển nhiên Phạm Văn Long sẽ khó
lòng thấu hiểu. Do đó, lão đành mượn ngôn ngữ và lối nói của người Địa Cầu để
cho hắn dễ hình dung mà thôi.
- Trong vũ trụ, quá trình tu luyện được chia làm các cấp bậc, biểu trưng cho
sức mạnh đó là: Nhân Vực, Siêu Phàm, Xuất Trần, Phá Không, Ngạo Thế, Chí Tôn.
Còn mười tám vị Đại Chí Tôn cai quản mười tám Đại Thiên Hà không nằm trong số
đó, họ viễn siêu hơn tất cả. Ngay cả cường giả đỉnh cao Chí Tôn đứng trước Đại
Chí Tôn cũng chỉ như con kiến hôi mà thôi.
Lão Kim hoài niệm kể. Tạm ngừng một chút, bỗng giọng điệu biến đổi sang vẻ
nghiêm túc:
- Hiện tại ngươi đang ở Quỳnh Phụ Tinh, một hành tinh trung bình của Thái
Bình Đại Thiên Hà. Nơi này khác xa Địa Cầu, linh khí dồi dào, cực kỳ thích hợp
cho việc tu luyện. Còn nữa, tuy có 18 Đại Thiên Hà với vô số tiểu hành tinh
khác nhau, nhưng với người tu luyện thì lại chỉ có một ngôn ngữ duy nhất,
không giống như mớ ngôn ngữ hỗn tạp ở Địa Cầu các ngươi đâu. Bây giờ ta sẽ
truyền cho ngươi thông tin cần thiết để ngươi có thể tồn tại trong thế giới
mới này.
Vừa dứt lời, không cần biết Phạm Văn Long có đồng ý hay không, một luồng khí
nóng từ chiếc nhẫn Bạch Mai truyền vào bàn tay, rồi chạy thẳng lên đầu não.
Oanh một tiếng, đầu Phạm Văn Long đau buốt như bị ai đó bổ đôi. Có vẻ luồng
thông tin kia quá lớn vượt qua sức chịu đựng của cơ thể. Rất may sự đau đớn
này chỉ diễn ra trong giây lát rồi dần biến mất như chưa từng phát sinh chuyện
gì.
Lúc này, trong đầu Phạm Văn Long vô số thông tin bắt đầu hiện lên. Hắn giống
như một đứa trẻ lần đầu tiếp xúc với thế giới bên ngoài, vừa bỡ ngỡ vừa háo
hức.
Phạm Văn Long nhắm nghiền hai mắt, bắt đầu chậm rãi nghiên cứu.
Khoảng một canh giờ sau, đôi mắt Phạm Văn Long mới hé mở, vẻ mặt hắn hiện
không còn duy trì nét bình tĩnh, thay vào đó là vẻ nghi hoặc, sợ hãi, hoảng
hốt xen lần mong chờ.
- Nhóc con! Ngươi thấy thế nào?
Lão Kim tất nhiên là cảm nhận được sự thay đổi trong hắn liền lên tiếng hỏi.
Phạm Văn Long khẽ nhíu đôi mày, đáp:
- Thật không ngờ lại có câu chuyện kỳ lạ như vậy! Nếu như ta mang ra kể với
người khác, không bị cho là kẻ điên mới lạ.
- Ha hả… Ngươi hiện không có cơ hội đó đâu. Thôi, hôm nay tạm dừng ở đây, rất
nhiều năm trôi qua đây là lần đầu tiên ta nói chuyện với người khác, thật cũng
có chút mệt mỏi.
- Khoan đã! Ta có một chuyện chưa rõ.
Bỗng đôi mắt Phạm Văn Long sáng lên, nói.
- Hử? Có chuyện gì?
- Ngươi đã tồn tại bao nhiêu năm trong chiếc nhẫn này, qua nhiều người, có cả
các đời bang chủ của Bạch Bang, vậy tại sao đến bây giờ ngươi mới chịu xuất
đầu lộ diện. Và… tại sao ta lại bị đẩy đến hành tinh này? Không phải do ngươi
cố tình làm ra đấy chứ?
- Nơi tiếu hành tinh Địa Cầu đến ngày nay linh khí chỉ là một tia rất mỏng
manh, nhất thời chưa cách nào tu luyện. Mà dẫu có thì thành tựu cực kỳ thấp.
Tuy nhiên, ta thực sự khâm phục trí tuệ con người Địa Cầu, dù không biết cách
cải tạo thể chất nhưng về nghiên cứu và nền khoa học kĩ thuật lại phát triển
cực nhanh. Nhưng so với năng lực của tu luyện giả thì chỉ như nước chảy về đại
dương mà thôi. Về việc tại sao ngươi đến được đây bản thân ta cũng không rõ
ràng lắm. Ta nghĩ có thể trong lúc rơi từ đỉnh Yên Tử xuống, ngươi vô tình lọt
vào tiếp điểm không gian nào đó nên mới dịch chuyển đến đây. Ài!!! Trong hoạ
có phúc! Nơi này có đầy đủ điều kiện để ngươi tu luyện.
Nghe đối phương trả lời, Phạm Văn Long cũng ngẩn ra, còn quá nhiều chuyện hắn
chưa lý giải được. Trong đầu chợt nhớ đến một số sự kiện chấn động trên Địa
Cầu, Phạm Văn Long liền dò hỏi:
- Trên Địa Cầu từng xảy ra nhiều vụ mất tích kỳ lạ, không lẽ bọn họ cũng bị
xuyên không giống như ta sao?
Lão Kim trầm ngâm giây lát, nói:
- Hiện linh khí tại Địa Cầu chưa ổn định. Điều này là rất có khả năng. Nói
không chừng bọn họ vô tình gặp phải vết rách không gian nào đó.
Thở dài một hơi, Phạm Văn Long khẽ xúc động:
- Vậy cũng tốt! Bọn họ giống như ta, đều có cơ hội quay trở về.
Lão Kim thấy tâm trạng hắn bỗng nhiên không vui, liền khích lệ bảo:
- Nhóc con hãy cố gắng tu luyện. Ta nhớ người Việt thường có câu “Đi một ngày
đàng, học một sàng khôn”. Ngươi không muốn biết thế giới này tráng lệ và hùng
vĩ như thế nào sao?
- Nghe ngữ khí của ngươi thì dường như biết chắc ta sẽ bước vào tu luyện? Nếu
ta không muốn thì thế nào?
Bị Phạm Văn Long phản bác, lão Kim bí ẩn không những giận mà còn cười cười ha
hả đáp:
- Nhóc con, ta chứng kiến ngươi trưởng thành từ nhỏ đến lớn không lẽ lại
không hiểu tính cách con người ngươi hay sao? Ngươi tâm tính kiên nghị, mạnh
mẽ, dám nghĩ dám làm, thông minh cơ trí. Kẻ hội tụ những điểm như vậy một khi
bước lên con đường tu luyện chắc hẳn thành tựu không nhỏ. Còn nếu ngươi không
muốn tu luyện thì ở cái thế giới này ngươi chẳng hơn một con vật, bị người
khác khinh nhục. Ngươi há chịu được sao? Giống như thế giới cũ của ngươi cần
có “tiền” có “quyền”, thì ở đây ngươi cần có sức mạnh. Mà sinh mệnh cũng sẽ
tăng lên rất nhiều. Còn nữa ngươi không muốn trở về Địa Cầu sao? Cái tên Thanh
Hồng kia không biết ở Bạch Bang còn gây nên chuyện tày đình nào nữa đây? Khà
khà… Ta quả thực cũng có mục đích riêng, nhưng ngươi yên tâm ta sẽ không hại
ngươi đâu.
Lão Kim vừa dụ dỗ, vừa dọa dẫm khiến Phạm Văn Long tâm thần dao động. Vừa nghe
nhắc đến Thanh Hồng, toàn thân hắn nóng bừng, bàn tay siết chặt, ngón tay đâm
vào thịt đến bật máu. Phạm Văn Long không phải là một kẻ hiếu chiến, nguyên
tắc làm người của hắn là có vay có trả. Một khi Thanh Hồng đã dám động đến hắn
chính là tìm đường chết, không cách nào tha thứ. Nhất định món nợ này Phạm Văn
Long sẽ phải đòi lại cả vốn lẫn lời.
Bên cạnh đó, thông tin hắn mới tiếp nhận quả thực có sức hấp dẫn thật lớn.
Phạm Văn Long hiểu cho dù ở đâu cũng chỉ cho phép kẻ mạnh tồn tại. Nếu yếu
nhược sẽ giống như con chó để người ta chà đạp mà thôi.
Cường giả vi tôn!
Giờ phút này Phạm Văn Long đã hiểu tiềm lực của con người là vô biên. Trong
lòng bất giác sinh ra một niềm khao khát mãnh liệt. Nhất định hắn phải mạnh
mẽ, phải chạm chân đến đỉnh cao cường giả.
Mây đen qua đi. Trong đầu Phạm Văn Long bừng sáng, quanh quẩn khắp không gian
như có tiếng vẫy gọi, kêu gào.
“Vòng trời đất dọc ngang, ngang dọc.
Nợ tang bồng vay trả, trả vay.
Chí làm trai Nam, Bắc, Đông, Tây,
Cho phỉ sức vẩy vùng trong bốn bể.
Nhân sinh tự cổ thùy vô tử,
Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh.
Đã chắc rằng ai nhục ai vinh,
Mấy kẻ biết anh hùng khi vị ngộ.
Cũng có lúc mưa dồn sóng vỗ,
Quyết ra tay buồm lái với cuồng phong.
Chí những toan xẻ núi lấp sông,
Làm nên tiếng anh hùng đâu đấy tỏ.
Đường mây rộng thênh thênh cử bộ,
Nợ tang bồng trang trắng, vỗ tay reo
Thảnh thơi thơ túi rượu bầu.” *
Ánh mắt Phạm Văn Long loé sáng như sao, khí thế bạo phát giống như một con hổ
tỉnh giấc sau mười mấy năm ngủ say.
- Được, ta chấp nhận. Nhưng đến khi nào ta mới có thể trở về nhà?
Nhắc đến chữ “nhà” bỗng trong lòng cảm giác nao nao khó tả. Địa Cầu chính là
nhà, là nơi có nghĩa phụ Cao Tiến, không biết tình hình sức khoẻ của người thế
nào rồi? Còn có huynh đệ Bạch Bang nữa?
Lão Kim tính toán một chút rồi trả lời.
- Đến khi ngươi đạt tới Ngạo Thế liền có khả năng quay trở về Địa Cầu.
- Ngạo Thế? Cần bao nhiêu thời gian?
Lão Kim hơi do dự, lâu sau đó nhẹ nhàng đáp:
- Nhanh thì hơn trăm năm, chậm thì vài vạn năm…!!!
* Bài thơ “Chí làm trai” của Nguyễn Công Trứ.