Võ Gia


Người đăng: lachong

Chẳng mấy chốc ba người đã đến ngay dưới chân thành, càng lại gần càng khiến
người ta kinh hãi bởi vẻ hùng vĩ của Thăng Long Thành. Đây là một cực thành
khổng lồ. Nếu đứng từ bên trên tường thành nhìn xuống, đám người đang đi lại
bên dưới mặt đất trông nhỏ bé không khác gì đàn kiến.

Cổng thành được xây dựng kiên cố bằng đá hoa cương, ở giữa có một cự bảng bắt
mắt, đề ba chữ chói rọi: Thăng Long Thành.

Phạm Văn Long phát hiện tấm bảng đề còn toả ra uy áp nhàn nhạt, hiển nhiên
không phải là phàm vật.

Phạm Văn Long trong lòng cảm thán, chỉ với một thành thị thôi đã có quy mô
khủng khiếp thế này, không hiểu trên Quỳnh Phụ Tinh còn bao nhiêu nơi như thế
nữa.

Kỳ Quan nhận ra vẻ kinh sợ trên mặt Phạm Văn Long, đắc ý nói:

- Ngươi từ nơi khác đến nên không biết, Thăng Long thành vốn là một trong
những thành thị nổi tiếng tại An Ký Tây đại lục, lại nằm ngay trong phạm vi
của Thánh Viện, vậy nên còn có một cái tên khác là Thánh Thành.

- Thánh Thành!!!

Phạm Văn Long gật gù, thò đầu ra quan sát khung cảnh xung quanh.

Hai bên cổng thành có đội quân binh sĩ thủ vệ, hàng ngũ chỉnh tề, người nào
người nấy phát ra cỗ khí thế uy nghiêm. Khẽ phóng cảm ứng, con ngươi Phạm Văn
Long co rụt lại, toàn bộ đội ngũ kia không ngờ đều là Nhân Vực cấp 9, cấp 10.
Trong đó có một vài kẻ khủng bố hơn, cảnh giới nông sâu thế nào nhìn không rõ.

Xem ra thật xứng với cái danh Thánh thành, đến vài tên binh lính đứng canh cửa
đã lợi hại đến như thế rồi.

Chiếc xe chở ba người chậm rãi tiến vào thành.

Vừa vào bên trong đã thấy khắp nơi vang lên tiếng người cười cười nói nói,
huyên náo cả một vùng.

Hai bên đường, cơ man những sạp nhỏ được dựng lên, bày bán đủ loại hàng hóa
khác nhau, muôn hình vạn trạng, trong số đó có rất nhiều thứ mà Phạm Văn Long
lần đầu tiên trông thấy.

Phạm Văn Long suy nghĩ một chút liền quay vào nói:

- Kỳ Quan huynh đệ! Cho ta xuống đây được rồi.

Sắp về đến nhà, Kỳ Quan đang hưng phấn bỗng nghe Phạm Văn Long nói thì chưng
hửng, trừng mắt bảo:

- Không được! Ngươi nhất định phải về nhà ta một chuyến! Sau đó ta sẽ đưa
ngươi đi thăm thú Thăng Long Thành. Nếu từ chối sau này đừng coi ta là bạn
nữa.

Tuy tiếp xúc khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng Phạm Văn Long rất thích cái tính
tình bộc trực, nghĩ gì nói nấy của tên này. Thấy thái độ hắn kiên quyết, Phạm
Văn Long đành mỉm cười, gật đầu đồng ý.

Dòng người ngược xuôi nườm nượp như nước, chiếc xe chở ba người chạy qua mấy
khu phố, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt viện.

Bên ngoài cửa lớn có đặt hai con sư tử đá, bên trên treo một dãy đèn lồng, ở
giữa là một tấm biển có duy nhất một chữ Võ, được đề bằng vàng ròng, trông cực
kỳ xa hoa.

Nhìn sự tráng lệ bên ngoài, Phạm Văn Long nghĩ bụng: “Hóa ra tên tiểu tử này
họ Võ, gia cảnh hẳn là dòng dõi con nhà quyền quý.”

Ba người vừa bước xuống ngựa, hai tên gia nhân đứng canh cửa vội chạy đến, cúi
đầu lễ phép nói:

- Xin chào đại thiếu gia! Xin chào Hưng Chiến đại nhân!

Kỳ Quan quay sang nhìn Phạm Văn Long cười hì hì, vung tay bảo:

- Các ngươi lui xuống đi.

Sau đó, Hưng Chiến đi trước, Kỳ Quan và Phạm Văn Long theo sát phía sau, nhanh
chóng tiến vào. Nhìn cảnh sắc bên trong biệt viện cực kỳ xa hoa, mọi vật dụng
đều được làm từ những nguyên liệu quý. Kẻ hầu người hạ phong thái đĩnh đạc,
đều là tu luyện giả cấp bậc Nhân Vực không phải hạng nô bộc tầm thường. Điều
này khiến Phạm Văn Long kinh ngạc, nhận định Võ gia thực lực rất lớn.

Một lát, cả ba đã đến đại sảnh. Vừa bước vào đã thấy ngay một người trung niên
ngồi trên ghế, người này dáng vẻ hơi mập mạp, mặt vuông mày rậm.

Nhìn thấy nam trung niên kia, Kỳ Quan liền chạy ào tới, ôm chầm lấy lão vui
mừng reo lên.

- Cha!!!

Hóa ra người này chính là cha của Kỳ Quan, tên Võ Văn Nghị.

Văn Nghị vuốt mái tóc con, yêu thương nói:

- Mới có hơn năm mà thằng nhóc này đã lớn vậy rồi à? Mau đứng dậy để ta xem
có khác gì không?

Kỳ Quan bật dậy, xoay xoay vài vòng, cười nhăn nhở đáp:

- Con của cha vẫn giỏi giang, tuấn tú như xưa. He he…

Võ Văn Nghị cười ha hả, mắng yêu con:

- Vẫn chứng nào tật đấy! Cái thói ba hoa chưa thể sửa được.

Nhìn gia đình hai người cha con đoàn tụ, bất giác Phạm Văn Long khóe mắt cay
cay. Hắn cũng có cha nuôi, nhưng không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.

Chẳng ngờ chi tiết nhỏ ấy đã thu vào trong mắt của Võ Văn Nghị, lão nhìn Phạm
Văn Long rồi hỏi:

- Vị huynh đệ này là?

Nãy giờ quên mất còn có Phạm Văn Long đứng đó, Kỳ Quan hơi xấu hổ, vội tiến
đến, cầm tay hắn kéo lại trước mặt cha hưng phấn nói:

- Dạ, đây là bạn của con, hắn cũng được tiến vào nội viện, tên Phạm Văn Long.

Lời vừa thốt ra khiến Văn Nghị và Hưng Chiến đứng kế bên kinh nghi, bởi đảo
mắt đã nhìn ra ngay cảnh giới tên nhóc kia mới chỉ Nhân Vực cấp 6, làm sao đủ
thực lực vào Thánh Viện. Tuy nhiên, cả hai người vốn già đời sảnh sỏi nên nét
nghi hoặc đó chỉ thoáng qua rồi tan biến. Võ Văn Nghị nhìn Phạm Văn Long cười
nói:

- Nếu vậy cháu cứ coi đây như nhà của mình, tùy ý hành sự. Phải rồi, hai ngày
nữa vào nội viện, hi vọng ở cháu sẽ chiếu cố đến thằng nhóc này một chút.

Phạm Văn Long khiêm nhường đáp:

- Vâng, cháu xin ra mắt bác!

Kỳ Quan hí hửng, định mở miệng khoe khoang việc Phạm Văn Long sở hữu hai linh
mạch hoàn mỹ và một linh mạch thượng phẩm cho cha nghe. Nhìn điệu bộ đó, Phạm
Văn Long vội nắm chặt cánh tay hắn, lắc đầu ra hiệu.

Việc bản thân trở thành tâm điểm chú ý vốn không phải điều Phạm Văn Long muốn,
hơn nữa hắn cũng không phải dạng người thích khoe mẽ. Kỳ Quan thấy vậy thì
chưng hửng, đành bỏ qua không đề cập đến nữa.

Võ Văn Nghị nhìn hai đứa trẻ khoát tay bảo:

- Hai đứa mau đi tắm rửa rồi trở lại dùng cơm. Nhất định hôm nay phải uống
một trận thật thống khoái.

Hưng Chiến cười vang đồng ý, liền rảo chân đi ra, sai hạ nhân chuẩn bị. Không
để cho Phạm Văn Long có cơ hội từ chối, Kỳ Quan liền kéo hắn về phía phòng
mình, vừa đi vừa nháy mắt cười cợt:

- Về phòng ta, hai chúng ta cùng tắm chung. Khà khà…

Cái tên tiểu tử này lúc nào cũng có những chủ ý khiến cho người khác đau đầu.
Không biết đi theo hắn là họa hay phúc đây? Phạm Văn Long cười khổ não.

Sau khi nghỉ ngơi, mọi người tập trung về đại sảnh dùng cơm. Hai cha con Kỳ
Quan rôm rả nói chuyện, chủ yếu nghe Kỳ Quan kể về cuộc sống của hắn ở ngoại
viện trong đoạn thời gian qua.

Võ Văn Nghị có vài lần dò xét thân phận của Phạm Văn Long nhưng đều bị hắn trả
lời mơ mơ hồ hồ khiến lão mê hoặc. Biết đối phương không muốn nói nên lão cũng
không tiện hỏi thêm nữa.

Hai cha con hội ngộ, cùng với kết quả thi vào Thánh Viện khiến Võ Văn Nghị cực
kỳ vui mừng, nâng chén uống với Hưng Chiến liên miên không dứt. Khoảng hơn
canh giờ sau lão đã ngà ngà say, liền được Hưng Chiến dìu về phòng nghỉ ngơi.

Trên bàn ăn chỉ còn lại hai người, Kỳ Quan nhìn qua Phạm Văn Long khoác vai
bảo:

- Được rồi, bây giờ ta dẫn ngươi đi dạo quanh Thăng Long thành nhé! Tối nay
nhất định sẽ đưa ngươi đến Kỳ Duyên Viện, các em gái ở đó người nào người đấy
đều là cực phẩm đó, haha.

Hắn cười dâm đãng khiến Phạm Văn Long nổi da gà, chẳng ngờ cái tên này còn có
sở thích ấy.

Một lát, hai người vừa bước ra cửa đã có một xe ngựa đứng đợi sẵn. Cả hai bước
lên xe, Kỳ Quan liền ra lệnh chạy thẳng đến khu phố ngoài cửa đông, theo lời
hắn nói đây chính là nơi sầm uất náo nhiệt nhất Thăng Long thành.

Chiếc xe ngựa chạy như bay, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Bước xuống xe, nhìn kẻ mua người bán qua lại tấp nập trước mắt khiến Phạm Văn
Long trong lòng hơi rung động. Cảnh tượng này thật giống như ở quê nhà…!!!

Thấy bộ dáng thất thần của Phạm Văn Long, Kỳ Quan huých một cái cười cười bảo:

- Ngươi bị sao đó? Hay đang để ý đến em gái nào hả? Mau chỉ cho ta xem, con
mẹ nó, ta sẽ bắt về nhốt vào phòng cho ngươi khoái lạc ba ngày ba đêm, hắc
hắc…

Phạm Văn Long vội xua tay, sợ tên này lại nghĩ bậy bạ:

- À, ta nhớ chuyện cũ thôi. Không có gì nữa, chúng ta mau đi xem.

Dạo qua một vòng các khu phố, đâu đâu cũng thấy bày bán đủ mọi mặt hàng, cực
kỳ náo nhiệt. Phạm Văn Long cảm ứng nhận ra những người ở đây đều có cảnh giới
tu luyện rất thấp, chỉ ở Nhân Vực cấp 4, 5 đổ xuống mà thôi. Hắn hơi ngạc
nhiên, về sau được Kỳ Quan giải thích:

- Những người dân này vốn tư chất tu luyện rất thấp kém, nên cả đời chỉ dậm
chân ở mấy cảnh giới đó. Cũng có nhiều kẻ thiên phú không tệ, song gia cảnh
nghèo túng, không đủ khả năng bước tiếp trên con đường tu luyện.

Nghe xong Phạm Văn Long cảm khái, xem ra ở Địa Cầu hay ở Quỳnh Phụ Tinh cũng
có sự phân chia giai cấp, địa vị sang hèn.

Ngoài ra, hắn biết thêm được một thông tin, ở các hành tinh giống như Quỳnh
Phụ Tinh, mọi người đều trao đổi hàng hóa với nhau bởi một thứ gọi là linh
đồng để thay thế cho tiền tệ.

Linh đồng vốn là một loại khoáng thạch, tồn tại trong tự nhiên, bản thân nó
tràn ngập thiên địa linh khí, đối với người tu luyện có tác dụng cực lớn. Linh
đồng sau quá trình sàng lọc tạp chất sẽ được gia công theo hình dáng nhất
định, kích thước to bằng đầu ngón tay cái.

Vì tồn tại trong tự nhiên, bản thân mỗi linh đồng cũng chứa các nguyên tố khác
nhau như kim, mộc, hỏa, thủy, lôi, hắc ám, quang minh... thế nên sẽ có những
màu sắc tương ứng. Ví dụ như mộc linh đồng sẽ có màu xanh lá, hỏa linh đồng sẽ
có màu đỏ, địa linh đồng sẽ có màu xám nâu…

Mỗi người tu luyện có thể tận dụng linh khí tồn tại trong linh đồng, sau đó
ngồi xuống hấp thụ sẽ có nhiều lợi ích không nhỏ. Tuy nhiên, lượng linh khí
tồn tại trong mỗi linh đồng không nhiều nên cần có số lượng cực lớn, mà chỉ
các con nhà quyền quý, giàu nứt đố đổ vách mới có loại tu luyện phá của này.

Đồng thời linh đồng còn có công dụng chính là nguyên liệu cần thiết để chế tạo
binh khí, linh cụ và bố trí linh trận. Cho nên linh đồng trở thành thứ quan
trọng bậc nhất tại các hành tinh, có giá trị rất cao.

Phạm Văn Long than thở mãi, nói như vậy hiện tại hắn còn nghèo hơn cả mấy
người ngoài kia, đến cả một linh đồng cũng không có trong túi.

Dạo quanh khu chợ cho đến khi trời sẩm tối, Kỳ Quan liền kéo tay Phạm Văn Long
nói:

- Vui chơi thế đủ rồi, bây giờ chúng ta qua Kỳ Duyên Viện, đảm bảo sẽ cho
ngươi mở mang kiến thức, hắc hắc.

Nghe cái giọng cười dâm đãng của hắn, không cần hỏi cũng biết đang nói đến địa
phương nào rồi.


Lạc Hồng Truyền Kỳ - Chương #16