Phản Đồ Vân Tiêu Kiếm


Người đăng: LongGiang

Lạc Hoa như một chiến thần, liều mạng xông tới tên phản đồ của Vân Tiêu Kiếm,
sát khí tỏa ra ngùn ngụt, khí thế bức nhân.

Tên phản đồ dường như bị sát khí đè nén, khẽ lùi lại một bước, nụ cười trên
môi bỗng dưng tắt ngấm.

Quỷ Đế không nói, mục quang lạnh lẽo như băng, chớp mắt đã đứng chắn trước mặt
tên phản đồ của Vân Tiêu Kiếm.

Lạc Hoa trợn mắt nhìn, chỉ thấy Quỷ Đế từ bên cạnh đột ngột xuất hiện trước
tầm mắt, đúng vào tầm phóng tới của kiếm.

“Pắp”

Thân thể Lạc Hoa đang lao đến bỗng dưng khựng lại, tựa như có một lực cực kỳ
mạnh mẽ ngăn chặn. Y kinh hoàng nhìn đến, mũi kiếm đã bị Quỷ Đế lấy hai ngón
tay kẹp lại.

Ngón tay xinh đẹp, thon dài, trắng như tuyết, kẹp chặt một lưỡi kiếm hung hãn
như một gọng kìm. Có ai tưởng tượng được cơ chứ?

Quỷ Đến vặn nhẹ ngón tay sang bên. Chỉ nghe “rắc” một tiếng, mũi kiếm liền đó
gãy ra một miếng.

Lạc Hoa kinh hoàng, lùi về sau, đưa kiếm lên nhìn. Nó đã bị gãy mũi. Thanh Hỏa
Linh Kiếm của hắn đã gãy rồi.

Từ trên vết gãy của thanh kiếm, những cuộn hỏa khí nhè nhẹ thoát ra ngoài, tựa
như linh lực của Lạc Hoa đang phát tán ra hư vô. Viên châu đỏ như lửa nơi đốc
kiếm cũng lập lòe chớp tắt, tựa như bảo khí đang đau đớn vô cùng.

Từ trên trán của Lạc Hoa, một giọt mồ hôi chầm chậm lăn xuống. Ánh mắt y hướng
về Quỷ Đế vừa căm hận lại có cả sợ hãi. Đại ma đầu này, nhất định Lạc Hoa
không phải đối thủ. Lạc Hoa mơ hồ nghĩ đến một kết cục chết chóc. Lúc này, họa
chỉ có Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ mới có khả năng đương đầu với ả. Các sư phụ
cũng tuyệt đối chẳng thể làm gì được Quỷ Đế.

Nghĩ đến đây, bất giác Lạc Hoa giật mình. Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ!

Vì sao nó không thi triển? Quỷ Đế mang trong mình khí lực đại tà đại ác, vì
sao kiếm trận lại không thi triển? Hay bởi người trước mặt kia là Song Mai. Là
sư muội của hắn. Là đệ tử ưu tú nhất trong bao nhiêu năm nay của Vân Tiêu
Kiếm? Lạc Hoa mông lung, hàng loạt câu hỏi phát sinh trong tâm trí của y khiến
khuôn mặt biểu lộ những trạng thái hết sức khó hiểu.

Vẫn còn đang chìm đắm trong những câu hỏi, Lạc Hoa bỗng thấy nhói đau ở ngực
rồi tự nhiên rú lên một tiếng, bắn vọt về đằng sau, trong miệng phun ra một
ngụm máu lớn.

Thân thể Lạc Hoa bắn ra xa, rơi bịch một cái xuống đất, những đệ tử còn sống
kinh hoàng nhìn vị sư huynh của chúng bị đánh cho thê thảm. Chúng tự biết, dù
có hàng ngàn đệ tử ở đây, cũng chỉ khiến Quỷ Đế mất thời gian thêm một chút mà
thôi.

Lại một trường náo loạn diễn ra, lũ đệ tử Càn Kiếm Vân Tiêu cắm đầu chạy, hy
vọng được sống sót dâng lên mãnh liệt.

Quỷ Đế thấy thế, phá lên cười sảng khoái, ngửa mặt gào lên:

- Thiếu Sơn! Ngươi có nhìn thấy không? Đám đệ tử của ngươi ngày hôm nay ra
thế này đây, có nhìn thấy không?

- Yêu nữ! Ngươi chớ có đắc ý….hôm nay dù ta có chết cũng không để ngươi xúc
phạm sư tổ.

Lạc Hoa chống thanh kiếm gẫy, khó nhọc đứng lên, hai bên miệng đỏ lòm bởi máu
vẫn trừng trừng nhìn tới, quát lớn.

- Chết?

Quỷ Đế cười khẩy.

- Thánh thượng! Không cần người ra tay. Dù sao hắn cũng đã từng là sư huynh
của thần. Hãy để thần tiễn hắn một đoạn.

Bất ngờ, tên phản đồ của Vân Tiêu Kiếm bước tới nói.

Quỷ Đế sững người một giây, đoạn mỉm cười gật đầu:

- Được, ta cũng không cần tốn sức với loại nhãi nhép này.

Tên phản đồ bước tới, nhìn Lạc Hoa với thái độ khinh khi, đoạn nhếch mép cười,
nói:

- Sư huynh! Ta tiễn huynh một đoạn.

Lạc Hoa nhổ một bãi nước bọt xuống đất, trừng trừng nhìn kẻ phản đồ, nói:

- Uổng công các sư phụ đã tin tưởng ngươi, bồi dưỡng ngươi trở thành đệ tử ưu
tú. Giờ ngươi lấy oán trả ân, khi sư diệt tổ. Ngươi sẽ chết không có chỗ chôn
đâu.

- Nhiều lời!

Kẻ phản đồ gầm lên một tiếng, kiếm quang rực sáng, bạo phát khí tức bức nhân.
Thinh không được vạch tới một kiếm ảnh đẹp đẽ, rừng rực như lửa trời. Kiếm
quang bay ra, vẽ một hình vòng cung, lao thẳng vào tim Lạc Hoa.

Hự một tiếng, Lạc Hoa ngửa về sau, chới với ngã xuống. Ánh mắt y đờ đẫn, toàn
thân đổ rầm một cái xuống đất.

- Sư phụ! Con đi…trước…

Lạc Hoa mỉm cười, ngước nhìn trời xanh rồi từ từ chìm vào một màn đêm đen vô
tận.

- Đánh hay lắm!

Quỷ Đế cất tiếng khen ngợi.

Tên phản đồ cúi gập người, chắp tay đa tạ, đoạn nói:

- Đa tạ thánh thượng khen tặng.

- Nào, ta phá linh thạch của Càn Kiếm Vân Tiêu thôi

Quỷ Đế nói rồi, bước đi nhanh chóng. Tên phản đồ phẩy tay một cái, bảo kiếm
chui tọt vào vỏ. Y lạnh lẽo bước qua xác các đệ tử Vân Tiêu Kiếm, thái độ
không chút thương xót nào.

Cả hai người đi thẳng vào một gian thờ phía sau đại điện của Càn Kiếm Vân
Tiêu. Gian thờ này nhỏ như một cái am tu hành với một chiếc mành treo bên
ngoài. Tên phản đồ chỉ tới, nói:

- Đó là Càn Linh Thạch thưa thánh thượng.

Quỷ Đế gật đầu nhìn tới, đoạn hít một hơi nhẹ, hữu chưởng xuất ra. Chỉ nghe
cuồng phong rít lên như điên dại. Chưởng pháp như mãnh hổ hung hãn xông tới.
“Bình” một tiếng, gian thờ bị đánh cho tan nát, sập xuống khiến khói bụi bốc
lên mù trời.

Khi gian thờ sập xuống, lộ ra một linh thạch to cỡ ba người ôm đang lung linh
tỏa sắc. Quỷ Đế bước đến linh thạch, ngắm nghía kỹ rồi nhếch môi cười nói:

- Thân xác này ở Vân Tiêu Kiếm bao năm mà quả nhân lại không biết được kiếm
trận được thi triển như thế nào. Vì vậy chẳng có thông tin. May nhờ Cảnh đạo
sỹ và ngươi giúp sức, quả nhân mới có thể đứng ở đây.

- Thánh thượng quá khen rồi, thần không dám nhận.

Tên phản đồ gập người, đưa ra một lậy.

- Ta đánh vỡ linh thạch, để xem kiếm trận làm sao thi triển?

Quỷ Đế gào lên, đoạn vung chưởng, từ trên cao vỗ một cái xuống linh thạch.

“Bình” một tiếng, xung lực tản ra bốn phương tám hướng như cuồng phong phẫn nộ
khiến cây cối bạt đi, cát bụi mù trời. Tên phản đồ vận khí chống lại, khó khăn
lắm mới có thể đứng vững.

Chỉ nghe “rắc…rắc” mấy tiếng. Một vết nứt trên đỉnh linh thạch xuất hiện rồi
nhanh chóng loang ra cả phiến đá. Bùng một tiếng, linh thạch tan nát ra như
bột phấn. Rất nhanh, một luồng ánh sáng rực rỡ từ nơi linh thạch phóng thẳng
lên nền trời rồi nổ tung như pháo hoa, vương vào không gian những đốm sáng li
ti.

Quỷ Đế ngước nhìn những đốm sáng đang lịm tắt trên không, nở nụ cười đắc chí.

Ả còn chưa kịp cười xong, đã nghe một tiếng rít kinh khủng trong không gian.

Từ đâu, hàng ngàn kiếm quang như thác lũ ào ào xông tới, đem theo sát khì ngùn
ngụt.

Tên phản đồ thấy vậy thét lên:

- Thánh thượng, coi chừng.

Nhanh như cắt, Quỷ Đế phẩy tay một cái, trước mặt hiện ra một thái cực đồ to
lớn, hiên ngang đón đợi hàng ngàn đạo kiếm quang kia.

Những tiếng nổ liên tiếp truyền tới. Không gian xung quanh Quỷ Đế rung lên dữ
dội. Ả và tên phản đồ được vòng thái cực đồ kia bao bọc, hoàn toàn không bị
ảnh hưởng bởi kiếm quang rợp trời kia.

Hàng ngàn đạo kiêm quang phóng xuống xong, trên nền trời, từ đâu xuất hiện hai
nhân ảnh, khí thế tỏa ra vô cùng uy dũng.

Một người, vận đạo bào trắng tinh, râu tóc đen nhánh, khuôn mặt đang đỏ găng
vì tức giận. Trên tay y, một thanh bạch kiếm tựa như được chế tác bằng thứ
ngọc quý giá đang chầm chậm bốc lên nộ khí.

Người kia, phiêu du, lãng tử, mái tóc dài phủ xuống, bay bay trong gió. Y vận
cẩm y màu tím, trên tay là một thanh kiếm mỏng manh, trong vắt như nước, khe
khẽ đu đưa trước gió.

Chính là Cẩm Y đạo nhân và Thiên Sinh đạo nhân.

Quỷ Đế nhếch mép, ném một nụ cười về phía cả hai người, đoạn giễu:

- Vân Tiêu Kiếm chết hết rồi hay sao mà để hai tên ẻo lả ra tiếp đón quả
nhân?

- Ma nữ! Ngươi chiếm thân xác Song Mai chưa đủ, tắm máu Lạc Hồng chưa đủ, hôm
nay lại lên Hoàng Ma Sơn gây chuyện. Chúng ta dù có chết cũng phải kéo ngươi
đi theo.

Thiên Sinh đạo nhân trừng mắt, chĩa kiếm xuống quát.

- Hừ! Để ta xem các ngươi làm thế nào kéo quả nhân đi theo.

Quỷ Đế quát lên, vung trảo đánh vào hư vô.

Một hắc trảo bất ngờ phóng ra, càng đến gần cả hai vị sư phụ càng nở ra mãnh
liệt. Khi chỉ còn cách một đoạn, nó đã phình lên như một trái núi. Đúng là cự
trảo muốn bóp nát thiên địa.

Ngay lúc cự trảo vừa phóng ra, một tiếng nổ đinh tai nhức óc khiến toàn bộ
Hoàng Ma Sơn rung lên bần bật.

Tiếng nổ không làm hai vị sư phụ bận tâm. Họ lập tức bạo phát khí tức, nhanh
chóng kết thành một thái cực đồ cực lớn trước mặt, đón đợi hắc trảo.

Oanh…oanh…

Chỉ là họ quá tự tin vào thái cực đồ do mình dựng lên. Trong chớp mắt, cự trảo
xông tới, đánh tan thái cực đồ, phát kích ngay gần hai vị sư phụ.

Thiên Sinh đạo nhân và Cẩm Y đạo nhân chới với giữa không trung rồi rơi mạnh
xuống.

Chỉ nghe hai tiếng “oác..oác”. Thân thể họ được đón đi bởi một con chim hạc
đen nhánh và một con trào phong oai vệ.

Hắc hạc vỗ cánh như neo giữa không trung. Con trào phong kia cũng vậy, nó ngạo
nghễ giữa hư vô, hướng đôi mắt đầy sát khí xuống Quỷ Đế, há mồm gầm lên một
tiếng rung động đất trời.

Lúc này, tiếng nổ lớn vừa phát ra trên đỉnh Thông Thiên Hoàng Ma. Hai vị sư
phụ ngước nhìn về. Thấy một vòng thái cực đồ khủng bố đang dâng lên trên nền
trời. Xung quanh bảy đỉnh núi, những đạo khí kết hình các quẻ cũng đã phóng
lên, nhanh chóng tề về bên vòng thái cực.

- Kiếm trận thi triển rồi!

Cẩm Y đạo nhân như reo lên vui mừng. Khuôn mặt của Thiên Sinh cũng lộ vẻ tâm
đắc. Nhưng họ lập tức trùng xuống. Vòng thái cực đồ kia, thiếu mất quẻ “Càn”.
Cả hai sực nhớ, linh thạch quẻ Càn đã bị Quỷ Đế đánh cho nát như tương. Một
nỗi sợ hãi mơ hồ lại dâng lên trong lòng hai vị sư phụ.

Quỷ Đế nhún người một cái, đã vút lên trên cao, bằng với hai vị sư phụ. Ả quan
sát thấy vòng thái cực đang từ từ chuyển động về phía mình thì nhếch mép cười,
đoạn chế giễu:

- Kiếm trận của các ngươi trông có giống mồm của kẻ sứt răng không?

- Câm mồm!

Cẩm Y đạo nhân quát lên, nhún mình nhảy khỏi linh thú Trào Phong, vung kiếm
đánh tới. Linh thú cũng như tương thông với chủ nhân, rống lên một tiếng, thân
mình rùng rùng chuyển động, lao vào công kích.

Quỷ Đế cười lên ha hả, đột ngột vươn trảo xông tới. Ả còn không thèm dùng pháp
bảo.

Cẩm Y đạo nhân thân pháp biến ảo không lường, nháy mắt đã di chuyển với tốc độ
chóng mặt, một giây liên tiếp phóng ra hàng trăm chiêu kiếm loang loáng.

Chỉ là Quỷ Đế quá mạnh, ả nhẹ nhàng né tránh kiếm ảnh một cách hết sức dễ dàng
như đang đi dạo chơi vậy.

Kiếm khí ào ào như rời non lấp bể, kiếm ảnh loang loáng tựa rạch nát thinh
không. Chỉ trong một chặp, Cẩm Y đạo nhân đã dốc sức thi triển kiếm pháp tuyệt
luân, vốn đã làm nên tên tuổi hiển hách của mình. Ấy thế nhưng mà, Quỷ Đế lại
coi đó là một trò đùa. Lại nữa, linh thú Trào Phong hung hãn phối hợp cùng chủ
nhân công kích địch thủ nhưng cũng chỉ như một con cún con trong mắt Quỷ Đế.

Lúc này, Thiên Sinh đạo nhân đứng ngoài nhìn tới, thấy Cẩm Y đạo nhân tung ra
hàng ngàn chiêu kiếm vẫn không thể chạm vào một sợi tóc của ả thì ánh mắt lộ
vẻ kinh hoàng. Kiếm trong tay Thiên Sinh khe khẽ run lên bần bật. Bỗng y ngước
mắt xuống dưới, nơi phế tích của linh thạch vừa bị Quỷ Đế đánh tan có một nhân
ảnh đang đứng đó. Chính là kẻ phản đồ của Vân Tiêu Kiếm.

Lửa giận trong lòng Thiên Sinh chợt bốc lên ngùn ngụt. Y gầm vang lên một
tiếng, linh điểu hắc hạc bạo phát khí tức bức nhân rồi như một mũi tên lao
xuống phía dưới. Thiên Sinh gầm lên:

- Phản đồ Văn Lộc, mau đền tội.

Văn Lộc ngước mắt lên trên, Thiên Sinh đạo nhân như hung thần thượng cổ, lao
xuống không chút nể tình, kiếm chiêu ngùn ngụt xuất xuống như hàng vạn lưu
tinh đang hung hãn phóng tới nhân gian.

Quỷ Đế né một chiêu, xoay người, nhíu mắt nhìn tới Thiên Sinh đạo nhân đang
phóng xuống công kích thuộc hạ thì gầm lên một tiếng, đoạn phẩy tay về phía
Cẩm Y đạo nhân. Cái phẩy tay như có cuồng phong hung hãn, chớp mắt đã thổi bay
cả Cẩm Y đạo nhân lẫn linh thú Trào Phong. Ả vung chưởng, đánh về phía Thiên
Sinh. Chưởng pháp nhanh như điện, bao bọc bởi một đạo lôi điện khủng bố phá
không bay tới.


Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện - Chương #96