Vũ Khúc Của Quỷ


Người đăng: LongGiang

Hiện tại.

Hồ Vạn Trùng.

Một trường im lặng trải ra, chỉ nghe tiếng phừng phừng của lửa cháy, tiếng
sóng nước ì ì và cả tiếng nhịp tim, hơi thở.

Soái hạm cắm đầu, từ từ chìm xuống làn nước, kéo theo tấm chiến kỳ thêu hai
chữ “Quỷ Đế”. An Dương, Hồng Vân Tiên Tử và Bạch Vân Tiên Tử ánh mắt tập
trung, hướng về phía con thuyền đang chìm xuống. Vô Tình Quỷ chết lặng, tay
run run cầm Quỷ Đầu Đao, từ xa nhìn tới.

Quỷ Đế đã chết?

Khuôn mặt An Dương thoáng một tia vui mừng khôn siết. Cả ba đại cao thủ đồng
loạt xuất chiêu đánh tới, nếu có sống được thì cũng thành tàn phế.

- Quỷ Đế chết rồi!

Từ đâu vang tới một tiếng gào thét. Một giây im lặng. Sau đó cả một dải hồ ầm
ầm vang lên tiếng hò hét huyên náo đất trời.

Thinh không trên cao chợt tràn xuống một cơn gió lạnh tê người. Long Quy Bá Hạ
đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, rống một tiếng vang động.

Tất cả đều đồng loạt ngửa cổ lên nhìn. Ánh mắt Vô Tình Quỷ chợt hiện vẻ vui
mừng. Y nhún người một cái, vọt lên cao, vung tay cất Quỷ Đầu Đao ra sau lưng.
Y lại phẩy tay một cái, từ trong vút ra một vạch hắc ám rồi kết lại thành hình
hài một cây tiêu dài, đen nhánh.

Vô Tình Quỷ vươn tay nắm lấy cây tiêu, từ từ đưa lên môi.

An Dương và các đại cao thủ sững người khi ở bên trên cao là hình ảnh của Quỷ
Đế. Dưới ánh sáng nhờ nhờ của tinh tú, bóng dáng Quỷ Đế như thiên thần đang
bập bềnh nương gió. Y phục khẽ bay, mái tóc dài buông hững hờ, ánh mắt u uất
nhìn xuống.

Khắp nơi, chợt tràn ngập đến một âm thanh véo von. Tiếng tiêu bỗng vang lên
lanh lảnh, xuyên qua màn đêm, ve vuốt đám lửa cháy, tràn vào tâm trí tất thảy
những người đang ở dưới.

Chầm chậm, Quỷ Đế vươn cánh tay thon thả, thân thể uốn lượn giữa thinh không.
Bàn tay xinh nâng lên rồi hạ xuống, đôi mi từ từ khép lại, thả hồn vào điệu
nhạc sầu thảm mà Vô Tình Quỷ đang tấu lên.

- Thiên Vũ Quỷ Khúc!

An Dương nhăn mặt, khẽ khàng thốt lên.

Trời đất tựa như bừng lên một ánh sáng ma mị, khắp nơi vẳng vẳng lại lời hát
não lòng. Dường như, tất cả đều nghe thấy những lời hát ngân nga ấy.

Bi lai hồ

Bi lai hồ

Thiên tuy trường

Địa tuy cửu

Kim ngọc mãn đường ưng bất thủ

Phú quý bách niên năng kỹ hà

Tử niên nhất độ nhân giai hữu

Cô viên tọa đề phần thượng nguyệt

Thả tu nhất tận bôi trung tửu (*)

(* )-Chú thích:Một đoạn trong bài “Bi ca hành” của Lý Bạch

Dịch nghĩa:

Nỗi buồn tới

Nỗi buồn tới

Trời tuy dài

Đất tuy rộng

Vàng ngọc có nhiều sao giữ được

Giàu có trăm năm cũng được gì?

Cuộc đời ai rồi cũng chết

Dưới trăng vượn hú khúc sầu bi

Uống đi cho cạn rượu trong ly

-----

Xung quanh An Dương, ảo ảnh tiên nữ từ đâu đột nhiên xuất hiện vô số. Những
tiên nữ này xoay quanh ông ta, bắt đầu thể hiện một vũ khúc buồn bã. Khuôn mặt
An Dương trầm xuống, từ trong tâm trí ùa về những kỷ niệm thủa xưa. Những
người thân, cha mẹ, giang sơn, quyền lực. Tất cả tựa như một cảnh quay chậm,
dần trôi qua trước mặt. Để đạt đến ngôi vị này, ông ta đã hạ thủ vô tình, cướp
đoạt đi nhiều mạng sống. Ma đạo – Chính phái – Vương quyền, tất cả đều là dối
trá, bịa đặt. Kẻ mạnh có tất cả còn kẻ bại chỉ còn lại hai bàn tay trắng.

Bên dưới, Hồng Vân Tiên Tử, Bạch Vân Tiên Tử cùng các cao thủ, binh sỹ dường
như cũng đang bị vũ khúc trên kia mê hoặc. Ánh mắt họ trở nên vô hồn,cứ chìm
trong điệu nhạc ma quái. Vũ điệu mà Quỷ Đế đang thể hiện có tốc độ ngày càng
nhanh hơn nhưng những động tác mềm mại của ả lại không hề sai sót một chút nào
cả.

Dường như, tất thảy những người đang chịu chi phối của Thiên Vũ Quỷ Khúc kia
đều bị gợi lại một quá khứ mà họ muốn giấu đi, không bao giờ nhắc đến.

Một nhân sỹ bên phía An Dương chợt khóc rống lên thảm thiết. Y gào lên:

- Ta đáng chết, đáng chết. Danh lợi, tiền tài, vật chất, tất cả đều là phù
phiếm.

Nói rồi, y đột ngột dâng kiếm ngang cổ, chỉ nghe một tiếng xoẹt, máu đỏ phọt
ra, nhân sỹ kia lăn đùng ra sàn gỗ của chiến thuyền, vong mạng.

Những thanh âm tương tự vang lên khắp mặt hồ. Tiếng kêu khóc hối hận, những
dòng nước mắt hòa với máu, nhuộm đỏ sàn vô số chiến thuyền. Xác người đổ rạp,
chồng đống lên nhau, cảnh tượng vô cùng ma quái. Tất cả những người này, họ
đều đang tự kết liễu cuộc sống của mình.

Từ những thân thể kia, lấp lóe một vệt ánh sáng nhỏ, từ từ trôi ra rồi bay lên
phía trên, hòa vào thân thể của Quỷ Đế đang biểu diễn vũ khúc khiến toàn thân
ả rực lên một màu chói lọi. Dường như tu vi của họ đang được Quỷ Đế hấp thu.

Hàng ngàn vệt sáng từ những thân xác kia chầm chậm bay lên, ken đặc không
gian. Trông chúng giống như vô số ánh lửa ma trơi.

An Dương bên khóe mắt chảy xuống một vệt nước mắt, lẩm bẩm nói những câu hết
sức vô nghĩa. Y chầm chậm đưa Liên Châu Thần Tiễn lên ngắm nghía, bỗng ánh mắt
trở nên hung bạo. An Dương rống lên:

- Ngươi đã hạ sát biết bao nhiêu người với thứ pháp bảo tà ma này?

Nói rồi, ông ta ngửa cổ lên trời, cười vang, thái độ chỉ có thể dùng một từ
“điên loạn” để mà nói. Phía không xa, Hồng Vân Tiên Tử, Bạch Vân Tiên Tử và
Đinh Bá Tùng dường như cũng cùng chung một thái độ kỳ lạ như vậy.

Hai người khi thì khóc, lúc lại mỉm cười một cách quái lạ rồi phẩy tay điều
động pháp bảo khiến chúng lơ lửng trước mặt, rực sáng lên chói lòa. Dường như
họ sắp ra lệnh cho pháp bảo tự tấn công chính mình.

Thiên Vũ Quỷ Khúc, pháp môn cực tà khơi gợi những quá khứ mà người ta muốn
chôn đi, nhân nó lên thành hàng ngàn vạn lần, bức nạn nhân đến bước đường cùng
là tự tay kết liễu mạng sống của mình. Xem ra, danh môn chính phái hay tà ma
ngoại đạo, ai ai cũng có những mảng màu đen tối trong tâm hồn. Bởi vậy, Thiên
Vũ Quỷ Khúc mới có thể phát huy tác dụng.

Vô Tình Quỷ khẽ mở mắt, nhìn xuống dưới, thấy tất cả đều đưa pháp bảo lên,
chuẩn bị ra chiêu tự vẫn thì trong lòng cười lên một tiếng. Lũ nhân sỹ chính
đạo khốn kiếp, rốt cục tâm hồn các ngươi cũng đâu có tốt đẹp gì. “Lão An
Dương, cuối cùng những đau khổ mà ngươi gây ra cho ta cũng phải trả giá” – Vô
Tình Quỷ như muốn gầm lên trong lòng. Lửa hận bốc lên ngùn ngụt.

Chính vào cái lúc mà Vô Tình Quỷ tưởng như đã giành được mười phần thắng lợi,
lũ người tự cho là chính đạo kia sẽ tự vẫn thì từ trên cao, hàng loạt tiếng
kêu đinh tai nhức óc vang lên điên cuồng.

Nền trời rực sáng tựa như có một cơn mưa sao băng trút xuống. Chỉ có điều,
những lưu tinh phóng xuống kia mang đủ màu sắc xanh, đỏ, tím, vàng…

Đôi mắt Quỷ Đế chợt nhiên mở to, toàn thân khẽ động, vút một cái đã không thấy
đâu. Vô Tình Quỷ thì gầm lên một tiếng, cây tiêu rời môi nhanh như cắt rồi y
vươn tay lên cao, xoay tít nhạc cụ. Bùng một tiếng, trên đầu Vô Tình Quỷ đột
ngột xuất hiện một tấm khiên bằng hắc khí, đón đợi đòn tấn công bất ngờ giáng
xuống.

Những tiếng ùng oàng vang lên chói tai, thân thể Vô Tình Quỷ rung động. Tấm
khiên như một cái ô, che cho y khỏi những cơn mưa khí đang hung hãn phóng
xuống. Chỉ thấy, Vô Tình Quỷ như bị đẩy xuống mãnh liệt.

Chớp mắt, hình ảnh Quỷ Đế lại hiện ra cách đó không xa. Vũ khúc mà ả đang thi
triển đột nhiên dừng lại khiến cho những nhân sỹ dưới kia chợt choàng tỉnh, mồ
hôi túa ra như tắm, khuôn mặt trắng bệch, trừng trừng nhìn pháp bảo trước mắt
như một mũi dao suýt nữa thì kết liễu tính mạng của mình. Thiên Vũ Quỷ Khúc
quả thực bá đạo.

Lúc này, trên nền trời hiển hiện ra hàng ngàn cánh chim, bập bềnh trước gió.
Dẫn đầu, là một đạo nhân đang cưỡi chim ưng trắng muốt như tuyết. Chính là
Bạch Ưng chân nhân. Phía sau ông ta, là các vị sư phụ của Vân Tiêu Kiếm. Sau
nữa, là một đoàn Lạc Điểu Quân đông đảo, ai ai cũng khí thế ngút trời.

- Viện binh của Mai Thiếu Kỳ đến rồi!

Từ dưới những chiến thuyền, binh sỹ ầm ầm hô lên vang động. Liền sau đó là
những tiếng chém giết không ngớt truyền tới.

- Giết!...

Binh sỹ An Dương ào ạt xông lên sau khi thoát khỏi sự khống chế của Thiên Vũ
Quỷ Khúc. Tuy vậy, số binh sỹ còn lại có vẻ như không thể áp đảo được hàng vạn
người của Quỷ Đế trên các chiến thuyền. Nhưng sự xuất hiện của Lạc Điểu Quân
cùng đám cao thủ Vân Tiêu Kiếm khiến cho sỹ khí dâng cao ngùn ngụt. Bên trên,
hàng trăm binh sỹ Lạc Điểu Quân ào ào phóng xuống dưới, tham gia vào màn chém
giết.

Quỷ Đế thấy vậy, biết mình rơi vào thế hạ phong. Dù sao trước mặt ả là trùng
trùng lớp lớp cao thủ chính đạo, tu vi liệt vào hàng siêu thần nhập thánh.

Ả khẽ động thân mình, chớp mắt đã vọt đến bên cạnh Vô Tình Quỷ.

- Xem ra chúng ta đã rơi vào ổ phục kích của An Dương. Muội tính sao?

Vô Tình Quỷ liếc mắt qua, nói với Quỷ Đế.

- Ý huynh thế nào?

Quỷ Đế quay lại hỏi y.

- Mãnh hổ nan địch quần hùng. Chúng ta người đông nhưng bị dồn vào ngõ hẹp,
cơ bản đầu đuôi không thể tiếp ứng, chi bằng rút quân về Huyết thành, củng cố
lại lực lượng rồi sẽ tiến đánh sau. Vả lại có vẻ như Mai Thiếu Kỳ và An Dương
đã có thỏa thuận với nhau.

Vô Tình Quỷ đảo mắt một vòng, đánh giá tình hình rồi nói.

Quả đúng như lời Vô Tình Quỷ nhận định. Nếu chỉ một mình lão An Dương thì chỉ
là chuyện nhỏ nhưng hiện giờ thêm đám người Vân Tiêu Kiếm, lại còn hàng ngàn
binh sỹ Lạc Điểu Quân, ưu thế về không chiến đã khiến đoàn quân của Quỷ Đế
không thể so bì được trong trận này. Nếu dàn quân, đánh nhau trên một khu vực
rộng lớn thì khác, đằng này, thủy lộ nhỏ hẹp, đối phương có lợi thế hiểu biết
địa hình, lại còn chiếm lĩnh bầu trời.

Quỷ Đế xoay người, ngước mắt lên nhìn Bạch Ưng chân nhân cùng các cao thủ Vân
Tiêu Kiếm đằng sau. Nếu quyết một trận sống mái ngay tại đây thì sao? Ả đắn
đo.

Bên trên, Bạch Ưng chân nhân nhìn xuống Quỷ Đế, khuôn mặt chợt rung động.
Dường như lão đang nhớ về Mai Mai. Nghĩ đến đây, Bạch Ưng chân nhân siết chặt
nắm tay.

An Dương lúc này đã tỉnh lại, ông ta đưa mắt nhìn một vòng thấy Hồng Vân Tiên
Tử, Bạch Vân Tiên Tử, Đinh Bá Tùng cũng đã lấy lại được tinh thần. Ông ta lại
đưa mắt nhìn tới Quỷ Đế. Ả quả thực quá mạnh, nếu không có Bạch Ưng chân nhân
kịp thời ra tay, e rằng tất cả đã vong mạng rồi.

- Bạch Ưng chân nhân! Xin cảm tạ

An Dương nói vọng lên.

- Ngài không cần đa lễ!

Bạch Ưng chân nhân mỉm cười, chắp tay nói xuống.

- Hừ! Hôm nay ta tạm tha chết cho tất cả các ngươi. Nhưng hãy nhớ lấy, không
sớm thì muộn ta cũng sẽ giết sạch.

Quỷ Đế thét lên, thanh âm vang vọng khắp bốn phương.

Ả nói xong, Vô Tình Quỷ phẩy tay ra hiệu. Một hồi tù và nổi lên nhanh chóng.
Hàng ngàn chiến thuyền chầm chậm lùi lại. Quân của Quỷ Đế đang rút lui.

- Lui quân!

An Dương cũng dõng dạc quát lớn, đạo quân của ông ta cũng thu đao kiếm rồi nhẹ
nhàng rút quân. Hồng Vân Tiên Tử cùng các nhân sỹ khuôn mặt tỏ ra thấu hiểu.
Khi nãy bị Thiên Vũ Quỷ Khúc áp chế, chân khí của họ cũng ảnh hưởng không ít.
Nếu quyết tâm đánh đến cùng chỉ e là cả hai bên đều đồng quy vu tận.

Lạc Điểu Quân cũng lập tức ngừng chém giết, tụ về đằng sau Bạch Ưng chân nhân.
Lão đạo này cứ thế nhìn quân đội của Quỷ Đế rút đi khiến cho mấy vị sư phụ
đằng sau tỏ ra khó hiểu.

Lưu Ly đạo nhân khẽ hỏi:

- Sư huynh, tại sao lại để ả rút đi?

- An Dương không động binh chứng tỏ phe ông ta cũng đã hao tổn không ít thực
lực. Nếu chúng ta gây hấn lúc này, không chắc giành được phần thắng lợi. Cứ để
thế trận giằng co này, Thiếu Kỳ sẽ rảnh tay mà tấn công về thành Thần Long rồi
chẳng mấy chốc mà bao vây Huyết thành.

Lão đạo nói xong, tất cả đám sư đệ, sư muội đều im lặng, ngắm nhìn đoàn quân
của hai bên chậm rãi tách nhau ra, di chuyển về hai hướng. Phía xa, vầng mặt
trời đã bắt đầu chiếu những tia nắng đầu tiên, khắp vùng hồ, bập bềnh xác
người, máu nhuộm đỏ cả một vạt hồ rộng lớn mênh mông.


Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện - Chương #90