Liên Minh


Người đăng: LongGiang

Huyết thành cô liêu giữa trời chiều. Xung quanh tòa thành, hàng vạn xác chết
nằm la liệt. Đao kiếm lạnh lẽo tua tủa cắm lên mặt đất, từ xa nhìn như lông
nhím.

Cửa thành mở toang, tựa như chẳng còn muốn chiến đấu nữa. Thực sự thì Huyết
thành đã bị Quỷ Đế đánh hạ.

Lầu thành phía bắc, Quỷ Đế vận bạch y, dáng vẻ tha thướt chẳng chút tà niệm
nào, ngạo nghễ hướng mắt nhìn về phía hồ Vạn Trùng. Rốt cục sau nhiều tháng
bao vây, Quỷ Đế cũng đã chiếm được điểm trọng yếu dẫn về nơi kháng chiến của
An Dương.

Từ dưới, bóng Vô Tình Quỷ lặng lẽ bước lên. Y ngó quanh một vòng rồi nhẹ nhàng
bước tới gần Quỷ Đế. Dường như y chẳng muốn làm phiền người mà y vô cùng yêu
mến. Vô Tình Quỷ khẽ đứng bên cạnh, cũng đưa ánh nhìn về phía hồ Vạn Trùng.

- Còn lại bao nhiêu binh mã?

Quỷ Đế cất tiếng hỏi, thanh âm tựa như chẳng muốn quan tâm đến việc ả đã nướng
một số lượng không nhỏ cho việc đánh hạ Huyết thành.

- Chỉ còn 2 vạn.

Hơn 20 vạn quân tiến đánh Huyết thành, giờ chỉ còn vẻn vẹn 2 vạn nhưng khuôn
mặt Quỷ Đế vẫn chẳng tỏ vẻ rung động. Với ả, có bao nhiêu mạng sống ngã xuống
cũng chẳng quan trọng. Tính mạng con người với ả chỉ như con sâu cái kiến.
Khuôn mặt không hề biến sắc, ả nói:

- Huynh mau dồn hết binh lực về đây, ta nhất định phải đánh vào hồ Vạn Trùng,
nhất định phải tóm bằng được thằng nhóc kia.

Quỷ Đế mắt lộ tia máu, quay người nhìn Vô Tình Quỷ, nói như rít qua kẽ răng.
Bạch y phấp phới trong gió, chẳng thể ngờ được ác nhân khát máu nhất Lạc Hồng
lại là một người con gái yêu kiều đến vậy.

Vô Tình Quỷ thái độ ngập ngừng, tựa như muốn nói ra lời can ngăn.

- Huynh muốn nói gì sao?

Quỷ Đế dường như đã thấu hiểu con người của Vô Tình Quỷ, liền đó cất tiếng
hỏi.

- Nếu dồn hết binh lực về đây thì Mai Thiếu Kỳ có thể tiến đánh ta bất cứ lúc
nào. Chưa kể tấn công hồ Vạn Trùng gian nan vô cùng, khi xưa ta đã từng…

Chưa để Vô Tình Quỷ kịp nói xong, Quỷ Đế đã trừng mắt nói:

- Ta không cần biết. Ta không quan tâm Mai Thiếu Kỳ hay bất cứ ai khác, điều
ta muốn nhất bây giờ là giết lão An Dương và bắt thằng nhóc kia.

Quỷ Đế tin rằng, con ngũ sắc phượng hoàng kia đã mang Tiểu Bất Tử vào sâu hồ
Vạn Trùng, nơi đặt căn cứ kháng chiến của An Dương. Ả cũng hoàn toàn không
biết cái tên mình muốn bắt để lấy nốt mảnh linh hồn còn lại đang ở một nơi rất
xa, ngoài hòn đảo vô danh trên Đại Đông Hải.

Nghe những lời đó, Vô Tình Quỷ chẳng biết làm gì, đành thở dài, quay người đi
xuống phía dưới. Y là một kẻ đa mưu túc trí, pháp lực cao cường. Giang sơn
này, ngôi vị Quỷ Đế đều do một tay Vô Tình Quỷ làm nên cả. Nhưng y chẳng cần
gì hết, bởi trong lòng con người này, chỉ có một hình bóng của Huyết Lệ mà
thôi. Nàng muốn gì, nàng cần gì, y cam tâm nhảy vào lửa, thậm chí xuống địa
ngục để đáp ứng.

Bóng Vô Tình Quỷ vừa khuất, từ trong lầu thành, Cảnh đạo sỹ chầm chậm bước ra.
Quỷ Đế khẽ xoay người nhìn y, khuôn mặt tỏ ra mười phần lạnh lẽo.

- Bệ hạ!

Cảnh đạo sỹ khẽ cúi người, miệng dường như vừa nở ra một nụ cười bí hiểm.

- Tiếc là để thằng nhóc đó chạy thoát, ngươi lại phải đợi một chút nữa vậy.
Để ta phá tan đám giặc cỏ An Dương, tóm thằng nhóc đó.

- Vâng!

Cảnh đạo sỹ cúi người. Chợt y suy nghĩ một lúc rồi liếc tới Quỷ Đế, từ tốn
nói:

- Có điều này không biết thần có nên nói ra hay không.

- Điều gì? – Quỷ Đế nghi hoặc nhìn y.

- Là Vạn Quỷ Chú.

Cảnh đạo sỹ ấp úng.

Nghe đến Vạn Quỷ Chú, Quỷ Đế lập tức thái đổi chuyển sang một trạng thái khác.
Tên đạo sỹ này biết gì về Vạn Quỷ Chú mà trong lời nói lại đầy những sự thăm
dò thái độ như vậy. Hít một hơi, Quỷ Đế gật đầu:

- Vạn Quỷ Chú làm sao, ngươi mau nói ta nghe.

Cảnh đạo sỹ đứng thẳng người lên, phủi phủi ống tay áo, ánh mắt láo liên nhìn
xung quanh rồi cất tiếng:

- Vạn Quỷ Chú vốn là pháp môn độc bá thiên hạ từ cách đây lâu lắm rồi. Nguồn
gốc của nó vốn là từ nữ vương của quỷ giới là Quỷ Xương Cuồng để lại trước khi
chết.

- Quỷ Xương Cuồng! Chẳng phải ma thần thời thượng cổ?

Quỷ Đế đăm chiêu.

- Chính là nhân vật này. Năm xưa Quỷ Xương Cuồng từ quỷ giới lên nhân gian,
với pháp lực của bà ta, nhân giới chẳng hề có một ai chống lại được. Thiên
giới lúc đó cử thần tướng Cao Thông xuống đối phó, rốt cục cả hai người đều
đồng quy vu tận. Tuy nhiên, trước khi chết, bà ta để lại một cuốn sách gọi là
Vạn Quỷ Chú. Cuốn sách này có 12 trang, trang cuối chính là chìa khóa để mở
toang quỷ môn. Nếu quỷ môn khai mở, năng lực của Vạn Quỷ Chú sẽ được tiếp thêm
trăm phần sức mạnh, có thể điều khiển được quỷ giới. Có điều…

- Có điều làm sao?

Quỷ Đế khuôn mặt chuyển sang một trạng thái phấn khích khi nghe Cảnh đạo sỹ kể
câu chuyện này.

- Có điều trang cuối đã bị một thần tăng bí ẩn của Vạn Phật Tông phong ấn.
Còn quỷ môn cũng được đóng lại và phong ấn.

Quỷ Đế vội vàng mang cuốn sách ra nhìn, trang cuối cùng có một chữ “vạn” của
phật môn. Điều này thực sự có thật? Suy nghĩ tới lui, ả lại cất tiếng như thúc
giục:

- Vậy quỷ môn ở đâu?

Cảnh đạo sỹ chậm rãi nói:

- Cách đây mấy trăm năm, sư phụ của thần đã tìm thấy quỷ môn. Nó nằm ở trên
dãy Hoàng Ma. Sư phụ đã ra tay đánh vỡ long mạch để khai mở quỷ môn tuy vậy
chỉ khiến nó nhích ra một chút.

- Hoàng Ma? – Quỷ Đế nhăn mặt nghĩ tới. Hoàng Ma là thánh địa của Vân Tiêu
Kiếm, xưa kia lão Dương Thiếu Sơn vô tình đã bỏ nàng lên đây để lập phái tu
hành. Điều này có liên quan gì không?

- Bẩm thánh thượng, chính là đỉnh Thông Thiên Hoàng Ma. Khi xưa Vân Tiêu chân
nhân đã lên đây, sử dụng Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ để trấn yểm quỷ môn.

Cảnh đạo sỹ gật đầu nói.

Lời nói của tay đạo sỹ khiến Quỷ Đế tâm thần chấn động, toàn thân run lên khe
khẽ. Trong đầu ả, hình ảnh của Thiếu Sơn, của Vân Tiêu chân nhân chợt ào ạt
hiện về. Ả khẽ loạng choạng lùi về sau. Hoàn Hồn Linh Thạch khe khẽ tỏa ánh
sáng lung linh. Dường như Song Mai đang cố gắng thoát ra ngoài.

Cảnh đạo sỹ thấy thế, khuôn mặt thể hiện những tia sợ hãi, vội vươn tay định
đỡ lấy Quỷ Đế thì ả đã phẩy tay:

- Ta không sao!

- Linh hồn này thực sự rất mạnh mẽ, nếu không nhanh tay e là…

Cảnh đạo sỹ lo lắng nói.

Quỷ Đế nhíu mày, quát lên:

- Ta biết rồi!

Cảnh đạo sỹ bị quát, khuôn mặt sợ hãi, khẽ lùi lại. Một chặp, hắn lại thăm dò:

- Còn chuyện quỷ môn…

- Đừng nói cho ai, để ta tính

Quỷ Đế ra lệnh.

- Thần tuân chỉ!

Cảnh đạo sỹ cúi ngươi, vái một vái rồi khẽ lui ra, trên trán chảy xuống mấy
giọt mồ hôi.


Hồ Vạn Trùng

Trong đại điện, An Dương khuôn mặt hết sức khó coi, hai bàn tay đan vào nhau,
thỉnh thoảng thở hắt ra.

Bên dưới, đám tướng lĩnh lộn xộn đứng đó chẳng ra hàng lối. An Văn Thắng đứng
gần ngai vàng nhất, thái độ đầy sự sợ hãi, mặt không dám ngẩng lên nhìn.

Hồng Vân Tiên Tử cùng Đinh trưởng môn khuôn mặt cũng hết sức lo lắng, cứ ngước
lên nhìn An Dương trên kia. Huyết thành bị hạ là một việc hết sức nguy hiểm.
Cánh cổng dẫn đến hồ Vạn Trùng có thể nói là đã mở toang.

Có điều, trông bộ dạng của Hồng Vân Tiên Tử chẳng có mấy sự đau đớn sau sự
việc của Tiểu Linh.

Bầu không khí im lặng đó cứ thế diễn ra, chợt từ ngoài cửa, một bóng người
bước vào. Hồng Vân Tiên Tử lập tức bị thu hút, nhích người bước tới, giọng khe
khẽ nói:

- Sao rồi?

Người vừa bước vào là Bạch Vân Tiên Tử, nàng vẫn xinh đẹp, kiêu sa, thần thái
tỏa ra khiến người ta phải ngưỡng mộ vô cùng. Bạch Vân gật nhẹ đầu, nói nhỏ:

- Tiểu Linh vừa tỉnh lại nhưng nguyên khí hao tổn không hề nhỏ, chắc phải mất
vài năm mới có thể khôi phục. Lê Hữu tiền bối đang ở cùng con bé.

Hồng Vân Tiên Tử gật nhẹ đầu, đoạn lại ngó lên phía trên. Không ngờ Quỷ Đế lại
đích thân tấn công Huyết thành khiến cho Tiểu Bất Tử mất tích còn Tiểu Linh bị
thương nặng. Nếu không nhờ tài y thuật siêu phàm của Lê Hữu, tính mạng Tiểu
Linh chắc chắn không thể giữ được.

An Dương trong một thời gian ngắn mất đi hai chiến tướng, lại đi tong luôn
Huyết thành thì đương nhiên không hề vui vẻ một chút nào. Nay Tiểu Linh không
còn sức để chiến đấu, Tiểu Bất Tử không rõ thất lạc đi đâu, An Dương càng thêm
phần lo lắng.

An Dương trầm ngâm một chặp, đoạn bắt đầu cất tiếng:

- Các khanh, đến giờ phút này thì chúng ta phải làm thế nào?

Ở dưới đều im lặng nhìn nhau, chẳng ai đưa được ra một ý kiến nào. Quỷ Đế dồn
sức tấn công, Huyết thành đại bại, phần lớn binh mã của quân tiên phong đã bị
tiêu diệt. Lúc này, trong tay An Dương chỉ còn gần chục vạn quân tại hồ Vạn
Trùng.

- Khải bẩm hoàng thượng! Quỷ Đế dồn sức tấn công Huyết thành, nướng quân vô
số, nay chỉ còn lại 2 vạn. Thần nghĩ rằng ả sẽ không thể đánh đến đây.

Hồng Vân Tiên Tử chợt lên tiếng. Mọi ánh mắt đổ dồn về trưởng môn Mẫu Nghi
Giáo, có vẻ như đồng tình với lời của bà ta.

- Hồng Vân Tiên Tử nói đúng, binh lực hiện thời của Quỷ Đế không thể tấn công
chúng ta trong lúc này. Thần nghĩ ả cũng không dám dồn binh lực về đây bởi Mai
Thiếu Kỳ ở phía nam thực lực không hề nhỏ. Nếu lơ là phòng thủ, ả có thể sẽ bị
Mai Thiếu Kỳ đánh úp.

Đinh trưởng môn nghe vậy cũng lên tiếng, thêm vào.

“Đúng rồi…đúng rồi…” Một trường âm thanh xôn xao phát ra từ phía dưới, các vị
tướng lãnh, tham mưu vẻ mặt chợt vui mừng như nhìn thấy ánh sáng ở cuối đường
hầm.

Khuôn mặt An Dương cũng giãn ra chút ít. Ông ta nhìn xuống, khẽ gật gật đầu,
vẻ như an tâm.

- Bẩm hoàng thượng, thần nghĩ rằng nếu chúng ta xuất đại binh tái chiếm Huyết
thành thì sẽ khiến Quỷ Đế trở tay không kịp. Binh lính ở đó chỉ có 2 vạn lại
vừa trải qua chiến đấu nên rất mệt mỏi, việc giành chiến thắng thần nghĩ là
không phải không có khả năng.

An Văn Thắng lúc này đã bớt được sự sợ hãi, lên tiếng đóng góp.

- Các khanh nghĩ sao?

An Dương nhìn một lượt phía dưới. Đám người nhìn nhau, bàn tán, rốt cục chẳng
ai dám đồng ý với An Văn Thắng.

- Phụ hoàng! Con thấy vương thúc nói có lý, nếu ta dồn lực đánh một trận thì
với binh lực hiện tại của Quỷ Đế, ả hoàn toàn không thể chống đỡ.

Cửu công chúa từ sau bước ra, nói. Trông sắc mặt của nàng, có vẻ như thương
tích vừa rồi đã hoàn toàn phục hồi.

- Con đã bình phục chưa?

An Dương nhíu mày nhìn, giọng điệu có vẻ như chẳng màng đến chiến sự mà rất
quan tâm đến cô công chúa này.

- Con đỡ rồi, may có Tiểu Bất Tử….

Nói đến đây, cửu công chúa sắc mặt bỗng trùng xuống. An Dương thấy vậy, an ủi:

- Đừng lo lắng quá, ta đã cử người đi tìm hắn rồi.

- Vâng!

Cửu công chúa khẽ nói, trong đầu hiện ra hình ảnh của Tiểu Bất Tử. Hắn đã cứu
nàng khỏi đại kiếp nạn này.

“Oác”…Đúng lúc này, phía ngoài đại điện vang lên một tiếng kêu nhức óc. Tiếng
kêu có vẻ được phát ra từ một linh điểu.

Từ bên ngoài, đám hộ quân nháo nhác đội hình, chạy tới lui, hô lên ầm ỹ. Một
tên chạy vọt vào cung điện,mặt mũi căng thẳng, quỳ xuống nói nhanh:

- Hoàng thượng! Có một người lạ cưỡi linh điểu đang bay lượn ngoài kia.

An Dương nhíu mày, nắm tay siết lại, Liên Châu Thần Tiễn đeo bên cạnh chợt nhè
nhẹ phát quang. Kẻ nào lại dám cưỡi linh điểu bay lượn trên đại điện của ông
ta?

- Có kẻ to gan dám cưỡi linh điểu bay lượn trên đại điện. Mau ra bắt hắn.

Đinh trưởng môn đằng đằng sát khí, quay người tính đi ra ngoài cùng Phạm Mạnh
Hổ. Chợt từ cửa, một giọng nói vang vào:

- Khỏi cần ra bắt, ta đã vào đây.

Ồ…à….Những thanh âm ngạc nhiên không ngừng vang lên, khiến đại điện nhanh
chóng bị bao trùm. An Dương trên ngai, nhìn xuống với cái nhìn thù địch.

Xoạt…Trước mặt An Dương không biết từ lúc nào, 5 đạo hào quang rực sáng, hình
dáng như những mũi tên, bập bềnh chờ lệnh phóng vút đi.

Bạch Ưng chân nhân, đạo bào sắc lam, bước vào nói lớn. Tức thì đám quan binh
dạt ra một chỗ, tạo thành hình vòng cung trước mặt lão.

- Ta đến đem theo một hòa ước.

Bạch Ưng chân nhân lên tiếng. Tất thảy mọi người trong đại điện đều nhìn ông
ta với thái độ thận trọng. An Dương có vẻ đắn đo, những đạo khí trước mặt ông
ta cũng nhè nhẹ rung lên, có vẻ không muốn lao tới tấn công.

Lẽ thường, nếu không có cái lời nói “hòa ước” kia vang lên, chắc hẳn An Dương
đã rat ay. Với pháp lực của ông ta, cộng với đám nhân sỹ, tướng lãnh dưới kia,
tuyệt đối Bạch Ưng chân nhân không có đường sống. Nhưng là một bậc đế vương,
biết suy tính trước sau, An Dương chẳng những không để những tình cảm cá nhân
chi phối mà còn biết tiến lui đúng lúc.

An Dương và anh em nhà họ Mai trước đây vốn có tình quân – thần. Vì nhiều lý
do mà Mai Thiếu Kỳ làm phản. Tuy vậy đối thủ lớn nhất hiện nay là Quỷ Đế chứ
không phải Mai Thiếu Kỳ. Trong suốt thời gian qua, An Dương bị đánh lui về hồ
Vạn Trùng, quân đội Quỷ Đế khiến ông ta phải xẹp như gián, tình thế bi đát vô
cùng. Nếu có một hòa ước liên minh để cùng chống lại Quỷ Đế với Mai Thiếu Kỳ,
An Dương sẵn sàng làm. Ông ta biết, nếu Quỷ Đế tiêu diệt mình xong, Mai Thiếu
Kỳ cũng sẽ trở thành con mồi tiếp theo. Năm xưa Quỷ Đế phát binh thảo phạt các
lộ, vì sự cá nhân nên các thành chủ nhanh chóng đại bại dưới gót giày của ả.
Nay Bạch Ưng đạo trưởng đem đến một tin vui, lẽ nào An Dương lại không đón
nhận.

Dù rằng Quỷ Đế chỉ còn 2 vạn quân đóng tại Huyết thành, An Dương có thể dốc
toàn lực tái chiếm. Nhưng lấy lại thành xong rồi thì sao? Lực lượng của ông ta
có đủ để đánh tới thành Thần Long? Quỷ Đế binh lực vẫn còn hết sức hùng hậu.
Chi bằng hòa hoãn với Mai Thiếu Kỳ, dù sao kẻ thù của kẻ thù cũng là bạn. Nghĩ
đến đây, An Dương sắc mặt lập tức trở nên ôn hòa, ông ta phẩy tay một cái, 5
đạo quang mang kia lập tức tắt lịm.

An Dương đứng lên, bước xuống, đưa tay ra, nói:

- Bạch Ưng đạo trưởng, đã lâu không gặp, chẳng hay ngài vẫn khỏe chứ?

Bạch Ưng chân nhân mỉm cười, ánh mắt có vẻ như hiểu được đối thủ cũng cần
mình, chắp tay khẽ cúi người, từ từ nói:

- Tạ ơn ngài, bần đạo vẫn khỏe.

An Dương sắc mặt hơi trùng, ông ta không thấy Bạch Ưng chân nhân gọi mình là
hoàng thượng như ngày xưa, trong lòng nổi lên một tia giận dữ. Nhưng ngay lập
tức, An Dương hiểu nóng giận bây giờ hoàn toàn không hay chút nào vì vậy đành
nuốt cục tức.

- Mời đạo trưởng ngồi.

An Dương phẩy tay, lập tức đám binh lính khiêng ra một chiếc ghế. Bạch Ưng đạo
trưởng ngồi xuống. Đám văn võ bá quan của An Dương dồn lại một phía trước mặt
của lão đạo kia khiến cho khung cảnh khôi hài vô cùng. Một bên rộng rãi còn
một bên thì đứng chật ních.

- Đạo trưởng nói đến hòa ước, chẳng hay Mai Thiếu Kỳ có ý gì?

An Dương mở lời.

- Năm xưa em trai ta làm phản là điều bất đắc dĩ. Tất cả đều do tên Vô Tình
Quỷ xúi giục.

Bạch Ưng chân nhân giải thích.

An Dương trong lòng cười khẩy một tiếng, vốn chẳng tin gì lời nói của lão đạo
trưởng nhưng vẫn niềm nở:

- Ta biết, ta biết, tất cả là do Vô Tình Quỷ.

- Nay ta thay mặt Thiếu Kỳ, mong ngài đại xá. Chúng ta nên bỏ qua xích mích,
cùng liên minh để chống lại Quỷ Đế.

Bạch Ưng chân nhân nói rồi, ngước mắt chờ thái độ của An Dương.

- Vậy thì tốt quá, thú thực ta cũng đang muốn gửi sứ giả đến thành Phong Hỏa
để bàn bạc về hòa ước liên minh với Mai Thiếu Kỳ.

An Dương mỉm cười nói.

- Thám báo của ta cho biết, hiện Quỷ Đế đang huy động toàn lực tấn công về hồ
Vạn Trùng, xem ra ả rất muốn tiêu diệt ngài. Việc huy động toàn lực tấn công
sẽ khiến ả phải lơ là phòng bị phía nam. Mai Thiếu Kỳ sẽ tập trung binh lực,
tấn công thành Thần Long rồi sẽ nhanh chóng tiến công quân của Quỷ Đế đang bao
vây hồ Vạn Trùng. Chỉ cần ngài phòng thủ chặt hồ Vạn Trùng, chờ khi quân của
Mai Thiếu Kỳ đến, Quỷ Đế sẽ bị kẹp ở giữa.

Bạch Ưng chân nhân nói một hơi rồi lại hướng lên, dò xét thái độ của An Dương.

An Dương trầm ngâm khi nghe những lời của Bạch Ưng chân nhân. Nói vậy khi đó
Mai Thiếu Kỳ sẽ chiếm được một vùng lãnh thổ không nhỏ, so ra thì An Dương sẽ
hoàn toàn lép vế. Cuộc làm ăn này có vẻ như lão đã bị hớ.

- Nói vậy hóa ra chúng ta tạo điều kiện cho Mai Thiếu Kỳ thâu tóm hết đất đai
Lạc Hồng ?

An Văn Thắng mắt trợn ngược ,tức giận đứng ra ngoài nói lớn.

- Không được hỗn!

An Dương quát lên, trừng mắt nhìn tới khiến An Văn Thắng lập tức lùi lại mặt
mày căng thẳng. Nếu lão không để mất Huyết thành thì đâu đến nỗi An Dương phải
chịu lép vế trong cuộc thương lượng này.

- Xin các ngài bớt nóng, ta đến đây vốn có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Nếu diệt
xong Quỷ Đế, thiên hạ sẽ chia đôi. Một nửa của An Dương còn một nửa thuộc về
Mai Thiếu Kỳ.

Bạch Ưng chân nhân nói rồi rút trong người ra một văn tự đoạn đưa cho một
người mang lên. An Dương cầm văn tự đọc một lượt rồi ánh mắt dán vào dấu xác
nhận của Mai Thiếu Kỳ. Cho dù có viết văn tự xác nhận nhưng An Dương vẫn đắn
đo không thôi. Lời nói của quân vương, nói nặng thì nặng thật nhưng trước đại
nghiệp, cho dù có thề độc cũng chẳng thể tin. Tuy vậy nếu không liên minh, e
rằng cả hai đều không có cửa chống lại Quỷ Đế. An Dương thở dài, đoạn nói:

- Đạo trưởng, ta đồng ý với hòa ước này.

Đám người ở dưới nhìn lên An Dương, mỗi người một thái độ khác nhau. Bạch Ưng
chân nhân đứng lên, quay người về phía An Dương, chắp tay nói:

- Vậy lão đạo xin trở về báo tin cho Mai Thiếu Kỳ.

An Dương khẽ gật đầu, Bạch Ưng đi nhanh ra ngoài cửa. Lão vừa bước ra cửa, An
Văn Thành đã đứng đó, len lén nhìn tới. Bạch Ưng chân nhân sững người, ánh mắt
ôn hòa nhìn nhị thế tử của An Dương. Lão khẽ mỉm cười gật đầu. An Văn Thành lí
nhí nói:

- Sư phụ!

Bạch Ưng chân nhân vỗ vỗ lên vai hắn, khẽ hỏi:

- Con vẫn mạnh giỏi chứ. Thái Bảo ra sao?

Văn Thành buồn bã nói:

- Sư đệ quyết chiến với Quỷ Đế tại Huyết thành, đến nay mất tích ở đâu không
rõ.

Bạch Ưng chân nhân khẽ thở dài, đoạn bảo:

- Thằng nhóc ấy số cao mạng lớn, hy vọng là nó không sao.

Nói rồi, Bạch Ưng chân nhân chào từ biệt đệ tử, cưỡi linh điểu phá không bay
đi.


Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện - Chương #86