Người đăng: LongGiang
Khu rừng nhỏ bên bờ sông Thiên Giang, 400 năm trước.
Bóng nữ nhân nhẩy múa dưới ánh trăng, vũ điệu ma mị nhưng đầy sự quyến rũ. Một
sự quyến rũ chết chóc. Thiếu nữ lướt đi trên mặt sông, mái tóc bồng bềnh vương
vào không gian. Nàng nhún người, làm một động tác xoay người trên mặt nước.
Hai tay nàng vươn lên cao, khẽ chạm vào nhau, khuôn mặt nàng như bừng lên, đẹp
hơn cả bất cứ bông hoa nào.
Nàng khẽ vẫy hai tay, động tác như một con thiên nga vỗ cánh bay lên khỏi mặt
nước. Thân hình tuyệt mỹ của nàng nhấc khỏi mặt sông, chầm chậm dâng lên cao.
Phía dưới, một xoáy nước dần dần hình thành, rít lên những tiếng đầy ma quái.
Từ dưới xoáy nước, những đạo huyết quang rực rỡ xoắn vào nhau, phóng lên theo
nàng. Chúng bập bềnh quanh nàng, tựa hàng trăm con đom đóm đang ở xung quanh,
càng tô thêm vẻ đẹp chết chóc của nàng. Chợt, đôi mắt nàng mở to, những đốm
sáng dường như cũng rực thêm muôn phần rồi đột ngột phóng vút vào hư vô, hướng
về phía bờ sông, nơi một nam tử đang bình thản ngồi thổi sáo.
Huyết quang phóng tới nhanh như chớp nhưng không tạo nên bất cứ một tiếng động
gì. Chúng đến gần nam nhân bỗng chầm chậm dừng lại, bập bềnh, du dương lướt
theo từng nốt nhạc. Một bản nhạc sầu thảm, dường như kể về một mối tình đơn
phương.
Nữ nhân khẽ nhìn rồi phẩy tay một cái, đám huyết quang bừng lên, vây xung
quanh nam nhân rồi đột ngột lao ầm ầm vào y. Cũng chỉ trong chớp mắt, bóng nam
nhân tựa như ảo ảnh, biến đi đâu mất, khiến tất cả huyết quang va vào nhau,
tạo nên những tiếng nổ đinh tai.
Nàng cười khúc khích, toàn thân khẽ động, thoáng một cái đã đáp xuống bờ bên
này. Từ trong bóng tối phía sau nàng, nam tử bước ra lắc đầu, khẽ cười. Trên
tay y là một cây sáo dài. Hai người này, chính là Huyết Lệ và Vô Tình Quỷ.
- Tu vi của muội tiến triển thật nhanh chóng, ta không ngờ.
- Sư huynh ! Theo huynh thì muội đã đủ sức để đấu với Long Thần Quân chưa ?
Nghe đến đây, khuôn mặt trắng bệch như xác chết của Vô Tình Quỷ chợt như nhợt
nhạt hơn. Y nheo mắt nhìn Huyết Lệ rồi hỏi :
- Muội muốn đấu với hắn làm gì ?
- Muội muốn giết hắn.
Huyết Lệ trả lời, khẩu khí hết sức tàn nhẫn.
Thở dài một cái, Vô Tình Quỷ hướng mắt ra phía sông, nơi con trăng đang in
bóng, rất yên bình ở đó. Y chậm rãi nói :
- Ta chưa từng giao đấu với Long Thần Quân, vốn không thể đưa ra nhận định.
- Nhưng theo những gì ta biết, y là một thân tu luyện xưa nay chưa có người
thứ hai.
- Huynh sợ hắn?
Huyết Lệ quay lại, nhìn vào mắt Vô Tình Quỷ khiến hắn hơi bối rồi.
- Ta không sợ. Xưa nay ta không biết sợ gì.
Vô Tình Quỷ nói.
- Vậy nếu muội đánh với hắn, huynh có giúp muội không?
Huyết Lệ lại hỏi.
- Có chứ ! Ta sẽ đứng về phía muội.
Vô Tình Quỷ nhìn vào mắt Huyết Lệ, khẳng định.
- Vậy muội yên tâm rồi.
Huyết Lệ mỉm cười, đoạn quay người chạy sâu vào phía rừng.
Vô Tình Quỷ nhìn theo hình bóng mờ ảo của nàng, khẽ mỉm cười rồi lại thở dài
một cái, đưa cây sáo tấu lên một bản nhạc bi ai, não lòng.
Trong một sơn động không quá lớn, một bà già ngưng thần tham thiền. Trước mặt
cây Sát Thần Hoành Tảo Côn lơ lửng tựa có ai đó đang nâng lên. Hai viên châu
lập lòe tỏa sáng. Dưới đất, xác của năm người nằm chất đống lên nhau, toàn
thân tựa như bị hút hết sinh khí, trở nên khô đét.
Từ phía cửa thạch động, giọng Huyết Lệ vang lên :
- Sư phụ ! Sư phụ !
Bà lão mở mắt, hai viên châu liền đó tắt lịm, cây côn rung lên rồi vọt về nằm
gọn trong bàn tay già nua, xương xẩu của bà ta. Chầm chậm, bà lão chống chiếc
gậy đứng lên. Huyết Lệ chạy vọt vào, mừng rỡ thông báo :
- Sư phụ ! Tầng thứ mười một của Vạn Quỷ Chú con đã luyện xong.
Bà lão đôi mắt chợt sáng lên như nhìn thấy báu vật, toàn thân run lên sung
sướng, vươn tay nắm lấy vai Huyết Lệ, giọng rưng rưng :
- Có thật không ? Có thật con đã luyện xong tầng thứ mười một của Vạn Quỷ Chú
không ?
- Thật, con vừa thi triển ngoài sông, có cả sư huynh chứng kiến.
Huyết Lệ tự tin nói.
Ngửa cổ lên cười mà như khóc, bà lão sung sướng cất lời :
- Vô Danh Lão Quỷ ta bao năm nay đào tạo đệ tử, truyền thụ Vạn Quỷ Chú đến
tầng thứ mười một đều thất bại. Đồ đệ gần trăm người, chẳng ai toàn mạng. Nay
ông trời có mắt, không để môn phái ta bị thất truyền rồi.
Huyết Lệ ánh mắt khó hiểu nhìn sư phụ. Trong lòng nàng hình như mơ hồ hiểu ra
từ xưa tới nay đều không có ai luyện được tầng thứ mười một của Vạn Quỷ Chú.
Nàng cũng không hiểu, vì sao mình có thể hoàn thành được nó. Chỉ biết là rất
dễ dàng mà thôi. Tầng thứ mười một, còn gọi là Thiên Quỷ Vũ Khúc, một vũ điệu
triệu hồi những vong quỷ dưới mười tám tầng địa ngục trở về công kích đối
phương. Khi nãy nàng thi triển mới chỉ dùng đến năm phần công lực.
- Khi nào sư phụ sẽ truyền nốt cho con tầng thứ mười hai?
Huyết Lệ khấp khởi trong lòng, lên tiếng.
Vô Danh Lão Quỷ chợt nghiêm nét mặt rồi đột nhiên cười lên ha hả, đoạn thò tay
vào áo, rút ra một cuốn sách cũ mèm bằng da trâu. Bìa sách đã sờn, mờ mờ vài
chữ “Vạn Quỷ Chú Tâm Pháp”. Đưa cuốn sách vào tay Huyết Lệ, Vô Danh Lão Quỷ
lắc đầu nói :
- Trong sách này ghi tâm pháp của Vạn Quỷ Chú, được truyền từ đời này sang
đời khác. Vạn Quỷ Chú được sư tổ phái ta sáng tạo ra cách đây hơn ngàn năm,
trở thành pháp môn đỉnh cấp, độc bá giang hồ. Sau khi sư tổ về trời, trải qua
mấy đời nữa, giờ đến ta đều không ai luyện được tầng thứ mười hai.
Huyết Lệ lật qua mấy trang sách. Tổng cộng có mười hai trang, trong đó mười
một trang đầu đều ghi chi tiết từng khẩu quyết, tâm pháp. Duy chỉ trang thứ
mười hai là không có một chữ nào cả mà hằn lên một chữ “Vạn” của nhà phật.
Vô Danh Lão Quỷ đưa cuốn sách cho Huyết Lệ, đoạn chậm rãi bước tới ghế, ngồi
xuống rồi nói :
- Con đã luyện đến tầng thứ mười một, tu vi có thể nói là đã ngang bằng với
ta. Còn tầng cuối cùng, phải xem con có duyên không. Cuốn sách này con cứ giữ
mà nghiên cứu, coi như ta đem chức trưởng môn này, truyền lại cho con.
Huyết Lệ nghe vậy, bỗng quỳ xuống, giọng run run :
- Tạ ơn sư phụ đã ưu ái đồ đệ. Con có chết cũng không bao giờ quên ơn sư phụ.
Sau này con sẽ làm rạng danh môn hộ. Để cả Lạc Hồng biết đến sư phụ.
- Tốt lắm! Tốt lắm!
Vô Danh Lão Quỷ cười lên, gật gật đầu.
Nghĩ một chặp, Huyết Lệ khẽ hỏi :
- Sư phụ ! Người đã bao giờ giao đấu với Long Thần Quân chưa ?
Nghe đến đây, Vô Danh Lão Quỷ chợt đăm chiêu. Hít một hơi, bà ta nói :
- Đã từng. Ta đã từng thử sức với Long Thần Quân. Khi đó y chưa trở thành Đại
đế Long Thần như bây giờ.
- Sư phụ kể đi.
Huyết Lệ mừng rỡ, chạy tới bóp vai cho sư phụ, giục.
- Ngày đó, hắn đang là gã thanh niên tạo lập sự nghiệp. Tu vi cũng vào hạng
có một không hai. Một lần, hắn gặp ta, hai bên vốn không chung một đường nên
cũng có giao đấu mấy hiệp. Ta khi đó mới bắt đầu luyện đến tầng thứ mười của
Vạn Quỷ Chú. Cả hai giao đấu mất mười mấy ngày, bất phân thắng bại. Sau đó
đường ai nấy đi, từ đấy không chạm mặt thêm lần nào nữa.
- Vậy bây giờ, khi sư phụ luyện xong tầng mười một của Vạn Quỷ Chú, nếu gặp
lại y thì sao?
Huyết Lệ hỏi.
- Ta không rõ được. Nhưng chắc không thể thua y. – Vô Danh Lão Quỷ khẳng
định.
Huyết Lệ khuôn mặt mừng rỡ khi nghe những lời này, đoạn cất cuốn sách vào túi
áo, quay người bước nhanh ra khỏi cửa động. Vô Danh Lão Quỷ thấy vậy hỏi với
theo :
- Con định đi đâu?
- Con đi đến thành Ánh Nguyệt có chút việc, mấy hôm nữa sẽ về.
Vô Danh Lão Quỷ nhìn theo, lắc đầu cười lớn. Bà ta hẳn là rất hài lòng về đứa
đệ tử này lắm.
Huyết Lệ rời đi khoảng chừng hơn một canh giờ, Vô Tình Quỷ trở về, cất tiếng
gọi. Vô Danh Lão Quỷ nói theo :
- Huyết Lệ nó đi đến thành Ánh Nguyệt rồi. Nó không nói với con sao ?
Vô Tình Quỷ nghe vậy không nói gì, xoay người định đi vào trong, chợt khuôn
mặt y lộ vẻ lo lắng, phóng vút ra phía cửa, dáng vẻ rất khẩn trương. Vô Danh
Lão Quỷ thấy vậy, nhăn mặt hỏi :
- Con làm gì mà hớt hải vậy ?
- Không xong rồi, Huyết Lệ đến thành Ánh Nguyệt, nhất định là muốn đấu với
Long Thần Quân. Con nghe nói hôm nay y đến tuần du phương nam, sẽ đi qua thành
Ánh Nguyệt. Con phải đi xem sao.
Nói rồi, Vô Tình Quỷ chớp mắt biến thành một luồng sáng, phóng vọt đi. Vô Danh
Lão Quỷ nghe vậy cũng hết sức lo lắng, đoạn cũng buông mình vào hư vô, hóa
thành một đạo quang mang, bay theo gấp gáp.
Bờ Bắc sông Hồng Giang, cách thành Ánh Nguyệt mười dặm về phía Đông Bắc.
Một vùng đồng cỏ mênh mông, bát ngát, trải dài hết tầm mắt. Nắng khẽ buông
mình, trải vàng xuống khắp khoảng không rộng lớn ấy. Gió hiu hiu nhẹ thổi, tạo
thành những đợt sóng ì ào xô nhau lướt trên mặt cỏ.
Đoàn người rộn rã tiến về phía trước. Đi đầu là một tốp lính giáp trụ chỉnh
tể, thượng những lá cờ sặc sỡ, đủ màu sắc, bên hông lủng lẳng trường kiếm. Tốp
đi tiếp theo là những nữ nhân xinh đẹp, chốc chốc lại vung tay ném những cánh
hoa vàng rộm vào không khí, khuôn mặt vô ưu, tựa như rất hạnh phúc.
Đi sau đoàn mỹ nữ, mười con kỳ lần oai hùng chia thành hai hàng, kéo một cỗ xe
cực kỳ sang trọng. Nhìn qua, cỗ xe được trang trí rất tinh tế nhưng tỏa ra khí
phách của bậc vương giả trong thiên hạ. Trên nóc cỗ xe, một lá cờ màu vàng
không quá to lớn thêu hình một con rồng vàng oai phong, ngạo nghễ bay trong
gió. Hộ tống phía sau cỗ xe, một đội giáp sỹ hơn một trăm người, cưỡi trên
ngựa chín hồng mao dũng mãnh. Khuôn mặt họ lộ vẻ anh dũng, thiện chiến.
Đoàn người ngựa đi tới một khúc sông nhỏ, có một cây cầu đá bắc qua. Ở giữa
cầu, một bóng nữ nhân trầm ngâm đứng đó, ánh mắt cô liêu nhìn xuống dòng nước
cuộn đỏ đang chảy dưới chân cầu. Người đi đầu đoàn là một viên tướng dáng vẻ
dũng mãnh. Thấy có người, y khẽ ra hiệu cho cả đoàn dừng lại, đoạn thong dong
thúc ngựa đi ra giữa cầu.
- Người kia ! Có biết ai...
Câu còn chưa kịp nói hết, đã thấy chiến mã chồm lên, hí vang, bóng người đổ
rầm một cái xuống đất. Thủ cấp của y đã rơi tòm xuống dòng sông, loang một màu
đỏ ối.
- Thích khách.
Đám người phía sau chợt thét lên.
Lập tức những kỵ sỹ cưỡi ngựa chín hồng mao ào ào xông tới. Những người còn
lại tỏa ra, bao xung quanh cỗ xe, ánh mắt tập trung vô cùng.
Chừng hai chục kỵ sỹ thúc ngựa phóng tới nhanh như chớp. Ai ai cũng nhất tề
tuốt gươm, không nói câu gì, sát khí tỏa ra đáng sợ vô cùng.
Nữ nhân nhếch mép cười khẩy, tựa như chẳng có gì đáng sợ, đoạn phẩy tay một
cái. Từ dưỡi mặt nước, những tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, hàng chục cột
nước bắn tung lên trên, hắt vào đám kỵ sỹ.