Người đăng: LongGiang
Hiện tại, thành Phong Hỏa, đại điện.
Mai Thiếu Kỳ ngồi trên ngôi cao, khuôn mặt đầy ưu tư, dường như thoáng chút
sầu thảm. Phía dưới, đám mưu sỹ, tướng lĩnh trầm tư hết mực. Thiếu Kỳ thở dài,
đánh mắt nhìn một lượt, đoạn đứng lên khẽ nói:
- Rốt cục không ai có ý kiến gì sao? Đợi Quỷ Đế đánh đến Phong Hỏa điện mới
mở mồm sao?
Những tiếng xì xào khe khẽ lan ra phía dưới. Bầu không khí nặng nề bao trùm cả
Phong Hỏa điện. Thiếu Kỳ dường như càng thêm phần tức giận. Những vệt chân
chim trên khuôn mặt nhăn nhúm lại, trông hết sức đáng sợ.
Hơn một năm nay, binh lính Phong Hỏa thành giao chiến với Quỷ Đế, cố sức để
đánh về thần Long Thành nhưng mười trận thì thua đến bảy. Cơ bản là Quỷ Đế còn
bận dồn sức đánh với An Dương nên chẳng coi trọng lắm cánh quân của Mai Thiếu
Kỳ, vẫn để ông ta có thời gian quấy phá.
Một lý do nữa khiến Quỷ Đế chưa dốc sức đánh Mai Thiếu Kỳ là phía Tây Nam,
Trần Tử Sinh, thành chủ Ánh Nguyệt cũng thường xuyên phát binh quấy nhiễu. Mới
hơn một tháng trước, y còn đem binh mã tiến sát đến thành Phong Hỏa. Nếu không
nhờ chút may mắn, Mai Thiếu Kỳ đã mất kinh đô của mình vào tay hắn rồi. Nghĩ
đến đây, Thiếu Kỳ không khỏi tức giận.
Năm xưa, khi ông ta tiến hành cuộc nổi loạn, binh chủng thiện chiến nhất là
Lạc Điểu Quân tung hoành chém giết ở thành Thần Long, bị An Dương tiêu diệt
một số lượng không nhỏ. Số còn lại, một nửa theo tên Triệu Tài chết tiệt, một
nửa hy sinh tính mạng, giúp Thiếu Kỳ phá vây trở về thành Phong Hỏa. Binh lính
của chủng quân này vẫn còn đóng quân tại thành Phong Hỏa nhưng với số lượng ít
ỏi, lại chia nhau chiến đấu ở hai mặt trận khiến cho ưu thế không đạt được tối
đa.
Cũng bởi trong suốt một khoảng thời gian, Thiếu Kỳ chỉ chăm lo phát triển Lạc
Điểu Quân nên những binh chủng khác đều chẳng mấy tinh nhuệ nếu không muốn nói
là kém cỏi. Lạc Điểu Quân vừa phải hỗ trợ đại quân tấn công lên phía Bắc, lại
phải phòng thủ biên giới Tây Nam, giống như một tấm chăn nhỏ, kéo đầu thì hở
chân mà đắp xuống chân thì hở đầu.
Trên đại điện, một trường im lặng đáng sợ bao trùm, ai ai cũng nem nép cúi mặt
nhìn đất, càng khiến khuôn mặt của Thiếu Kỳ tức giận vô cùng. Thật là một đám
ăn hại. Nhịn không nổi, ông ta gầm lên :
- Câm hết rồi sao ?
Đám mưu sỹ, tướng lãnh thấy thế, nhất tề quỳ mọp xuống, điệu bộ thê thảm vô
cùng. Chợt, từ phía cửa chính, một nhân ảnh thấp thoáng đứng đó, phong thái
tỏa ra là bậc tiên phong đạo cốt. Đạo bào xanh lam, nhè nhẹ bay trong gió,
trường kiếm sau lưng khẽ rung lên, tỏa sáng.
Thiếu Kỳ nhíu mắt nhìn tới, đoạn mừng rỡ đứng phắt dậy, toan chạy tới thì
trong chớp mắt, nhân ảnh không bước đi mà thoáng một cái đã đứng giữa đám mưu
sỹ, tướng lãnh đang quỳ mọp xuống. Người này, chính là Bạch Ưng đạo trưởng, sư
huynh của Mai Thiếu Kỳ.
- Đạo trưởng ! Bao nhiêu lâu rồi, hôm nay đạo trưởng lại có nhã hứng đến thăm
ta ?
Thiếu Kỳ chợt chuyển trạng thái vui mừng thành giận dỗi, ngồi phịch xuống.
Biết Thiếu Kỳ còn giận chuyện lão bỏ về Vân Tiêu Kiếm mà không theo mình phất
cờ làm phản, Bạch Ưng đạo trưởng khuôn mặt tỏ vẻ hối lỗi, chắp tay cung kính
nói :
- Chuyện cũ đệ còn giận ta cũng phải. Là ta không đúng. Nhưng ta không thể
nào nuốt trôi được việc tiếp tay cho ma giáo, lại còn đánh mất đứa cháu mà ta
yêu quý nhất.
- Vậy hôm nay đạo trưởng tới Phong Hỏa thành là vì việc gì?
Thiếu Kỳ khinh khỉnh hỏi.
- Hơn một năm nay, ta ở Hoàng Ma Sơn, không ngày nào là không theo dõi đến
đệ. Chỉ là đệ giận quá mà đầu óc mụ mị, cứ thế này thì cơ nghiệp xây dựng bấy
lâu nay sẽ thành công cốc.
Bạch Ưng nói tiếp.
Thiếu Kỳ nghe vậy, biết huynh trưởng có ý hạ sơn giúp đỡ, những giận dỗi bỗng
chốc tiên tán hết, ông ta vội bước tới, khẽ nói :
- Sư huynh có cao kiến gì ?
Bạch Ưng đưa mắt nhìn một lượt những người đang quỳ mọp xuống đất, Thiếu Kỳ
hiểu ý, nói lớn :
- Các ngươi mau lui hết ra cho ta.
Tức thì đám mưu sỹ, tướng lãnh khẽ nhích lên, khom người đi giật lùi một lượt.
Thoáng một cái, đại điện chỉ còn hai huynh đệ họ Mai. Thiếu Kỳ bước xuống, đỡ
Bạch Ưng đạo trưởng ngồi xuống rồi vội vàng hỏi :
- Theo huynh thì ta phải làm sao ?
- Đệ đã biết Quỷ Đế phát hai mươi vạn binh mã do Vô Tình Quỷ thống lãnh đi
đánh Huyết thành chưa ?
Bạch Ưng đạo trưởng nghi vấn.
- Đệ chưa biết.
Mai Thiếu Kỳ khuôn mặt ngạc nhiên, lắc đầu trả lời.
- Vô Tình Quỷ dùng khổ nhục kế nướng hai vạn quân, lại cho cảm tử quân đóng
giả mình để An Văn Thắng mắc mưu, mở cửa thành truy kích, chẳng ngờ khi y sắp
giết được thành chủ Huyết thành thì có người ra tay cứu.
Bạch Ưng đạo trưởng kể.
- Ai cứu y ? – Thiếu Kỳ sốt ruột.
- Là Phùng Tiểu Linh, Đinh Bá Toàn và Thái Bảo.
Bạch Ưng đạo trưởng trả lời.
- Thái Bảo ? An Dương không giết nó sao?
Khuôn mặt Thiếu Kỳ trắng như tờ giấy.
- Không ! Hắn ta có vẻ đã thu phục được thằng nhóc này về dưới trướng. Chắc
hẳn năm xưa nhìn thấy nó đánh với Qủy Đế và Vô Tình Quỷ nên trong lòng đã
ngưỡng mộ rồi.
Bạch Ưng đạo trưởng thở dài nói.
- Giờ trong tay An Dương có thêm chiến tướng, thế lực có thể nói là cân bằng
với Quỷ Đế.
Thiếu Kỳ vô thức nói ra.
- Đúng vậy ! Đây là lúc đệ cần phải lấy lại vị thế của mình. Tránh để những ý
nghĩ cá nhân chi phối, sẽ không đưa ra được những quyết sách đúng đắn.
Bạch Ưng lắc đầu.
- Ý huynh là ? – Thiếu Kỳ nhíu mắt hỏi.
- Trước sau gì Quỷ Đế cũng sẽ điều động thêm binh mã tiến đánh Huyết thành và
hồ Vạn Trùng. Chiến trường phương bắc chỉ có thủ, không có công. Đệ có thể
rảnh tay, dồn sức tiêu diệt Trần Tử Sinh.
Bạch Ưng đạo trưởng mắt sáng lên, nói nhanh.
Thiếu Kỳ chau mày suy nghĩ. Chợt khuôn mặt dãn ra, rồi ông ta thở dài, chầm
chậm trách mình :
- Là đệ nôn nóng, muốn trả thù cho Mai Mai mà dồn lực đánh Quỷ Đế, đến nỗi hở
sườn khiến cho lão tặc Tử Sinh chết tiệt kia diễu võ dương oai. May có huynh
chỉ điểm cho, không thì chẳng biết cứ mắc lầy như thế đến bao giờ nữa.
- Trần Tử Sinh là tên cơ hội, hèn nhát. Vùng đất y cai quản vốn rất trù phú
lại có khả năng phòng thủ rất lớn nhưng lại không biết phát huy. Nếu đệ chiếm
được nó, thì sẽ trở thành một thế lực ngang bằng với An Dương và Quỷ Đế, tạo
nên thế chân vạc vững chắc.
Bạch Ưng đạo trưởng khẳng định.
- Được ! Vậy đệ sẽ sai người chuẩn bị tất cả. Chúng ta sẽ đánh Trần Tử Sinh
trước, đoạt lấy vùng đất màu mỡ này làm bàn đạp. Quỷ Đế tạm thời gác lại đã.
Thiếu Kỳ đứng phắt dậy, cất giọng chắc nịch.
Chợt, nghĩ đến một điều gì đó, Thiếu Kỳ nhẹ giọng hỏi :
- Chuyện Vân Tiêu Kiếm sao rồi huynh ?
Bạch Ưng đạo trưởng lắc đầu nói :
- Những người bỏ đi thì đã bỏ đi, những người ở lại đều là một lòng vì mình,
dù chết cũng không ân hận. Ta đã làm việc có lỗi với sư tổ rồi.
Thiếu Kỳ nhìn huynh trưởng, trong lòng chẳng biết nói gì. Ông ta biết, Bạch
Ưng đạo trưởng là người rất trọng tình nghĩa máu mủ, dù có phải đánh đổi bằng
giá nào, ông ta cũng sẽ làm, miễn là đảm bảo được bình an cho ruột thịt.
Vốn Mai Thiếu Kỳ đã nuôi giấc mộng trở thành hoàng đế từ rất lâu, ông ta chỉ
chia sẻ với Bạch Ưng đạo trưởng và về sau là Triệu Tài, một tâm phúc rất tin
tưởng. Bạch Ưng nhiều lần can ngăn, không đồng ý nhưng thấy quyết tâm của em
trai, người anh này đành phải cắn răng mà theo. Chính sách tiêu diệt ác ma vốn
là do Bạch Ưng nghĩ ra và tham mưu cho An Dương. Lão muốn khắp trong thiên hạ
sẽ hận tên hoàng đế đến tận xương tủy, đến lúc đó, việc làm phản của Mai Thiếu
Kỳ sẽ dễ như trở bàn tay. Nhưng chẳng ngờ, mọi chuyện lại vượt ngoài tính toán
của cả hai bởi Quỷ Đế hồi sinh.
Mai Thiếu Kỳ biết An Dương rất nghi ngờ ông ta bởi nhân tài cứ nườm nượp đổ về
thành Phong Hỏa. Nhưng thời cơ phát binh chưa tới, Mai Thiếu Kỳ đành nằm im
chờ đợi. Dịp Lạc Hồng đại hội, Mai Thiếu Kỳ vốn có ý định đẩy nhanh quá trình
bằng cách bất ngờ tập kích An Dương, giết chết hắn. Nhưng khi nghe Mai Mai nói
đồng ý với hôn sự với Văn Thành, Thiếu Kỳ vội vàng sai Triệu Tài dừng việc
hành thích. Chẳng ngờ Triệu Tài lại là Vô Tình Quỷ. Đúng là ý trời trêu người.
Trong một khoảnh khắc, Mai Thiếu Kỳ mất cả con gái, lại hỏng cả đại sự, nếu là
người bình thường, chắc hẳn đã phát điên mất rồi.
Thành Ánh Nguyệt phủ một màu tang tóc đến ghê người. Từ phía cổng thành, một
đoàn binh mã lặng lẽ tiến vào.
Những binh sỹ lê từng bước nặng nề, trên người vô số thương tích. Những người
bị nặng hơn, nằm chen nhau trên những chiếc thùng xe được được kéo bởi ngựa,
lừa. Đoàn xe lọc cọc lăn bánh, thỉnh thoảng lại nẩy nhẹ lên khiến họ tỏ ra khá
đau đớn. Một vài người chốc chốc lại rống lên khóc lóc, khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi
tột cùng.
Trần Tử Sinh vận hoàng y dành cho bậc đế vương, đứng trên lầu thành, nhìn
xuống đoàn binh mã, khuôn mặt lộ một vẻ lo lắng không thôi, hai bàn tay ông ta
nắm chặt lại, lộ những đường gân xanh lè. Hơn ba vạn quân đóng tại phòng tuyến
phía nam sông Thiên Giang, pháo đài phòng thủ quan trọng nhất của ông ta trong
cuộc chiến với Mai Thiếu Kỳ đã bị đập tan. Khuôn mặt dữ tợn của con rồng thêu
trên hoàng bào, dường như chẳng còn chút oai phong nào, thay vào đó là vẻ thê
lương không chịu được.
Người dân đứng ở hai bên đường, lặng lẽ dõi theo đoàn người chầm chậm tiến
vào. Một vài người xì xào điều gì đó. Bọn họ, người ủng hộ Trần Tử Sinh thì lo
lắng, kẻ ghét bỏ thì hả hê trong lòng nhưng đều không thể hiện ra mặt, chỉ giữ
một bộ dạng lạnh lùng.
- Phụ hoàng!
Đằng sau, một nam tử độ hai mươi tuổi, mi thanh mục túc, dáng vẻ phong lưu khẽ
gọi. Đây là Trần Tử Minh, con trai trưởng của ông ta.
- Phòng tuyến đã bị phá, chẳng mấy chốc Thiếu Kỳ sẽ đánh thẳng đến đây.
Tử Sinh thở dài nói.
- Phụ hoàng! Hãy để con ra trận.
Tử Minh quỳ xuống nói.
Tử Sinh cúi xuống nhìn con, rưng rưng nói:
- Ta chỉ có mỗi mình con, sao có thể làm vậy được.
- Bao năm nay phụ hoàng cho con học binh pháp, tu luyện thánh đạo há chẳng
phải vô ích sao? Đây là dịp tốt để con áp dụng được những điều đã được dạy dỗ.
Xin phụ hoàng cấp binh mã cho con để chặn đứng đại quân của Mai Thiếu Kỳ.
Tử Minh không chút nao núng, mở miệng nói.
- Vậy cha con ta sẽ cùng quyết một trận sống chết với lão tặc Mai Thiếu Kỳ.
Tử Sinh ánh mắt chứa đầy khí phách, nhìn xuống con trai.
Tử Minh không nói gì, khẽ cúi đầu tuân mệnh, trong lòng tràn lên những hy vọng
lớn lao về bản thân.