Huyết Thành Chiến


Người đăng: LongGiang

Đông Bắc Lạc Hồng, Huyết thành sừng sững án ngữ con đường độc đạo nối liền
vùng đồng bằng trù phú với vùng hồ Vạn Trùng và Vạn Phật Tông đại tự. Từ Huyết
thành tiến sang phía đông có thể chi phối được một vùng rộng lớn trù phú còn
sang phía tây, có thể phong tỏa con đường duy nhất tiến vào hồ Vạn Trùng.

Với vị trí đắc địa như vậy, An Dương đại đế đã cử em trai mình là Huyết Vương
An Văn Thắng nắm giữ chức thái thú Huyết thành từ nhiều năm trước. Cách đây
hơn một năm, khi bị Quỷ Đế hạ bệ, ông ta chạy về Vạn Trùng hồ và lệnh cho em
trai dù phải chết cũng không thể để mất Huyết thành vào tay ma giáo. Bên cạnh
đó, An Dương còn đem những binh lính tinh nhuệ của mình, hỗ trợ cho Huyết
thành. Hơn một năm qua, Huyết thành vẫn sừng sững như bàn thạch trước những
đợt tấn công của Quỷ Đế.

Chiến sự giằng co giữa bốn lộ quân trong suốt hơn một năm qua đã khiến Quỷ Đế
hết sức tức giận. Ả quyết định dốc một lực lượng quân sự lớn, toàn lực hạ
Huyết thành. Đích thân Vô Tình Quỷ thống lãnh hai mươi vạn đại quân, ầm ầm
tiến lên phía bắc, nhằm hướng Huyết thành.

Thái thú Huyết thành là Huyết Vương An Văn Thắng biết không cự nổi thế giặc
bèn cấp tốc xin viện quân. An Dương đại đế vì sự tồn vong, cử Tiểu Linh làm
Tiên phong đại tướng, cùng Tiểu Bất Tử là Tả Tiên Phong, Đinh Bá Toàn làm Hữu
Tiên phong và An Ngọc Uyên công chúa là giám quân, thống lĩnh mười vạn đại
quân, ngày đêm tiến về ứng cứu Huyết thành.


Doanh trại Vô Tình Quỷ, cách Huyết thành ba mươi dặm về phía bắc.

Một đoàn nhân mã khoảng năm người, vận hắc y, khuôn mặt bịt kín, ầm ầm phóng
vọt qua cổng doanh trại. Đám binh lính nhìn thấy, nép vào hai bên nhường
đường, dáng vẻ không có gì muốn ngăn cản.

Đoàn nhân mã vọt qua cổng, tiến về phía soái trướng thì dừng lại. Cả năm người
vội vàng xuống ngựa, đi thẳng vào trong.

Bên trong, Vô Tình Quỷ đang cùng đám phó tướng chăm chú nhìn bản đồ, thấy đám
hắc y nhân tiến vào, vội quay ra hỏi :

- Khỏi thi lễ, mau mau báo cáo.

- Bẩm chủ soái, số lượng binh lính trong Huyết thành vào khoảng ba vạn quân.
Tinh thần binh sỹ có vẻ đã rệu rã nhiều sau những đợt tấn công của chúng ta.

Vô Tình Quỷ quay sang hỏi một quân sư :

- Huyết thành thủ dễ, công khó, nếu chúng ta bao vây thì bao nhiêu lâu thành
sẽ mất khả năng phòng thủ ?

Vị quân sư của y, phong thái đĩnh đạc, mi thanh mục túc, gật gù mấy cái, đoạn
mở lời :

- Theo tin tình báo, lương thực trong thành chỉ đủ cầm cự trong vòng hai
tháng. Sau hai tháng thì không đánh, thành cũng tự diệt.

- Nếu đánh thì sao ?

Vô Tình Quỷ lại hỏi, ánh mắt hướng về một chấm đen trên bản đồ, chính là Huyết
thành.

- Huyết thành tường cao, hào sâu, binh lính tinh nhuệ, lấy sức nhàn mà chống
lại, nếu dốc toàn lực tấn côn e là tổn thất không nhỏ.

Quân sư nói.

- Ta cần một con số.

Vô Tình Quỷ vẫn chằm chặp nhìn vào bản đồ, cây gậy chỉ trong tay y khẽ đập đập
lên chấm đen mấy cái.

- Phải tổn thất bốn đến năm vạn.

Quân sư trả lời.

Vô Tình Quỷ thu hồi cây gậy đoạn chắp tay sau lưng, đi lại mấy bước, trong đầu
hình thành những suy nghĩ tới lui. Nghĩ một chặp, đoạn Vô Tình Quỷ khẽ hỏi :

- Có cách gì để chịu tổn thất ít mà hạ được thành ?

Quân sư liếc mắt nhìn Vô Tình Quỷ, đoạn cũng đi lại vài bước, chợt khuôn mặt y
bừng lên, có vẻ rất vui mừng. Quân sư phẩy tay một cái, ra lệnh cho đám hắc y
lui ra rồi đến đứng trước mặt Vô Tình Quỷ nói nhỏ :

- Thuộc hạ có kế này, chỉ phải mất khoảng một đến hai vạn quân.

- Cách gì, mau nói.

Vô Tình Quỷ mắt sáng như sao, ra lệnh.

- An Văn Thắng là kẻ hữu dũng vô mưu, luôn tự coi mình là số một. Trong hơn
một năm nay, quân đội của ta ép y phải trốn trong thành như con rùa rụt cổ
không biết bao nhiêu lần. Y rất mong có một chiến thắng để nở mày nở mặt với
lão già An Dương.

- Vậy thì sao ?

Vô Tình Quỷ hỏi tiếp.

- Chúng ta sẽ dùng khoảng một đến hai vạn quân, đánh vỗ mặt vào thành rồi sau
đó giả thua, rút quân rồi bố trí một lực lượng phục kích An Văn Thắng. Trận
này, sẽ cần một cảm tử quân, đóng giả làm chủ soái.

- Hay ! Nếu ta bị tiêu diệt, chẳng phải An Văn Thắng sẽ sướng run người, y
nghĩ rằng Vô Tình Quỷ này đã chết thì hai mươi vạn quân như rắn không đầu và
chẳng cần đoán cũng sẽ mở cổng thành, dẫn quân truy sát.

Vô Tình Quỷ cười lên ha ha, rất đắc chí.

- Chính là vậy.

Quân sư chắp tay, mỉm cười nói.

- Được, vậy mau chuẩn bị, cấp tốc tìm người giả dạng bản tướng, lệnh cho hai
vạn tiền quân chuẩn bị lên đường. Đích thân ta sẽ dẫn năm vạn quân phục kích,
chờ tên Văn Thắng đó xuất hiện, cất một mẻ lưới lớn.

Vô Tình Quỷ khoát tay, ra hiệu thực hiện kế hoạch.

Đám tùy tùng cúi người thi lễ, đoạn lui ra ngoài, lên đường chuẩn bị kế hoạch
tấn côn Huyết thành.

Oác...oác...Tiếng quạ kêu bi ai, vang vọng lên thấu trời xanh. Xung quanh
Huyết thành phủ một màu tang tóc. Chiến sự suốt hơn một năm qua đã biến tòa
thành đông đúc, nhộn nhịp ngày nào trở thành một nơi hoang tàn, lạnh lẽo.

Khắp trên mặt đất, la liệt xác tử sĩ, những bức tường thành vốn màu đỏ giờ
được nhuộm thêm bởi máu của chiến binh càng làm nó rực lên trong buổi bình
minh chói lọi. Huyết thành, đúng như tên gọi của nó, ánh lên một màu sắc chết
chóc. Người ta gọi nó là Huyết thành cũng bởi dự đặc biệt của công trình này.
Ở bốn góc thành trang bị một loại pháp khí kỳ dị, có khả năng phòng thủ rất
lớn. Loại pháp khí này, được vận động bởi khí huyết của con người. Nghĩa là,
càng nhiều máu thấm vào tường thành, bốn pháp bảo kia càng thi triển mạnh mẽ.
Bởi thế, hạ được Huyết thành không phải là chuyện dễ dàng.

Đứng trên lầu thành, An Văn Thắng oai vệ trong bộ giáp trụ màu đen bóng. Y
ngước mắt ra xa, ngắm nhìn màn sương mù đậm đặc. Ẩn hiện trong màn sương ấy là
những thi thể đã bốc mùi hôi thối.

- Vương gia ! Thám báo của ta cho biết hôm nay Vô Tình Quỷ sẽ đem binh tấn
công.

Vị phó tướng bên cạnh thông báo.

Nhếch mép cười khinh miệt, Văn Thắng cười ha hả, đoạn nói :

- Tên nhãi ranh ! Cho dù có đem 50 vạn đại quân đến, lão phu cũng coi bằng
cọng cỏ. Huyết thành của ta là cái gì chứ ? Bảo đến là đến, đi là đi sao ?

- Nhưng... !

Phó tướng toan mở mồm khuyên can, lập tức bị Văn Thắng dập đi.

- Ngươi không phải sợ. Ta đã nhận được thư của hoàng huynh. Mười vạn quân
tiên phong đang tới tiếp cứu. Chỉ cần chúng ta phòng thủ chặt, tiêu hao sinh
lực của bọn chúng, khi viện binh đến thì đám quân ô hợp của Quỷ Đế sẽ như cá
nằm trên thớt.

Từ trong màn sương mù, một nhân mã phóng vọt tới, dáng vẻ gấp gáp. Y thúc ngựa
chạy điên cuồng, nhắm hướng cổng thành. Binh lính tụ tập trên lầu thành ào ào
chĩa cung tên xuống, nhắm bắn. Văn Thắng nhíu mắt nhìn xuống, đoạn thét lớn :

- Là người của ta, mau mở cổng.

Kẹt...kẹt...kẹt...Cánh cửa đồ sộ từ từ mở ra, nhân mã phóng tới, không giảm
tốc độ. Khi cánh cổ hé ra đủ để lọt qua, bóng nhân mã như một cơn gió, ùa vào.
Kỵ sỹ vọt qua cổng, lập tức thắng ngựa khiến nó chồm lên, hý vang. Người này
vội vàng nhẩy phốc xuống, đoạn hớt hải men theo bậc đá, chạy lên lầu thành.

- Khấu kiến vương gia!

Kỵ sỹ quỳ xuống thi lễ.

- Mau đứng lên, tình hình ra sao?

Văn Thắng hỏi dồn.

- Bẩm vương gia, Vô Tình Quỷ đóng quân cách đây ba mươi dặm về phía bắc. Sáng
nay y thân chinh thống lãnh hai vạn quân, đang tiến đánh Huyết thành. Quân của
y còn cách chúng ta mười dặm.

Văn Thành nhếch mép cười, đoạn ra hiệu cho kỵ sỹ lui ra ngoài, y quay sang bảo
với đám tùy tướng :

- Tên nhãi khinh thường chúng ta, chỉ đem có hai vạn quân. Các ngươi mau điều
động binh sỹ, hôm nay quyết đập tan đạo quân ô hợp của chúng.

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Đám tùy tướng thi lễ, đoạn chạy đi điều động quân sỹ.

Khắp trong Huyết thành vang lên từng hồi tù và báo động dồn dập. Tiếng loảng
xoảng của vũ khí, giáp trụ vang lên rầm rầm cùng những bước chân vội vã. Dân
chúng trong thành, thấy tiếng tù và báo động thì không ai bảo ai, lẳng lặng
trở vào nhà, đóng chặt cửa và chui xuống những căn hầm được đào sẵn. Dáng vẻ
của họ không hề sợ hãi, tựa như việc Quỷ Đế tấn công họ đã rất bình thường
rồi. Một cặp vợ chồng già, dìu nhau đi trên phố, khẽ lắc đầu nói :

- Quỷ Đế lại đem quân công thành, cứ như vậy đến bao giờ đây ?

Gió thổi ù ù đến rợn người, trước mặt Huyết thành, một đạo binh đông đúc đã
dàn hàng sẵn. Bầu không khí im lặng bao trùm đạo quân, mặt mũi binh sỹ ai cũng
hết sức tập trung, tay nắm chặt vũ khí, nhất tề chĩa mũi lên trời. Ánh đao,
ánh kiếm loang loáng, sáng một màu rực rỡ giữa khoảng không đầy chết chóc.
Đứng ở vị trí đầu tiên, nổi bật lên khỏi đoàn quân, một nhân ảnh cao to, vận
giáp trụ đen tuyền, bên hông y đeo một thanh đao hình thù kỳ dị. Chiến mã của
y thở phì phò, ánh mắt ngầu đỏ, trên vai, con quạ một mắt ngóc đầu nhìn về
phía những cái xác, nơi đồng loại của nó đang bâu kín lấy. Lá cờ thêu một hàng
chữ : “Quỷ Đế” phần phật bay trong gió, không khí hết sức căng thẳng.

Phía trên tường thành, Văn Thắng cũng bất động, nắm chặt cây kích, dõi mắt
nhìn xuống. Binh sỹ Huyết thành cũng đã sẵn sàng cho cuộc giao chiến này, cung
thủ đều ở vị trí sẵn sàng công kích.

Vô Tình Quỷ phá vỡ sự im lặng bằng việc thúc ngựa phóng vọt về phía trước.
Tiếng gõ móng cồm cộp xuống nền đất, vang vọng vào không gian, đập vào tường
thành rồi vụt trở lại. Khi tiến đến gần cổng thành, y thét lớn :

- Con rùa rụt đầu Văn Thành, có dám đánh với bản tướng hay không ?

Y vừa dứt lời, phía sau lưng, hơi hai vạn binh mã nhất tề hô vang :

- Con rùa rụt đầu, con rùa rụt đầu, có dám đánh không ?

Văn Thắng cười khẩy, đoạn lẩm bẩm : « Trò trẻ con, tính khích bác ta sao ? ».
Đoạn y phẩy tay, lập tức cung thủ trên tường thành rào rào bắn tên xuống phía
Vô Tình Quỷ.

Hàng ngàn mũi tên như bịt kín một khoảng không gian phía dưới, cuồng nộ lao
xuống, Vô Tình Quỷ thét lên một tiếng, toàn thân rực sáng, bao bọc bởi vòng hộ
thể đầy khí thế. Trong chớp mắt, những mũi tên chạm vào đều gãy làm đôi hoặc
văng ra chỗ khác. Tiếng tên rít lên ghê rợn, phầm phập cắm xuống đất, chỉ một
loáng, khu vực xung quanh Vô Tình Quỷ mọc lên những mũi tên tựa như cánh đồng
cỏ cao đến đầu gối.

Cười lên khành khạch, Vô Tình Quỷ quát lớn :

- Bọn hèn nhát các ngươi, còn trò gì khả dĩ hơn không ?

Văn Thắng giận sôi lên, định vung kích xông xuống giao đấu thì đám tùy tướng
vội cản lại :

- Tướng quân ! – Xin bình tĩnh, chớ mắc mưu ma đầu.

- Các ngươi tránh ra, để lão phu thử xem cái tên Vô Tình Quỷ này lợi hại đến
đâu ?

Văn Thắng đẩy đám tùy tướng dạt sang hai bên, múa kích loạn xạ, đoạn nhẩy lên
gờ tường, định phóng xuống.

Đám tùy tướng lập tức bật tới, ôm chầm lấy chủ nhân, kéo lại, thét lên hoảng
hốt. Khung cảnh tựa như người ta can một đám đánh nhau, rất hài hước.

Vô Tình Quỷ ngó lên thấy trên lầu thành bát nháo, đoạn ôm bụng cười ngặt nghẽo
:

- Đám ô hợp các ngươi, mau can cái con rùa ấy mau. Chứ để hắn phóng xuống đây
sẽ ngã chết đó, tường thành cao thế kia cơ mà.

Vừa dứt lời châm biếm, lập tức những tràng cười vang dội phát ra, chẳng biết
là đang đánh nhau hay xem hài kịch nữa.

Lúc này, trên lầu thành, Văn Thắng mặt đỏ phừng phừng như gà chọi, hét váng
lên, vung một quyền đánh rạp đám tùy tướng. Y gầm lên như hổ đói, phốc một cái
đã nhẩy tới gờ thành. Nhòm xuống dưới, thấy Vô Tình Quỷ đang cười ngặt nghẽo
thì không còn giữ được bình tĩnh. Y rống lên một cách khủng khiếp, toàn thân
phát quang mang chói lòa rồi như một tia chớp, phóng vọt từ trên lầu thành,
thẳng xuống phía dưới.

Chỉ thấy, quang mang chói lòa, thân ảnh Văn Thắng như một tia sét, dội thẳng
xuống Vô Tình Quỷ. Cũng trong chớp mắt, Vô Tình Quỷ toàn thân phát quang rồi
như một cơn gió, nháy mắt đã rời khỏi yên ngựa, bay ra sau mấy trượng.

Xoạt, một kích xé gió xiên tới, lập tức chẻ đôi chiến mã đang đứng dưới. Hai
mảnh chiến mã đổ rạp ra đất, máu me, lục phủ ngũ tạng đổ ập ra ngoài, cảnh
tượng rất ghê rợn.

Văn Thắng đáp xuống đất, gườm gườm nhìn Vô Tình Quỷ, cây kích của y khẽ rung
lên, tựa như cũng hận tên ma đầu kia đến tận xương.

Kẹt...kẹt...kẹt...Cổng thành chợt mở toang, từ trong ào ào phóng ra một đội
quân đông đảo. Chính là đám tùy tướng của Văn Thắng chạy tới trợ chiến. Bọn
chúng sợ rằng một mình chúa công sẽ mắc mưu ma đầu Vô Tình Quỷ.

Đạo quân đông đến hàng ngàn người, lập tức sắp thành đội ngũ chỉnh tề phía
dưới chân thành, sẵn sàng chiến đấu. Cờ xí được phất lên phần phật, rất khí
thế.

Vô Tình Quỷ chậm rãi bước lùi về sau, nhoẻn miệng cười, nói lớn :

- Cuối cùng cũng dám ra ngoài giao đấu với ta, cũng có bản lĩnh đấy.

- Tên con hoang kia, chớ nói nhiều, để lão phu lấy mạng chó của ngươi.

Văn Thắng gầm lên, nhún mình phóng tới.

Vô Tình Quỷ vươn tay, rút Quỷ Đầu Đao khỏi vỏ, múa tít lên, xông tới ứng
chiến. Đoạn cũng gào lên :

- Xem ta lấy mạng ngươi đây.

Cây kích trong tay Văn Thắng rực một màu xanh quỷ dị. Sắc xanh tỏa ra, bao bọc
lấy thân thể y, tựa như tăng thêm muôn phần sức mạnh. Văn Thắng tựa như một
chiến thần, ánh mắt đùng đùng sát khí, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, trong chớp
mắt đã vạch vào thinh không một vệt sáng như sao băng.

Hai nhân ảnh vọt qua nhau, trong chớp mắt, giữa hai người bừng lên một luồng
sáng chói lọi. Cả hai vụt qua, đứng im bất động.

Sau khoảnh khắc ấy, chiến trường tràn ngập một sự im lặng đến đáng sợ. Tiếng
gió ngừng thổi, những lá cờ rủ xuống thê lương. Chỉ nghe tiếng thở gấp gáp,
tiếng quạ kêu lên thảm thiết. Con quạ một mắt của Vô Tình Quỷ bỗng oác lên một
tiếng đầy chết chóc, vươn cánh bay thẳng lên không trung.

Một tiếng xì xầm, hai tiếng xì xầm của cả hai bên rồi to dần, to dần. Một bóng
nhân ảnh khẽ khàng gục xuống đất phịch một cái. Xác này, đã không còn thủ cấp.

Đám tùy tướng của Văn Thắng nhìn nhau bàng hoàng, tựa như không nói nên lời.
Vô Tình Quỷ bản lĩnh ra sao, họ đều nghe đến. Hôm nay hắn thân chinh dẫn binh
công thành, tất cả đều lo lắng. Những gì được chứng kiến, không khỏi khiến đám
tùy tướng bàng hoàng.

Văn Thắng toàn thân rung động, ngửa cổ cười lên ha hả rồi cúi xuống, cầm thủ
cấp Vô Tình Quỷ, dâng về phía đám binh lính đối phương, gầm lên :

- Các ngươi thấy chưa ! Thủ cấp của chủ nhân các ngươi ở đây. Còn không buông
giáo đầu hàng.

Một không khí bát nháo vô cùng chợt bùng lên. Hai vạn binh sỹ không ai bảo ai,
nhất tề vứt cờ xí, vũ khí, ào ào bỏ chạy, la hét thảm thiết. Mặt đất tựa như
rung chuyển trong từng bước chân của hàng vạn con người. Tiếng ngựa hí man rợ,
tiếng người hò hét, khóc lóc, bàng hoàng. Đám quạ hốt hoảng bay tứ tán.

Văn Thắng thấy cảnh đại binh của đối thủ trở nên bát nháo, quay đầu bỏ chạy
thì ngửa cổ cười lên sằng sặc, đoạn quay lại nhìn đám binh sỹ Huyết thành. Y
thấy ai ai cũng phấn khích vô cùng. Hít một hơi, Văn Thắng cất tiếng như sấm
rền :

- Hỡi ba quân tướng sỹ, hôm nay đại ma đầu Quỷ Vô Tình đã là con quỷ không
đầu, tất cả hãy cùng bản vương dốc sức đánh tới doanh trại của chúng, tiêu
diệt không còn một tên nào. Để cho chúng biết binh sỹ Huyết thành ta là ai.

Y vừa dứt lời, những tiếng hô chém giết rùng rùng vang lên. Phía trên lầu
thành và tường thành, cờ xí phất lên ầm ầm, khí thể tỏa ra không thể ngăn cản
được.


Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện - Chương #66