Tiên Phong Tướng Quân


Người đăng: LongGiang

An Dương nhìn hắn chằm chặp, vương khí ông ta tỏa ra thực khiến người khác
phải hoảng sợ. Nhưng ánh mắt của ông, cũng khá ôn hòa, không còn vẻ muốn chém
giết như cách đây hơn một năm. Thái Bảo trong lòng cảm thấy một chút yên tâm.
Nếu muốn giết, chắc hẳn hắn đã không tỉnh lại được nữa.

Thái Bảo tới trước mặt An Dương, khẽ quỳ xuống, miệng nói khẽ:

- Tội thần khấu kiến thánh thượng!

- Ngươi mau đứng lên.

An Dương đại đế đưa tay.

Hắn uể oải đứng dậy, ánh mắt liếc một lượt những nhân vật đang ngồi ở đây. Mọi
người hình như cũng không có vẻ gì muốn oán trách hắn, trừ hai cha con nhà họ
Đinh. Cả hai người đều tỏ thái độ ra mặt.

An Dương đại đế đánh mắt nhìn xuống Tiều Linh, lập tức nàng khẽ gật đầu, đoạn
đứng lên, bước tới gần Thái Bảo.

- Tiểu Bất Tử!

Nàng nói.

Chợt Thái Bảo như trong lòng quặn lại khi nghe đến cái tên ấy. Cái tên mà
trước đây hắn đã từng thế rằng sẽ không bao giờ quên. Sẽ mãi mãi gắn bó với
nó, cho đến cuối cuộc đời này. Giờ, khi nàng nhắc đến nó, sao hắn lại cảm thấy
khó xử như vậy?

Thái Bảo nhìn nàng, ánh mắt ôn hòa, khẽ gật đầu.

- Hơn một năm trước, Mai Thiếu Kỳ và Mai Thiếu Phong, trưởng môn Vân Tiêu
Kiếm câu kết ma giáo làm phản, sử dụng bí thuật thượng cổ để làm hồi sinh Quỷ
Đế, Quỷ Khốc Lão.

Nhắc đến Quỷ Đế, những người có mặt đều bất giác lạnh người. Tiểu Linh dừng
một lúc, lại tiếp tục:

- Quỷ Đế hồi sinh trong hình dáng của Mai Mai quận chúa, ái nữ của Mai Thiếu
Kỳ và là đệ tử ưu tú nhất của Mai Thiếu Phong.

Khuôn mặt Thái Bảo tái mặt, những gì hắn nghĩ trong lòng quả thực đúng sự
thật. Hắn hoang mang vô cùng, cơ thể tựa như không còn chút sức lực. Sư tỷ của
hắn, có thật đã chết rồi hay không? Và thay vào đó là linh hồn kẻ tà ác nhất
trong lịch sử Lạc Hồng.

Thái Bảo sụp xuống, hai tay ôm đầu, hét váng lên. Tiểu Linh dừng lại, nhìn
hắn, ánh mắt nàng tựa như có điều gì đó thống khổ đến tận tâm can. Mọi người
đều im lặng, để hắn rống lên như vậy. Cửu công chúa nét mặt thông cảm, chầm
chậm nhìn kẻ đang kêu la dưới kia. Trông hắn thật thảm thương, cả linh hồn lẫn
thể xác.

Rầm…rầm….Thái Bảo vung tay, đấm thùm thụp xuống nền hàn băng, đám khói cuồn
cuộn lên, bao phủ lấy hắn. Bàn tay Thái Bảo thấm đẫm máu đỏ, khẽ nhỏ tí tách
xuống. Nhưng hắn không còn cảm thấy đau đớn nữa.

- Ngươi đủ chưa?

Tiểu Linh hét lên.

Thái Bảo như bị hắt một ca nước vào mặt. Tâm trí đang u mê dần lấy lại được sự
bình tĩnh. Tựa như Tiểu Linh vừa kéo hắn ra khỏi sự mu muội.

Hắn ngồi một đống dưới đất, ngước nhìn Tiểu Linh, khuôn mặt xinh đẹp của nàng
dường như cũng đang phải kìm nén những sự công kích trong lòng. Nàng vừa
thương hắn, vừa hận hắn. Giá như, hắn không bao giờ có thể lấy lại được trí
nhớ.

- Tiểu Bất Tử!

Giọng An Dương vang lên.

Thái Bảo ngước mắt lên, đờ đẫn nhìn vị hoàng đế. Ông ta, hình như đã tiều tụy
đi nhiều so với hơn một năm trước.

- Có thần!

Hắn khẽ nói.

- Ngươi có biết, năm xưa vì sao trẫm không giết ngươi hay không?

- Ý hoàng thượng là?...

Hắn ấp úng. Trong lòng nhớ đến lúc Bạch Ưng đạo trưởng, Hồng Vân Tiên Tử và
Mai Thiếu Kỳ đã đứng ra xin.

- Khi sư tỷ ngươi bị linh hồn của Quỷ Đế xâm chiếm, ngươi đã giao đấu với ả,
cứu được tính mạng của trẫm.

An Dương thở dài, bất giác một bên ngực nhói đau.

- Thần…thần…

Thái Bảo ấp úng. Hình như đoạn trí nhớ này, không được ghi lại trong trí óc
hắn.

- Ngươi lúc đó rất đáng sợ, toàn thân bạo phát những tà khí cực thịnh rồi
giao đấu với Quỷ Đế bất phân thắng bại, mở đường máu cho tất cả mọi người rút
lui thành công. Nếu không có ngươi thì chắc…

Hồng Vân Tiên Tử ngồi trên ghế, khẽ nói.

Nghe trưởng môn Mẫu Nghi Giáo nói, hai cha con họ Đinh tỏ ra rất khó chịu. Cả
hai đều không chịu được sự đả kích quá lớn lao này. Đường đường là trưởng môn
phái có tiếng nói, lại phải nhờ một thằng nhóc mang trong mình tà khí cứu sao?

Trong lòng Thái Bảo thực sự không hiểu. Nếu hắn lập đại công như vậy, vì sao
lại giam cầm hắn? Đối xử với hắn như tội nhân?

Dường như thấu hiểu được tâm tư của hắn, An Dương khẽ nói, tựa như rất có lỗi
vậy

- Thực ra, khi ngươi mở đường máu cho mọi người thoát đi, Quỷ Đế và Vô Tình
Quỷ đã liên thủ với nhau, đối phó ngươi. May mắn có Bạch Vân Tiên Tử lợi dụng
hỗn loạn, đem ngươi trốn đi được. Không thì giờ ngươi cũng đã chết rồi. Ta
giam ngươi vào ngục vì trong người có tà khí. Chứ với bản lãnh của ngươi, trẫm
rất muốn trọng dụng.

Thái Bảo cười nhạt. Hẳn năm xưa là tà khí trong người hắn giao đấu với Quỷ Đế
chứ tuyệt nhiên chẳng phải là Thái Bảo. Không ngờ việc này lại tạo được một cơ
hội cho An Dương đại đế và mọi người trốn thoát về Vạn Trùng hồ.

Hắn đưa tay nhìn đám cùm, gông. Chắc hẳn là chúng có năng lực rất đặc biệt, có
thể áp chế được các nguồn sức mạnh. Năm xưa Vô Tình Quỷ cũng đeo loại cùm
giống như hắn đeo bây giờ.

- Ngươi, ngươi có muốn theo trẫm không? Trẫm tin, với bản lãnh của ngươi,
giang sơn Lạc Hồng sẽ lại thoát khỏi cảnh ma giáo.

An Dương chợt hỏi.

Theo triều đình? Ma giáo? Mục đích của Thái Bảo cách đây mười mấy năm chẳng
phải là dốc sức học nghệ rồi tiêu diệt ma giáo, trả thù cho cha mẹ hay sao?
Người con gái mà hắn có tình cảm nhất, yêu quý nhất là sư tỷ chẳng phải đã bị
ma giáo chiếm hữu thân xác hay sao? Rồi những người hắn yêu mến, kính trọng,
chẳng phải do một tay ma giáo đẩy đến bước đường cùng hay sao? Trong lòng Thái
Bảo bùng lên một lòng căm thù cực hạn với Vô Tình Quỷ, gã ma đầu khiến hắn lâm
vào tình cảnh bi đát này. Trả thù, hắn phải trả thù.

- Hoàng thượng! Thần nguyện sẽ tiêu diệt ma giáo, phản tặc đến tên cuối cùng.

Thái Bảo ngước ánh mắt chứa đẩy thù hận và phẫn nộ lên nhìn An Dương, nói rõ
ràng từng chữ.

Tiểu Linh thấy ánh mắt của hắn, bất giác cảm thấy một sự lạnh lẽo chạy dọc
sống lưng. Tiểu Bất Tử của ngày xưa đâu rồi?

Xoảng! An Dương đại đế phất tay một cái, tức thì bốn chiếc cùm tự động rơi
xuống đất. Thái Bảo thấy trong người đột nhiên nóng bừng, những đạo khí tựa
như lâu ngày bị giam hãm, khi được thả thì vui mừng khôn siết, cứ ào ào chạy
khắp kinh mạch.

Hắn nhẹ vận khí, toàn thân rực lên một màu hoàng kim đẹp đẽ. Thấy Thái Bảo vận
khí, tức khắc những cận vệ của An Dương nhất tề bước lên một bước, tay nắm vào
chuôi đao, sẵn sàng xông tới nếu có biến.

An Dương liếc một vòng, khẽ phẩy tay, tức thì hộ quân lui cả về chỗ, dáng vẻ
ôn hòa trở lại. An Dương mỉm cười, đoạn lại khẽ vẫy tay, một tên hầu cận mang
tới trước mặt Thái Bảo một chiếc hộp nhỏ được trạm khắc rất tinh vi.

Thái Bảo ngước nhìn An Dương, ông ta khẽ gật đầu. Hắn liền đỡ lấy chiếc hộp,
đoạn khẽ mở ra. Từ trong, một luồng kim quang nhè nhẹ phóng ra, tựa như bừng
sáng, vui mừng. Thần sắc Thái Bảo thoáng qua một tia kích thích. Trong này,
chính là Xung Thiên Thần Kiếm và Hoàng Kim châu của hắn. Hóa ra An Dương đã
giữ nó trong bao nhiêu năm nay.

Thái Bảo lồng sợi dây chuyền vào cổ, tay cầm Hoàng Kim châu ngắm nghía một
lúc, An Dương thấy vậy lên tiếng hỏi:

- Sợi dây chuyền của nhà ngươi là pháp bảo cực phẩm trong thiên hạ. Ta chưa
từng nghe nói về nó. Lúc ngươi giao đấu với Quỷ Đế và Vô Tình Quỷ, có một
thanh kiếm xuất hiện từ trong sợi dây chuyền. Có thể kể cho trẫm nghe về lai
lịch thứ pháp bảo này không?

Thái Bảo khẽ cúi đầu, bắt đầu kể:

- Thưa bệ hạ, đây chính là Xung Thiên Thần Kiếm, pháp bảo của Xung Thiên
Thánh Vương năm xưa. Thần may mắn được duyên trời kết hợp nên có được nó.
Ngoài thần ra, không có ai dùng được.

Nghe đến Xung Thiên Thần Kiếm, cả đại điện xì xào bàn tán. Vật chí tôn trong
thiên hạ, không ngờ lại rơi vào tay một tên đệ tử của Vân Tiêu Kiếm ngày xưa.
An Dương mỉm cười, vạch hoàng bào ra, để lộ bên trong một hộ giáp cực phẩm,
đoạn khoe:

- Nếu quả đúng là vậy thì hộ giáp của ta và pháp bảo của ngươi đều cùng một
nguồn gốc. Đây chính là Xung Thiên Hộ Giáp. Vũ khí của ngươi, trẫm đã nghiên
cứu bao lâu nay nhưng đều không tìm ra cách sử dụng. Hóa ra là bảo khí tầm
chủ, thật là phi thường.

- Tạ ơn hoàng thượng đã khen tặng.

Thái Bảo thi lễ.

- Nay ta phong cho Tiểu Bất Tử làm Tả Tiên Phong, cùng với Tiểu Linh dốc lòng
diệt phản tặc, đem lại bình yên cho sơn hà xã tắc.

An Dương đứng lên, nói lớn.

Tức thì ở xung quanh, mọi người quỳ rạp xuống, đồng thanh hô:

- Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Hai cha con họ Đinh nghe vậy trong lòng tức giận vô cùng. Tên nhãi nhép miệng
còn hôi sữa mà trong chớp mắt đã trở thành một vị tướng quân. Thật chẳng ra
một thể thống gì cả.


Hồ Vạn Trùng hồ có diện tích vô cùng lớn, được bao bọc bởi những khu đầm lầy
chết chóc và những rừng ngập nước âm u, đầy rẫy quái thú hung ác. Chỗ sâu nhất
của hồ Vạn Trùng chẳng ai đo đếm được. Chính giữa hồ, là một ốc đảo rộng lớn,
năm xưa khi Long Thần Quân phát binh đã cho xây dựng nơi này thành một pháo
đài bất khả xâm phạm. Khi An Dương kháng chiến tại đây, đã trùng tu, bố trí
nhiều công trình phòng thủ kiên cố, bởi thế Vô Tình Quỷ gặp rất nhiều khó khăn
trong việc chinh phạt. Lối vào Vạn Trung hồ chỉ có duy nhất một và phải đi
bằng đường thủy. Bởi thế, An Dương bên cạnh việc củng cố phòng thủ, ông ta còn
xây dựng một lực lượng thủy quân rất tinh nhuệ.

Lại nói, cách đây hơn một năm, An Dương đại đế may mắn thoát được bàn tay của
Quỷ Đế bèn dẫn người trở về hồ Vạn Trùng, khôi phục lại căn cứ kháng chiến.
Nói vậy cũng chưa đúng bởi trong thời gian trị vì đất nước, ông ta không lúc
nào ngơi nghỉ việc tăng cường lực lượng tại căn cứ địa này nhằm tạo một hậu cứ
vững chắc, sẵn sàng cho mọi cuộc nổi loạn.

Năm xưa đại loạn, Thần Long thành rơi vào tay Quỷ Đế. Thái Bảo do ngẫu nhiên
mà mở được một đường thoát thân cho An Dương đại đế bởi vậy giờ đây trở thành
Tả Tiên Phong tướng quân. Quỷ Đế sau khi hồi sinh, lấy lại được địa vị của
mình, phát binh thảo phạt khắp nơi khiến sinh linh lầm than, ai oán.

Thế sự Lạc Hồng hiện giờ được chia ra thành bốn thế lực: Từ Bắc Bình Nguyên
chạy vòng sang Vạn Trùng Hồ, Vạn Phật Tông, Huyết thành do An Dương đại đế nắm
giữ; Khu vực đồng bằng trù phú và rộng lớn nằm ở trung tâm Lạc Hồng, nơi có
thành Thần Long do Quỷ Đế nắm giữ. Phía nam, thành chủ Ánh Nguyệt là Trần Tử
Sinh tuyên bố ly khai khỏi Lạc Hồng, tự lập quốc gia riêng, không chịu sự chi
phối của An Dương hay Quỷ Đế. Còn phía đông nam Lạc Hồng, Mai Thiếu Kỳ phát
binh, tự xưng là Mai Đế, chọn thành Phong Hỏa làm kinh đô.

- Vì sao Mai Thiếu Kỳ lại không liên kết với Quỷ Đế nữa?

Thái Bảo đứng trên mũi chiến thuyền, cất tiếng hỏi, ánh mắt xa xăm nhìn ra
phía chân trời. Trông hắn giờ đây oai phong hết mực trong bộ chiến bào uy
dũng.

Tiểu Linh thở dài, nhìn theo, chậm rãi nói:

- Ông ta thật đáng thương, chỉ trong một chốc mà mất hết tất cả, từ con gái,
đến giấc mộng đế vương của mình. Khi chúng ta trốn thoát, Quỷ Đế và Vô Tình
Quỷ muốn tiêu diệt hai huynh đệ nhà họ Mai nhưng không thành công. Mai Thiếu
Kỳ chạy được về thành Phong Hỏa, lập tức phát binh chống lại Quỷ Đế.

- Vậy còn sư phụ…à Bạch Ưng đạo trưởng?

Thái Bảo khẽ hỏi.

- Bạch Ưng đạo trưởng dẫn đệ tử phá vòng vây, trở về Vân Tiêu Kiếm. Dù sao
thì ma giáo cũng chưa dám đánh lên Hoàng Ma Sơn bởi Vân Tiêu Bát Quái Kiếm đồ
quá lợi hại.

Tiểu Linh trả lời.

- Mấy nhà sư của Vạn Phật Tông, ý họ thế nào?

Thái Bảo lại hỏi tiếp.

- Mấy vị tăng nhân đó, vốn không muốn lao vào vòng tranh đấu, chỉ trốn trong
chùa ngày đêm ăn chay niệm phật.

Tiểu Linh tay vân vê vạt áo, chốc chốc lại khẽ ngước nhìn Thái Bảo.

- Thái Bảo này!

Chợt Tiểu Linh cất tiếng gọi.

Thái Bảo im lặng không nói, hắn hít một hơi thật sâu, đoạn nhẹ nhàng buông
lời:

- Nàng đừng gọi ta là Thái Bảo. Ta…ta là Tiểu Bất Tử.

Tiểu Linh nghe vậy, trong lòng chợt cảm thấy vui vẻ lạ thường. Hắn nói vậy,
nghĩa là hắn chưa quên những gì đã thổ lộ với nàng năm xưa. Tiểu Linh nhoẻn
miệng cười, đoạn quay người bước đi.

Hắn chờ Tiểu Linh hỏi nhưng lại thấy nàng bước đi bèn vội vã xoay người, đoạn
cất tiếng:

- Nàng muốn nói gì với ta ?

Tiểu Linh không quay lại, nói vọng ra sau :

- Ta quên rồi, thôi nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ ra khỏi hồ Vạn Trùng,
tiếp ứng cho Huyết thành.

Hắn đứng đờ người, nhìn theo bóng dáng nàng đi nhanh vào lầu thuyền. Bỗng, hắn
ngửa cổ nhìn trời, khẽ mỉm cười. Ta là ai ? Ta muốn là ai đây ? Tiểu Bất Tử
hay Thái Bảo ?

Mặt hồ lăn tăn gợn sóng, đoàn thuyền đông đảo rẽ nước tiến về phía trước.
Tiếng hò dô chèo thuyền vang lên hùng dũng cùng những hồi trống dồn dập. Chiến
kỳ trên cao phấp phới bay, tô điểm cho nét bi tráng của buổi tà dương đầy loạn
lạc. Hắn cứ đứng im lặng dõi theo, chẳng biết từ bao giờ đã cuốn vào vòng xoáy
chiến tranh đầy nghiệt ngã phía trước nữa.


Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện - Chương #65