Chiến Tranh


Người đăng: LongGiang

Hiện tại.

Loảng xoảng…loảng xoảng….

- Tỉnh rồi! Hắn tỉnh rồi!

Một giọng nam nhân văng vẳng vang lên.

- Mau, mau đi báo cho tướng quân.

Một giọng khác chen vào.

Huỵch…huỵch…huỵch…Tiếng bước chân dồn dập chạy đi, vang bên tai hắn.

Tỉnh? Cuối cùng ta cũng tỉnh lại sao? Vì sao không để ta chết đi? Để ta được
theo sư tỷ? – Hắn uể oải khẽ mở mắt. Toàn thân chợt thấy nặng như đeo đá. Cổ
chân, cổ tay đau nhức như thể đang đeo một thứ xiềng xích.

Đây là đâu? Tối tăm, lạnh lẽo và ẩm ướt như vậy? Địa ngục chăng? Ta tỉnh dậy ở
địa ngục chăng? Hắn cười nhạt, mở to mắt.

Gian phòng xung quanh hắn bốc một mùi ẩm mốc ghê người. Chẳng có bất cứ ánh
sáng nào chiếu được vào. Xung quanh chỉ nhờ nhờ một màu. Ngọn đèn leo lét bên
ngoài kia khẽ đu đưa lười nhác.

Ngoài kia! Đúng rồi, sau tấm song sắt kia.

Thái Bảo giật mình, khẽ động đậy rồi ngồi lên. Chân tay hắn bị xích lại thảm
thương vô cùng. Hắn nhìn chiếc áo cũ mèm, rách tả tơi, bốc mùi hôi nức mũi.
Thái Bảo nhăn mặt, ngó nghiêng xung quanh. Hóa ra, hắn đang nằm trên một manh
chiếu rách tả tơi, cũng ẩm mốc vô cùng.

Vì sao hắn lại ở đây? Trong căn phòng này, bị giam hãm?

Thái Bảo thử vận công điều động nội khí. Tức thì thân thể đau nhức tột độ. Bốn
chiếc cùm ở chân tay khẽ rực sáng khiến hắn không thể sử dụng được chân khí.

Thở dài một tiếng, Thái Bảo chậm rãi lục lọi ký ức trong đầu. Cố tìm hiểu xem
tại sao lại ở chốn này. Đột nhiên, hắn dâng lên một cảm giác nhớ nhung kỳ lạ.

Sư tỷ! Sư tỷ đâu rồi?

Hắn hồi hộp bò đến chấn song sắt. Ánh mắt tìm kiếm trong vô vọng. Một mảnh ký
ức rõ ràng sót lại, hiện về khiến lòng hắn quặn thắt lại. Sư tỷ đã bị An Dương
đại đế dùng Liên Châu Thần Tiễn đánh chết rồi sao? Còn mọi người, họ đang ra
sao?

Bốn bức tường đá lạnh lẽo khiến Thái Bảo thấy hoảng hốt vô cùng.

Nắm lấy chấn song sắt, Thái Bảo gào lên ầm ĩ:

- Thả ta ra, ta đang ở đâu đây? Đây là đâu ? Sao các ngươi nhốt ta lại ?

- Này ! Ngươi im đi được không ?

Một giọng nói uể oải phát ra từ căn phòng đối diện.

Thái Bảo căng mắt nhìn tới. Cái thứ ánh sáng nhờ nhờ, đỏ què của ngọn đèn
khiến thị lực của hắn không được tốt lắm. Mất một lúc, ánh mắt như quen với
bóng tối, hắn mới nhìn được rõ người bên kia.

Hắn rũ rượi như một mớ giẻ rách, mặc một chiếc áo cáu bẩn, trên ngực thêu một
chữ “Tù” rất lớn.

- Ta đang trong tù ?

Thái Bảo ngơ ngác hỏi.

- Chứ ngươi nghĩ là mình đang ở đâu ? Cung điện của hoàng đế chắc?

Giọng bên kia uể oải, pha chút diễu cợt.

- Tại sao ? Tại sao ta lại bị vào đây ?

Hắn càng hoảng hốt hơn.

- Vì sao à ? Ta nhiều lần cũng tự hỏi mình câu đó, rốt cục cũng chẳng có câu
trả lời.

Giọng nói bên kia vang lên đều đều chứng tỏ đã rất mệt mỏi và chán nản rồi.

- Ngươi vì sao mà lại phải vào đây ?

Hắn thăm dò.

Người bên kia cười phá lên, tiếng cười mà như khóc, đầy sự bi ai, phẫn nộ :

- Vì không giết được tên hôn quân đáng chết đó.

Hôn quân ? Phải chăng tên kia đang nói đến An Dương đại đế ? Nếu quả đúng như
vậy thì hắn đang ở trong nhà tù tại thành Thần Long.

Nếu vậy, chứng tỏ cuộc nổi loạn của Mai Thiếu Kỳ và sư phụ Bạch Ưng đã bị dập
tắt. Thái Bảo hoảng sợ nghĩ đến cảnh Vân Tiêu Kiếm bị tàn sát, những người bạn
thân thiết của hắn như Văn Lộc, Ánh Nguyệt đều không thể thoát khỏi cái chết.

Còn sư tỷ ? Liệu sư tỷ còn sống hay đã chết ? Cả Tiểu Linh nữa. Trong cuộc đại
loạn đó, nàng đang bị thương, liệu nàng có sao hay không ? Người Thái Bảo run
lên bần bật, sợ hãi trước những viễn cảnh u ám hiện ra trong đầu.

Cũng phải thôi, ở nơi này, giữa gông cùm, tường đá thì thử hỏi làm sao có thể
xuất hiện những ý niệm tích cực được cơ chứ ?

Ý nghĩ của Thái Bảo chợt tắt lịm khi những tiếng bước chân hối hả chạy về phía
hắn. Thái Bảo chồm tới song sắt, hai tay bám vào, cố sức nhìn ra, hét lớn :

- Thả ta ra ! Các người mau thả ta ra.

Khoảng năm, sáu người chạy tới bên hắn. Loàng xoàng mở cánh cửa ngục. Thái Bảo
lùi lại, chờ đợi.

Cánh cửa mở ra, hai giám ngục bước vào, nhìn hắn chằm chặp đoạn ngước mắt ra
cửa chờ đợi.

Một bóng người bước vào. Thái Bảo như hồn bay phách tán, trân trân nhìn người
này. Miệng hắn như bị đông cứng lại, không thốt lên được một lời nào.

Người đứng trước mặt hắn, toàn thân khẽ run run, tựa như muốn khóc, tựa như
muốn ôm chặt lấy hắn. Khẽ khàng, người ấy cất giọng trong như hồ thu :

- Tên chết tiệt nhà ngươi, cuối cùng cũng chịu tỉnh lại rồi à ?

- Ta, ta..nàng...Ta đã...ngất đi bao nhiêu lâu rồi ?

Ánh mắt hắn vẫn nhìn người kia, đầy sự trìu mến, thân thương. Cõi lòng hắn như
ấm lại.

- Đã hơn một năm rồi.

Người con gái ấy trả lời. Thanh âm như chứa đựng sự vui mừng khôn siết. Như
chờ đợi cái giây phút này mỏn mỏi tựa hàng trăm năm đằng đẵng.

Hành lang ẩm mốc của đại lao khuất sau lưng hắn. Thái Bảo sau khi được hai
giám ngục dìu đi đã lấy lại được cảm giác ở đôi chân. Hắn chầm chậm bước theo
người con gái kia một cách im lặng. Vị thế của hắn và nàng giờ đã khác. Hắn là
một tù nhân còn nàng, hình như đang có một vị trí quan trọng lắm.

Sự tối tăm, ẩm ướt và hôi hám của đại lao lùi dần sau lưng Thái Bảo. Hắn thấy
một ánh sáng chói lọi phía trước đang tỏa ra. Cuối cùng hắn cũng được nhìn
thấy ánh mặt trời, được hít hà thứ không khí trong lành ngoài kia. Nhưng, Thái
Bảo cứ đắn đo trong lòng, hắn đã làm gì để bị nhốt vào đại lao ? Phải chăng
chính là vì trong người hắn có tà khí ? Bất giác Thái Bảo đưa tay sờ lên cổ,
không còn Xung Thiên Thần Kiếm nữa. Viên châu của hắn, chắc hẳn cũng đã bị
triều đình tịch thu. Nghĩ đến đây, Thái Bảo cười nhạt.

Khẽ đưa tay lên che mắt, ánh nắng chói chang khiến hắn chưa thể quen được. Một
cảm giác lành lạnh thổi tới. Đây, đây không phải thành Thần Long.

Một pháo đài rất bề thế hiện ra trước mắt Thái Bảo. Pháo đài được phân chia
thành nhiều khu với binh lính canh phòng rất cẩn mật. Hắn thấy xung quanh, một
vùng sông nước mênh mông trải dài trước mắt. Từng đoàn chiến thuyền đang neo
đậu chứng tỏ khu pháo đài này rất trọng yếu.

- Tiểu Linh ! – Đây là đâu?

Thái Bảo không nén được tò mò, cất tiếng hỏi.

Tiểu Linh khựng người lại, đoạn từ từ quay về phía hắn, nhẹ nhàng nói :

- Đây là hồ Vạn Trùng.

- Tại sao ta lại bị giam ở hồ Vạn Trùng hồ?

Thái Bảo nghi hoặc.

Tiểu Linh không trả lời, xoay người bước tiếp về phía trước, hắn lại chậm rãi
đi theo. Mấy tên giám ngục cũng theo hai bên, dáng vẻ rất cẩn trọng, có vẻ như
tên tù nhân này là trọng phạm của triều đình.

Đi được vài bước, Tiểu Linh bắt đầu kể :

- Năm đó, ngươi bị đánh mê man bất tỉnh nên không biết, hiện giờ Lạc Hồng
đang trong tình trạng chiến tranh.

Chiến tranh ? Tai Thái Bảo ù đi. Cái gì mà chiến tranh ? Trong lòng Thái Bảo
lo lắng không thôi. Phải chăng là chiến tranh giữa nhà họ Mai và An Dương đại
đế ? Nếu vậy, Song Mai hiện giờ ra sao ?

- Chiến tranh với ai ?

Thái Bảo cất giọng khô khốc.

Tiểu Linh im lặng tựa như không muốn nói. Đi tiếp vài bước, nàng lại dừng lại,
quay ra nhìn xa xăm về phía những đoàn thuyền chiến, giọng buồn rầu :

- Với Quỷ Đế, Quỷ Khốc Lão !

Thái Bảo tựa như toàn thân lạnh toát, tim đập loạn nhịp. Quỷ Khốc Lão ! Khi
còn trên Hoàng Ma Sơn, hắn đã từng được nghe kể về nhân vật này. Rồi lão sư
phụ Lê Hữu cũng kể. Chẳng phải năm xưa Quỷ Đế đã chết rồi sao ? Tại sao lại
đột ngột sống lại ?

- Sao ! Quỷ Đế ? Chẳng phải….

Thái Bảo ấp úng

Tiểu Linh đột nhiên quay lại, nhìn thẳng vào Thái Bảo khiến hắn khựng lại,
không biết nên cư xử ra sao. Thái Bảo khẽ đưa mắt đi chỗ khác nhưng rồi tựa
như có gì đó mách bảo, hắn lại chầm chậm nhìn thẳng vào mắt nàng, chờ đợi một
điều gì đó. Một câu trả lời ư ?

- Quỷ Đế đã hồi sinh.

Tiểu Linh nói.

Hắn vẫn nhìn nàng, hình như không mấy quan tâm đến việc Quỷ Đế hồi sinh. Nhưng
đột nhiên, toàn thân hắn khẽ động. Những mảnh ký ức được lắp ráp một cách hoàn
thiện. Những thứ hắn đã trải qua cách đây một năm, dù chỉ trong một khoảnh
khắc ngắn ngủi nhưng chắc chắn không thể quên được.

- Hoàn Hồn Linh Thạch!

Thái Bảo khẽ kêu lên, khuôn mặt hoảng hốt. Tiểu Linh nghe hắn thốt lên, nhẹ
gật đầu nhưng nàng vẫn nhìn hắn chằm chặp. Đôi mắt đẹp đẽ của nàng chợt rung
rinh.

Nếu đúng Hoàn Hồn Linh Thạch thì Quỷ Đế phải chăng đang ở trong thân xác
của…sư tỷ ? Ý nghĩ đó xẹt qua trong trí óc như sao băng nhưng cũng đủ để công
phá toàn bộ tư tưởng của Thái Bảo. Hắn như người mất hết sức lực, một thoáng
đã như quỵ xuống.

Tiểu Linh thấy bộ dạng của hắn, thốt nhiên nàng mơ hồ nhận ra, đây chẳng phải
là một Tiểu Bất Tử của ngày xưa nữa. Mà là một Thái Bảo của Vân Tiêu Kiếm,
người chắn chắn có một ràng buộc nào đó với Song Mai.

Nàng bước vội đi, rất nhanh. Thái Bảo sững người, ánh mắt dõi theo bóng dáng
yêu kiều của nàng, trong lòng không hiểu đang suy nghĩ gì. Mấy tên giám ngục
khẽ vỗ vỗ vào hăn. Thở dài một tiếng, Thái Bảo lê từng bước nặng nhọc đi theo
Tiểu Linh.

Có cần thiết phải tỉnh lại hay không ? Tại sao lại tỉnh lại để rồi đón nhận
những thứ mà hắn không bao giờ muốn phải đối diện. Bóng Thái Bảo in dài trên
nền đất, thê lương tựa như chính tâm can hắn lúc này.

Đoàn người im lặng tiến tới, đi qua nhiều chốt canh gác. Đến đâu, binh lính
gặp Tiểu Linh đều khẽ cúi đầu thi lễ.

Hồ Vạn Trùng, nơi đặt căn cứ kháng chiến của An Dương thủa trước. Xa hơn, từ
nơi đây, Long Thần Quân đã dẫn anh hùng các lộ ầm ầm tiến đánh các xứ quân cát
cứ, thống nhất Lạc Hồng. Cũng chính từ đây, An Dương đã giành lại quyền cai
trị Lạc Hồng từ tay Quỷ Đế. Có thể nói, hồ Vạn Trùng là linh địa của Lạc Hồng,
nơi khởi nguồn của hai vị hoàng đế.

Qua rất nhiều cổng thành, Tiểu Linh và Tiểu Bất Tử tiến đến một tẩm cung không
quá bề thế. Ở ngoài cửa, một đội Hổ Vệ Quân oai vệ đang đứng thành hàng. Những
con bạch hổ và chủ nhân của chúng cứ bất động, tựa như một công trình điêu
khắc. Duy chỉ ánh mắt là quét liên tục, dáng vẻ rất tập trung.

Tiểu Linh bước tới cửa, một gã, có vẻ là chỉ huy bước tới cung kính:

- Phùng tướng quân!

Thái Bảo nghe thấy, trong lòng nảy sinh những nghi hoặc, bàng hoàng. Hóa ra,
Tiểu Linh giờ là một vị tướng quân oai phong trong quân đội của triều đình.

Tiểu Linh nói nhỏ gì đó với gã chỉ huy. Hắn ngước mắt nhìn tới Thái Bảo, không
rõ mục quang thể hiện thái độ gì nữa. Gật gật mấy cái, hắn bước sang bên
nhường đường.

Đám giám ngục khẽ đẩy Thái Bảo tiến lên phía trước, hắn lại cặm cụi bước đi.
Tiểu Linh đợi hắn đến gần rồi cùng quay người bước vào bên trong.

Một công trình khá bề thế hiện ra trước mắt Thái Bảo. Công trình này, có lẽ đã
được xây dựng từ lâu lắm rồi. Những nét cổ kính của nó phảng phất một quá khứ
huy hoàng, rực rỡ. Những mảng rêu xanh phủ kín tường, đường vào cửa chính được
lát một hàng đá xanh.

Bước qua bậc cửa khá cao để bước vào bên trong, Thái Bảo đột nhiên thấy lạnh
người. Hắn nhìn xuống, một làn khói mờ ảo khẽ trôi dưới chân. Hắn đã gặp điều
này ở Vọng Nhật lầu, trên Vân Tiêu Kiếm rồi. Sàn đá này, chính là hàn băng
ngàn năm.

Bên trong quả thực rất rộng rãi nhưng sự tập trung của Thái Bảo lập tức nhường
lại cho một nỗi lo lắng. Phía cuối căn phòng lớn này, có bày một chiếc ghế ở
chính giữa. Ngồi trên đó, không ai khác là An Dương đại đế. Sắp thành một hàng
ở hai bên là những chỗ ngồi nhỏ hơn. Dường như, nơi này để An Dương đại đế bàn
việc quân cơ với các vị tướng lĩnh.

Bên cạnh chỗ ngồi của An Dương, Thái Bảo thấy một nhân vật rất quen thuộc. Dù
chỉ mới gặp gỡ cách đây một năm, nhưng sao hắn có thể quên được. Người này
chính là cửu công chúa. Nàng nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa, không còn sự khinh
khỉnh như trước. Hình như nàng còn khẽ mỉm cười với hắn.

Ở hai bên, Thái Bảo thấy Hồng Vân Tiên Tử, Bạch Vân Tiên Tử và hai cha con họ
Đinh. Hóa ra, họ đã trở thành người của triều đình, cùng liên minh để chống
lại Quỷ Đế. Thái Bảo thầm nghĩ.


Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện - Chương #64