Định Mệnh


Người đăng: LongGiang

500 năm trước.

Tại một làng chài nhỏ bên bờ Đại Đông Hải, phía đông thành Phong Hỏa.

Đấy là vào tiết thu, nắng như dát vàng lên mặt biển, sóng vỗ rì rào tựa một
khúc ca êm dịu. Biển ngoài kia xanh như ngọc bích, phản chiếu một bầu trời cao
vời vợi.

Trên sóng, vài con thuyền nhỏ dập dềnh căng buồm ra khơi. Cách bờ biển không
xa, bóng một nam nhân vác trên vai hai mái chèo lớn, dáng vẻ vội vã, bước
nhanh về phía căn nhà gỗ đơn sơ nằm sát mấy rặng phi lao. Dấu chân y hằn lên
trên cát, vẽ một vệt ngoằn ngoèo từ mép biển vào bờ. Sóng, gió và cát khẽ
khàng xóa dần bước chân y một cách chậm rãi.

Nam nhân thân hình rắn chắc, làn da xạm đi vì nắng gió, khuôn mặt đầy vẻ phong
trần lãng tử. Y đi đến trước cửa nhà, nghiêng người ném hai mái chèo xuống đất
khiến chúng kêu lên cành cạch. Đưa mắt nhìn một lượt, y tiến tới chum nước,
múc một gáo, đoạn ngửa cổ uống ừng ực rồi lấy tay quẹt mồm một cái, xem chừng
cảm thấy rất sảng khoái.

Từ trong căn nhà gỗ đơn sơ phủ kín màu xanh của cây leo, người con gái bước
ra, xin đẹp như hoa. Nàng mỉm cười khẽ nói:

- Xem ra hôm nay không kiếm được gì rồi.

Nam nhân ngoảnh người lại, thấy người con gái kia, y cũng ngoác miệng cười,
đoạn bước anh tới, ôm nàng vào lòng. Xem ra đây là vợ của y.

- Hôm nay chẳng được gì thì mai ông trời bù cho, chúng ta lo gì nhỉ?

Y nói.

- Xem chàng kìa, người ngợm bẩn thỉu, còn không đi tắm đi.

Nam nhân cười ha ha, thả lỏng vòng tay. Người con gái vùng ra, đẩy y một cái
rồi liếc xéo một cái.

Gió biển nhẹ nhàng thổi tới, đem vị mặn mòi phủ kín lấy không gian. Mây trắng
lờ lững trên cao, tựa như chẳng muốn trôi đi đến cuối chân trời. Đây chẳng
phải là Dương Thiếu Sơn và Thiên Thu hay sao?

Bóng chiều rực lên một màu đỏ ối, từ phía biển, những cơn gió mát rượi thổi
vào nhẹ nhàng. Hai vợ chồng ngồi bên nhau dưới gốc phi lao, ánh mắt dõi ra
phía biển xa, nơi màn đêm đang dần dần kéo tới. Cuối chân trời, trong cái vùng
mờ ảo đó, ẩn hiện những đốm sáng li ti của tinh tú.

Dương Thiếu Sơn gối đầu lên đùi vợ, ánh mắt ngước lên, chiêm ngưỡng vẻ đẹp của
nàng. Rồi chợt, y áp tai vào bụng vợ, khẽ khàng nói:

- Con à! Con nói xem cha lấy được mẹ con có phải là điều may mắn nhất hay
không?

Thiên Thu cấu nhẹ vào tay chồng, nàng lại liếc xéo một cái, giọng nói rất đanh
đá:

- Gớm, lấy phải cha con là cục nợ của mẹ đấy.

Thiếu Sơn ôm chầm lấy vợ, đưa tay cù nàng khiến Thiên Thu thét lên. Y hỏi dồn:

- Á à! Cục nợ à? Nợ này…

Tiếng cười hạnh phúc vang vọng khắp không gian, lướt trên mặt biển, phủ xuống
bờ cát. Tiếng cười hạnh phúc len lỏi vào những rặng phi lao. Một đôi chim nằm
im trong tổ, tựa như đang lắng nghe tiếng cười ấy. Con cái khẽ rúc vào con
trống, một luồng hơi ấm áp và yên bình tỏa ra, ôm ấp lấy những quả trứng xinh
đẹp bên dưới chúng…


Ánh nắng xiên qua ô cửa sổ, chiếu thẳng vào mắt Thiếu Sơn. Y lấy tay, che mắt
lại, đoạn khẽ nhỏm dậy, nhẹ nhàng bước khỏi giường. Y làm những động tác rất
chậm chạm, dường như không muốn gây tiếng động khiến Thiên Thu tỉnh giấc.

Bước ra ngoài, Thiếu Sơn vươn vai, đi một bài quyền thư giãn gân cốt. Kết thúc
bài quyền, Thiếu Sơn hít hà mùi vị mặn chát nhưng đầy sự tinh khiết của biển
sớm. Ngoài kia, tiếng sóng vẫn rì rào.

Chợt, y thấy cách đó không xa, phía mấy rặng phi lao, một người đàn ông đang
thảnh thơi ngồi dưới gốc cây. Người này khoác một tấm áo bào màu đen trùm kín.
Bên cạnh y là chiếc nón lá rộng vành được đan rất tinh xảo. Một trường kiếm
dựng bên cạnh. Nhìn chuôi kiếm thì có vẻ đây là một bảo khí trong thiên hạ bởi
nó được điêu khắc một cách vô cùng cầu kỳ và tỉ mỉ. Người lạ mặt khẽ quay lại
nhìn Dương Thiếu Sơn, ánh mắt phóng ra chứa đựng những khí chất phi phàm.
Dương Thiếu Sơn bất giác cảm thấy như bị thu hút một cách mãnh liệt.

Hai người nhìn nhau một chặp, Thiếu Sơn chợt vô thức bước tới, thi lễ:

- Anh bạn chắc không phải người vùng này?

- Phải, ta chỉ đi ngang qua đây, mượn tạm gốc phi lao nghỉ chân một chút.

Người lạ mặt trả lời, giọng nói đầy sức mạnh của trời đất.

Đột nhiên, người lạ mặt đứng thẳng lên. Dương Thiếu Sơn hơi sững người bởi hắn
cao to lạ thường. Khí chất hắn tỏa ra dường như khiến Dương Thiếu Sơn cảm thấy
mình quá nhỏ bé. Chỉ trong hai bước, người lạ mặt đã sừng sững đứng trước mặt
y, cất tiếng:

- Ngươi có thể mời người lạ mặt này vào nhà dùng một chén trà không?

Thiếu Sơn như bị thôi miên, nhích người sang một phía, đưa tay mời.

Người lạ mặt rảo bước tiến tới, đi thẳng vào trong nhà. Khi y đi đến cửa bỗng
có tiếng vó ngựa vang lên từ phía xa. Thiếu Sơn nhăn mặt, phóng mắt nhìn tới.

Từ con đường ẩn hiện sau hàng phi lao, một đoàn nhân mã hơn hai chục người,
giáp trụ chỉnh tề, ầm ầm phóng đến, cuốn bụi cát mù mịt. Đoàn người ngựa đến
trước mặt Thiếu Sơn thì dừng lại. Tên chỉ huy thấy y thì nhẩy phốc xuống, đoạn
cởi mũ giáp, nhếch mép hỏi:

- Thiếu Sơn! Việc mấy hôm trước chẳng hay đã suy nghĩ thấu đáo hay chưa?
Thành chủ đang chờ câu trả lời của ngươi.

Thiếu Sơn nhăn mặt, quay lại nhìn người khách lạ mặt, đoạn khẽ nói:

- Xin cứ tự nhiên, ta có chút việc phải làm rồi sẽ mời ngươi một chén trà.

Vị bằng hữu kia, mỉm cười gật đầu, ôm kiếm đứng tựa vào cửa, nói lớn:

- Ngươi cứ làm việc đi, ta đợi.

Thiếu Sơn gật đầu, đoạn quay ra nhìn gã đội trưởng, mở lời:

- Việc suy nghĩ là do thành chủ của các ngươi tự nói. Thiếu Sơn ta trước sau
như một, không tham gia đội quân của hắn. Xin phiền các vị về cho.

Tên đội trưởng mặt đỏ găng, lửa giận bốc lên, nhưng cũng cố bình tĩnh, nói mà
như rít lên:

- Ngươi thật cố chấp. Hãy về dưới trướng thành chủ, cùng nhau chinh phạt Lạc
Hồng để hưởng vinh hoa phú quý.

Hít một hơi, Thiếu Sơn nói luôn:

- Ta trước sau như một, không nói hai lời. Thiếu Sơn ta dù có chết cũng không
bao giờ đi theo phường vô lại.

- Ngươi nói thành chủ vô lại? Thật to gan

Đội trưởng gầm lên, xoạt một cái đã vung cây đao to, bổ xuống.

- Là ngươi nói nhé.

Thiếu Sơn cười khẩy, thân hình khẽ động, chớp mắt đã né được một đao, đoạn
vung một quyền, đấm hự một cái giữa ngực viên đội trưởng.

Một tiếng é vang lên, gã đội trưởng bắn vù một cái về đằng sau, đập vào gốc
phi lao đánh cốp. Đám thuộc hạ thấy vậy vội vàng tuốt đao xông tới.

Thiếu Sơn xoay người, chuyển bộ tấn, đoạn gồng mình, đẩy ra phía trước một
chưởng. Một luồng áp lực cực lớn ầm ầm phóng vút ra khiến đám binh lính như
đứng trước bão tố. Tất thảy đều bị đánh bay về phía sau.

Đám lính hốt hoảng đứng lên, nhanh chóng leo lên ngựa, quay đầu chạy mất.
Tiếng ngựa mới lộc cộc chạy được mấy bước thì xoạt, một ánh chớp vọt qua Thiếu
Sơn, trong tíc tắc đã chém tan tác đội lính kia. Xác người rầm rầm đổ xuống
đất, máu nhuộm đỏ ối một khoảnh đất. Khung cảnh thực sự khủng khiếp.

Thiếu Sơn bàng hoàng nhìn đám xác bị chém thành hai mảnh phía trước mặt. Phía
trên đám xác, một thanh bảo kiếm vô cùng uy dũng, lửng lơ tỏa bạch quang chói
mắt. Lưỡi kiếm trắng tinh, điêu khắc hình dáng một con bạch long oai hùng đang
ngụp lặn trên những ngọn sóng bạc, kéo dài từ đốc kiếm đến lưỡi kiếm.

Thiếu Sơn nhận ra, cây kiếm này chính là của vị khách mà y vừa gặp. Vội vã
quay người lại, y thấy vị khách vẫn đứng đó, thái độ rất ung dung, chẳng có vẻ
gì là vừa vận khí, điều khiển pháp bảo xông tới chém người cả. Thiếu Sơn lờ mờ
nhận ra, đây là bậc đại cao thủ thượng thừa.

Nhưng hắn tới vùng đất hẻo lánh này để làm gì? Chợt Thiếu Sơn trong lòng nẩy
lên mấy tia lo lắng. Mấy năm nay, chiến tranh liên miên diễn ra giữa các tù
trưởng, thành chủ, chúa đất. Khắp vùng xung quanh Phong Hỏa thành là một bãi
chiến trường rộng lớn. Những xứ quân vùng này, ai cũng muốn mời Thiếu Sơn về
dưới trướng bởi tu vi của y rất cao cường. Nhưng Thiếu Sơn tuyệt nhiên từ chối
hết các lời mời bởi đơn giản y không muốn lao vào vòng tranh đấu, chém giết.

- Ngươi là ai?

Thiếu Sơn thận trọng hỏi.

Xoạt…bảo kiếm vọt bay về vỏ, người lạ mặt ngước mắt nhìn y, mỉm cười:

- Ta là một người qua đường, chẳng phải đã nói rồi sao ?

- Cớ sao lại ra tay hạ sát hết đám binh lính của thành Phong Hỏa? – Thiếu Sơn
nhíu mắt, thái độ có vẻ không bằng lòng.

Cười lên một tiếng, người kia chậm rãi nói:

- Lúc đến đây, ta có đi qua một ngôi làng nhỏ cách đây độ hai dặm đường.

- Thì sao?

Thiếu Sơn nghi vấn.

- Cả làng đó, từ trẻ sơ sinh cho đến lão già sắp chết đều bị đám binh lính
kia hạ sát. Những tài sản có giá trị cũng bị chúng cướp hết.

Người lạ mặt nói tiếp.

Nghe đến đây, Thiếu Sơn bừng bừng tức giận trong người. Bọn khốn kiếp, hạ sát
cả một ngôi làng chỉ để cướp bóc.

- Ngươi nói xem, vậy có đáng chết không?

Người kia lại tiếp.

Thiếu Sơn im lặng, chẳng biết nói gì. Người lạ mặt mỉm cười, phất tay một cái,
tức thì đống tử thi vừa bị chém nát bấy bừng bừng bốc lên một cột lửa trắng
muốt, trong một thoáng đã hóa thành tro bụi. Một cơn gió ào tới, thổi tung
chúng vào không gian vô tận. Thiếu Sơn ngước nhìn theo đám tro, trong lòng
không biết đang suy nghĩ gì.

- Ngươi còn ý định mời ta uống trà không?

Người lạ mặt mỉm cười, hỏi lớn.

Thiếu Sơn lấy lại sự bình thản, đầu óc nhẹ đi, đoạn quay lại gật nhẹ đầu.


Tách trà bốc khói nghi ngút, tỏa mùi thơm ngào ngạt. Thiên Thu mỉm cười, khẽ
đặt xuống bàn. Người lạ mặt thấy vậy cúi đầu cảm ơn. Thiếu Sơn cầm chén trà
của mình, dâng lên trước mặt nói:

- Xin cho biết quý tín đại danh?

Người lạ mặt cầm chén trà của mình, đưa lên gần miệng, hơi nóng bốc lên tức
thì bị y hít vào. Khuôn mặt y thoáng chút đắn đo, đoạn chậm rãi nói:

- Ngũ hương trà là một loại trà rất quý. Chẳng ngờ ở nơi này lại tìm được thứ
tuyệt phẩm như vậy.

- Người anh em quả biết thưởng thức. Không giấu gì, đây là Ngũ hương trà do
một người bạn lâu năm đem tặng.

Thiếu Sơn giải thích. Thiên Thu đứng bên cạnh mỉm cười hài lòng.

- Trà của ngươi, tuy là Ngũ hương trà nhưng do bảo quản không đúng cách, lại
để ở miền biển nên khí mặn xâm nhập. Nói thẳng ra là đã mất đi đến sáu phần
thơm ngon.

Người lạ mặt nhấp khẽ một ngụm, thủng thẳng nói.

Thiếu Sơn và Thiên Thu khẽ nhíu mắt, đoạn nhìn xuống chén trà. Hương vị vẫn
còn thơm nhưng quả thực là hơi có vị mằn mặn.

- Loại trà này, phải bảo quản đúng nơi, đúng chỗ mới phát huy được giá trị
của nó. Nếu không thì thậm chí là so với loại trà bình thường cũng không thể
bằng được.

Người lạ mặt lại nói tiếp.

Thiếu Sơn và Thiên Thu nhìn nhau, dường như mơ hồ đoán ra người này đang muốn
nói gì.

Dương Thiếu Sơn là ai? Đệ nhất cao thủ, tu vi được liệt vào hạng ngửa tay làm
mây, úp tay làm mưa ở đất Lạc Hồng này. Vậy mà giờ sống một đời sống của dân
chài lưới. Liệu có xứng tầm hay không? Chỉ là, Thiếu Sơn chưa thực sự tìm được
một minh chủ đúng nghĩa để dốc lòng thi triển tài năng mà thôi.

Thiên Thu liếc mắt nhìn người khách lạ mặt, trong lòng nàng bỗng nhiên lo lắng
không thôi.

- Thực sự ngươi là ai?

Thiếu Sơn gặng hỏi.

- Ngươi muốn biết ta là ai?

Người lạ mặt trả lời lại bằng một câu hỏi.

- Đúng!

Thiếu Sơn gật đầu đáp.

- Được, vậy để ta hỏi ngươi mấy câu. Lạc Hồng giờ lâm vào cảnh binh đao loạn
lạc. Theo ngươi thì lộ quân nào là mạnh nhất, có đủ sức thống nhất Lạc Hồng?

Người lạ mặt tiếp tục.

- Theo ta, hiện có bốn lộ quân chính, có thực lực nhất. Đó là Lý Văn Phúc ở
phía Bắc. Trần Tử Hà ở phía Đông, Triệu Minh ở phía Tây và Hoàng Hải Nam ở
phía Nam. Các lộ quân còn lại chỉ là bọn giặc cỏ.

Thiếu Sơn đáp.

Người lạ mặt gật gù, nghe nói xong vội tiếp vào:

- Vậy là theo ngươi, ngoài bốn người này ra, không còn ai có đủ thực lực để
thống nhất Lạc Hồng?

- Cũng chưa chắc. Bốn kẻ này tuy binh hùng tướng mạnh, có thực lực nhưng tham
lam vô lại, chỉ biết hà hiếp bá tánh, không phải cốt cách của bậc minh quân
thống nhất thiên hạ. Ta vốn nghe nói, vùng Vạn Trùng hồ có một lộ quân mới
nổi. Tuy thực lực chưa thể xếp ngang bằng với bốn lộ quân kia nhưng rất được
lòng nhân dân và anh hùng khắp nơi. Nhưng không rõ, liệu có thể thống nhất
được Lạc Hồng hay không?

Thiếu Sơn nói thêm một tràng.

Cạch…Người lạ mặt đặt chén trà xuống, đoạn ánh mắt tựa như có lửa, nhìn thẳng
vào Dương Thiếu Sơn, giọng nói như sấm vang bên tai:

- Nếu có thêm ngươi thì chắc chắn sẽ thống nhất được.

Dương Thiếu Sơn bị khí thế của người này lấn áp hoàn toàn, y nghe vậy, đoạn
mặt mũi trắng bệch như tờ giấy, khẽ lắp bắp:

- Nói vậy, ngươi chính là…

- Phải, ta chính là Long Thần Quân, người đứng đầu lộ quân ở Vạn Trùng hồ.
Nghe danh Dương Thiếu Sơn là bậc đại cao thủ trong thiên hạ nên lặn lội đường
xa xuôi vào nam với mong muốn mời được nhân tài về giúp sức. – Người khách lạ
mặt tên Long Thần Quân đứng dậy, chắp tay nói.

Thiếu Sơn đờ người một lúc, đoạn cũng đứng lên, chắp tay, nói vội:

- Thứ lỗi cho ta có mắt không thấy núi thái sơn. Vốn ta nghe đại danh của
ngài là bậc minh chúa trong thiên hạ, vốn có lòng bắc tiến tìm đến xin về dưới
trướng, không ngờ lại được vinh dự quá lớn lao như vậy.

Long Thần Quân nghe vậy, cười lớn:

- Cầu hiền lặn lội bao công sức có kể gì chứ? Vì bá tánh đang lầm than ai
oán, ta quyết đi đến chân trời góc bể, mời nhân tài về để cùng nhau tìm ra
phương cách chấm dứt những tháng ngày đen tối này.

Thiên Thu đứng lặng lẽ nhìn Thiếu Sơn, nàng hiểu những tâm tư trong lòng của
chồng hơn ai hết. Bao năm qua sống một cuộc sống thường dân, nhìn cảnh Lạc
Hồng chia năm xẻ bảy vốn Thiếu Sơn rất buồn phiền. Nhưng Thiếu Sơn cứ cắn răng
chịu đựng, cứ nuốt hận vào lòng vì chưa tìm được một bậc minh chủ để mà phò
tá, để mà thực hiện những hoài bão lớn lao của đời trai. Nay duyên phận đưa
người mà Thiếu Sơn ưng ý nhất đến đây, chẳng phải là chuyện mừng hay sao. Nàng
mỉm cười nhìn Thiếu Sơn, cuối cùng thì chàng cũng đã tìm được con đường mà
chàng chọn. Nàng đang hạnh phúc hay sao, mà trên má lăn dài một giọt nước mắt.


Gió biển lồng lộng thổi khiến hàng phi lao xào xạc. Thiên Thu đứng lặng im
dưới tán cây, ngước nhìn phu quân. Chàng hôm nay thật oai phong, khác hẳn với
hình ảnh một gã thuyền chài thường ngày. Thiếu Sơn nai nịt gọn gàng, Âm Dương
Song Kiếm bắt chéo sau lưng, trông tựa như một vị tướng uy vũ. Đưa ánh mắt
nhìn vợ, Thiếu Sơn khẽ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng, mỉm cười nói:

- Thiên Thu! Nàng hãy chờ ta. Ta cùng Long Thần Quân thống nhất Lạc Hồng rồi
nhất định sẽ trở về với mẹ con nàng. Nhất định như vậy.

- Thiếu Sơn! Chàng cố gắng giữ gìn, mẹ con em nhất định sẽ chờ đến ngày đó.

Thiên Thu nén cảm xúc, tay khẽ chạm lên bụng, nhẹ nhàng nói.

- Gió biển lồng lộng, hãy đặt tên con là Phong nhé. Ta sẽ trở về để nuôi dạy
nó nên người.

Thiếu Sơn mỉm cười, ôm nàng vào lòng.

- Nhưng lỡ…

Thiên Thu chợt buột miệng nói.

- Đừng! Nàng đừng nói gì! Thiên thu vạn tải, vĩnh vi phu phụ.

Thiếu Sơn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của vợ, khẽ nói.


Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện - Chương #63