Người đăng: LongGiang
- Bẩm hoàng thượng! Thái Bảo, tức là Tiểu Bất Tử, vốn ngày trước là đệ tử bản
môn. Sau lần giao đấu với Vô Tình Quỷ thì mất tích. Cơ duyên thế nào lại trở
thành đệ tử của Mẫu Nghi Giáo. Trong chuyện này, Vân Tiêu Kiếm cũng có phần
trách nhiệm.
Bạch Ưng đạo trưởng chợt lên tiếng khiến Hồng Vân Tiên Tử ánh mắt thoáng chút
bằng lòng.
- Bẩm hoàng thượng! Những lời huynh trưởng nói hoàn toàn không sai. Trước đây
khi còn ở Vân Tiêu Kiếm, Thái Bảo đã nhiều lần đọ sức với ma giáo. Thật không
may cho y là đã phải giao đấu với Vô Tình Quỷ. Nhưng y không chết, lại trở
thành đệ tử của Mẫu Nghi Giáo. Hạ thần trộm nghĩ, chắc việc hắn mang trong
người tà khí có uẩn khúc gì. Chi bằng hãy tạm tha cho hắn, đợi điều tra ngọn
ngành, tránh lạm sát phải người vô tội.
Mai Thiếu Kỳ nói.
Song Mai nhìn xuống Thái Bảo, nàng nghe những lời này, thấy mọi người xung
quanh đều lên tiếng bảo vệ mà như mừng cho hắn. Thái Bảo lúc này cơ thể dường
như rất đau đớn, khẽ cười một tiếng với nàng.
- Các ngươi…
An Dương đại đế không thốt được lời nào. Lão biết làm gì đây? Trong lòng lão
đắn đo không thôi.
Hít một hơi dài, An Dương đại đế khẽ lùi lại thêm mấy bước, đưa ánh mắt nhìn
Thái Bảo và Song Mai, đoạn chậm rãi ra lệnh:
- Tạm thời giam tên Tiểu Bất Tử lại điều tra cho rõ ngọn ngành. Còn Song Mai,
trẫm nghĩ ngươi tuổi trẻ bồng bột, lại lo lắng cho sư đệ mà hành động không
suy nghĩ nên việc này bỏ qua.
- Hoàng thượng anh minh!
Cả mấy người cùng dập đầu, đồng thanh hô.
Mọi việc tưởng như đã quá thuận lợi rồi. Nhưng lại một lần nữa, ý trời trêu
người.
Một tiếng cười hăng hắc vang động khắp bốn phương tám hướng. Tất thảy đều giật
mình nhìn ra xung quanh. Không rõ tràng cười này phát ra từ đâu, chỉ biết nó
len lỏi trong không trung, khiến người ta phải sợ hãi.
Roạt…Từ trên đỉnh cửu tháp, một vạch hắc khí cuồn cuộn phóng xuống lôi đài,
nhắm vào An Dương đại đế nhanh như điện xẹt.
An Dương cũng đâu phải hạng xoàng. Lão khẽ lách người qua một bên, đạo hắc khí
quét qua trong tích tắc. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, hoàng đế của Lạc Hồng cảm
nhận được một luồng tà khí cực kỳ khủng khiếp.
Rầm. Đạo hắc khí phóng trượt qua An Dương, cắm xuống trước mặt Song Mai và
Thái Bảo. Hình hài một cây côn màu đen dần dần hiện ra. Cây côn này gắn một
chiếc đầu lâu. Ở trong hai hốc mắt, hai viên huyết châu lung linh tỏa ánh sáng
kỳ ảo.
Những ai có mặt ở quảng trường lúc đấy hầu như đều chết lặng đi khi chứng kiến
cây côn phóng xuống.
An Dương đại đế run rẩy nhìn vật đại tà ma kia, miệng lão lắp bắp không thành
tiếng:
- Sát…sát ….Thần Hoành Tảo Côn!
Một âm thanh nhốn nháo, hoảng loạn vang lên. Khắp các khán đài, mọi người tán
loạn bỏ chạy khi nhận ra cây côn. Đám Hổ Vệ Quân đội hình tán loạn vì đám
đông.
- Là ai? – Bạch Ưng đạo trưởng đứng bật giậy, ngước mắt nhìn lên nóc Cửu
tháp.
Lại một tràng cười ma quái vang lên, khắp cung điện của An Dương đại đế rùng
rùng chuyển động.
Nhân ảnh khẽ khàng bước từ nóc Cửu tháp ra cho mọi người chiêm ngưỡng. Khi
thấy hắn, Mai Thiếu Kỳ mặt mũi trắng bệch, quát lên:
- Triệu Tài! Ngươi làm trò gì vậy?
Triệu Tài nhìn xuống, nhếch mép nói:
- Vương gia! Chẳng phải thuộc hạ đang thực hiện kế hoạch của ngài sao?
- Kế hoạch?
An Dương ngước mắt quay sang nhìn Mai Thiếu Kỳ.
- Hoàng thượng! Tên nô tài kia nói xằng bậy, mong hoàng thượng minh xét.
Mai Thiếu Kỳ sụp xuống.
- Vương gia! Đã đến nước này rồi ngài còn phải sợ hãi gì sao? Mau xuất chiêu
đánh chết lão vua ngu xuẩn đó đi.
Triệu Tài phá lên cười.
Triệu Tài tắt cười, lập tức trên trời cao, Lạc Điểu Quân rùng rùng xuất hiện
rất đông đảo, dập dềnh bay đằng sau Triệu Tài, khí thế tỏa ra lấn át hoàn toàn
đám nhốn nháo ở dưới. Dường như, đám binh lính này đang đứng về phe Triệu Tài.
Phá lên một tiếng cười, Mai Thiếu Kỳ đứng bật giậy, lắc đầu nói:
- Triệu Tài ơi là Triệu Tài. Ta đã bảo dừng lại rồi. Nhưng đã đến nước này
thì đành theo lao.
Phía trên cao, Lạc Điểu Quân đồng thanh thét lên :
- Lật đổ An Dương bạo chúa. Lật đổ An Dương bạo chúa !
Bạch Ưng đạo trưởng khẽ nhíu mắt nhìn Mai Thiếu Kỳ. Lão thở dài một tiếng, khẽ
nói :
- Là ý trời !
- Các ngươi làm phản sao ?
An Dương đại đế gầm lên như sấm động.
Nhún người một cái, Mai Thiếu Kỳ xông thẳng tới An Dương đại đế, trong tay áo
thò ra một lưỡi dao sắc lẹm.
Soạt...keng...Thân hình của An Dương đại đế khẽ lùi lại mấy bước. Mai Thiếu Kỳ
đâm xong, nhẩy về phía sau, chờ đợi. Lưỡi dao của lão, được rèn từ thứ thép
tốt nhất Lạc Hồng, chém sắt như chém bùn.
Lưỡi dao nằm im lìm dưới chân An Dương đại đế, gãy làm đôi. An Dương đại đế
phá lên cười sằng sặc, đoạn hét một tiếng, long bào ngùn ngụt bốc cháy, lộ ra
một hộ giáp đen tuyền bên trong.
- Con dao cùn của ngươi đòi xuyên thủng được Xung Thiên Hộ Giáp của trẫm sao
?
An Dương đại đế thủng thẳng nói.
Xung Thiên Hộ Giáp, bảo vật ngàn năm của Xung Thiên Thánh Vương, không ngờ lại
rơi vào tay An Dương đại đế.
Mai Thiếu Kỳ thoáng biến sắc, khẽ lùi lại. Lão không biết nên làm gì.
Soạt, một đạo quang mang vụt đánh tới Mai Thiếu Kỳ. Bạch Ưng đạo trưởng thấy
nguy, nhanh như cắt xuất kiếm chặn lại. Choang một tiếng, đạo quang mang phóng
vọt lên cao. Người xuất chiêu đánh tới chính là Hồng Vân Tiên Tử. Bà ta vừa
xuất chiêu xong thì hô lớn :
- Mai Thiếu Kỳ và Vân Tiêu Kiếm làm phản, mau mau hộ giá.
Đệ tử Vân Tiêu Kiếm nghe hô như vậy, hoảng hốt vô cùng, cứ đứng ngây ra. Hổ Vệ
Quân từ đâu tràn tới, bao vây người của Vân Tiêu Kiếm, sát khí đằng đằng.
- Bạch Ưng đạo trưởng ! Ta vốn kính trọng ông, không ngờ lại vào hùa với phản
tặc. Thật hổ thẹn cho tấm bảng “Lạc Hồng đệ nhất môn phái”.
Bạch Ưng đạo trưởng không nói gì, khẽ thở dài, đoạn vận công nói lớn :
- Hôm nay Vân Tiêu Kiếm thay trời trừ bỏ hôn quân. Đệ tử Vân Tiêu Kiếm và các
đồng đạo biết suy nghĩ hãy cùng ta vùng lên, lật đổ tên bạo chúa này.
Sau tiếng hô của Bạch Ưng đạo trưởng, đệ tử Vân Tiêu Kiếm vốn chẳng biết nên
làm thế nào, đành phải tuốt kiếm xông tới. Một vài môn phái vốn bằng mặt không
bằng lòng với triều đình, thấy có loạn, bất ngờ quay giáo trở cờ, xông vào đám
binh lính triều đình tả xung hữu đột.
- Nhất Thanh Môn thề chết bảo vệ hoàng thượng.
Một giọng nói đanh thép vang lên, từ phía sân khấu, Đinh Bá Toàn và Đinh Bá
Tùng dẫn đệ tử xông tới giao chiến với người của Vân Tiêu Kiếm. Tình cảnh hết
sức hỗn loạn.
- Giết !
Từ trên cao, Triệu Tài phẩy tay một cái, Lạc Điểu Quân hung hãn lao xuống tấn
công Hổ Vệ Quân và người của Nhất Thanh Môn.
Cung điện của An Dương đại đế vang tiếng la hét thất thanh. Ầm ầm tiếng hô
giết chóc. Loảng xoảng tiếng binh khí, pháp bảo va chạm. Lại thêm những tiếng
gầm rống đinh tai của bạch hổ, tiếng kêu rách màng nhĩ của Chim Lạc. Khung
cảnh chỉ dùng một từ hỗn loạn để miêu tả.
Lúc này, trên lôi đài, An Dương đại đế và Hồng Vân Tiên Tử đứng cạnh nhau,
hướng mắt nhìn Mai Thiếu Kỳ và Bạch Ưng đạo trưởng ở phía bên kia. Sau lưng
hai người là Song Mai và Thái Bảo đang đỡ nhau.
Roạt...hai nhân ảnh phóng vút tới bên cạnh An Dương đại đế. Hóa ra là hai cha
cọn họ Đinh. Đinh Bá Toàn khẽ cúi người thi lễ, lên tiếng :
- Thần hộ giá chậm trễ, mong hoàng thượng thứ tội.
- Đinh trưởng môn, Hồng Vân Tiên Tử, trẫm sẽ trọng thưởng hai khanh. Còn giờ,
hãy giúp trẫm diệt trừ phản tặc.
An Dương đại đế nói.
- Thần tuân chỉ.
Cả hai đồng thanh hô xong lập tức xuất pháp khí đánh tới ầm ầm.
Oàng một tiếng, nền lôi đài lõm xuống một miếng lớn khiến Hồng Vân Tiên Tử và
Đinh Bá Toàn nhảy lùi về. Cả hai ngước mắt tìm kiếm kẻ tập kích rồi quay lại
vết lõm. Họ bàng hoàng, khuôn mặt có chút biến đổi. An Dương đại đế chợt mặt
xanh như tàu lá chuối.
Ở giữa vết lõm, một thanh đao đen sì, tỏa ra tà khí cực thịnh. Thanh đao này,
chính là Quỷ Đầu Đao.
- Vô Tình Quỷ...
An Dương kêu lên hoảng hốt.
Lại một tiếng cười hăng hắc kèm một nhân ảnh phóng xuống đứng ngạo nghễ trên
lôi đài, giữa hai phe của An Dương và Mai Thiếu Kỳ.
- Triệu Tài...ngươi.
Mai Thiếu Kỳ lắp bắp.
- Vương gia ! Bấy lâu nay ta che dấu thân phận để cung phụng và hầu hạ ngươi.
Ta chẳng phải Triệu Tài nào cả mà chính là Vô Tình Quỷ. Huyết Lệ Vô Tình cũng
chính là ta.
Triệu Tài cười lên man rợ rồi vươn tay rút Quỷ Đầu Đao ra.
Y chĩa cây đao về phía An Dương, nhếch mép nói :
- Tên con hoang kia, số ngươi hôm nay đã tận rồi, lần này ta sẽ không tha cho
đâu.
Mai Thiếu Kỳ mặt mày khó coi, quay sang nhìn Bạch Ưng đạo trưởng, thấy lão
cũng vô cùng căng thẳng.
Chỉ là, Mai Thiếu Kỳ không ngờ kẻ suốt bao năm ở bên cạnh lại là đại ma đầu
khát máu số một Lạc Hồng. Nếu như bình thường, lão sẽ quyết ăn thua đủ với
hắn. Nhưng giờ, cả hai đều cùng hội cùng thuyền, dựa vào nhau mà sinh sống là
hơn cả.
- Tạm thời gác lại chuyện chính tà, chúng ta giải quyết tên hôn quân kia đã.
Mai Thiếu Kỳ quay sang nói khẽ với Bạch Ưng đạo trưởng.
Trưởng môn Vân Tiêu Kiếm mặt mày tỏ ra khó chịu nhưng vì em mình, lão đành
phải chấp nhận, đoạn dâng kiếm lên, sẵn sang cùng tên ma đầu kia chiến đấu.
Song Mai và Thái Bảo mặt trắng bệch như tờ giấy, không hiểu chuyện gì đang xảy
ra trước mắt nữa. Hai người nhìn nhau, ánh mắt trở nên buồn bã vô cùng. Không
ngờ, cái ngày hội ngộ lại diễn ra một cách điên rồ như vậy.
An Dương đại đế phá lên cười, đoạn chỉ mặt Vô Tình Quỷ, quát lớn :
- Để xem hôm nay các ngươi lấy bản lĩnh gì ra đấu với trẫm.
Nói xong, ông ta gầm lên một tiếng. Từ sau Cửu tháp, một tiếng tru khủng khiếp
vang lên. Vài tên Lạc Điểu Quân đang bay lượn gần đó bỗng bị mấy đạo quang
mang phóng tới, đánh cho nát bấy.
- Long Quy Bá Hạ ! Long Quy Bá Hạ xuất chiến rồi.
Những tiếng hô mừng rỡ rầm rầm vang lên
Một thân hình khổng lồ xuất hiện trên cao, từ từ hạ xuống. Phe An Dương đang
lâm vào thế hạ phong, thấy linh thú xuất chiến thì khí thế lập tức lấy lại, ầm
ầm phản công mãnh liệt.
An Dương hét lên một tiếng, nhún người bay lên lưng Long Quy Bá Hạ. Lão đặt
Liên Châu Thần Tiễn vào một vết lõm nhỏ ở giữa linh thú. Lập tức Long Quy Bá
Hạ tỏa sáng rực rỡ, ầm ầm phóng những đạo khí tựa như mũi tên ra bốn phương
tám hướng. Những đạo khí này, kết lại với nhau thành vòng tròn tầng lớp rồi
thi nhau phóng đi.
Chỉ nghe tiếng kêu oang oác thảm thiết của chim Lạc. Bóng người và chim từ
trên cao rụng xuống nhiều như lá mùa thu.
Mai Thiếu Kỳ hoảng hốt chứng kiến cảnh tượng này rồi quay ra nhìn Vô Tình Quỷ.
Hôm nay há lại bỏ mạng ở nơi này sao ?
Vô Tình Quỷ gầm lên, toàn thân bao bọc bởi một đạo huyết khí. Y phóng người
lên cao, nhắm hướng An Dương đại đế, chém tới.
Đao khí từ Quỷ Đầu Đao phóng ra với khí thế bài sơn đảo hải, ầm ầm đánh về
phía An Dương đại đế.
Oàng...oàng...Những tiếng nổ inh tai vang lên, đao khí rụng lả tả xuống nền
trời, tựa như mực đen loang lổ.
Phản chiêu phóng ra, Vô Tình Quỷ bất giác bị đẩy lùi xuống. Y loạng choạng giữ
thăng bằng, đoạn ngước mắt nhìn lên, vẻ tức giận không thôi. Hồng Vân Tiên Tử
và hai cha con họ Đinh thấy thế bèn đánh thốc tới.
Xoạt...choang...choang....Mai Thiếu Kỳ và Bạch Ưng đạo trưởng vội vàng trợ
chiến, tránh cho Vô Tình Quỷ bị tập kích.
- Hừ ! Có ít lâu không gặp, không ngờ tu vi của ngươi lại tăng tiến một cách
nhanh chóng như vậy. Nếu không phải bị giam hãm, không phải bị tên chết tiệt
kia đả thương thì ta không tin người có thể trở thành đối thủ.
Vô Tình Quỷ gầm lên tức tối nhìn về phía An Dương mắng chửi, đoạn quay sang
Thái Bảo hậm hực nói.
Thái Bảo lặng người. Hóa ra năm xưa, hắn và Vô Tình Quỷ quyết đấu, tên ma đầu
này cũng chịu tổn thương nguyên khí không hề nhỏ. Nhưng hắn dùng thứ pháp
thuật gì để biến hóa dung nhan, khiến Thái Bảo không thể nhận ra vậy ?
Lúc này, đệ tử của Mẫu Nghi Giáo dẫn đầu bởi Bạch Vân Tiên Tử và Thanh Vân
Tiên Tử cũng đã tham chiến. Đệ tử Vân Tiêu Kiếm và một số môn phái làm phản
cầm cự một cách khó khăn, hầu như chỉ dồn lại, thủ thế.
- Triệu Tài, giờ chúng ta làm thế nào ? Tình hình không tốt rồi.
Mai Thiếu Kỳ hỏi, khuôn mặt muôn phần lo lắng.
Vô Tình Quỷ khẽ cười:
- Ngươi đừng lo, ta đã tính toán hết rồi. Giờ ngươi và người của Vân Tiêu
Kiếm hãy cố gắng cầm chân bọn chúng. Ta tập trung sử dụng một năng lực rất
lớn, có thể chuyển bại thành thắng.
Không còn cách nào khác, Mai Thiếu Kỳ và Bạch Ưng đạo trưởng đành gật đầu đồng
ý. Hai người xông tới tả xung hữu đột giữa vòng vây, quyết không cho đám người
của Mẫu Nghi Giáo và Nhất Thanh Môn lao đến tấn côn Vô Tình Quỷ.
Vô Tình Quỷ nhẹ nhàng ngồi xếp bằng, ánh mắt khẽ liếc Song Mai, nở một nụ cười
bí hiểm. Nàng chợt thấy trong lòng bất an, quay sang Thái Bảo. Hắn siết chặt
tay nàng như muốn nói mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Nãy giờ, hai bên giao đấu ầm
ầm, Song Mai và Thái Bảo chỉ ở một góc, lo lắng mà chứng kiến cảnh chém giết
điên rồ này.
Trong lòng Song Mai khổ sở vô cùng. Ngôi cao, quyền lực là gì, mà nó khiến con
người ta phát điên? Chức tước, danh tiếng như vậy còn chưa đủ với cha nàng, bá
bá của nàng hay sao? Vì sao họ lại phải làm thế? Nhưng phận làm con, dù cha mẹ
có sai lầm cũng không bao giờ được từ bỏ. Nàng sợ hãi khi nhìn về tương lai.
Nếu cha nàng thất bại thì…
Đột nhiên, trong người Song Mai dâng lên một cảm giác hết sức khó chịu. Nó
giống như khí huyết đang ầm ầm chảy ngược lại, đau đớn vô cùng. Nàng buông
Thái Bảo ra, ngã vật xuống đất. Thái Bảo thấy thế, nhích người đến, khuôn mặt
lo lắng, thều thào hỏi:
- Sư..tỷ…sư…tỷ sao vậy?
Thái Bảo đột nhiên ánh mắt chuyển qua Vô Tình Quỷ, thấy hắn đang lầm rầm đọc
gì đó. Hắn tái mặt, lấy hết sức, thét lớn:
- Quân khốn kiếp! Mi định làm gì sư tỷ? Sư tỷ, mau vứt sợi dây chuyền đi.
Nghe tiếng thét thất thanh, cả Mai Thiếu Kỳ và Bạch Ưng đạo trưởng bất giác
quay ra nhìn.
Chỉ thấy, Song Mai nằm vật dưới đất, toàn thân rực lên một đạo tà khí cực
thịnh, bốc lên ngùn ngụt.
Trên cao, đột nhiên trời đất tối sầm lại, mây đen ùn ùn kéo đến. Sấm sét ì ùng
vang lên trong tầng tầng lớp lớp mây mù. Gió rít lên ào ạt. An Dương đại đế
cưỡi Long Quy Bá Hạ trên cao bập bềnh tựa như con thuyền đang đương đầu với
sóng lớn.
Như có một thế lực vô hình nào đó đang đỡ lấy thân hình của Song Mai. Nàng
ngất lịm đi nhưng thân thể lại bồng bềnh trong không gian. Phía trước ngực
nàng, mặt dây chuyền rực sáng lên chói lọi, như đang hút những đám hắc khí của
trời đất vào trong.
- Triệu Tài! Ngươi làm cái trò gì vậy?
Mai Thiếu Kỳ vừa đỡ một kiếm của Đinh Bá Toàn, hốt hoảng kêu lên.
Vô Tình Quỷ ngồi im không nói, mắt nhắm nghiền, miệng lầm rầm đọc một đạo thần
chú bí hiểm nào đó. Phía trước y, Sát Thần Hoành Tảo Côn tỏa huyết khí rực rỡ.
Hai viên châu trong hốc mắt chói lọi phát sáng.
Nhận ra sự việc không ổn, An Dương đại đế trên cao điều động một lúc hàng ngàn
mũi thần tiễn, ầm ầm phóng xuống chỗ Song Mai.
Zéo…zéo…zéo…tiếng tên rít lên như xé toang màng nhĩ. Những mũi tên kết bằng
linh khí của Long Quy Bá Hạ mang trong mình sức hủy diệt vô tận xé gió bay
xuống.
- Không!
Thái Bảo hét lên, vươn tay ra như muốn níu kéo một điều gì đó rất quan trọng
với cuộc đời hắn.
Giọng hắn lạc đi trong tiếng ùng oàng, hình bóng Song Mai trước mắt hắn cũng
mờ đi bởi những ánh chớp chói lọi khi hàng ngàn mũi tên găm vào nàng, bừng
bừng phát nổ.
Trí óc của hắn mờ dần. Thanh âm mờ dần. Những ảo ảnh chém giết hiển hiện trước
mặt, như nhảy múa, như biểu diễn một khúc ca bi ai, não lòng cũng mờ dần. Hắn
lả đi, chẳng còn nhận thức được cái thế giới điên cuồng, đầy dục vọng xung
quanh đang biến đổi ra sao. Hắn không còn muốn tỉnh lại nữa. Cứ lang thang
trong giấc mộng mị đẹp đẽ này. Lại giấc mộng đó, lại người con gái đó. Nàng
đứng trên lưng linh điểu, mỉm cười với hắn, đưa tay ra chờ đợi. Không còn giọt
nước mắt nào vương giữa thinh không nữa, chỉ còn lại những nụ cười ấm áp và
hạnh phúc.