Người đăng: LongGiang
Tiểu Bất Tử yên lặng đứng giữa thinh không, tất cả các giác quan dường như
căng ra, ghi nhận mọi động tĩnh. Những cơn gió mạnh từ đâu cứ thổi tới khiến
quần áo, đầu tóc hắn tung bay. Phía đối diện, cửu công chúa lơ lửng đứng nhìn,
toàn thân run run. Nguồn sát khí tà ác này, nàng chưa bao giờ gặp phải. Nàng
mơ hồ nhận ra, trước mặt mình là một nỗi khiếp sợ rất lớn lao của trời đất.
Hắn không nhìn công chúa mà ánh mắt như xoáy sâu vào tâm can người con gái
đang đứng sừng sững trên nóc cửu tháp kia. Hắn tắt cười, chầm chậm xoay người
về phía Song Mai. Hai ánh mắt cứ thế nhìn nhau, không hề lay động. Tựa như
không gian và thời gian dừng cả lại. Họ đang nghĩ gì? Chẳng ai biết. Hình như
chính bản thân hai người ấy cũng không rõ.
Trong một thoáng, sự tà ác trong Tiểu Bất Tử trùng xuống, nhường chỗ cho chính
khí đang vùng lên mạnh mẽ. Hắn vén mái tóc của mình, để lộ khuôn mặt xạm đen
vì lửa thiêu. Đôi mắt hắn như rung lên, miệng khẽ lắp bắp hướng về Song Mai,
lẩm bẩm:
- Sư…sư…tỷ!
Huyết khí trong người Song Mai tựa như đông đặc lại. Hắn chỉ lí nhí trong
miệng nhưng sao nàng nghe rõ ràng thế? Từng chữ, từng chữ như xoáy sâu vào tâm
can nàng, rạch một nhát lớn để những kỷ niệm chôn chặt trong đáy lòng cuồn
cuộn dâng lên.
Một giọt lệ chảy dài trên má nàng. Nàng khóc. Khóc vì vui sướng. Hình như cuối
cùng, hắn cũng đã nhận ra nàng là ai. Nàng khẽ đưa tay lên, chờ đợi.
Hắn dường như cũng hiểu nàng muốn nói gì, thân ảnh nhè nhẹ lướt tới. Quãng
đường này chỉ có vài chục trượng mà sao quá xa xôi vậy?
Vẻ giá băng, lạnh lẽo của nàng chợt tan biến. Thay vào đó là một sự xúc động,
mừng rỡ và hình như là cả hạnh phúc nữa. Biết bao lần nàng đứng giữa thinh
không, buồn bã, mỏi mòn chờ đợi một hình bóng xa vời. Dường như nàng muốn òa
lên khóc nức nở. Khóc cho vơi đi bao nhiêu tâm sự, cho vơi đi cõi lòng.
- Thái Bảo!
Nàng khẽ mỉm cười và kêu tên hắn.
Hắn như muốn lao đến, ôm chầm lấy nàng. Những luồng tà khí như tan biến trong
hư vô, nhường lại một vẻ ấm áp đến lạ kỳ. Cửu công chúa bên cạnh, thấy vậy
chợt trong tâm thức cũng trùng xuống. Nàng ngắm nhìn hắn, khẽ cười.
Đúng giây phút này. Giây phút định mệnh, khi Tiểu Bất Tử biết được thân phận
của mình. Nhận ra được vị sư tỷ mà hắn ngày đêm gặp trong giấc mộng thì ông
trời già cả, tựa như muốn trêu ngươi.
Phụt…Phụt…Thái Bảo thấy toàn thân rung động, ngực nhói lên hai cái. Hắn nhíu
mày nhìn xuống. Hai vệt máu từ từ rỉ ra, lộ hai vết thương ở cạnh nhau. Từ
trong vết thương, lộ ra trước ngực một xiên sắt bốn ngạnh sắc lẹm.
Lại phụt…phụt…Chân tay của hắn tựa như có hàng ngàn con kiến đang bâu lấy, cắn
xé. Thái Bảo hét lên đầy đau đớn, thân mình chới với trong hư không. Những
xiên sắt này được phóng lên từ đám Hổ Vệ Quân phía dưới.
- Không!
Cửu công chúa hét váng lên, quay xuống nhìn đám hộ quân đang bâu kín phía
dưới.
Trên cao, đám Lạc Điểu Quân đã ập tới, phóng ra hàng chục đạo chân khí.
Ùng oàng….Thái Bảo đang đau đớn, lại dính thêm mấy chục chiêu thức, toàn thân
như diều đứt dây, rơi nhanh xuống.
Song Mai thét lên thất thanh, định nhún mình bay ra cứu Thái Bảo thì đột nhiên
bị một bàn tay lạnh lẽo kéo lại. Nàng quay ra phía sau, thấy Triệu Tài đang
đứng đó, trên tay cầm một hộp nhỏ. Ánh mắt nàng tỏ ra khó hiểu thì Triệu Tài
đã mở nắp hộp, lấy ra một sợi dây chuyền bằng vàng đẹp đẽ. Mặt sợi dây chuyền
có đính một viên đá nhỏ, màu sắc rất đẹp, chứng tỏ đây là bảo vật trong thiên
hạ.
- Quận chúa! Muốn cứu hắn thì hãy đeo cái này vào. Sẽ không ai làm hại được
quận chúa. Quận chúa sẽ có pháp lực vô biên, đám người dưới kia tuyệt nhiên
không phải đối thủ. Nếu quận chúa không đeo, sẽ không có năng lực để cứu sư đệ
của mình.
Nàng không còn thiết gì cả. Chỉ nghe, nếu đeo sợi dây này, sẽ có thể cứu được
sư đệ. Nàng sẽ làm. Sẽ làm.
Song Mai không kịp nghĩ, thò tay lấy sợi dây chuyền, đoạn lồng nhanh vào cổ
rồi nhún người, bay xuống. Triệu Tài nhìn bóng dáng thướt tha của nàng buông
mình trong hư không đột nhiên nở một nụ cười bí hiểm. Hắn hít một hơi, ngửa cổ
cười lên một tiếng rất sảng khoái. Sợi dây này, vốn hắn định nhờ Mai Thiếu Kỳ
tặng nàng nhưng lão già đó lại quên mất. Vì vậy Triệu Tài đành lấy trộm, tự
tay đưa cho Song Mai.
Rầm…thân thể Thái Bảo rơi xuống nền lôi đài, nẩy lên một cái. Hắn mặt mũi nhăn
nhó, quay đầu nhìn tứ phía. Xung quanh là những con bạch hổ to lớn, đang nhe
nanh đe dọa. Đám Hổ Vệ quân vung đao xỉa tới, bao vây xung quanh.
- Tại…tại sao? – Thái Bảo hốt hoảng hỏi.
- Ma giáo! Ngươi là ma giáo hại người vô tội.
Một Hổ Vệ Quân quát lớn.
Phía trên sân khấu, Hồng Vân Tiên Tử mặt trắng như tờ giấy, ngó theo An Dương
đại đế đang phóng tới lôi đài xem xét. Bà ta quay sang nhìn Bạch Ưng đạo
trưởng, thấy ông ta cũng đang tái mặt. Duy chỉ có Đinh trưởng môn của Nhất
Thanh Môn có vẻ đang hỉ hả.
Khắp khán đài vang lên tiếng xì xầm to nhỏ. Tất thảy đều đứng cả lên, nhìn về
phía lôi đài, đoán già đoán non.
Chỉ trong chớp mắt, An Dương đại đế đã phóng tới lôi đài. Dáng vẻ của ông ta
như rồng bay phượng múa, oai vệ hết mực. Nhìn xuống Thái Bảo đang nằm co quắp
ở dưới, ông ta nhíu mắt nói:
- Ngươi mang trong mình tà khí bức nhân, chắc hẳn là đã lạm sát rất nhiều
người vô tội. Ngươi còn dám cả gan lừa trẫm. Tội này không thể tha được.
- Không được làm hại sư đệ.
Một giọng thánh thót, trong như chuông vang lên. Đám lính ngước lên nhìn, bạch
y thiếu nữ tung người trong không trung, Bách Hợp Vạn Hoa kiếm trong tay ánh
lên một màu sắc rực rỡ, chém vào hư vô mười mấy đường.
Xoạt…xoạt…xoạt….An Dương đại đế nhẩy lùi lại mấy bước. Đám hộ quân tu vi thấp
kém, trong nháy mắt đã lãnh chiêu, bắn dạt ra tứ phía, tình cảnh vô cùng thê
thảm.
Song Mai đáp xuống bên cạnh Thái Bảo, một tay chĩa kiếm, đoạn khẽ quỳ xuống,
đỡ hắn lên. Thái Bảo ánh mắt ôn hòa, nhìn Song Mai, nở một nụ cười. Từ khóe
miệng tràn ra một vệt máu:
- Sư…tỷ! Cuối cùng đệ cũng được gặp tỷ.
- Thái Bảo! Ngươi đừng lo lắng gì, có ta ở đây rồi.
Nàng trìu mến nhìn hắn, nước mắt lã chã rơi.
- To gan! Ngươi dám tấn công cả ta?
An Dương đại đế quắc mắt nhìn Song Mai.
Nàng lập tức buông kiếm, khẽ cúi đầu thưa:
- Hoàng thượng thứ tội! Xin người tha cho hắn.
Lúc này, Hổ Vệ Quân tràn tới xung quanh, bao vây trùng lớp. Từ trên cao, cửu
công chúa cũng đáp xuống bên cạnh Thái Bảo, đưa mắt nhìn vua cha, đoạn nói
lớn:
- Cha! Sao lại ra tay với hắn?
- Con không thấy hắn tỏa ra tà khí đó sao? Hắn chắc chắn là ma giáo đã hạ sát
hàng ngàn người mới có loại khí này.
An Dương đại đế quát lớn.
- Con không tin. Khi nãy hắn có tỏa ra tà khí nhưng lập tức đã bị áp chế bởi
chính khí. Con không tin hắn là ma giáo.
Cửu công chúa quả quyết, ánh mắt vô cùng rắn rỏi.
- Ta chiều con quá nên giờ con mê muội đứng về phía ma giáo phải không?
An Dương đại đế gầm lên, đoạn phất tay một cái, Liên Châu Thần Tiễn rực sáng,
tách khỏi tay công chúa, bay vút về bên cạnh ông ta.
- Cha!
Cửu công chúa thét lên, khuôn mặt trở nên dữ tợn.
- Thật quá lắm!
An Dương gầm lên, khiến lôi đài rung chuyển đoạn vươn tay phóng một đạo quang
mang rực sáng, trói nghiến công chúa lại rồi giật về.
Công chúa bị đạo khí trói chặt, bốc cả thân hình lên không trung, vọt bay về
hướng cung điện. Nàng la hét, quẫy đạp dữ dội như muốn thoát ra nhưng vô vọng.
Lúc này, cả Mai Thiếu Kỳ và Bạch Ưng đạo trưởng mặt cắt không còn hột máu. Khi
nãy Song Mai xông tới, cả hai đã biết mọi việc đã không thể kiểm soát được
rồi. Hai tay Mai Thiếu Kỳ nắm chặt vào nhau, ngước nhìn lên trời cao như cầu
cứu một phép màu. Ông ta đưa mắt tìm kiếm một hình dáng thân quen nhưng cố mãi
cũng chẳng thấy. Người Mai Thiếu Kỳ muốn nhìn thấy, phải chăng là Triệu Tài?
- Mai Mai! Ta nể cha ngươi đã vào sinh ra tử cùng ta. Ngươi lại sắp trở thành
con dâu ta. Trẫm cho ngươi một đường sống. Mau bước về phía này, để ta tiêu
diệt tên ma đầu này.
An Dương đại đế rít lên.
Song Mai cúi xuống nhìn Thái Bảo. Khuôn mặt hắn lúc này đã méo xệch đi. Máu từ
những vết thương cứ rỉ ra, rất khổ sở.
- Sư tỷ! Là đệ sai. Sư tỷ mau để đệ ở đây. Đừng làm điều dại dột.
Thái Bảo mỉm cười, một nụ cười méo mó. Ký ức năm xưa ùa về trong hắn. Những
lời sư phụ nói năm xưa như hiển hiện trước mặt: “Nếu con bị lộ những chân khí
tà ác ra, người ta sẽ bắt con, lấy mạng của con”.
- Không! Từ nay ta sẽ không bao giờ bỏ mặc ngươi nữa.
Song Mai cười hiền, khẳng định với hắn.
Trong giây phút, sợi dây chuyền lộ ra, lủng lẳng trước mặt Thái Bảo. Hắn nhìn
mặt dây chuyền, khuôn mặt đã tái nay còn tái hơn. Đây, đây chẳng phải là Hoàn
Hồn Linh Thạch sao? Sư tỷ sao lại có nó?
Cánh tay Thái Bảo đờ đẫn đưa lên, như muốn chạm vào sợi dây chuyền của Song
Mai. Hắn lắp bắp:
- Sư..tỷ…sợi…dây chuyền này.
Song Mai còn chưa kịp trả lời đã thấy tiếng gió rít bên cạnh. Ba đạo quang ảnh
rực rỡ đồng loạt phóng tới trước mặt.
An Dương đại đế thoáng nhăn mặt, khẽ lùi lại. Trước mặt ông là Hồng Vân Tiên
Tử, Bạch Ưng đạo trưởng và Thái thú thành Phong Hỏa – Mai Thiếu Kỳ.
Cả ba người vội vàng quỳ xuống, khấu đầu. Hồng Vân Tiên Tử lắp bắp thưa:
- Bẩm hoàng thượng! Đệ tử bản giáo nuôi dạy không nghiêm, mong hoàng thượng
trách phạt.
Bạch Ưng đạo trưởng cũng thêm vào ngay sau đó:
- Đệ tử bản môn không biết phép tắc, mong hoàng thượng đại xá.
Mai Thiếu Kỳ cúi người, dâng lên một quyền quá đầu:
- Hoàng thượng anh minh, người làm cha dạy con không ra gì, tội đáng muôn
chết.
An Dương đại đế tựa như bị dồn vào chân tường. Ba người kia, đều là nhân vật
tầm cỡ ở Lạc Hồng. Trong tay họ, đệ tử, quân gia đông đảo và tài giỏi, lão
cũng không muốn làm rạn nứt những mối quan hệ này. Trong lòng đắn đo không
thôi.
Nhưng thằng nhóc kia mang trong mình tà khí cực thịnh, nếu không trừ bỏ thì sẽ
có hại cho Lạc Hồng. Nếu không trừ đi, phong trào tiêu diệt ma giáo mà lão
phát động khắp bao nhiêu năm hóa ra lại công cốc sao? Thử nghĩ xem, ma giáo
tiến vào đến chân Cửu tháp, lại còn suýt trở thành phò mã. An Dương đại đế sẽ
ăn nói thế nào với bá tánh và các vị thành chủ còn lại? Ai sẽ nghe lão đây?
Nghĩ một chặp, An Dương khẽ lắc đầu nói:
- Các vị! Hãy đứng lên. Về Song Mai, ta không muốn làm hại nó. Nhưng còn tên
kia, nhất định phải chết. Hồng Vân Tiên Tử, ta hứa sẽ không truy cứu Mẫu Nghi
Giáo.
Bạch Ưng đạo trưởng như nuốt phải một cục nghẹn, lão chợt giật mình, khẽ quay
sang nhìn Hồng Vân Tiên Tử. Bà ta cũng có ý bảo vệ tay đồ đệ này. Thái Bảo vốn
là người của Vân Tiêu Kiếm, mấy ngày trước lão đã xung đột với Mẫu Nghi Giáo
vì hắn. Lúc này lại im lặng thì thành ra là loại hèn nhát, thấy chết bỏ đi
sao? Vậy thì cái danh hiệu hão kia phỏng có ích gì khi đệ tử bản môn còn không
bảo vệ được.