Người đăng: LongGiang
Đầu óc Tiểu Bất Tử chợt ù đi, khắp người cuồn cuộn nổi gai ốc. Hai đạo khí
trong người hắn thốt nhiên như con ngựa bất kham, cứ lồng lên di chuyển ầm ầm.
“Ý nguyện cho người chiến thắng…”. Ta…ta làm sao vậy? Tại sao lại thế? Điều
này, ta đã nghe ở đâu đó rồi…Ta phải giành chiến thắng, phải thắng, để hoàng
thượng hoàn thành một tâm nguyện. Tâm nguyện này là gì? Tại sao lại mơ hồ vậy?
Chỉ là, câu nói đó quá quen thuộc với hắn. Đó cũng là mục đích của Thái Bảo,
con người trước đây của Tiểu Bất Tử. Nhưng, với một kẻ mất trí như hiện tại,
câu nói đó tựa như ảo ảnh, lúc ẩn, khi hiện, mơ mơ, hồ hồ.
Hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra, Tiểu Bất Tử nhẹ nhàng bước đi,
hướng tới lôi đài, nơi Cửu công chúa đã đứng đó từ bao giờ.
Được, nếu An Dương đại đế thực hiện ý nguyện cho kẻ chiến thắng. Thì hắn, sẽ
bước lên đỉnh vinh quang, sẽ san bằng tất cả để đem vinh quang về cho Mẫu Nghi
Giáo. Chiến thắng, để hủy bỏ hôn ước mà hoàng thượng đã ban ra nếu hắn khiến
công chúa đại bại.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn chợt dâng lên những ham muốn chiến thắng tột bậc.
Ánh mắt của hắn, từ ôn hòa, chuyển sang một trạng thái đầy kích động. Hắn chằm
chặp nhìn cửu công chúa, khiến nàng chột dạ. Vẻ khinh khỉnh của nàng như biến
mất, thay vào đó là một nỗi lo lắng không thôi. Tên chết tiệt này sao lại nhìn
mình với ánh mắt lạ như vậy? Hắn, hắn bị sao vậy? Cửu công chúa thoáng chút lo
lắng. Nhưng rồi, nàng lại ngay lập tức lấy được sự bình thản.
Tiểu Bất Tử bước đến vị trí đối diện với cửu công chúa. Hắn khẽ nở một nụ cười
và chờ đợi giờ phút khai chiến vang lên. Khắp các khán đài, một trường im lặng
ghê người đang chiếm hữu. Khán giả không biết nên nói gì đây.
Từ trên nóc cửu tháp, bạch y thiếu nữ khẽ hướng ánh mắt xuống chiêm ngưỡng.
Nàng cô đơn đứng đó, mái tóc dài nhè nhẹ bay trong gió, bảo kiếm sau lưng khẽ
rung lên, tựa như thấu hiểu tâm trạng của chủ nhân.
- Trận cuối cùng trong ngày, Tiểu Bất Tử của Mẫu Nghi Giáo, đối đầu với cửu
công chúa An Ngọc Uyên. Trận đấu bắt đầu.
Vị giám khảo hô lớn, phá vỡ không gian im lặng của lôi đài.
Soạt…rào…rào…rào…Từ trên cao, hàng trăm đạo khí rực lên một màu đỏ như máu ầm
ầm phóng xuống chỗ đứng của Tiểu Bất Tử. Cả nền trời lấm tấm những vệt như hỏa
tiễn. Phía dưới, Tiểu Bất Tử khẽ rùng mình. Chiêu thức này là gì vậy?
Trên sân khấu, Bạch Ưng đạo trưởng thoáng biến sắc, quay ngoắt ra nhìn An
Dương đại đế. Bên hông của hoàng thượng, Liên Châu Thần Tiễn không còn treo ở
đó nữa. Lão giật vội ánh nhìn về lôi đài.
Cửu công chúa dáng đứng như phượng, tay phải chĩa thẳng lên trời chắc hẳn đang
điều động đám huyết khí kia đánh xuống. Trên cổ tay của nàng, lấp lánh một vật
đẹp đẽ, đó chính là pháp bảo của An Dương đại đế, Liên Châu Thần Tiễn. Không
ngờ, ngay cả thứ vũ khí đáng sợ bậc nhất Lạc Hồng đại lục, ông ta cũng đem cho
con gái mình.
Lại nói, hàng trăm vệt thần tiễn nhuộm đỏ bầu trời, ầm ầm phóng xuống đầu Tiểu
Bất Tử. Hắn khẽ ngước nhìn, toàn thân chợt lay động, thoáng một cái, hoàng khí
đã bao bọc lấy, trước mặt là viên châu bập bềnh tỏa sáng, không rõ xuất chiến
từ lúc nào.
Roạt…Một dải quang mang tựa như lụa, óng ánh phóng ra từ viên châu, xoáy mấy
vòng trong không trung, lao thẳng đến đám thần tiễn. Dải quang mang tạo thành
một đường xoáy dữ tợn, hút đám khí của cửu công chúa vào trong rồi bốc chúng
lên cao, cuộn lại thành một khối cầu khổng lồ giữa trời. Bên trong khối cầu,
đám thần tiễn điên cuồng phóng ra tứ phía nhưng bị cản lại, va đập vào nhau,
rực lên những màu sắc hết sức đẹp mắt.
Chỉ trong chốc lát, chiêu thức của cửu công chúa đã bị hóa giải. Đứng bên dưới
lôi đài, Ngọc Uyên khẽ nheo mắt nhìn lên rồi từ từ quay về ngó Tiểu Bất Tử.
Nàng khẽ mỉm cười nhưng nụ cười của nàng không còn ẩn chứa sự khinh miệt, coi
thường nữa. Tên này, hắn cũng có thực lực đó chứ.
- Ha! Không ngờ nhà ngươi cũng có bản lĩnh đó. Hóa ra không phải may mắn mà
vào được vòng này.
Cửu công chúa cất tiếng.
Thốt nhiên, ở dưới ầm ầm tiếng đám nam tử. Họ hò hét, cổ vũ cho cửu công chúa,
thái độ đối với Tiểu Bất Tử hết sức tức giận: “Giết! Đánh chết hắn đi công
chúa”. Dĩ nhiên, bọn họ có chút ghen tức và lo sợ khi thấy tên đệ tử của Mẫu
Nghi Giáo xuất chiêu phá đòn tấn công của công chúa một cách dễ dàng. Đám
người đó, hầu như không muốn hắn trở thành phò mã.
Tiểu Bất Tử quét ánh mắt khinh khỉnh xuống một lượt khán đài, trong lòng chợt
cảm thấy sự căm ghét đối với đám đông hỗn độn dưới kia. Nếu các ngươi có bản
lãnh, sao không lên đây mà đứng, ở dưới hò hét như một lũ ô hợp. Hắn nghĩ
thầm, những tà niệm đột nhiên từ đâu bủa vây lấy trí óc.
Dường như, những sự việc gần đây khiến Tiểu Bất Tử phát sinh nhiều ý nghĩ khác
nhau. Có tiếc nuối, có sợ hãi, có đắn đo và ham muốn. Bởi vậy những đạo tà khí
vốn ẩn sâu trong người được dịp vùng lên mạnh mẽ. Xung Thiên Thần Kiếm, vốn
đeo trước ngực hắn, là nguồn trấn áp ác niệm rất hiệu quả nay cũng theo những
ý nghĩ của chủ nhân mà lay động dữ dội. Nhưng, pháp lực của bảo vật trong
thiên hạ này không dễ để bị tà khí chiếm ưu thế, thành ra Tiểu Bất Tử mới
thỉnh thoảng bị chi phối.
Roạt…viên châu rạch một đường thẳng tắp, đột ngột lao tới tấn công cửu công
chúa. Nàng thoáng giật mình, chĩa tay về phía trước, Liên Châu Thần Tiễn như
thấu hiểu ý niệm của chủ nhân, trong chớp mắt sáng lóa lên.
Ào ào ào…thần tiễn lại phóng ra hàng trăm đạo huyết khí, nhanh chóng đan lại
với nhau, tạo thành vô vàn bức tường ngay trước mắt, chắn ngang đường công
kích của viên châu.
Oàng…oàng…viên châu của Tiểu Bất Tử khí phách vô song, lao tới như hổ đói,
trong chớp mắt đã xuyên thủng những bức tường mà công chúa vừa dựng lên. Xuyên
qua chừng năm bức tường khí, tốc độ viên châu giảm dần, giảm dần, khí phách
tỏa ra cũng không còn thịnh vượng như trước. Dường như áp khí mà những bức
tường kia tỏa ra cũng đáng sợ vô cùng.
Tiểu Bất Tử xuống bộ tấn, gồng mình điều động, tiếp thêm áp lực cho viên châu,
khiến nó rực lên, cố sức xuyên tiếp qua mấy bức tường nữa. Công chúa lúc này
thoáng chút hốt hoảng, hai tay trái nắm chặt tay phải, tựa như giữ vững thế
thủ cho Liên Châu Thần Tiễn. Pháp bảo của nàng lung linh tỏa sáng, nộ khí tuôn
trào khiến chủ nhân cũng hơi chao đảo. Cửu công chúa khẽ nhích về sau một
chút, như muốn tránh bớt áp lực.
- A..a…a…!
Tiểu Bất Tử mặt mũi đỏ găng, hét lên váng trời, toàn thân rực một màu hoàng
kim lung linh. Viên châu của hắn cũng tựa như chủ nhân, xoáy vào không khí, ra
sức phóng tới, trong chớp mắt đã đánh tan thêm hai bức tường khí.
Cửu công chúa toàn thân rung động, loạng choạng lùi lại hai bước, trên trán
lấm tấm mồ hôi. Dĩ nhiên, nàng vẫn gắng giữ vững phòng thủ, tiếp tục chỉ huy
pháp bảo phóng liên tiếp ra mấy tấm chắn nữa. Nàng vốn muốn dạy cho hắn một
bài học, không ngờ lại bị đẩy vào tình cảnh phòng thủ một cách thụ động như
vậy. Với bản tính ương bướng, hiếu thắng của nàng, điều này không thể chấp
nhận được. Một ý nghĩ thoáng qua đầu, lóe lên khiến công chúa tựa như lấy lại
được sự bình tĩnh trước áp lực ngày càng lớn của Tiểu Bất Tử.
Soạt…Thốt nhiên, công chúa ngửa người ra đằng sau, thụp xuống. Những tấm chắn
đột ngột tan biến. Viên châu lồng lên như con ngựa bất kham, phóng vụt về phía
trước, trong chớp mắt đã vọt qua cửu công chúa vừa thụp xuống. Chỉ trong tíc
tắc thôi, nếu công chúa không ngả người ra, không biết nàng có bị viên châu
đánh cho bay khỏi lôi đài hay không.
Công chúa vừa ngửa người ra sau, viên châu xẹt qua mặt khiến nàng cảm nhận
được sự khủng khiếp của nó. Rất nhanh, công chúa vươn tay đánh ra một chưởng,
kình khí phóng ra va ầm một cái vào cây cột trên lôi đài, tạo một lực đẩy
khiến thân hình của nàng trượt vút đi về phía Tiểu Bất Tử.
Trên đường trượt mạnh, nàng lại xuất một chưởng xuống nền lôi đài, uỳnh một
cái, thân hình công chúa vọt lên không trung, lấy lại được thăng bằng. Giờ,
nàng đã ở rất gần tên đáng ghét kia và vị trí vô cùng thuận lợi để xuất chiêu
đánh hắn.
Viên châu của Tiểu Bất Tử vọt qua không công kích được công chúa, lại bị nàng
lừa bay vọt đi theo đà thì vội vàng vòng lại nhưng có vẻ sẽ không kịp để che
chắn cho chủ nhân nữa.
- Tên chết tiệt! Xem bổn công chúa đây.
Nàng thét lên đầy tức giận, thân mình lơ lửng trên không, vươn tay chĩa Liên
Châu Thần Tiễn về phía Tiểu Bất Tử. Hỏa châu gắn ở pháp bảo rực sáng chói lọi,
mãnh liệt điều động ra một mũi tên to lớn, rực cháy cuồn cuộn, bay vút ra.
Theo những gì người ta đồn thổi, viên hỏa châu kia được làm từ móng vuốt của
Long Quy Bá Hạ nên pháp lực vô biên, tru yêu sát ma.
Zéo…Một vệt đỏ sẫm, rừng rực cháy như lửa trời rạch nát hư không, lao về phía
Tiểu Bất Tử.
Oàng một tiếng khủng khiếp, xung quanh chỗ Tiểu Bất Tử đứng cuồn cuộn lên một
cột lửa hung dữ. Tiếng lửa phừng phừng bốc thẳng lên trời, cao đến hơn ba
trượng khiến đám khán giả đều chột dạ, hoảng sợ, len lén nhìn.
- A…a…! Tên chết tiệt, ta giết ngươi.
Cửu công chúa ở trên cao, như chưa hề hả giận. Khuôn mặt nàng đỏ găng lên, dốc
sức phóng mãnh liệt những luồng hỏa khí ầm ầm xuống phía dưới. Cột lửa bùng
cháy đại thịnh, tỏa sức nóng ra xung quanh rất khủng khiếp.
Sức nóng khiến đám khán giả cảm thấy ngột ngạt vô cùng, mồ hôi tóa ra như tắm.
Tình cảnh giống như một đám người ngồi cạnh đống lửa rất to đang cháy mãnh
liệt.
Bạch Ưng đạo trưởng thấy trên lôi đài cuồn cuộn cháy, bất giác khuôn mặt
thoáng chút sợ hãi, phóng mắt tìm kiếm. Lão thấy trên nóc cửu tháp, Song Mai
đang đứng nhìn xuống thì hồi hộp vô cùng.
Năm xưa, ở trên Thông Thiên Hoàng Ma, hai đứa này vì hỏa khí công tâm mà biến
thành hai ác nhân, tà khí bức phàm. Nay tên Thái Bảo này đang bị lửa thần
thiêu đốt, chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì hay không? Nếu có, lão sợ hãi rằng
Song Mai sẽ bị ảnh hưởng. Những sự trùng hợp xảy ra xung quanh hai đứa này
khiến lão không yên tâm một chút nào. Nhưng lão phải làm gì đây? Giữa kinh
thành, giữa hàng vạn đôi mắt, giữa trùng lớp cấm quân của hoàng thượng. Bạch
Ưng đạo trưởng mặt trắng như tờ giấy, bất động ngồi trên ghế, thân hình khẽ
run rẩy.
An Dương thấy thái độ của trưởng môn Vân Tiêu Kiếm đột nhiên thay đổi thì lấy
làm lạ. Hoàng thượng khẽ liếc mắt nhìn, trong lòng không hiểu vì sao.
Phía trên cửu tháp, Song Mai lòng như có lửa đốt, khuôn mặt nàng chợt tái đi
khi nhìn thấy đám lửa cuồn cuộn thiêu đốt tên sư đệ. Nàng cảm thấy như chính
bản thân mình đang đứng trước đống lửa hung dữ đó. Nhịp tim Song Mai đột nhiên
đập mạnh, hô hấp có phần nhanh chóng hơn.
Lúc này, công chúa đã dừng việc điều động lửa thiêng thiêu đốt đối thủ bên
dưới. Nàng khẽ nhìn xuống, chờ đợi đám lửa kia cháy hết, trong lòng chợt bừng
lên lo lắng. Liệu mình có xuống tay quá đáng hay không? Nhỡ hắn toi mạng thì
sao?
Thốt nhiên, từ trong đám lửa, một vạch bạch quang rực rỡ như tia nắng mặt trời
phóng vọt lên. Một áp lực tỏa ra vô cùng hung dữ, khiến không gian xung quanh
quảng trường tựa như bị bóp méo. Đám người tu vi thấp kém, trong người thấy
nôn nao và xuất hiện một nỗi sợ vô hình.
Thân ảnh phóng ra từ đám lửa, vọt lên không trung, đứng đối diện với công
chúa. Cửu công chúa mặt mày thất sắc nhìn hắn. Toàn thân nàng gai lên, mấp máy
không nói lên lời:
- Ngươi…ngươi là cái giống gì?
Giữa không gian, Tiểu Bất Tử quần áo tả tơi, làn da xạm đen vì bị thiêu đốt,
tóc tai lòa xòa khẽ bay trong gió. Xung Thiên Thần Kiếm giữa ngực hắn bập bềnh
tỏa sáng quái dị. Đôi mắt Tiểu Bất Tử rực đỏ như hai cục lửa, chằm chặp ngó
công chúa. Hắn khẽ nhếch mép cười nhẹ rồi đột ngột rống lên khành khạch giữa
trời, khắp thân thể tỏa ra sát khí bức nhân.
- Ma giáo! Ma giáo. Người đâu hộ giá.
Phạm Mạnh Hổ tung mình từ trên tầng sáu cửu tháp xuống đất, tuốt kiếm hô lớn.
Khắp quảng trường, Hổ Vệ Quân rầm chạy tới. Trên trời, Lạc Điểu Quân bay lượn
xung quanh, chĩa vũ khí về phía Tiểu Bất Tử. Hắn liếc mắt nhìn vòng vây xung
quanh đang khép dần lại rồi dừng mắt ở phía cửu tháp, nơi người con gái trong
giấc mộng đang đứng đó, sững sờ nhìn tới.
Gió lạnh chợt thổi về. Không gian lặng đi, tràn ngập một thứ cảm giác vô cùng
đáng sợ. An Dương đại đế phía dưới, khẽ nheo mắt nhìn lên, đoạn đứng nhanh
dậy, dáng vẻ rất khẩn trương, tiến về phía trước.