Lời Sấm​


Người đăng: LongGiang

Phía trên lôi đài, hai đối thủ cũng đã dừng lại. Tiểu Linh khuôn mặt tỏ vẻ đắc
thắng, chĩa Thanh Long kiếm ra phía trước. Bảo kiếm khẽ rung rinh. Cách mũi
kiếm khoảng một tấc, chính là khuôn mặt xinh đẹp của Ánh Nguyệt đang đỏ lựng
lên.

Tiếng lầm rầm khẽ khẽ vang lên khắp bốn phía. Đám khán giả xì xào hỏi nhau:
“Sao còn chưa ra tay?”.

- Xuất chiêu đi.

Ánh Nguyệt khẽ nói, ánh mắt không chút sợ hãi hay nao núng.

Xoạt, tiếng kiểm rạch ngang thinh không. Ở dưới lại ồ lên, lao xao, lao xao.
Tiểu Linh thu kiếm về bên mình, khẽ lùi lại, mục quang vẫn nhìn thẳng vào đối
thủ.

- Ngươi chịu thua chưa? Còn muốn đánh tiếp thì lấy kiếm về.

Ánh Nguyệt quay đầu nhìn Trường Lưu Thủy kiếm, trong lòng dâng lên một cảm
giác tức giận vì bị coi thường. Hít một hơi thật sâu, Ánh Nguyện từ từ vươn
tay ra, bảo kiếm khẽ phát sáng, xoạt một cái đã phóng vọt về. Vị khán giả kia
lại được phen xanh mặt. Y đứng vội lên, khom người chạy đi. Một khán giả đang
đứng, thấy chỗ trống bèn xông tới ngồi xuống. Y vừa đặt mông lên ghế đã bật
lên, tựa như ngồi phải chông, mặt mày hốt hoảng nhìn xuống: “Nước gì thế
này?”.

- Vậy là ngươi vẫn muốn đánh tiếp?

Tiểu Linh cười khẩy, khẽ vung vẩy thanh bảo kiếm.

Ánh Nguyệt không nói gì, bàn tay nắm chặt lấy chuôi kiếm, đoạn nhún người một
cái, phóng thẳng lên hơn mười trượng. Cả thân hình nàng đu đưa trong thinh
không đoạn ngửa cổ hít một hơi dài rồi từ từ chĩa kiếm thẳng lên trời.

Lúc này, trời đất chợt im lìm, chỉ nghe tiếng thở khe khẽ của Ánh Nguyệt trên
cao. Tiểu Linh đứng trên lôi đài, ngước lên nhìn đối thủ, trong lòng dường như
đoán ra sự việc. Nàng vội dâng kiếm lên, chờ đợi.

- Tiểu Linh! Lần này ta sẽ dốc hết sức. Ngươi cũng phải thế nhé.

Ánh Nguyệt nói vọng xuống.

Tiểu Linh nghe vậy, mỉm cười, đoạn cũng thu người phóng lên không trung, đứng
đối diện với Ánh Nguyệt. Cả hai nhìn nhau với ánh mắt vô cùng tập trung.

- Được! Chúng ta cùng đánh hết sức.

Tiểu Linh gật đầu.

Ánh Nguyệt mỉm cười nhè nhẹ, đoạn dồn lực thẳng vào tiên kiếm của mình, ngạo
nghễ chĩa lên trời cao, ngẩng mặt khẽ đọc:

- Thiên địa cuồng sát, ngũ hành tụ khí hóa vi thần long, dẫn kiếm dĩ chi

Roạt, năm đạo quang mang rực rỡ sắc màu kết hình mãnh long từ trong kiếm ầm ầm
phóng lên trên cao, xoắn lại vào nhau tạo nên những tiếng tru rống khủng
khiếp.

Trời đất đang quang quẻ bỗng ầm ì tiếng sấm động, mây đen từ đâu ùn ùn kéo về
trong chớp mắt. Ánh chớp lập lòe, vạch ngang thinh không. Cuồng phong rít lên
điên cuồng.

Grào…Một tiếng rống thấu trời xanh vang động. Từ năm đạo ngũ hành khí, thanh
long khổng lồ xuất hiện giữa tầng không, toàn thân ánh lên màu sắc của nước,
lung linh, đẹp đẽ. Xoạt…xoạt…ùng…oàng….Sấm sét dội vào thân thanh long khiến
nó như được tiếp thêm sức mạnh, ngửa cổ lên gào thấu trời đất.

- Ồ…ồ…! Lại chiêu thức bá đạo của Vân Tiêu Kiếm.

Phía bên dưới lao xao.

Tiểu Linh đứng đối diện với Ánh Nguyệt, cách khoảng hơn mười trượng, thân hình
khẽ chao đảo vì cuồng phong thổi tới. Nàng ngắm nhìn thanh long đẹp đẽ đang
nhe nanh múa vuốt, trong mắt bắn ra vài tia kích động.

Nhanh như chớp, Tiểu Linh thu kiếm về trước mặt, mắt khẽ nhắm, miệng lầm rầm
đọc:

- Hàn khí thiên địa, biến hóa băng tiên, dẫn khí nhập thể, tru yêu sát ma.

Ù…ù…ù….Khắp bốn phương tám hướng, gió lạnh bỗng ào ạt cuộn về Thanh Long kiếm.
Gió từ dưới đất thốc lên. Gió từ trên cao phóng xuống, rào rào như bão tố.
Không gian chợt như trải qua một mùa đông băng giá.

Cả thân thể Tiểu Linh chợt bừng sáng. Một ánh sáng lạnh lẽo, đầy băng giá cứ
lớn dần, lớn dần lên, đến khi một ảo ảnh tuyệt đẹp hiển hiện giữa trời cao.
Hình ảnh của một nàng tiên băng giá.

Phía bên dưới, một màu trắng của tuyết phủ xuống lôi đài. Mấy tên khán giả lập
cập, co ro ngồi sát vào nhau, đầu vẫn ngẩng lên chiêm ngưỡng, trong lòng hâm
mộ vô cùng. Một tên lôi trong bọc hành lý ra chiếc áo bông, đoạn khoác vào
dưới sự thèm thuồng của những người bên cạnh. Y mặc xong, ngẩng đầu nhìn lên,
đoạn cười khành khạch:

- Rút kinh nghiệm khi xem cô nương của Mẫu Nghi Giáo thi đấu là phải mang
theo áo ấm, không thì chết vì rét.

Một cảnh tượng hùng tráng đang hiển hiện trước mặt tất cả mọi người. Giữa trời
đất nhuộm một màu quỷ dị, băng tiên đẹp đẽ đối đầu với thanh long oai vệ. Cả
hai đều tỏa ra áp khí bức nhân, khiến không gian dường như muốn bị bóp méo hết
cả.

Dân chúng trong thành Thần Long, hoảng hốt khi nhìn về phía cung điện, thấy
giữa trời xuất hiện một nàng tiên và một con mãnh long khổng lồ, gườm gườm đối
đầu với nhau.

Thấy cảnh nhốn nháo của đám thường dân, từ bên trong một trà lầu, nam tử vận y
phục thuật sỹ giang hồ bước ra bên ngoài, ngước mắt nhìn theo, bỗng thần sắc
biến đổi, trở nên hốt hoảng vô cùng. Toàn thân y nổi gai ốc, miệng la thất
thanh:

- Đại loạn rồi, Lạc Hồng đại loạn rồi.

Thốt nhiên giữa phố có một thuật sỹ tru tréo lên thảm hại, dân chúng vội dừng
nhìn, bao vây quanh y, mặt mũi tái mét, hỏi dồn:

- Loạn gì, loạn gì?

Thuật sỹ, mặt vẫn méo xệch, nhìn về phía cửu tháp, buông một giọng như than
khóc thê lương:

- Năm xưa, khi An Dương kéo quân về giải phóng thành Thần Long, ở một ngôi
làng nhỏ gần hồ Vạn Trùng sấm sét giáng xuống, chẻ đôi một cây đại thụ. Có
người ra xem thì thấy vài dòng chữ hiện lên.

- Lời sấm ra sao, mau nói.

Đám đông xôn xao lên, hồi hộp chờ đợi.

- Tiên - Long đối đầu, quỷ thần tái xuất, thiên hạ đại loạn.

Thuật sỹ thét lên thất thanh.

Ây…ây….Đám thường dân nghe đến quỷ thần, lại thấy rồng, tiên đối đầu nhau thì
vội vã ôm đầu, hò hét váng trời, rầm rầm chạy trốn khiến cảnh tượng nhốn nháo
vô cùng.

Một lằn sét rạch ngang bầu trời, như muốn xé toạc nó ra thành hai mảnh. Sấm
động, chớp giật, thinh không chợt bừng lên một đạo quang mang rực sáng chói
lòa. Liền tiếp theo đó, một tiếng nổ lớn, rung chuyển cung điện của An Dương
đại đế.

Những hộ dân sống xung quanh, bất giác giật mình, nhớ lại cách đây gần hai
mươi năm, vào một đêm định mệnh của Quỷ Đế, cũng ánh sáng này, cũng tiếng nổ
này. Quá khứ chợt ùa về với họ, đầy sợ hãi. Phải chăng lời sấm năm xưa thành
sự thật, đất đai Lạc Hồng lại một lần nữa chìm vào thời kỳ tăm tối của ma
giáo, cường đạo, ác nhân?

Phía trên lôi đài, một luồng áp lực cực lớn bùng lên sau tiếng nổ, cuồn cuộn
lan ra khiến khán đài rung chuyển dữ dội. Đám khán giả khom mình, cúi gập
người xuống tránh né. Vài người tu vi thấp kém, bị cuồng phong cuốn phăng đi,
cảnh tượng thảm thương vô cùng.

Những cao thủ cùng các trưởng môn và An Dương đại đế tuy vẫn ung dung ngồi tại
chỗ nhưng đã phải vận khí để chống đỡ lại áp lực mà hai tuyệt chiêu vừa va
chạm với nhau.

Ào…ào…ào….Cơn gió cuối cùng thổi thốc đi, không gian chợt lặng dần. Mây đen
trên cao cũng tan biến nhanh chóng, trả lại một bầu trời quang đãng và trong
vắt đến lạ kỳ. Bầu trời xung quanh Cửu cung như bị rách một mảng, hở ra nắng
ấm chan hòa, chói lọi tỏa xuống phía dưới.

Trên cao, hai nhân ảnh đứng đối diện nhau, im lặng không nói, ánh mắt cứ chằm
chặp nhìn tới.

Đột nhiên, Ánh Nguyệt thụp xuống, bàn tay như rã rời, buông lơi để Trường Lưu
Thủy kiếm tựa như một chiếc lá, quay mòng mòng rồi rơi nhanh xuống. Toàn thân
Ánh Nguyệt tựa như không còn sức lực, cũng lả đi, ngã từ trên trời cao xuống.

Tiểu Linh thấy đối thủ thảm bại, vội vàng phóng tới đỡ lấy. Nàng ôm chặt lấy
eo Ánh Nguyện, toàn thân mờ mờ tỏa ra một luồng sáng xanh bao bọc rồi từ từ hạ
xuống.

Keng... Trường Lưu Thủy kiếm chạm đất, tạo nên một âm thanh khô khốc rồi nảy
lên mấy cái, đoạn nằm im lìm, bình yên.

Kịch…Tiểu Linh hạ xuống, chống kiếm cho đỡ mất đà rồi nhẹ nhàng đặt Ánh Nguyệt
xuống. Hình như, nàng cũng đã bị thương. Trên trán nàng, lấm tấm những giọt mồ
hôi, hơi thở có vẻ gấp gáp hơn.

Tiểu Bất Tử thấy Tiểu Linh loạng choạng, vội vã bật giậy khỏi chỗ ngồi, chạy
đến lôi đài, hướng mắt nhìn lên.

Tiểu Linh nhìn thấy hắn có vẻ lo lắng thì khẽ mỉm cười, gật nhẹ đầu. Ánh
Nguyệt mặt trắng như tờ giấy, hai mắt nhắm nghiền, dường như vẫn đang hô hấp
khe khẽ.

Hai vị giám khảo chạy vội lên lôi đài, đoạn tới bên Ánh Nguyệt, xem xét cẩn
thận. Một vị đứng lên, nhìn một lượt rồi hô:

- Tiểu Linh của Mẫu Nghi Giáo giành được thắng lợi.

Chữ lợi vừa dứt khỏi miệng, Tiểu Linh đã lả đi. Tiểu Bất Tử nhanh như chớp,
nhún mình bay tới đỡ lấy thân hình nàng. Hắn ôm lấy Tiểu Linh, đặt lên đùi
mình. Nàng nhìn hắn, ánh mắt mệt mỏi, đôi môi xinh đẹp mấp máy tựa như muốn
nói gì. Tiểu Bất Tử gật nhẹ đầu.

Hồng Vân Tiên Tử và Bạch Vân Tiên Tử thấy Tiểu Linh lả đi, giật mình bật giậy,
khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Thấy Tiểu Bất Tử lao đến, hai người cũng có vẻ yên
tâm phần nào.

Tiểu Bất Tử bế Tiểu Linh lên, nhẹ nhàng bước về phía Hồng Vân Tiên Tử lúc này
cũng đang chạy tới.

- Nó có sao không?

Hồng Vân Tiên Tử hỏi dồn khi thấy con gái nằm gọn trong vòng tay Tiểu Bất Tử.

- Tiểu Linh chỉ là kiệt sức thôi, nghỉ ngơi một ngày là lại khỏe.

Tiểu Bất Tử đáp.

Vốn hắn đi theo lão Lê Hữu bao nhiêu năm nên y thuật cũng vào loại khá khẩm.
Khi nãy bắt mạch cho Tiểu Linh, hắn biết nàng vận công quá sức, lại thêm việc
phải đối đầu với độc chiêu “Độc Long kiếm pháp” của Ánh Nguyệt thì thành ra
như thế này. Chỉ cần nghỉ ngơi, dùng mấy viên linh đơn bồi bổ là lại có thể
thi đấu tiếp được.

Hồng Vân Tiên Tử và Bạch Vân Tiên Tử đỡ lấy Tiểu Linh từ tay hắn, đoạn trưởng
môn Mẫu Nghi Giáo khẽ nói:

- Tiểu Bất Tử, cứ để ta chăm sóc Tiểu Linh, con mau chuẩn bị làm thủ tục thi
đấu đi.

- Vâng!

Tiểu Bất Tử khẽ gật đầu, cúi nhìn Tiểu Linh. Nàng vẫn tỉnh táo, khẽ gật đầu,
như muốn chúc hắn thắng lợi.

Tiểu Bất Tử định mở miệng nói: “Tiểu Linh yên tâm, ta sẽ chiến thắng” thì bất
chợt nhớ ra rằng nếu mình đánh bại được công chúa thì số phận sẽ bước sang một
trang mới mà hắn chẳng hề mong muốn một chút nào.

Hắn quay lưng định tiến ra phía lôi đài, chợt giọng Tiểu Linh khẽ vang lên sau
lưng:

- Tiểu Bất Tử! Mi phải thắng, phải giành được chức quán quân. An Dương đại đế
sẽ thực hiện một ý nguyện cho người chiến thắng cuối cùng.


Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện - Chương #59