Mỹ Nhân Đối Đầu


Người đăng: LongGiang

- Nguyên khí tổn thương nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng. Nghỉ ngơi độ vài
tuần là khỏi.

Một giám khảo khẽ nói với người bên cạnh.

Người này nhìn Lý Anh, lúc này đang nằm bẹp dưới sàn lôi đài, đoạn liếc nhìn
Song Mai đang thủng thẳng tra kiếm vào vỏ, đoạn đứng lên, hô lớn :

- Song Mai của Vân Tiêu Kiếm vào chung kết.

Rào...rào...rào....Những tràng pháo tay không ngớt vang lên, cổ vũ cho Song
Mai. Nàng lướt nhanh qua khán đài, ngẩng mặt nhìn về phía An Dương đại đế và
các trưởng môn, khẽ cúi đầu chào rồi quay lưng đi về phía cung Thanh Long, nơi
Vân Tiêu Kiếm được bố trí nghỉ lại thành Thần Long.

Tiểu Bất Tử nhìn theo bóng dáng nàng, khẽ thở dài rồi chầm chậm lắc đầu. Cô ta
thắng, vào chung kết, lại sắp trở thành công nương, tại sao lại không vui ?
Hắn trước đây, liệu thực sự không có chuyện gì với nàng không ?

- Ngươi buồn sao ?

Tiểu Linh đứng dậy khỏi chỗ, hít một hơi, lên tiếng hỏi trước khi bước lên lôi
đài.

- Ta...-

Tiểu Bất Tử ấp úng, ngẩng lên nhìn Tiểu Linh thì nàng đã đi xa khỏi hắn mất
rồi.

“Ta đang buồn ư? Ta còn không hiểu nổi chính ta. Ta đang buồn hay đang vui
đây?”. Tiểu Bất Tử cười khổ trong lòng, chẳng biết sao mình lại ra nông nỗi
này nữa. Nhưng, hắn cứ có cảm giác gì đó rất thân quen và lạ lùng đối với Song
Mai. Hắn không biết, không thể cắt nghĩa được. Những cái đó, cứ như búa tạ,
ngày đêm bổ vào đầu, hành hạ hắn không thôi.

- Trận thứ hai, Tiểu Linh của Mẫu Nghi Giáo và Ánh Nguyệt của Vân Tiêu Kiếm.
Hai đấu thủ lập tức lên lôi đài, chuẩn bị thi đấu.

Một vị giám khảo hô lớn.

Rào...rào...Những tràng vỗ tay lại vang lên ầm ầm. Hai mỹ nhân ưu tú của hai
môn phái hàng đầu Lạc Hồng đại lục đấu với nhau. Quả thực không thể không
chiêm ngưỡng. Ở trận trước, Tiểu Linh thi triển Băng Tâm Tiên Kiếm, vốn đã
gieo vào trong lòng đám nam tử những nỗi tương tư không hề nhỏ chút nào.

- Ngươi nói xem, hai mỹ nhân này, ai sẽ giành được thắng lợi ? – Một khán giả
ngó sang bên cạnh, hỏi bằng hữu.

Vị bằng hữu khẽ gật gù, mắt không rời hai cô nương đang đứng trên lôi đài.
Được một chặp, y khẽ nói :

- Vân Tiêu Kiếm.

- Ta lại nghĩ là Mẫu Nghi Giáo.

Người kia khẳng định.

- Vậy ta với ngươi cá cược ?

- Được ! Cá thì cá.

Trời dần ngả dần về trưa, mây mù ban sáng bỗng nhiên tan biến đi đâu hết. Ánh
nắng cuối thu tràn ngập khắp quảng trường, nhuộm vàng hết đền đài, thành
quách. Vài cơn gió nhẹ nhàng thổi tới khiến đám lá khô loẹt quẹt chạy trên mặt
đất.

Trên khán đài, những vị cô nương đỏm dáng buông vội những chiếc ô sặc sỡ, ngăn
cách làn da trắng như gà bóc khỏi ánh nắng mặt trời. Đám nam tử hồ hởi bàn
luận về những trận đấu đã qua, về mấy mỹ nhân xinh đẹp của Mẫu Nghi Giáo, Vân
Tiêu Kiếm. Nhưng nhiều hơn, có lẽ là câu chuyện về cặp đấu cuối cùng giữa Tiểu
Bất Tử và Cửu Hồng công chúa. Xuyên suốt câu chuyện là một sự ghen tị không hề
nhỏ. Cái tên biến thái của Mẫu Nghi Giáo, không ngờ lại đứng trước cơ hội lớn
để trở thành phò mã. Vài người cười khẩy, giọng chắc nịch : « Ngữ biến thái
ấy, sao mà thắng được Cửu công chúa chứ ? ». Đám xung quanh nghe vậy, vỗ đùi
đen đét, phấn khích hùa vào : « Chí phải, chí phải. Rồi hắn sẽ bị cửu công
chúa đánh cho tan tác. Xem ra số công chúa chưa lấy được chồng ».

Trên Cửu tháp, Triệu Tài nheo mắt tránh nắng, lướt nhìn một vòng, chú ý đến
đội Chim Lạc đang bay lượn trên không, in bóng xuống nền đá phía dưới. Mục
quang của y lại quay sang nhìn những vị trí trọng yếu mà Hổ Vệ Quân đang nắm
giữ. Thái độ của y hết sức kỳ lạ, như người đang mưu tính chuyện gì đó khủng
khiếp lắm.

Phạm Mạnh Hổ đứng cạnh, thấy vậy khẽ hỏi :

- Triệu đại nhân thấy gì không ổn sao ?

Triệu Tài giật mình, quay sang :

- Chỉ là ta lo lắng về an ninh cho đại hội thôi. Liệu Hổ Vệ Quân nhiêu đó có
đảm bảo không ? Ta sợ bọn ma giáo, phản tặc thừa cơ làm loạn.

Cười vang một tiếng, Phạm tướng quân nhìn xuống phía dưới, buông lời tự tin :

- Đại nhân yên tâm, Hổ Vệ Quân anh dũng thiện chiến, lại thêm sự hỗ trợ của
Lạc Điểu Quân, ta không tin có kẻ nào to gan dám làm càn. Hơn nữa, cao thủ
dưới kia đông như hội, ma giáo phản tặc ngu gì dám gây chuyện.

- Tướng quân thấy yên tâm thì ta cũng bớt lo lắng.

Triệu Tài gật gù, đoạn bước vào trong phòng, để lại một mình Phạm Mạnh Hổ đứng
đó.

Trên lôi đài, Ánh Nguyệt và Tiểu Linh đã vào vị trí. Cả hai đứng đối diện
nhau, im lặng không nói. Ánh mắt mỗi người đều nhìn thẳng vào đối thủ, tâm
trạng không rõ đang nghĩ gì nữa.

- Trận đấu thứ hai, bắt đầu.

Giám khảo hô lớn. Một trường không khí im lặng tràn ngập khắp quảng trường.
Tất cả khán giả đều im lặng.

Cả hai im lặng đứng nhìn nhau, không hiểu đang tính toán gì. Họ đang chờ đối
thủ ra tay trước sao ?

Một thanh âm dài mà đanh thép vang lên. Kèm với đó là những tiếng róc rách tựa
như một dòng suối đang tuôn trào mãnh liệt. Phía dưới ồ lên phấn khích.

Dải xanh biếc như nước từ sau lưng Ánh Nguyệt vạch lên hư vô một đạo thanh
quang đẹp mắt, xoáy tròn trên không. Trường Lưu Thủy kiếm đã rời bao.

Ngay lập tức, đáp lại âm thanh kia, một tiếng xoeng chói tai cũng gần như cùng
lúc tiếp nối. Lại một vạch quang mang tinh khiết xẻ vào không gian, bập bềnh
phía trên đầu Tiểu Linh. Thanh Long kiếm cũng sẵn sàng chờ đón.

Hai thanh kiếm cô ngạo đính vào hư vô những sắc xanh của nước. Dường như,
chúng cũng đang gườm nhau giống hai vị chủ nhân.

- Hóa ra cô là người đã cướp sư huynh của sư tỷ.

Ánh Nguyệt mắt khẽ lay động, lướt nhìn một lượt Tiểu Linh rồi buông lời mỉa
mai.

Tiểu Linh khẽ chau mày, nhìn lại Ánh Nguyệt, đoạn cũng cong môi đáp trả :

- Hừ ! Ta cướp đó, thì sao ? Người Vân Tiêu Kiếm các ngươi, từ trưởng môn đến
đệ tử muốn làm gì đây ? Giỏi thì sử dụng bản lãnh mà cướp lại.

- Là cô nói nhé.

Ánh Nguyệt chợt nhếch môi cười, toàn thân khẽ lùi về sau, song chỉ đột ngột
chĩa về phía Tiểu Linh.

Trường Lưu Thủy kiếm trên không rung động mãnh liệt, chỉ trong chớp mắt đã
phóng xuống mười mấy đạo kiếm khí lạnh lẽo như băng.

Tiểu Linh không bất ngờ, lập tức khẽ phẩy tay điều động. Thanh Long kiếm khẽ
rung lên, phía trước mặt Tiểu Linh đột ngột xuất hiện mấy núi băng cao vút.
Kiếm khí phóng xuống gặp núi băng phát ra những tiếng răng rắc.

Mười mấy đạo kiếm khí chém núi băng nát vụn, bắn ra tứ phía những cục đá to
bằng nắm tay, hơi lạnh lẽo khẽ cuộn lên như sương khói. Khắp lôi đài ngổn
ngang những mảnh băng vỡ vụn.

Ánh Nguyệt thu mình, nhún một cái bay lên nắm lấy kiếm, đoạn múa vun vút trên
thinh không. Một cơn mưa kiếm lại ầm ầm phóng xuống. Hàn khí tỏa ra lạnh thấu
xương. Kiếm ảnh loang loáng, nhanh như ánh chớp, vẽ vào hư vô những vòng tròn
xanh biếc, thân ảnh Ánh Nguyệt ẩn hiện trong những thế kiếm. Chỉ là, tốc độ ra
chiêu quá nhanh mà thôi.

Tiểu Linh thấy vậy, sự khinh khỉnh coi thường đối thủ cũng lập tức tan biến.
Nàng vung chỉ lên hư vô, Thanh Long kiếm tỏa sáng sặc sỡ, phóng về trước mặt,
đoạn xoay tít lên như chong chóng, hùng dũng đánh chặn lại những kiếm ảnh đang
lao xuống.

Kiếm ảnh ầm ầm lao tới, bị Thanh Long kiếm chém bay ra tứ phía tạo nên một
quang cảnh vô cùng đẹp mắt. Đám khán giả ở xung quanh, hốt hoảng né tránh
những đạo kiếm khí bị đánh dạt, tình cảnh hết sức thảm thương.

An Dương đại đế ngồi trên sân khấu nhìn đám khán giả khổ sở né kiếm, bất giác
cười lên ha ha, xem chừng rất sảng khoái. Một vài khán giả, quần áo bị kiếm
chém tả tơi, hốt hoảng phóng vọt khỏi chỗ ngồi làm cho Cửu công chúa cũng bụm
miệng cười.

Tình cảnh này diễn ra được một lúc, Ánh Nguyệt công kích không ăn thua bèn thu
chiêu, hướng mắt nhìn xuống, thân hình đẹp đẽ bồng bềnh trong không gian.

Tiểu Linh thấy đối thủ ngừng tấn công cũng chuyển tư thế, dáng đứng hiên ngang
như thách thức. Thiên Long kiếm ngạo nghễ bập bềnh trước mặt. Không khí căng
lên như giây đàn.

- Kiếm pháp của ngươi cũng khá đó.

Tiểu Linh lên tiếng.

- Không cần ngươi khen tặng. Để ta cho ngươi xem lợi hại.

Ánh Nguyệt như bị xúc phạm, toàn thân rực lên thanh quang, vung kiếm lao
xuống.

- Ngươi muốn đọ kiếm pháp. Để ta chiều ngươi.

Tiểu Linh vươn tay nắm lấy chuôi kiếm, nhún mình một cái, trong tíc tắc đã áp
sát Ánh Nguyệt.

Choang...choang...choang....Thanh âm vang lên chói tai, hai nhân ảnh di chuyển
nhanh như điện, xuất chiêu đọ kiếm, chỉ nhìn thôi cũng đủ chóng mặt.

Cả Ánh Nguyệt và Tiểu Linh đều di chuyển và công kích với tốc độ cực nhanh nên
cơ bản không thể thấy rõ thân hình và cách ra chiêu. Khán giả chỉ nhìn thấy
hai đạo thanh quang rực rỡ vun vút lao đi trên lôi đài, kèm theo đó là bóng
kiếm loang loáng.

- Cả hai đều ra chiêu với tốc độ đáng nể. Trong nháy mắt có thể xuất ra hàng
chục chiêu kiếm biến ảo khôn lường. Quả là nhân tài, nhân tài.

An Dương vẻ mặt thán phục, chăm chú theo dõi.

Chợt, có tiếng thở dài, Hồng Vân Tiên Tử ngó qua Bạch Ưng đạo trưởng, thấy vẻ
mặt không được vui lắm.

- Sư tỷ ! Tiểu Linh đang làm trò gì vậy ?

Bạch Vân Tiên Tử hỏi nhỏ.

- Nó đang trêu ngươi đối thủ. Về cơ bản, vị cô nương kia không phải đối thủ
của nó.

Hồng Vân khẽ đáp, trong mắt không giấu được sự hoan hỷ, trái ngược với Bạch
Ưng đạo trưởng.

Trên lôi đài, tốc độ di chuyển và chiêu thức xuất ra ngày càng khiến người ta
khiếp sợ. Chỉ nghe không gian ù ù tiếng múa kiếm, choang choang tiếng va chạm
binh khí. Cả hai giao đấu bằng tốc độ nên tạo thành những cơn gió quất ra bốn
phía. Đám khán giả vừa phải chịu cảnh khổ sở vì kiếm ảnh giờ lại bị gió thổi
bạt hết cả quần áo, đầu tóc. Hàng trên khán đài, gần với sàn thi đấu đều vắng
tanh vì mọi người dạt ra đằng sau hết cả.

- Ngươi dám coi thường ta ?

Ánh Nguyệt rít lên đầy giận dữ, lại tiếp tục điều động chân khí, vung kiếm ầm
ầm chém tới.

Tiểu Linh không nói, chỉ khẽ nhếch môi cười, thủng thẳng di chuyển với tốc độ
ngang bằng, ngăn chặn hết những thế kiếm của đối thủ. Nàng dường như chưa muốn
xuất chiêu phản công.

Keng...Một âm thanh khô khốc vang lên, cả khán đài im lìm. Cây kiếm xoay một
vòng trong không trung, tựa như con diều không người điều khiển, cắm phập một
cái xuống khán đàn. Nam khán giả mặt cắt không còn hột máu, hoảng hốt nhìn
thanh kiếm cắm vào ghế của mình, ở giữa hai chân, khẽ rung lên nhè nhẹ. Xém
chút nữa, y đã trở thành hoạn quan.

Cây kiếm này, lưỡi xanh như nước, điêu khắc họa tiết một dòng suối hiền hòa,
chảy dài từ đốc đến lưỡi kiếm. Cứ cách một đoạn lại có một vệt hình ngôi sao.
Nhìn kỹ, chính là thất tinh trên trời khắc vào. Đó, chính là Trường Lưu Thủy
kiếm của Ánh Nguyệt.


Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện - Chương #58