Phò Mã​


Người đăng: LongGiang

Phía trên lôi đài lớn nhất ở chính giữa, năm đệ tử ưu tú đã sắp thành hàng
chỉnh tề. Đó là Tiểu Bất Tử, Tiểu Linh của Mẫu Nghi Giáo ; Song Mai, Ánh
Nguyệt của Vân Tiêu Kiếm và một người nữa, đó là Lý Anh của Nhất Thanh Môn. Ở
trận chiến giữa Ánh Nguyệt và đệ tử Nhất Thanh Môn, nàng đã giành được thắng
lợi một cách khó khăn. Lý Anh cũng vậy, đối đầu với đệ tử ưu tú của Vân Tiêu
Kiếm khiến hắn rất chật vật và phải mất đến tám phần công lực.

An Dương đại đế trịnh trọng bước tới trước năm người này, mỉm cười hài lòng.
Ánh mắt của vị hoàng đế dừng lại ở Song Mai và Tiểu Bất Tử lâu nhất khiến cả
hai đều hết sức khó hiểu.

- Vòng thi đấu cuối cùng để chọn ra ba người vào chung kết sẽ diễn ra vào
ngày mai. Giờ các ngươi sẽ bắt thăm để chọn đối thủ. Ở đây đánh số từ hai đến
sáu. Số một, dĩ nhiên là của con gái ta, An Ngọc Uyên.

An Dương vừa nói, Ngọc Uyên đã nhẹ nhàng bước tới nhập vào hàng ngũ. Trên tay
công chúa là lá thăm số một.

Lại nói, Ngọc Uyên vừa bước tới đã chen ngay vào đứng cạnh Tiểu Bất Tử. Công
chúa nhìn thẳng vào hắn, nở một nụ cười khiến Tiểu Linh rất khó chịu, nàng
liếc từ đầu đến chân vị công chúa cành vàng lá ngọc này.

Tất nhiên, Song Mai cũng nhận ra ánh mắt của Ngọc Uyên nhìn Tiểu Bất Tử rất
lạ. Nàng khẽ nheo mắt, vẻ lãnh đạm dường như trong phút chốc tan biến. Nhưng
cũng rất nhanh, nàng lấy lại sự thờ ơ, vô cảm.

Các thí sinh lần lượt bốc cho mình những lá thăm từ chiếc hộp trên tay An
Dương đại đế. Sau khi mỗi người nhận cho mình một lá thăm, tất cả đều mở ra
xem. Tiểu Linh nhìn lá thăm của mình rồi quay sang Tiểu Bất Tử, hỏi dồn :

- Ngươi số mấy ?

Khuôn mặt Tiểu Bất Tử rất khó coi. Trước câu hỏi của Tiểu Linh, hắn ngập ngừng
như không muốn trả lời. Tức quá, Tiểu Linh vạch tay hắn ra. Một sự im lặng bao
trùm. Nàng ngước lên nhìn hắn rồi nhìn An Dương rồi lại quay sang nhìn cửu
công chúa.

Song Mai thấp thỏm, chờ đợi An Dương công bố những cặp đấu. Trong lòng nàng,
tựa như có lửa đốt. Nàng không hiểu cảm giác này, chỉ biết là đang mong đợi để
biết, tên sư đệ kia bốc được số mấy.

An Dương đại đế đi một vòng xem các lá thăm. Ông ta đủng đỉnh khẽ nở một nụ
cười khiến đám đệ tử kia hồi hộp không thôi. Từ từ, An Dương đại đế hô lớn
thông báo.

- Số năm Song Mai của Vân Tiêu Kiếm đấu với số sáu Lý Anh của Nhất Thanh Môn.
Số ba Ánh Nguyệt của Vân Tiêu Kiếm đấu với số bốn Tiểu Linh của Mẫu Nghi Giáo.

Một tràng tiếng động ầm ầm phát ra từ dưới. Mọi người xôn xao hết thảy. Còn
lại số hai, chẳng phải là về tay của tên Tiểu Bất Tử kia sao ? Cả Tiểu Linh và
Song Mai lúc này tâm trạng không thể diễn tả được nữa. Nếu...nếu hắn thắng.
Chẳng phải sẽ là phò mã sao?

Xung quanh là một khoảng không gian nhộn nhịp, đầy những âm sắc. Tiểu Bất Tử
như không nghe thấy gì cả. Hắn điếc rồi. Hay nói đúng hơn là tâm trạng đang
không biết diễn tả ra sao.


Từng đàn mỹ nữ nhảy múa theo điệu nhạc réo rắt. Ai ai cũng mặt tươi như hoa,
uyển chuyển trong từng tiếng đàn. Tối nay, An Dương đại đế tổ chức tiệc mừng
cho năm đệ tử ưu tú nhất tham gia Lạc Hồng đại hội.

Tâm trạng của Tiểu Linh hình như cũng chẳng lấy làm vui cho lắm. Nàng thấp
thỏm, tựa như trong lòng đang có lửa đốt. Chốc chốc nàng lại len lén quay sang
nhìn Tiểu Bất Tử. Song Mai ngồi ở đối diện, vẻ lãnh đạm của nàng càng khiến
cho sự kiều diễm tăng lên muôn phần. Hình như, nàng cũng đang phải đấu tranh
trong lòng rất nhiều.

- Trẫm hôm nay rất vui. Trẫm chúc mừng năm đệ tử ưu tú nhất của Vân Tiêu
Kiếm, Mẫu Nghi Giáo và Nhất Thanh Môn.

An Dương đứng lên, cầm một chén rượu, mặt mày hớn hở.

- Tất cả đều nhờ hồng phúc của bệ hạ thực thi những chính sách an dân, khiến
cho Lạc Hồng ta nhân tài nở rộ.

Đinh trưởng môn của Nhất Thanh Môn nở nụ cười, hai tay cầm rượu, cung kính.

Các vị trưởng môn nghe vậy đều nhất loạt nâng chén, miệng hô : “Thánh thượng
anh minh”. An Dương cười lớn, ngửa cổ uống hết chén rượu rồi khà một tiếng rất
sảng khoái.

- Lần Lạc Hồng đại hội này, trẫm hy vọng sẽ tìm được một người xứng đáng bước
lên bục vinh quang sau mấy trăm năm gián đoạn. Đó là điều đầu tiên. Còn điều
thứ hai là trẫm muốn tìm cho cửu công chúa một chàng rể văn võ toàn tài. Vào
vòng trong này chỉ có hai trang nam tử là Lý Anh của Nhất Thanh Môn và Tiểu
Bất Tử của Mẫu Nghi Giáo. Trẫm đặt hy vọng rất lớn vào hai người này.

An Dương vừa nói vừa đưa tay chỉ Tiểu Bất Tử và Lý Anh.

Lý Anh, mặt mày hớn hở, trong lòng tràn lên cảm giác phấn khích. Y đang tràn
đầy tự tin sẽ chiến thắng Song Mai và vào chung kết, đánh bại cửu công chúa.
Lý Anh trong lòng thầm cầu trời khấn phật cho tên Tiểu Bất Tử này đại bại dưới
tay An Ngọc Uyên.

Còn Tiểu Bất Tử thì khác, mặt mũi như bị ong đốt, sưng vù lên, khẽ cúi xuống
nhìn bát, thỉnh thoảng lấy đũa gẩy gẩy thức ăn. Làm sao hắn có thể vui mừng
được chứ. Nếu hắn chiến thắng thì chẳng phải sẽ trở thành phò mã sao ? Biết ăn
nói thế nào với Tiểu Linh ?

- Ngươi có thích làm phò mã không ?

Tiểu Linh bỗng quay sang hỏi nhỏ, tâm trạng rối bời.

- Không !

Tiểu Bất Tử khẽ đáp, tay vân vê đôi đũa.

- Vậy…

Tiểu Linh ấp úng.

Tiểu Bất Tử thở hắt ra khiến Tiểu Linh trong lòng dịu đi. Nàng biết, hình như
hắn chẳng có chút ham muốn nào ngồi vào địa vị phò mã cả. Nhưng nếu hắn chiến
thắng thì chẳng phải là sẽ thành người của hoàng thất sao ? Tiểu Linh thầm rủa
An Dương đại đế trong lòng. Tự nhiên bày ra cái trò này.

Ánh mắt Tiểu Bất Tử chợt đưa lên phía trước rồi sững lại. Ở phía đối diện, hắn
thấy Song Mai cũng đang nhìn hắn. Thấy Tiểu Bất Tử ngó lên, Song Mai vội giật
nhanh ánh mắt đi chỗ khác, thái độ vẫn lạnh lẽo như hàn băng.

- Nhân đây trẫm cũng muốn công bố một chuyện vui nữa.

An Dương đại đế mỉm cười, nhìn sang Song Mai rồi nhìn về phía Văn Thành khiến
hắn nhíu mày lại, trong lòng lo lắng.

Tất cả dừng lại, chăm chú lắng nghe An Dương đại đế công bố chuyện vui. Tiếng
nhạc im bặt, tiếng bát đũa lách cách cũng dừng hẳn, chỉ có một sự im lặng bao
trùm. Dường như người ta chỉ nghe thấy tiếng hơi thở và tiếng lép bép của
những ngọn đèn trong cung điện.

- Mai ái khanh vừa thông báo cho ta một chuyện rất vui. Hôn sự của hai nhà
Mai, An cách đây khá lâu đã được quận chúa Mai Mai chấp thuận.

An Dương đại đế thông báo, vẻ mặt rạng rỡ.

Mai Thiếu Kỳ nghe vậy, mỉm cười, hơi cúi đầu thi lễ với An Dương. Khắp gian
phòng im lặng chợt rào rào tiếng vỗ tay như sấm. Tất cả đều đứng lên, cung
kính hô lớn : “Chúc mừng hoàng thượng. Đúng là song hỷ lâm môn”.

Song Mai khẽ cười nhạt một tiếng. Nụ cười của nàng sao lạnh lẽo và đau đớn
vậy. Khác hẳn với vẻ mặt vui mừng của cha nàng và hoàng thượng. An Văn Thành
ngồi bên cạnh vua cha, mặt cũng tái đi, ánh mắt liếc vội về phía Song Mai, vẻ
khó hiểu. Nhanh chóng, y lại nhìn về phía Thanh Ngọc. Vẻ mặt của Thanh Ngọc
cũng chuyển một màu tái nhợt, nhìn y với vẻ tức giận vô cùng. Rồi nàng khẽ
đứng lên, bước nhanh ra ngoài. Văn Thành nhấp nhổm, muốn lao theo thì nghe bên
tai một giọng khe khẽ nhưng vô cùng đáng sợ :

- Ngồi im cho ta.

Người vừa nói, chính là phụ hoàng của Y. Văn Thành im lặng, ngồi như khúc củi,
khẽ thở dài một cái. Trong lòng tựa như đang có bão tố nổi lên ầm ầm.

Ngồi bên cạnh Mai Thiếu Kỳ, Triệu Tài khẽ nhếch mép cười một tiếng, khuôn mặt
méo mó đi. Hình như hắn không hài lòng về chuyện hỷ mà hoàng thượng vừa công
bố. Hai tay hắn siết chặt vào nhau, nổi lên những đường gân xanh lè rất đáng
sợ.

- Mai ái khanh, Mai Mai, Văn Thành. Chúng ta sắp thành thông gia, sắp là
người một nhà. Chuyện vui này, không thể không uống được.

An Dương nâng chén lên, lướt ánh mắt nhìn một lượt.

Mai Thiếu Kỳ mặt mày hớn hở, định nâng chén thì thấy con gái đã đứng thẳng
lên, miệng khẽ cười :

- Tạ ơn hoàng thượng ! Trước đây Song Mai còn nhỏ, không hiểu hết sự việc nên
đã từ chối hôn sự này. Song Mai cảm tạ ân điển của hoàng thượng đã dành cho
nhà họ Mai. Hy vọng cuộc hôn nhân này sẽ khiến hai nhà mãi khăng khít, gắn bó.

Mai Thiếu Kỳ mặt mũi kém vui, khẽ đứng lên, nở một nụ cười không còn tươi như
trước. Lão chẳng biết phải nói gì. Những điều Song Mai nói đều là điều trong
lòng lão suy nghĩ và mong muốn nhưng sao Mai Thiếu Kỳ lại kém vui ? Trong lòng
lão, mơ hồ nhìn nhận ra những đau buồn mà Song Mai đang trải qua. Nghĩ đến
đây, Mai Thiếu Kỳ vội đưa mắt nhìn Tiểu Bất Tử.

Trong lòng Tiểu Bất Tử lúc này cảm xúc hỗn loạn. Khi nãy An Dương thông báo
việc kén rể, hắn đã ù tai đi rồi. Nay thêm hôn sự này nữa. Đáng ra hắn phải
mừng rỡ chứ. Nhưng tâm trạng hắn không hiểu vì sao lại lộn xộn như thế. Cái
hôn sự mà Văn Lộc nói đến, có phải việc này ? Trước đây, hắn đối mặt với việc
này ra sao ? Liệu có đơn thuần chỉ là tình cảm đồng môn hay không ?

- Ngươi sao thế ?

Tiểu Linh khẽ lay hắn.

Tiểu Bất Tử khẽ giật mình, những suy nghĩ chợt tan biến. Hắn cười nhạt, nói :

- Không, ta không sao cả. Chỉ là đang suy nghĩ linh tinh thôi.

- Suy nghĩ linh tinh ? Suy nghĩ về việc trở thành phò mã sao ?

Tiểu Linh buông giọng giận hờn.

- Ta…ta…không…- Tiểu Bất Tử ấp úng. Chẳng biết phải giải thích như thế nào
nữa.

- Ta biết mà. Ngươi thực sự muốn làm phò mã.

Tiểu Linh khẽ rít lên, quay người không thèm nhìn hắn khiến Tiểu Bất Tử toàn
thân run bắn, định nói câu gì đó nhưng lại thôi. Hắn khẽ thở dài một tiếng.

- Tiểu Bất Tử ! Ngày mai thi đấu, bản công chúa hy vọng ngươi sẽ đủ sức để
cầm cự qua năm hiệp. Hy vọng rằng pháp môn của Mẫu Nghi Giáo sẽ giúp ngươi
toàn mạng.

Bỗng Cửu công chúa bưng một chén rượu lên, chĩa về phía Tiểu Bất Tử, giọng hết
sức phách lối.

Tiểu Bất Tử còn chưa kịp mở mồm, đã thấy Tiểu Linh đứng phắt lên, ánh mắt bắn
ra mấy tia tức giận, trong lòng căm tức vì cửu công chúa dám cả gan khinh
thường pháp môn của Mẫu Nghi Giáo. Lại còn đem giọng miệt thị với Tiểu Bất Tử.

- Sao ? Ngươi muốn gì ?

Cửu công chúa ánh mắt khinh nhỉnh, nhìn về phía Tiểu Linh.

Hồng Vân Tiên Tử thấy nguy, vội vàng kéo tay con gái, đoạn bà đứng lên, mỉm
cười cầu hòa :

- Cửu công chúa ! Tiểu Linh từ lâu đã nghe đại danh Cửu Hồng. Chỉ là rất hâm
mộ nên muốn mời công chúa một chén thôi.

Cửu công chúa cất tiếng cười lanh lảnh, đoạn nâng chén lên, hướng về Tiểu
Linh, không nói gì, chỉ hất hàm một cái.

Tiểu Linh trong lòng vô cùng tức giận nhưng nghĩ đến thân phận bèn từ từ cầm
chén lên, khẽ thi lễ. Cũng không nói câu gì, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Cửu công chúa cười phá lên, cũng dốc hết chén rượu. Tiểu Bất Tử khuôn mặt méo
mó, nhìn hai nữ nhân đấu rượu, trong lòng thầm than khổ.

- Này tên Tiểu Bất Tử ! Ngươi còn chưa uống với bản công chúa. Ngày mai ta sẽ
không nương tay hay nể tình đâu, ngươi hãy nhớ lấy.

Cửu công chúa rót tiếp một chén nữa, hướng về phía Tiểu Bất Tử.

Tiểu Bất Tử khẽ khàng cầm chén đứng lên, trong lòng bùng lên một tia tức giận.
Nét mặt của hắn đã chuyển thành một vẻ đáng sợ. Chậm rãi, Tiểu Bất Tử dâng
chén lên, đoạn uống cạn rồi mỉm cười nói :

- Cửu công chúa ! Ngày mai ta cũng sẽ dốc hết tuyệt học của Mẫu Nghi Giáo ra
lĩnh giáo công chúa. Hy vọng rằng sẽ là đối thủ xứng đáng của công chúa.

- Nói hay lắm.

Tiếng An Dương đại đế xen vào cùng một tràng cười lớn.

Đại đế tiến đến bên cạnh Tiểu Bất Tử, đoạn vỗ vai hắn bồm bộp, giọng đầy phấn
khích :

- Trẫm rất rất hy vọng ngươi sẽ đánh bại được cửu công chúa. Để nó bớt cái
tính kiêu căng, coi thường người khác đi. Trẫm hạ chỉ cho ngươi, phải thi đấu
bằng hai trăm phần trăm sức lực.

- Hạ thần tuân chỉ.

Tiểu Bất Tử cúi đầu, ánh mắt đột nhiên rực lên một cảm giác hiếu thắng vô
cùng. Khí huyết trong người hắn di chuyển rầm rầm, như một trận cuồng phong dữ
dội.

Lúc này, Tiểu Bất Tử chẳng còn nghĩ đến việc có trở thành phò mã hay không mà
một ham muốn tột cùng, đó là dạy cho cô công chúa đỏng đảnh kia một bài học.
Tiểu Linh thấy bộ dạng của hắn, bất giác người run lên. Hình như, đây không
phải là Tiểu Bất Tử mà nàng biết.

Bữa ngự tiệc của An Dương đại đế hôm đó, mỗi người một tâm trạng khác nhau. Kẻ
thì vui vẻ, mừng rỡ. Người thì suy nghĩ mông lung. Có kẻ thầm khóc trong lòng.
Tiếng nhạc véo von, trầm bổng hòa vào tiếng cười nói, chúc tụng. Một bức tranh
đầy đủ tâm trạng và sắc màu đang trải ra trước mắt.


Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện - Chương #56