Kén Rể


Người đăng: LongGiang

Cung Chu Tước, nơi ở của đệ tử Mẫu Nghi Giáo

Ở đây không có mây trắng bồng bềnh, không có núi non trùng điệp cũng chẳng có
màu xanh thăm thẳm của núi rừng. Tất cả, chỉ trập trùng nhà cửa, cung điện
nguy nga. Tiểu Bất Tử nằm dài trên nóc tẩm cung, trong lòng dường như đang da
diết nỗi nhớ mơ hồ nào đó.

Tiểu Linh nhẹ nhàng đến bên cạnh, nàng khẽ ngồi xuống. Hắn không nói gì, ánh
mắt vẫn buồn bã nhìn ra xa xa. Tiểu Linh thở khẽ, bàn tay thon thả của nàng
nhẹ nhàng cuốn mấy sợi tóc vương trên mặt. Chầm chậm, nàng quay sang nhìn hắn

- Ngươi đã học hết cuốn bí kíp ta đưa cho rồi phải không?

Nàng mở đầu.

- Đã hết rồi!

Tiểu Bất Tử khẽ trả lời.

- Cô nương đó, hẳn là rất quan trọng với ngươi.

Đột nhiên Tiểu Linh chuyển chủ để, nàng ấp úng nói ra tâm sự.

- Ai cơ?

Tiểu Bất Tử khẽ nhíu mày, trong lòng hắn biết, Tiểu Linh đang muốn nói đến ai.

- Thì…vị quận chúa ấy, đệ tử của Vân Tiêu Kiếm…Chắc là trước đây…

Tiểu Linh dường như cứ muốn bật ra những câu nói mà nàng không muốn nó xuất
hiện.

- Tiểu Linh! Đừng nói nữa. Ta..ta…không nhớ gì cả.

Tiểu Bất Tử ấp úng, khuôn mặt hắn ánh lên một nỗi lo lắng.

- Từ lúc đó, ta thấy ngươi cứ như người mất hồn…ta không rõ…liệu.

Tiểu Bất Tử chợt ngồi lên, xoay người nhìn thẳng vào Tiểu Linh khiến nàng bất
giác cảm thấy ngượng ngùng. Nếu là lúc trước, gặp tình cảnh này thì nàng sẽ có
thái độ khác.

- Tiểu Linh! Chỉ là bỗng nhiên mọi việc đến với ta nhanh quá, ta chưa có sự
chuẩn bị để tiếp nhận. Mọi người và cả ngươi nữa, đối với ta rất tốt. Cho dù
trước đây ta có là ai thì bây giờ chỉ có mỗi Tiểu Bất Tử này thôi.

Tiểu Bất Tử nói một tràng.

- Nhưng…nếu ngươi nhớ ra…thì…sao?

Tiểu Linh cuối cùng cũng nói ra những điều mà nàng giấu kín trong lòng.

Trước câu hỏi ấy, Tiểu Bất Tử miệng như đắng lại, hắn chẳng biết phải nói sao
nữa. Nếu ký ức năm xưa trở lại, hắn biết thân phận thật của mình thì sao đây?
Vị cô nương kia, hình như có một sợi dây liên kết rất gắn bó với hắn. Hắn
chẳng biết phải làm thế nào nữa, trong đầu cứ ong ong câu hỏi của Tiểu Linh.
Làm sao đây?

Thấy bộ dạng của hắn, Tiểu Linh thở dài, chợt nàng đưa tay siết chặt bàn tay
Tiểu Bất Tử

- Đừng lo, dù sao ngươi cũng là người tốt, cũng là danh môn chính phái. Con
người trước đây của ngươi, chắc chắn không phải người xấu.

- Ta…không biết.

Tiểu Bất Tử cảm thấy một hơi ấm từ bàn tay Tiểu Linh truyền qua. Nó vừa ấm áp,
vừa mát mẻ, dường như đang vỗ về tâm trí rối bời của hắn. Người con gái này,
với hắn sao lại tốt như vậy?

Trong lòng hắn thổn thức không thôi. Tiểu Bất Tử chợt dâng lên một nỗi sợ hãi.
Quá khứ của hắn, liệu có đủ sức để phá đi sợi dây gắn kết với Tiểu Linh hay
không? Tiểu Bất Tử dường như muốn vứt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu, không muốn nó
hiển hiện trong tâm trí nữa. Nhưng càng cố bao nhiêu, nó càng ào ạt dội về bấy
nhiêu. Khuôn mặt Tiểu Bất Tự trắng bệch như tờ giấy.

Tiểu Linh buông tay hắn, nàng đứng thẳng lên, khẽ nhìn hắn rồi buông mình vào
hư vô, phóng vút đi. Trước khi hình ảnh của nàng chìm vào khoảng không, Tiểu
Linh xoay người, nhìn Tiểu Bất Tử, khẽ cười nói:

- Dù sao thì ta nghĩ là cô nương đó…rất tốt.

Tiểu Bất Tử nhìn theo Tiểu Linh, hắn chẳng biết nói gì, chỉ nhìn theo chiếc
bóng yêu kiều của nàng vụt biến mất. Hắn muốn làm gì đó, muốn kéo Tiểu Linh
trở lại, để nói với nàng rằng hắn sẽ…Nhưng sao Tiểu Bất Tử cứ im lìm như vậy.
Bàn tay hắn siết chặt vào nhau. Tại sao?


Một hồi trống rền vang, tựa như khiến trời đất rung chuyển, báo hiệu những
trận thi đấu buổi chiều chuẩn bị diễn ra.

Dưới sân quảng trường, đệ tử mười môn phái lọt vào vòng sau đã sắp thành hàng
ngũ chỉnh tề. Đếm đi đếm lại, có 20 môn sinh lọt vào vòng sau trong đó người
của tứ đại môn phái đều bảo toàn lực lượng, vượt qua vòng thứ nhất.

Trong số những đệ tử này, dĩ nhiên Tiểu Bất Tử là người được chú ý nhất, bởi
hắn là nam đệ tử duy nhất từ khi Mẫu Nghi Giáo khai môn lập phái. Chẳng biết
Tiểu Bất Tử có hoan hỉ hay không nhưng đám nam nhân đều nhìn hắn với con mắt
ghen tị còn đám nữ nhi thì khinh khỉnh coi thường, lầm rầm bàn ra tán vào rằng
tay này chắc hẳn là loại biến thái, nửa nạc nửa mỡ mới có thể tu tập pháp môn
dành cho đàn bà. Thậm chí, người ta còn xì xào, đặt cho hắn cái biệt danh rất
khó chịu: “Bất tử công công”. Quả thực oan ức cho hắn, từ khi được lão Lê Hữu
cứu sống đem về nhận làm đệ tử, ngoài thời gian mấy ngày dưỡng thương trên Mẫu
Nghi Giáo vì bị người ta đánh suýt chết, hắn chưa bao giờ được nhìn nhận là đệ
tử phái này. Chẳng biết Hồng Vân Tiên Tử chiếu cố hắn thế nào mà lưu lại điều
tiếng không lấy gì làm hay ho.

Tiểu Linh rất tức giận khi nghe thấy người ta gọi hắn bằng cái biệt danh hoạn
quan kia còn Song Mai, nàng cũng đã loáng thoáng nghe. Nàng cố làm một vẻ lãnh
đạm như băng nhưng kỳ thực trong lòng khó chịu vô cùng.

Một tiếng rống khủng khiếp vang lên, hết thảy mọi người đều đổ dồn ánh mắt về
phía cửu tháp. Trên đỉnh tháp, một linh thú khổng lồ từ từ đáp xuống. Linh thú
này có thân của rùa và đầu rồng. Nếu so sánh với đám bạch ưng, chim Lạc thì
giống như đang so chim sẻ với đại bàng. Long Quy Bá Hạ hướng đôi con mắt to
cộ, tỏa ra những tia hung bạo cực độ quét một lượt xuống dưới. Khắp người của
linh thú, khẽ tỏa ra những đạo bạch quang bức nhân.

- Long Quy Bá Hạ!

Tiểu Linh khẽ thốt lên.

Tiểu Bất Tử ngây người ngắm nhìn linh thú. Từ trước đến giờ, hắn chưa bao giờ
thấy một con vật nào oai phong đến thế.

- Cái gì Bá Hạ?

Tiểu Bất Tử khẽ hỏi.

- Long Quy Bá Hạ, linh thú thượng cổ, thú cưỡi của An Dương Đại Đế.

Tiểu Linh giải thích, ánh mắt vẫn hướng về phía linh vật kia. Long Quy Bá Hạ
xuất hiện, đâu phải có cơ hội được chiêm ngưỡng?

Trên lưng linh thú, một chiếc ngai vàng đặt trang trọng. Ngồi trên ngai, hẳn
là An Dương Đại Đế. Ông ta hôm nay vận hoàng bào dát vàng đẹp đẽ, thần thái
tỏa ra lấn át quần hùng. Bên hông An Dương Đại Đế, có treo một vật bằng hai
bàn tay có hình chiếc nỏ được làm bằng vàng ròng. Đó chính là Liên Châu Thần
Tiễn, pháp bảo chí tôn của An Dương.

“Rầm”. Khán đài rung chuyển dữ dội khi Long Quy Bá Hạ đặt chân xuống. Con vật
to lớn lúc lắc cái đầu, ánh mắt dò xét quét qua một lượt các vị trưởng môn
đang cung kính đứng lên chào đón An Dương Đại Đế. Không biết có đúng là thần
khí mà giống linh vật kia tỏa ra rất đáng sợ hay không mà bốn vị trưởng môn
đều khẽ lùi lại phía sau, rất thận trọng.

An Dương Đại Đế đứng thẳng lên, thân hình khẽ lay động, trong chớp mắt đã rời
khỏi lưng linh thú, ngạo nghễ đứng giữa khán đài, nhìn xuống đám đệ tử phía
dưới. Ông ta mỉm cười rồi cất lời, giọng tựa sấm rền:

- Các ngươi đều là những nhân tài hiếm có của Lạc Hồng, tương lai quả thực
rất sáng lạn. Chiêm ngưỡng màn trình diễn của các ngươi, trẫm rất hài lòng.

Phía bên dưới, đám đệ tử và các môn phái rầm rầm hô lớn: “Thánh thượng vạn
tuế”.

- Tiếp sau đây, vòng hai của Lạc Hồng đại hội sẽ được tiếp tục tổ chức, trong
hai mươi người, mười người chiến thắng sẽ vào vòng ba. Mười người đó sẽ chia
thành năm cặp đấu và chọn ra năm đệ tử kiệt xuất nhất.

Đại đế nói đến đây, dưới quảng trường đã rộ lên những xì xào bàn tán: “Năm
người, vậy chia cặp ra sao đây? Lẻ một người, tính sao?”. Những bàn tán to
dần, to dần, đám đông trở nên phấn khích lạ kỳ.

An Dương Đại Đế khẽ nhếch một nụ cười, mục quang quét một lượt. Mấy vị trưởng
môn cũng tỏ ra khó hiểu. Nếu lẻ một người, biết chia cặp đấu ra sao?.

Cất một tràng cười vang, An Dương Đại Đế khoát tay ra hiệu. Một bầu không khí
im lặng bao trùm cả không gian. Hết thảy mọi người có mặt ở quảng trường đều
hướng ánh mắt tập trung, chờ đợi vị vua của họ giải thích.

- Trong vài năm qua, có một nhân vật tuy không thuộc bất cứ môn phái nào ở
Lạc Hồng nhưng tu vi có lẽ chẳng kém những cao thủ ở đây là bao. – An Dương
Đại Đế thủng thẳng.

“Ai nhỉ? Ai nhỉ?” Đám người ngơ ngác nhìn nhau, cố lục lọi trong vốn kiến thức
của mình để giải đáp xem, rốt cục nhân vật đó là ai. Bạch Ưng đạo trưởng nghe
vậy, thốt nhiên quay đầu lại nhìn nhị đệ tử An Văn Thành đang đứng cạnh. Thấy
ánh mắt của sư phụ, An Văn Thành khuôn mặt tỏ ra khó hiểu. Hình như, y cũng
không biết, rốt cục nhân vật đó là ai nữa.

“Soạt”…An Dương Đại Đế khẽ phẩy tay ra hiệu, thinh không chợt lóe lên một đạo
hồng quang rực rỡ, chớp mắt một nhân ảnh đã phóng tới đứng bên cạnh, khẽ cúi
chào rồi quay xuống mỉm cười với đám người dưới quảng trường.

“Ồ…à…!”, những tiếng cảm thán vang lên khắp quảng trường, thanh âm chủ yếu là
của đám nam tử. Chắc hẳn người đứng kia phải là một mỹ nữ tuyệt sắc.

Tiểu Bất Tử khẽ nhíu mày. Tiểu Linh đứng bên cạnh y không nói lời nào, ánh mắt
hơi rung động. Kẻ kia là ai mà lại dám đứng cạnh An Dương Đại Đế, lại không
thèm quỳ lạy một cái?

An Văn Thành nét mặt tựa như vỡ ra một điều gì đó, y khẽ lắc đầu, chẳng biết
khóe miệng nở một nụ cười hay bị méo đi nữa. Đứng bên cạnh An Dương Đại Đế,
chẳng phải là muội muội của y sao?

Nữ nhân đứng cạnh An Dương Đại Đế chỉ có thể dùng từ tuyệt mỹ để miêu tả. Nàng
rực rỡ trong bộ y phục màu đỏ kiêu sa, tóc xõa ngang lưng, khuôn mặt ửng hồng.
Nàng khẽ cười, tựa như trăm ngàn đóa hoa đang khoe sắc. Có thể nói, cùng với
Song Mai của Vân Tiêu Kiếm, Tiểu Linh của Mẫu Nghi Giáo, cả ba người đã gây
nên những tương tư không hề nhỏ cho đám nam tử danh môn chính phái, thượng
kinh tham dự Lạc Hồng Đại hội. Ba đại mỹ nữ, mỗi người một vẻ, chẳng kém nhau
là bao.

- Để trẫm giải thích, đây là cửu công chúa An Ngọc Uyên, người trong vài năm
nay được mọi người xưng tụng là Cửu Hồng. – An Dương Đại Đế khẽ cười, giải
thích.

Cái tên Cửu Hồng vừa phát ra, phía dưới quảng trường dường như có một cơn đại
phong quét qua. Mấy vị trưởng môn cũng đờ hết người. Cửu Hồng, kẻ được mệnh
danh là Lạc Hồng đệ nhất sát thủ, là khắc tinh của ma giáo, phản tặc. Cửu
Hồng, kẻ thần bí, hành tung bất định, xuất quỷ nhập thần hóa ra là cửu công
chúa của An Dương Đại Đế hay sao?

“Cửu Hồng…Cửu Hồng công chúa” Hàng tràng tràng lớp lớp tiếng hô như sấm, khiến
quảng trường rầm rầm rung chuyển. An Ngọc Uyên thấy phía dưới tiếng hô như
thác, bất giác khuôn mặt đỏ ửng lên.

- Chuyện này là sao Văn Thành?

Bạch Ưng đạo trưởng nheo mắt hỏi đệ tử.

- Sư phụ! Đệ tử cũng không rõ. Năm xưa khi con theo sư phụ về Vân Tiêu Kiếm,
tiểu muội còn nhỏ, lại được phụ thân đưa về Vạn Trùng Hồ chăm sóc. Quá trình
tu luyện của tiểu muội, quả thực Văn Thành không nắm được.

Văn Thành khẽ ghé gần vào sư phụ, nói nhỏ.

- Lạc Hồng đại hội là việc lớn, trẫm nhân sự kiện này, cũng muốn tìm cho Cửu
Hồng một đức lang quân như ý. Bởi vậy, Cửu Hồng sẽ tham gia thi đấu cùng nhóm
năm nhân vật kiệt xuất nhất. Trẫm hy vọng sẽ có một trang nam tử văn võ toàn
tài chiến thắng được nó.


Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện - Chương #50