Người đăng: LongGiang
Một tiếng hú dài, man dại vang vọng khắp bốn phía, đập vào những vách đá sừng
sững rồi vọng lại. Từ xa, một bóng người nhún mình trên những tảng đá, cứ thế
phi thân lên trên cao, nhắm tới đỉnh núi cao nhất.
Trên đỉnh núi, một nhân ảnh khác đứng im, cô ngạo nhìn mây trời, tựa như chẳng
thèm quan tâm có một bóng người đang phóng tới phía mình. Trên tay nhân ảnh
kia, phe phẩy chiếc quạt giấy mềm mại. Người đó là Thập Tam Ảnh. Còn bóng
người đang phóng lên, chính là Tiểu Bất Tử.
Vù…Tiểu Bất Tử tung mình lên cao, nhíu mắt nhìn xuống Thập Tam Ảnh. Hắn thu
tay phải lại, tung ta một chưởng vào hư vô. Oành…đất đá dưới chân Thập Tam Ảnh
bắn tung lên cao rồi rơi lộp độp xuống đất.
Thập Tam Ảnh nhanh như cắt cũng phóng người lên né tránh, đoạn vẩy chiếc quạt
ra, quét mấy chiêu về phía Tiểu Bất Tử. Quang mang phóng tới vun vút, tựa như
những mũi đao sắc nhọn, muốn chém tan tành Tiểu Bất Tử.
Hắn không thèm né tránh, hét lên một tiếng, thân thể đứng giữa không trung bất
ngờ tỏa ra những luồng sáng kỳ ảo bao bọc. Quang mang phóng tới, chạm vào
luồng sáng tỏa ra từ thân thể Tiểu Bất Tử rồi nổ tung thành hàng ngàn tia sáng
nhỏ. Những tia sáng ấy lả tả rơi xuống rồi nương theo một cơn gió, phát tán ra
khắp nơi.
Tiểu Bất Tử quay lại nhìn, thấy Thập Tam Ảnh đang sừng sững đứng trên một mỏm
đá nhô ra, mỉm cười hài lòng. Hắn phóng tới đứng bên cạnh, thần thái tỏ ra ung
dung vô cùng.
- Chà! Quả là nhân tài triệu người có một, trong vòng có gần một năm mà đã
tiến bộ như vậy rồi.
Thập Tam Ảnh khen ngợi.
- Đa tạ tiền bối, đó là nhờ mọi người đã rất tốt với Tiểu Bất Tử.
Hắn khẽ cúi đầu.
- Giờ ngươi đã có thể điều khiển những nguồn sức mạnh trong cơ thể. Nói thực,
ta cũng không phải đối thủ của ngươi rồi.
Thập Tam Ảnh thở dài nói nhưng trong thanh âm lại chứa đựng sự kinh ngạc tột
độ.
- Tiền bối quá khen rồi.
Tiểu Bất Tử ngượng ngùng.
- Thời gian qua, ngươi luyện võ công của Mẫu Nghi Giáo. Phái ấy, từ khi xuất
hiện trên giang hồ đến nay chưa có nam nhân nào học được kiếm phổ. Nhưng ngươi
đặc biệt lắm, không những có thể tiếp thu được mà còn dùng dương khí trong cơ
thể để biến hóa, gia tăng sức mạnh. Rất đáng nể.
Thập Tam Ảnh gật gù.
Thấy Thập Tam Ảnh nhắc đến Mẫu Nghi Giáo, Tiểu Bất Tử thốt nhiên trong lòng có
tâm sự, hướng mắt nhìn về phía nam, nơi có dãy Thiên Vân Sơn hùng vĩ. Thấy hắn
có thái độ khác lạ, Thập Tam Ảnh tủm tỉm cười:
- Ngươi đang tương tư phải không?
- Không…tiền bối nói gì vậy…
Tiểu Bất Tử lúng túng, lập tức cãi.
Phá lên cười sảng khoái, Thập Tam Ảnh vỗ bộp bộp vào vai hắn:
- Đừng giấu ta, ngươi ra sao, chẳng lẽ ta lại không biết.
Tiểu Bất Tử mặt đỏ lựng, ngượng ngịu quay đi chỗ khác. Thập Tam Ảnh thấy vậy,
cười nói:
- Ta có một tin vui, ngươi có muốn nghe?
- Tin vui gì vậy thưa tiền bối?
Tiểu Bất Tử háo hức.
- Hôm qua, mọi người đã quyết định cho ngươi được rời khỏi Thần Y trấn dựa
vào những biểu hiện rất tốt trong thời gian qua.
Thập Tam Ảnh thông báo.
Tiểu Bất Tử như nghe ù ù bên tai. Cuối cùng, hắn cũng được rời khỏi đây, trở
về Thiên Vân Sơn. Cuối cùng cũng được gặp lại Tiểu Linh sao? Trong một năm
qua, hắn khắc khoải đợi giây phút này. Không thấy Tiểu Linh đến thăm mình như
đã hứa, ruột gan hắn cứ nóng bừng bừng. Giờ thì có thể trở về. Hắn chờ đợi để
nhìn thấy khuôn mặt ngạc nhiên của Tiểu Linh khi nhìn thấy mình lắm.
- Nhưng ngươi phải làm một việc trước khi rời khỏi đây.
Thập Tam Ảnh nói tiếp.
- Là chuyện gì vậy tiền bối?
Tiểu Bất Tử hồi hộp.
- Cách đây vài ngày, ở Sơn Vỹ có xuất hiện một ác nhân, trong vòng một đêm
giết sạch mọi người trong mấy thôn bản. Ngươi hãy đến đó xem xét, điều tra về
ác nhân này. Xong việc có thể rời khỏi đây.
- Được, Tiểu Bất Tử đi ngay.
Hắn nói rồi tung mình vào không trung, thoáng một cái đã phóng vun vút về phía
Sơn Vỹ.
Thập Tam Ảnh nhìn theo, cười lớn rồi lẩm bẩm:
- Đúng là người đang yêu có khác, làm gì cũng vội vàng hấp tấp.
Nói rồi, Thập Tam Ảnh cũng nhún mình một cái, phóng về phía Thần Y trấn.
Sau hai ngày quần nát cả vùng Sơn Vỹ, bóng dáng ác nhân nọ vẫn bặt vô âm tín,
Tiểu Bất Tử vội vàng trở về thông báo với Thập Tam Ảnh.
Hắn chậm rãi đi bộ vào trong trấn, một cảm giác lạnh lẽo tràn ngập khắp cơ
thể. Đáng ra giờ này, khói thuốc phải bốc lên nghi ngút, thơm lừng trong thôn
rồi chứ. Nhưng không gian ngập ngụa một mùi máu tanh tưởi. Trong trấn vắng vẻ
đến đáng sợ.
Có cảm giác bất an, Xung Thiên Kiếm cứ lập lòe chớp tắt như cảnh báo một mối
nguy hiểm đang ẩn hiện nơi đây.
Những căn nhà vẫn nằm im lìm, không thấy bất cứ một bóng người nào cả. Tiểu
Bất Tử chạy vọt về phía Thần Y điện. Hắn tái mặt khi thấy cánh cửa gỗ to lớn
đã bị đánh nát bấy, trên đó vương những vệt máu đã khô, chứng tỏ sự việc đã
xảy ra cách đây mấy ngày.
Bước qua bậc cửa vào sân Thần Y trấn, suýt chút nữa thì Tiểu Bất Tử ngất xỉu
vì kinh hoàng. Một đống xác người được xếp chồng lên nhau, ruồi nhặng bắt đầu
vo ve bay xung quanh. Tiểu Bất Tử lạnh người, như muốn gào lên thảm thiết khi
nhìn thấy xác Huyết Lão, Thập Nhị Mạch Phu và Ngũ Tạng Tử.
Trời đất tối sầm lại, máu trong người hắn rần rần chạy như con ngựa bất kham.
Hai luồng khí âm dương cũng lồng lộn lên. Mắt hắn vằn lên một tia lửa. Bất
giác, Tiểu Bất Tử ngửa mặt lên trời, rống lên một tiếng man dại, khiến toàn bộ
Thần Y trấn rung chuyển dữ dội.
Xung Thiên Thần Kiếm bị kích động, đột nhiên tỏa sáng lung linh. Trong túi áo,
viên châu cũng bập bùng ánh sáng. Xoạt, từ trong viên ngọc của Xung Thiên Thần
Kiếm, một luồng sáng phóng vọt ra, kết thành hình một thanh kiếm. Không có
thời gian để ngạc nhiên, Tiểu Bất Tử hiểu rằng, thanh kiếm đó do chính hắn tạo
ra. Xông tới, vươn tay nắm lấy thanh kiếm, Tiểu Bất Tử quét một đường vào hư
vô, kiếm khí ào ào phi tới, chém tan nát một góc của Thần Y điện. Hắn gào lên:
- Khốn kiếp! Kẻ nào đã ra tay? Mau ra đây cho ta! Chết đi, ta giết ngươi…
Mỗi câu nói ta giết ngươi là một nhát kiếm chém xuống. Chỉ trong nháy mắt,
Thần Y trấn chỉ còn là một đống gạch vụn. Tiểu Bất Tử hướng ánh mắt đầy thù
hận, tìm kiếm xung quanh. Bất chợt, hắn nhìn thấy Thập Tam Ảnh đang ngồi dưới
gốc cây phía hàng rào đá. Nhìn Thập Tam Ảnh, có vẻ đã bị thương rất nặng, toàn
thân nhuộm một màu đỏ ối của máu.
Tiểu Bất Tử vội vàng phóng đến, khuôn mặt hết sức kinh hoàng, miệng không
ngừng hét lớn:
- Tiền bối! Tiền bối! Ngài sao vậy?
Thập Tam Ảnh khẽ mở mắt, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn. Khóe miệng trào ra một
ngụm máu, lắp bắp nói:
- Tiểu Bất Tử! Ta…không xong rồi. Hắn…quá mạnh.
- Kẻ nào? Là kẻ nào gây ra?
Tiểu Bất Tử thét lên.
- Hắn..hắn là Huyết Lệ Vô Tình.
Thập Tam Ảnh khò khè nói.
- Huyết Lệ Vô Tình?
Tiểu Bất Tử lặp lại cái tên này, hắn cảm thấy rất quen thuộc nhưng không tài
nào có thể nhớ được.
- Hắn..hắn đã lấy mất Hoàn Hồn Thạch…hắn muốn…hồi sinh…Ngươi phải ngăn…
Thập Tam Ảnh chưa nói hết câu đã nằm vật xuống đất, tắt thở.
- Không! Tiền bối! – Tiểu Bất Tử gào lên thảm thiết, ôm chầm lấy xác Thập Tam
Ảnh, gào khóc điên cuồng.
Trời đất ngả một màu ảm đạm. Phía trên cao, từng đàn quạ bay lượn, chờ đợi cơ
hội lao xuống đám xác người. Gió núi thổi tới ào ạt, cuốn theo mùi tử khí xộc
lên không trung. Thần Y trấn hôm ấy, chỉ có tiếng gào khóc thấu trời xanh.
Cả Thần Y trấn giờ đây đã là một nấm mồ khổng lồ. Tiểu Bất Tử nước mắt chảy
dài, cắn răng chôn cất những người mà hắn vô cùng thân thiết, trong lòng thầm
hứa sẽ rửa mối huyết thù này. Nhưng Huyết Lệ Vô Tình là ai? Cái tên vừa quen
vừa lạ. Hắn có cảm giác, con người này đã từng gặp gỡ ở đâu đó rồi.
An táng cho mọi người xong xuôi, Tiểu Bất Tử đứng im trên đỉnh núi, ngắm nhìn
thôn trấn mà hắn đã gắn bó trong suốt gần một năm qua. Những kỷ niệm, ký ức về
nơi này sẽ ở trong tâm trí hắn.
Trời đã xế chiều, Tiểu Bất Tử vận khí, lao đi như một mũi tên, vạch vào không
trung một dải sáng tựa sao băng. Hắn nhằm hướng bắc mà đi, nhắm tới dãy Thiên
Vân Sơn hùng vĩ. Nơi ấy, sư phụ Lê Hữu và Tiểu Linh đang chờ đợi ngày trở về
của hắn.
Hắn cứ mải miết, dốc hết sức mà tiến về Thiên Vân Sơn. Những dãy núi, vạt rừng
khuất dần sau lưng Tiểu Bất Tử. Thân thể hắn như có một lực đẩy kinh hồn bạt
vía, cứ thế lao về phía trước. Trong một năm ở cùng Thập Tam Ảnh, hắn đã học
được cách sử dụng nguồn năng lượng khủng khiếp của mình, cộng thêm kiếm phổ từ
Tiểu Linh đưa cho, Tiểu Bất Tử dường như đã lấy lại được đến chín phần công
lực như Thái Bảo năm nào.
Đúng như lời Thập Tam Ảnh nhận xét, Tiểu Bất Tử vốn có sẵn khí cực âm trong
người nên luyện thành kiếm pháp của Mẫu Nghi Giáo một cách dễ dàng. Tuy chưa
được học môn võ công tuyệt đỉnh của môn phái nhưng với khả năng của hắn hiện
tại, chuyện có một chỗ đứng trên giang hồ không phải là việc khó khăn. Có
điều, hắn chưa thể tự do xuất kiếm từ trong Xung Thiên Thần Kiếm ra ngoài để
chiến đấu. Lúc ở Thần Y trấn, do tức giận bộc phát, Tiểu Bất Tử mới làm được
điều này. Sau lần đó, hắn có cố cách mấy cũng không thể triệu kiếm ra được.
Hiện tại, Xung Thiên Thần Kiếm chỉ có thể phát ra năng lực giúp hắn phòng thủ
còn công kích, hoàn toàn nhờ vào năng lực của Hoàng Kim Châu.
Sau hai ngày mải miết đi về phía nam, thành Ánh Nguyệt hiện ra trước mặt hắn.
Tiểu Bất Tử chợt trong lòng bồi hồi, kỷ niệm năm nào đi chơi Trung thu với
Tiểu Linh ùa về trong tâm trí, khiến hắn quyết định sẽ ghé vào thành, du ngoạn
một chút.
Tiểu Bất Tử giảm tốc độ từ từ rồi đáp xuống phía cổng thành, hắn chậm rãi bước
vào trong. Tòa thành rộng lớn và bề thế khiến hắn cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Con phố này, dãy hàng quán này sao lại quen thuộc như vậy. Tiểu Bất Tử mỉm
cười, nhẹ nhàng thăm thú khắp trong thành. Bên trong Ánh Nguyệt thành, dân
chúng đi lại tấp nập và đông đúc. Tiếng rao hàng, tiếng mời chào, tiếng cười
nói, trò chuyện vang lên lanh lảnh khắp nơi. Tiểu Bất Tử như một người lữ
khách xa lạ, hòa vào trong dòng người ấy.
Từ cuối phố, một làn sóng xôn xao tràn tới, dân chúng thốt nhiên dẹp hết sang
lề đường, để lại một lối đi rộng rãi. Tiểu Bất Tử bị làn sóng ấy cuốn đi, cũng
bị dồn vào, ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn để ý, đám người xung
quanh đều khấp khởi hướng mắt về phía cuối phố.
Oàng…oàng…Tiếng thanh la vang lên chói tai. Từ phía cuối phố, một đoàn người
đông đảo từ từ tiến tới, cờ xí ngợp trời. Đám nam nhân mắt sáng như sao, tập
trung theo dõi đoàn diễu hành này. Tiểu Bất Tử cũng bị thu hút, hắn cố hướng
mắt để nhìn kỹ.
Lá cờ màu trắng, thêu ba chữ “Mẫu Nghi Giáo” đỏ tươi, phấp phới bay trong
không trung. Cầm cờ là một nữ nhân nhỏ nhắn, vận bạch y. Theo sau đều là những
nữ nhân xinh đẹp như tiên, vai đeo trường kiếm. Tốp giữa là ba chiếc kiệu lớn,
trang trí vô cùng tinh tế. Mỗi chiếc kiệu lại một màu khác nhau. Chiếc đi đầu
tiên, lớn nhất và cũng đẹp nhất có màu hồng phấn.
- Người của Mẫu Nghi Giáo đúng là xinh đẹp như tiên. Trong ba chiếc kiệu kia
là ba vị tiên tử đứng đầu môn phái.
Một nam tử tấm tắc khen.
Trong lòng Tiểu Bất Tử đột nhiên tràn ngập cảm giác vui mừng. Đúng là người
của Mẫu Nghi Giáo rồi. Hắn căng mắt tìm kiếm hình bóng của Tiểu Linh trong đám
diễu hành kia nhưng không thấy.
- Người của Mẫu Nghi Giáo đi đâu vậy đại ca?
Hắn quay sang hỏi một nam nhân đứng kế bên.
- Chà, ngươi không biết sao? Hồng Vân Tiên Tử cùng hai vị hộ giáo dẫn đệ tử
lên kinh tham dự Lạc Hồng đại hội đó.
Lạc Hồng đại hội. Tiểu Bất Tử có nghe qua Tiểu Linh và sư phụ Lê Hữu nói về
chuyện này nhưng vốn hắn không để ý lắm nên chẳng quan tâm. Nếu lên kinh đô
tham dự Lạc Hồng đại hội, chắc chắn phải có Tiểu Linh, hắn thầm nghĩ. Nhưng
sao trong đám người này, không thấy hình bóng của nàng? Hắn thắc mắc.
Rồi Tiểu Bất Tử quan sát kỹ hơn, thấy trên chiếc kiệu đi đầu, có bóng dáng của
hai người bên trong. Hắn thầm vui mừng trong lòng. Tiểu Linh là con gái của
Hồng Vân Tiên Tử, chắc chắn ngồi chung kiệu với mẹ. Hắn phải ra gặp nàng,
thông báo cho nàng biết Tiểu Bất Tử đã trở về.
Vừa nghĩ, vừa hành động, Tiểu Bất Tử nhún mình một cái, thân thể đã phóng vọt
ra khỏi đám người, lao về phía đám người Mẫu Nghi Giáo.
- Thích khách!
Một giọng nữ nhân trong vắt như chuông vang lên sang sảng khi bóng hắn vừa vụt
lên.
Xoạt xoạt…Hàng trăm kiếm ảnh bất ngờ nhắm vào hướng Tiểu Bất Tử đánh tới khi
tiếng hô vừa kết thúc.