45​: Chữa Trị​


Người đăng: LongGiang

Lão Lê Hữu mang sợi dây chuyền mặt đá xanh tiến đến gần Tiểu Bất Tử rồi quàng
lên cổ nó. Lão chậm rãi giải thích:

- Phương pháp này thực sự là hủy diệt kinh mạch, đan điền của con, sau đó bồi
đắp một hệ thống mới. Bởi vậy người được chữa trị sẽ chắc chắn hồn tiêu phách
tán. Tuy nhiên, một điểm đặc biệt của phương pháp này chính là nằm ở sợi dây
chuyền này.

- Sợi dây chuyền này?

Tiểu Bất Tử nhíu mắt, đưa tay cầm viên đá ra trước mặt chiêm ngưỡng.

- Viên đá gắn trên đó được gọi là Hoàn Hồn Thạch. Nó có khả năng lưu trữ linh
hồn vào trong.

Huyết Lão giải thích.

- Lưu trữ linh hồn?

Khuôn mặt Tiểu Bất Tử tỏ ra khó hiểu.

- Nghĩa là giờ con sẽ chết để tái tạo lại kinh mạch. Để tránh hồn phách tứ
tán, ta sẽ dùng viên đá này để lưu lại linh hồn con. Khi nào hệ thống kinh
mạch được làm lại, chúng ta sẽ hồi lại linh hồn vào thể xác cho con.

Lão Lê Hữu nói, khuôn mặt tỏ ra căng thẳng.

Cái gì mà chết? Tiểu Bất Tử thoáng rùng mình. Nó sẽ chết sao? Thấy vẻ đắn đo
của đệ tử, lão Lê Hữu đăm chiêu rồi nhẹ nhàng nói:

- Con có thể quyết định dừng lại, vẫn còn kịp.

- Không! Con không sợ, con tin sư phụ và các vị tiền bối.

Đột nhiên Tiểu Bất Tử quả quyết, ánh mắt tỏa ra vô cùng dũng cảm khiến cả bốn
người đề quyết tâm phải hoàn thành tâm nguyện cho hắn.

- Được! Vậy chúng ta bắt đầu thôi. Con mau xuống huyết trì kia.

Lão Lê Hữu ra hiệu.

Tiểu Bất Tử chậm rãi bước xuống hồ nước đỏ lòm màu máu. Khi chân vừa chạm mặt
nước, hắn thấy một cảm giác lạnh lẽo, chết chóc chạy dọc theo sống lưng. Từ
từ, Tiểu Bất Tử lội ra giữa hồ, cơ thể ngập trong dung dịch màu đỏ.

Bốn vị thần y chia nhau ra đứng tại bốn góc của hồ nước. Lão Lê Hữu, ánh mắt
rất tập trung, miệng lầm rầm đọc điều gì đó rồi bất ngờ hét váng lên. Giọng
lão đanh và rõ ràng, dội khắp không gian trong mật thất khiến người ta có cảm
giác nó đang rung lên.

- Hoàn Hồn Thạch! Lưu hồn…Lưu!

Tiểu Bất Tử đột nhiên thấy toàn thân nóng rực lên, viên đá gắn trên dây chuyền
phát sáng chói lọi. Hắn thấy, hai luồng khí hắc bạch trong viên ngọc đeo trước
ngực đột nhiên lưu chuyển dữ đội, dường như đang bị kích động vì ánh sáng tỏa
ra ở Hoàn Hồn Thạch.

Toàn thân nóng bừng bừng, đầu óc mụ mị, Tiểu Bất Tử muốn hét lên vì đau đớn.
Hắn có cảm giác, mọi sức lực, khí huyết của mình đang cuồn cuộn thoát ra
ngoài, bị hút vào trong viên đá kia. Hai mắt Tiểu Bất Tử rực sáng như đèn, một
dòng khí nhàn nhạt cũng tuôn ra từ miệng hắn rồi nhanh chóng nhập vào viên đá.
Ánh sáng mờ dần mờ dần, chuẩn bị tắt lịm đi thì Huyết Lão đột nhiên búng mình
một cái lên không trung, vươn tay phải ra, đánh mạnh vào đỉnh đầu Tiểu Bất Tử.

Chỉ nghe bộp một tiếng, lực phát ra khiến toàn thân Tiểu Bất Tử rung lên, đồng
thời tạo ra một xung lực khiến nước trong hồ cuộn thành từng vòng tròn. Sau cú
đánh, máu đột nhiên trào ra từ thất khướu của Tiểu Bất Tử như suối. Nhưng lúc
này, nó không còn cảm thấy đau đớn nữa bởi linh hồn nó đã bị thu vào Hoàn Hồn
Thạch.

Nói cách khác, Tiểu Bất Tử giờ đây đã như một cái xác không hồn. Huyết Lão
thân ở hư không, tay phải giáng xuống và giữ nguyên trên đỉnh đầu Tiểu Bất Tử
tựa như đang ép hết máu trong cơ thể hắn ra ngoài.

Máu cứ thể chảy ra, hòa với màu nước, cơ thể Tiểu Bất Tử teo tóp dần, tựa như
một quả bóng bị người ta xì hết hơi. Kinh mạch trên da bị xẹp nổi lên xanh lè,
chằng chịt. Chừng hơn ba canh giờ trôi qua, đến khi cơ thể hắn chỉ còn là một
nắm khô đét với da bọc xương, Huyết Lão buông tay, lộn trở về vị trí cũ.

Huyết Lão vừa đặt chân xuống, Ngũ Tạng Tử đã nhún mình phóng tới vung cây gậy
đánh thẳng vào sau lưng Tiểu Bất Tử. Lão đánh ra một đường gậy xẻ dọc sống
lưng hắn. Một vết rạch dài và ngọt dần dần lộ ra. Lục phủ ngũ tạng của Tiểu
Bất Tử cũng theo đó xuất hiện. Ngũ Tạng Tử chân không chạm mặt nước, cứ lơ
lửng như vậy, lão lại vung gậy thoăn thoắt, vẻ mặt vô cùng tập trung. Cây gậy
của lão nếu chú ý kỹ sẽ thấy trên đầu có một lưỡi dao rất nhỏ nhưng vô cùng
sắc bén. Khi thấy ngũ tạng của Tiểu Bất Tử lộ ra sau vết cắt, Ngũ Tạng Tử lại
vung gậy, xỉa về phía chúng. Chừng thêm tàn hai nén nhang, chẳng ai nghe thấy
tiếng động nào nhưng Can, Tâm ,Tì, Phế, Thận của Tiểu Bất Tử đột nhiên rời ra
rồi chìm sâu vào trong hồ máu. Cơ thể Tiểu Bất Tử lúc này chẳng khác gì bị
phanh ra, trông rất đáng sợ. Xung Thiên Thần Kiếm trước ngực nó giờ lưu chuyển
khí cực kỳ dữ dội, tựa như đang muốn phá bỏ vỏ bọc, lao ra ngoài bảo vệ chủ
nhân nhưng đám thần y không hề để ý thấy sự việc này.

Xong việc, Ngũ Tạng Tử chọc đầu gậy lên mặt nước, tạo thành một lực đẩy rồi
nhún người về vị trí cũ. Mồ hôi đầm đìa chảy ra trên khuôn mặt lão.

- Kỹ năng của sư đệ vẫn như xưa.

Lão Lê Hữu lẩm bẩm khi thấy Ngũ Tạng Tử ra chiêu.

- Giờ đến ta.

Thập Nhị Mạch Phu khẽ nói rồi giống như hai người trước, lão nhún mình một
cái, phóng tới chỗ Tiểu Bất Tử.

Khi tiến gần đến nơi, Thập Nhị Mạch Phu xòe hai bàn tay ra rồi phất về phía
Tiểu Bất Tử. Một cơn mưa kim bắn tới tấp lên những yếu huyệt trên cơ thể hắn.
Trông Tiểu Bất Tử lúc này giống như một con nhím đang xù lông. Khi những cây
kim cắm vào cơ thể, phía đuôi cây kim óng ánh những sợi chỉ mỏng như tơ, nối
với hai bàn tay Thập Nhị Mạch Phu.

Thập Nhị Mạch Phu đứng ngạo nghễ trên đầu Tiểu Bất Tử dang hai tay ra khiến
những sợi tơ căng lên rất đẹp mắt. Trông lão như người đang điều khiển rối
dây. Thập Nhị Mạch Phu gồng mình, dồn lực thật mạnh ra hai bàn tay, nước dưới
hồ dường như cảm nhận được áp lực, cứ cuộn lên. Lão hét lên một tiếng rồi phẩy
mạnh hai tay xuống. Những sợi tơ căng lên rồi đột ngột rời khỏi tay, rơi nhanh
xuống hồ nước. Thập Nhịp Mạch Phu nhún một cái, lộn ngược lại, vươn trảo tóm
vào đầu Tiểu Bất Tử. Bàn tay to lớn của lão nắm mạnh lên đầu hắn rồi xoay một
cái, cả cơ thể Tiểu Bất Tử đột nhiên quay vòng như chong chóng, tạo thành một
xoáy nước. Những sợi tơ bị cuốn theo, tung bay phấp phới.

Thập Nhị Mạch Phu cứ xoay tít Tiểu Bất Tử. Mỗi vòng quay kết thúc, những cây
kim lại đâm sâu hơn vào da thịt. Được một chặp, toàn bộ những cây kim trên các
yếu huyệt đã lặn vào người Tiểu Bất Tử, dấu vết chỉ còn lại những sợi tơ trên
da thịt, tựa như những sợi tóc bạc mọc ra khắp cơ thể. Thập Nhị Mạch Phu chưa
dừng lại, lão vẫn tiếp tục xoay Tiểu Bất Tử. Nước lúc này tạo thành một vực
xoáy hung dữ, rít lên ùng ục rất man tợ. Tiểu Bất Tử ở tâm vòng xoay nên lộ ra
một nửa cơ thể.

Vòng xoay càng lúc càng nhanh, chỉ thấy những vệt tơ màu bạc dệt nên một tấm
lưới, bao trùm toàn bộ cơ thể Tiểu Bất Tử. Cũng như những chiếc kim, toàn bộ
sợi tơ cũng dần dần ẩn vào cơ thể Tiểu Bất Tử.

Khoảng hơn ba canh giờ trôi qua, những sợi tơ gần như đã hòa vào cơ thể Tiểu
Bất Tử, xoáy nước cũng hung dữ không kém, chỉ trực trào ra khỏi hồ nước. Hai
luồng khí hắc bạch của Xung Thiên Thần Kiếm cuồng loạn di chuyển, hòa vào nhau
tạo nên một màu nhờ nhờ. Hoàn Hồn Thạch cũng chớp tắt liên tục khiến cho lão
Lê Hữu chú ý và thoảng qua một cảm giác lo lắng bất an.

Phụt…Những phần cuối cùng của đám tơ hòa nốt vào cơ thể Tiểu Bất Tử. Đúng lúc
này, Ngũ Tạng Tử búng mình lao tới, vung cây gậy của mình lên đánh liền năm
chiêu thức vào xoáy nước.

Bùng bùng…mấy tiếng, những cột nước bắt tung tóe ra khắp mật thất, dòng nước
đột nhiên bị chặn, đổi hướng trào vào cơ thể Tiểu Bất Tử dữ dội. Cả cơ thể hắn
bị dòng nước ngoạm lấy. Thập Nhị Mạch Phu ngay thời điểm cơ thể Tiểu Bất Tử
ngập trong nước lại xòe tay ra mấy cây kim to rồi phóng về phía hắn. Cây kim
được phóng đi, đuôi cũng được buộc những sợi tơ mỏng nhưng lớn hơn so với đám
trước một chút.

Có thể tóm tắt quá trình chữa trị như sau, đầu tiên là lấy linh hồn của Tiểu
Bất Tử ra khỏi thể xác, lưu trữ vào Hoàn Hồn Thạch. Sau đó Huyết Lão ép toàn
bộ máu trong cơ thể Tiểu Bất Tử ra, đến khi chỉ còn là cái xác khô thì Ngũ
Tạng Tử tách lục phủ ngũ tạng của hắn ra ngoài, ngâm trong huyết trì kia. Sau
khi tách, Thập Nhị Mạch Phu bắt đầu đưa những sợi tơ cực kỳ bền chắc vào cơ
thể để tạo nên hệ thống kinh mạch và đan điền mới. Khi vừa kết thúc công việc,
Ngũ Tạng Tử xuất chiêu để nhờ dòng nước, đưa lại ngũ tạng của Tiểu Bất Tử về
vị trí cũ sau đó được Thập Nhị Mạch Phu dùng kim và những sợi tơ khâu nối lại.

Khi mũi khâu cuối cùng hàn gắn lại cơ thể Tiểu Bất Tử, hồn phách của hắn còn
chưa kịp được hồi về, một sự lạ đã xảy ra khiến cho cả bốn vị thần y đều hoảng
sợ.

Đột nhiên, Tiểu Bất Tử bật đứng dậy, hai mắt rực đỏ rất đáng sợ, toàn thân nổi
lên những đường gân guốc xanh lè. Tóc hắn dựng ngược, hai tay nắm chặt lại với
nhau. Trước ngực, Xung Thiên Thần Kiếm rực sáng như một ngôi sao. Toàn thân
hắn bốc lên những đạo khí cuồn cuộn, áp lực tỏa ra khiến Thập Nhị Mạch Phu và
Ngũ Tạng Tử bị hất vào trong góc mật thất.

- Bọn khốn các ngươi, tính hãm hại chủ nhân của ta?

Đột nhiên Tiểu Bất Tử cất giọng. Thanh âm này, không phải của nó mà giống như
một tiếng nói nanh ác, cũ kỹ.

- Cái…cái quái gì vậy sư huynh?

Huyết Lão trợ tròn mắt, vô thức lùi lại về phía sau.

- Ngươi..ngươi là ai?

Lê Hữu lắp bắp.

- Ta là người bảo vệ cho chủ nhân.

Tiểu Bất Tử trả lời.

- Sư huynh, cơ thể thằng nhóc này còn chưa truyền hết khí huyết về, sao lại
có thể cử động được?

Huyết Lão phóng về phía Lê Hữu, thắc mắc.

- Ta không rõ. Nhưng hình như là do sợi dây chuyền kia của nó.

Lão Lê Hữu chăm chú nhìn vào Xung Thiên Thần Kiếm đang tỏa sáng rực rỡ trước
ngực Tiểu Bất Tử.

- Ta sẽ giết hết tất cả, không kẻ nào được làm hại chủ nhân của ta.

Tiểu Bất Tử rống lên khiến toàn bộ mật thất rung chuyển dữ dội, phát ra âm
thanh điếc tai.

Lời nói vừa kết thúc, phía sau lưng Tiểu Bất Tử đột ngột xuất hiện hai mươi
đạo kiếm khí sáng lòa, bập bềnh trong không gian, hướng về phía Huyết Lão và
Lê Hữu.

- Chết đi.

Tiểu Bất Tử gầm lên.

Kiếm khí ào ào lao về phía Huyết Lão và Lê Hữu. Hai người này, vốn chỉ là đại
phu, không có năng lực để đánh trả lại. Tính mạng của cả hai giờ như ngàn cân
treo trên sợi tóc.

- Khoan!

Huyết Lão gào lên khi kiếm khí chỉ còn cách trong gang tấc.

Mười hai đạo kiếm khí đột ngột dừng lại, bập bềnh trong không trung. Tiểu Bất
Tử hướng ánh mắt đỏ ngầu, nhìn về phía Huyết Lão, nói:

- Ngươi còn gì nói trước khi chết?

- Bọn ta không làm hại chủ nhân ngươi, chỉ là cứu hắn!

Huyết Lão lắp bắp.

- Cứu?

Tiểu Bất Tử quét ánh mắt một vòng, dò xét. Lũ người thấy thế, khẽ gật đầu khi
ánh mắt hắn chiếu đến.

Tiểu Bất Tử đứng trầm ngân một hồi khá lâu, tự nhìn cơ thể mình rồi chợp nhiên
như nhận ra điều gì đó, nó lùi lại về phía huyết trì, lầm bầm:

- Cứu! Hãy cứu chủ nhân…


- Ngươi đã khỏe chưa?

Tiểu Linh chậm rãi đến bên cạnh Tiểu Bất Tử, hỏi nhỏ.

Hắn ngồi vắt vẻo trên bờ rào đá, phóng mắt nhìn ra tứ phía. Trời cao và trong
xanh, những dãy núi đá trập trùng, bao vây xung quanh như muốn ôm trọn cả cái
thôn trấn nhỏ bé này vào lòng. Mỉm cười với Tiểu Linh, hắn khẽ nói:

- Nghỉ ngơi hơn một tháng rồi, ta thấy cơ thể khỏe lắm, trong người có cảm
giác cuồn cuộn những luồng chân khí mãnh liệt. Nhưng ta vẫn chưa thể điều
khiển được chúng.

- Vậy là tốt rồi, ông ngoại bảo người có một sức mạnh kỳ lạ tuy nhiên kinh
mạch đứt hết nên không thể điều khiển được. Giờ cứ từ từ học cách chế ngự
chúng.

Tiểu Linh leo lên ngồi gần hắn.

- Có thật là sợi dây chuyền này đã bảo vệ ta không?

Tiểu Bất Tử với tay nâng Xung Thiên Thần Kiếm lên ngắm nghía rồi hỏi.

- Đúng vậy.

Tiểu Linh gật đầu.

- Ta không hiểu trước đây mình là người như thế nào, vì sao lại có bảo vật
này.

Tiểu Bất Tử thở dài.

- Ta nghe Thập Tam Ảnh nói sẽ giúp ngươi tu luyện trong thời gian ở đây.

Tiểu Linh thông báo.

- Được vậy thì tốt quá. Ta hy vọng sau khi tu luyện thành công sẽ được mấy vị
tiền bối cho phép rời khỏi đây.

Tiểu Bất Tử vẻ mặt vừa vui mừng nhưng lại thoáng chút lo âu.

- Nếu được rời khỏi đây, ngươi…có..à, ngươi sẽ đi đâu?

Câu hỏi này khiến chính Tiểu Linh trở nên lúng túng.

Tiểu Bất Tử tròn xoe mắt, quay lại nhìn Tiểu Linh. Ánh mắt nàng vu vơ nhìn về
phía những rặng núi đá, trong lòng đầy những câu hỏi muốn nói ra nhưng lại
thẹn thùng. Nàng khẽ liếc qua hắn rồi lại từ từ đánh mắt đi chỗ khác, khẽ nở
một nụ cười gượng, bàn tay nàng vân vê một hòn đá rồi ném nó đi ra xa, thở dài
một cái và chờ đợi câu trả lời của hắn.

- Dĩ nhiên là ta sẽ trở về Thiên Vân Sơn. Giờ chỉ có nơi ấy là nhà của ta.

Hắn trả lời.

Tiểu Linh khẽ cười, trong lòng nàng vui vẻ lắm. Nàng đã sợ, nếu hắn được tự
do, hắn sẽ đi đến chân trời góc bể để thực hiện ước mơ tung hoành thiên hạ của
mình.

- Ngươi không muốn đi khắp thiên hạ sao?

Tiểu Linh lại hỏi.

- Có chứ! Nhưng ta không muốn đi một mình.

Tiểu Bất Tử ngước mặt lên trời nói.

Trong lòng Tiểu Linh tràn ngập một cảm giác vui vẻ vô cùng. Hắn không muốn chu
du trong thiên hạ một mình, câu trả lời của hắn đã rõ rồi. Hắn muốn cùng nàng
đi đến chân trời góc bể. Khuôn mặt Tiểu Linh bất chợt ửng hồng lên, nàng muốn
hét lên thật to nhưng lại ngượng ngùng. Bất chợt, nàng lấy trong áo ra một
cuốn sách, dúi vào tay hắn.

Tiểu Bất Tử cầm cuốn sách lên nhìn qua, thốt nhiên toàn thân hắn như đông cứng
lại. Hắn không tin vào mắt mình nữa. Cuốn sách này, đó chính là kiếm phổ của
Mẫu Nghi Giáo, trong đó ghi chép những chiêu thức, cách vận khí từ sơ cấp đến
cao cấp. Ở Thiên Vân Sơn mấy năm, hắn hiểu rằng người trong thiên hạ muốn
luyện kiếm pháp của Mẫu Nghi Giáo nhiều như cát nhưng không phải ai cũng có
thể có cơ hội. Không ngờ Tiểu Linh lại liều mạng đem cho hắn kiếm phổ của Mẫu
Nghi Giáo.

- Tiểu Linh…ngươi…

Hắn lắp bắp.

- Vì ngươi nói sẽ trở lại nên ta mới đưa kiếm phổ cho ngươi. Ta tin Tiểu Bất
Tử nhà ngươi sẽ học được những chiêu thức ở trong đó.

Tiểu Linh nháy mắt tinh nghịch với hắn.

- Nhưng…làm vậy…nếu mẹ ngươi phát hiện…

Tiểu Bất Tử lo lắng.

- Ngươi đừng lo, mẹ ta bảo làm vậy mà.

Tiểu Linh khẽ gật đầu.

Tiểu Bất Tử trong lòng cảm thấy biết ơn vô cùng. Không ngờ, Hồng Vân Tiên Tử
lại quan tâm hắn đến vậy. Mặc dù trong mấy năm, hắn chưa một lần gặp qua
trưởng môn Mẫu Nghi Giáo nhưng qua những lời tâm sự của Tiểu Linh, qua cái
cách mà nàng nói về hắn, bà biết, tâm tư tình cảm của con gái mình đã dành cho
tên tiểu tử này mất rồi. Bởi vậy, bà mới dặn Tiểu Linh đem kiếm phổ của Mẫu
Nghi Giáo đưa cho hắn. Vốn loại kiếm phổ này chỉ dành cho nữ nhi luyện bởi
trong cơ thể phái nữ, âm khí rất nhiều. Nam tử luyện võ công của Mẫu Nghi Giáo
thì chẳng thể đạt được kết quả vì trong cơ thể là khí dương. Nhưng theo lời
của lão Lê Hữu và Tiểu Linh, trong cơ thể Tiểu Bất Tử tồn tại cùng lúc hai
luồng âm dương nên chắc chắn luyện võ công của Mẫu Nghi Giáo sẽ thu được kết
quả. Trong lòng Hồng Vân Tiên Tử, vốn đã có sắp đặt sẵn cho con gái cả rồi.

- Ta..không biết phải nói gì cả…cảm ơn Tiểu Linh.

Tiểu Bất Tử ấp úng.

Tiểu Linh không nói gì, chỉ nhìn hắn và mỉm cười. Nàng thấy trong ánh mắt của
Tiểu Bất Tử là một thứ cảm xúc rất chân thật. Nàng không cần biết lúc trước
hắn là người ra sao nhưng hiện tại, Tiểu Bất Tử rất tốt. Vậy là quá đủ rồi.

- Ngày mai, ta và ông ngoại sẽ trở về Thiên Vân Sơn, ngươi ở lại đây cố gắng
nhé. Có thời gian ta sẽ quay lại đây với ngươi. Ngươi là người tốt, chắc chắn
các vị tiền bối sẽ sớm để ngươi tự do.

Tiểu Linh nhẩy phốc xuống đất, ngước mắt lên nhìn hắn và thông báo.

- Ngươi về sao? Nếu ta không được rời khỏi đây thì sao?

Tiểu Bất Tử chau mày.

- Chắc chắn ngươi sẽ được tự do đi khỏi đây. Ta đảm bảo.

Tiểu Linh tinh nghịch cười với hắn rồi chạy về phía Thần Y điện.

Tiểu Bất Tử nhìn theo bóng nàng, khẽ mỉm cười, tay nắm chặt kiếm phổ. Trong
lòng hắn tự hứa với bản thân sẽ chăm chỉ tu luyện và hy vọng sẽ nhanh chóng
được rời khỏi Thần Y trấn để trở về Thiên Vân Sơn.


Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện - Chương #45