Người đăng: LongGiang
Chừng khoảng hai canh giờ, Lê Hữu chậm rãi mở mắt, thấy toàn thân êm ái, tựa
như chưa từng lãnh chiêu thức của Thập Tam Ảnh khi trước. Lão đoán ra ngay
mình đã được các sư đệ, sư muội cho dùng Hoàn Lực đơn. Loại đơn dược này, được
chế ra bởi chính lão, dùng để bồi bổ cơ thể sau khi bị trọng thương.
Tiểu Linh và Tiểu Bất Tử chạy tới đỡ lão dậy. Lê Hữu đưa mắt một vòng, thấy
đang ở trong Thần Y đường. Bên cạnh lão, Thập Tam Ảnh, ba sư huynh muội đều
đang đứng đó.
Huyết Lão nhìn Lê Hữu, ánh mắt không còn giận nữa, bà thở dài:
- Sư huynh! Sao lại phải khổ sở vậy?
- Là…là vì tên đệ tử này.
Lê Hữu cũng thở dài, vỗ nhẹ lên vai Tiểu Bất Tử.
Trong phút chốc, Tiểu Bất Tử cảm thấy rất hối hận. Hắn không ngờ, sư phụ lại
đối đãi với mình tốt như thế. Sư phụ vứt bỏ cả sĩ diện cá nhân để van xin
người ta chữa cho hắn. Lại còn phải chịu cảnh bị trọng thương. Nếu sư phụ có
mệnh hệ gì, hắn chắc không thể tha thứ cho bản thân. Chỉ là, hiện giờ Tiểu Bất
Tử chẳng biết phải nói gì, hắn im lặng và nhìn sư phụ, ánh mắt vô cùng biết
ơn.
- Muội đã nghe cả rồi, trong lúc huynh còn đang nghỉ ngơi. Nhưng huynh biết,
chúng ta đã thề không bao giờ…
- Ta biết! Nhưng Tiểu Bất Tử khác
Lê Hữu không để sư muội kịp nói hết câu.
- Năm xưa chúng ta cũng nghĩ thế mà sư huynh.
Thập Nhị Mạch Phu đứng bên, lắc đầu nói.
- Các vị tiền bối! Tiểu Linh tuy còn ít tuổi, không dám chen vào chuyện này
nhưng thực sự Tiểu Bất Tử không giống như Quỷ Đế năm xưa. Hắn đã đi theo sư
phụ rất lâu, bản thân mất trí nhớ. Cho dù trước đây, hắn có là người như thế
nào thì hiện tại Tiểu Bất Tử là một đại phu chữa bệnh cứu người. Mong các tiền
bối ra tay cứu giúp.
Tiểu Linh bất ngờ đứng dậy, chắp tay nói.
Tiểu Bất Tử kinh ngạc nhìn Tiểu Linh. Những lời nói vừa rồi, khiến cho hắn rất
xúc động. Phải rồi, hắn không cần biết con người của mình trước đây ra sao,
chỉ biết giờ bản thân là một người tốt, không hề có tà niệm trong đầu. Một
chút thoảng qua, hắn ước sẽ mãi không bao giờ nhớ lại những ký ức ngày xưa,
chỉ lưu giữ hình ảnh hiện tại, về sư phụ và về Tiểu Linh. Tiểu Bất Tử sợ, khi
mình nhớ lại, cái trí nhớ xưa cũ sẽ phá nát hoàn toàn tương lai của chính hắn.
- Các vị tiền bối! Tiểu Bất Tử được sư phụ cưu mang. Tuy không thể biết trước
đây có làm điều gì trái với luân thường đạo lý hay không nhưng hiện tại Tiểu
Bất Tử là một người khác. Cho dù có chết, cũng không bao giờ muốn trở thành
một ma đầu đại gian đại ác.
Tiểu Bất Tử cũng đứng lên, khẳng khái nói.
- Mọi người! Hãy giúp hắn hoàn thành tâm nguyện. Đây cũng là mong muốn của
ta. Coi như các ngươi nể mặt Lãn Ông này đi.
Lê Hữu nói, thanh âm chứa đầy sự van xin.
Cả ba người kia lúng túng nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải. Cứu
giúp hắn, họ lo sợ về một Quỷ Đế thứ hai. Không cứu giúp, thật có lỗi với
lương tâm của người làm nghề y. Cái gì “Lương Y Như Từ Mẫu” cơ chứ? Quả thật
khó nghĩ. Đã là người làm nghề y, chăm sóc, quan tâm đến bệnh nhân như mẹ với
con. Con cái, dù có bất hiếu, vô lại đến đâu nhưng người mẹ không bao giờ vứt
bỏ cả. Đạo lý của nghề y là như vậy đó.
Cả ba người đều rất khó nghĩ. Họ nhìn nhau, ánh mắt không dấu được sự căng
thẳng. Không gian trong Thần Y đường im lặng đến đáng sợ, chỉ nghe tiếng sột
soạt của quần áo, tiếng hơi thở tỏa ra gấp gáp.
Được một chặp, Tiểu Bất Tử thở dài rồi nhẹ nhàng nở một nụ cười, đoạn quay lại
phía sư phụ, nhẹ nhàng nói:
- Sư phụ! Con không cần chữa nữa. Chúng ta trở về thôi, làm một đại phu bốc
thuốc cứu người cũng có sao đâu. Chúng ta đừng làm khó mấy vị tiền bối này.
Lê Hữu và Tiểu Linh ngây người nhìn Tiểu Bất Tử. Sao lại thế? Hắn không cần
chữa nữa sao? Chẳng phải mong muốn của hắn chính là được nối lại kinh mạch, vá
lại đan điền để có thể tu thánh, để có thể tự do bay lượn trên trời cao, hành
hiệp trượng nghĩa khắp thiên hạ sao?
- Con…con…
Lê Hữu ấp úng.
- Sư phụ! Ý con đã quyết rồi. Tuy không trở thành một kẻ tu thánh, pháp lực
vô biên, hành tẩu trong thiên hạ thì trở thành một đại phu cũng được. Con
chẳng quan tâm nữa. Vì tâm nguyện này của con mà người phải vất vả, lặn lội,
hạ mình van xin các vị tiền bối đây rồi còn trọng thương nữa. Con không đành
lòng. Chúng ta về thôi sư phụ.
- Tiểu Bất Tử! Ngươi bị sao vậy? Ngươi không còn muốn cưỡi lên tám tầng mây,
ngắm nhìn Lạc Hồng nữa hay sao?
Tiểu Linh khuôn mặt khó coi, nhìn Tiểu Bất Tử.
- Tiểu Linh! Ta biết ngươi rất tốt với ta. Khi nào muốn, ta nhờ ngươi dùng
phi kiếm, ngắm nhìn trời đất cũng có sao đâu phải không?
Tiểu Bất Tử mỉm cười nhìn Tiểu Linh khiến khuôn mặt nàng ửng đỏ lên.
- Được! Vậy chúng ta về thôi Tiểu Bất Tử.
Tiểu Linh cũng đáp lại hắn bằng một nụ cười rạng rỡ rồi quay sang ông ngoại,
khẽ gật đầu.
- Vậy con không còn ham muốn gì với tu thánh?
Lê Hữu nhíu mày.
- Vâng! Thưa sư phụ.
Hắn lễ phép đáp.
Đúng lúc này, Huyết Lão, Thập Nhị Mạch Phu và Ngũ Tạng Tử cùng đồng thanh cười
phá lên đắc chí khiến cho Lê Hữu và hai đứa cảm thấy hết sức khó hiểu.
- Tiểu Bất Tử, khá lắm. Ngươi đã hiểu chưa?
Huyết Lão nhìn hắn nói.
- Hiểu gì cơ ạ?
Tiểu Bất Tử lúng túng.
- Không phải bọn ta không muốn cứu chữa cho ngươi. Chỉ là muốn xem ngươi thực
sự có dã tâm hay không. Nếu có chút tà niệm, ngươi đã vứt bỏ sĩ diện để van
xin chúng ta cứu. Nhưng ngươi không làm thế. Ngươi thương công sức của sư phụ
ngàn dặm xa xôi, lại thiếu chút nữa thì bỏ mạng dưới tay Thập Tam Ảnh nên đã
vứt bỏ cái tư tưởng cá nhân. Được, bọn ta sẽ hoàn thành tâm nguyện này. Nhưng
để chắc chắn, ngươi phải làm một chuyện này.
Nghe Huyết Lão nói vậy, Tiểu Bất Tử tựa như người chết đuối vớ được phao,
trong lòng tràn ngập niềm vui sướng. Cả Tiểu Linh và lão Lê Hữu cũng cảm thấy
hạnh phúc khi đám người Thần Y trấn đồng ý cứu giúp. Trong tâm thức Lê Hữu,
xuất hiện hình bóng Quỷ Đế năm xưa. Ả đã thống thiết, lạy lục, van xin lão cứu
chữa chứ không như Tiểu Bất Tử. Quả thực, thằng nhóc này không có chút tà niệm
nào. Bất giác, lão muốn tìm hiểu quá khứ của Tiểu Bất Tử. Trước đây hắn là
người ra sao? Là chính đạo hay là ma đạo?
- Huyết Lão tiền bối, xin người cứ nói.
Tiểu Bất Tử hướng ánh mắt chứa đầy vui mừng về phía Huyết Lão.
Huyết Lão gật gù rồi chậm rãi nói:
- Nếu chúng ta thành công, ngươi sẽ phải trở thành người của Thần Y trấn.
- Trở thành người của Thần Y trấn?
Tiểu Linh khẽ kêu lên.
- Đúng vậy, ngươi sẽ phải ở lại đây, không được đi theo sư phụ ngươi nữa.
Ngươi sẽ trở thành người bảo vệ của Thần Y trấn.
Huyết Lão nhìn thẳng vào mặt hắn và nói.
Tiểu Bất Tử đứng ngây người ra trong chốc lát. Đầu óc nó giờ u u mê mê. Không
ngờ, vừa được vớt lên khỏi đám bùn lại bị ấn xuống một hồ nước. Ở lại đây,
sống như Thập Tam Ảnh, nó cảm thấy thất vọng vô cùng. Tiểu Bất Tử nén lại thất
vọng, hỏi dò:
- Vậy con không thể rời khỏi đây được sao?
Huyết Lão liếc sang Thập Tam Ảnh rồi nói:
- Ngươi thử hỏi Thập Tam Ảnh xem.
Tiểu Bất Tử quay sang, ánh mắt tựa như một câu hỏi. Thập Tam Ảnh cười nhẹ rồi
nói:
- Trước đây ta cũng như ngươi, được cứu rồi phải ở lại đây. Ta rất thất vọng.
Nhưng sống ở đây lâu, ngươi sẽ thấy có nhiều ý nghĩa lắm. Ta vốn được trả tự
do từ rất lâu rồi nhưng cam lòng ở lại Thần Y trấn. Với ta đây là nhà, là quê
hương.
- Vậy cũng sẽ có lúc con được trả tự do?
Tiểu Bất Tử hỏi dồn.
- Đúng vậy, khi nào cảm thấy ngươi có thể rời Thần Y trấn, ta sẽ thông báo.
Có thể năm năm, mười năm hoặc lâu hơn, cũng có thể cả đời không rời đây được.
Cái đó tùy thuộc vào biểu hiện của ngươi.
Tiểu Bất Tử quay ra nhìn Tiểu Linh và sư phụ, hắn thấy trong mặt họ có một cảm
giác gì đó không muốn chia ly. Trong lòng hắn, đấu tranh qua lại dữ dội. Hắn
tin, bản thân là người tốt và sẽ thể hiện được điều đó để rời khỏi Thần Y
trấn, trở về với sư phụ và cả…Tiểu Linh. Hít một hơi, hắn gật đầu:
- Được, con đồng ý. Con sẽ ở lại đây.
- Tiểu Bất Tử!
Tiểu Linh khẽ kêu tên hắn, nàng không muốn chuyện này sảy ra. Nói đúng hơn,
nàng không muốn phải xa hắn.
- Tiểu Linh đừng lo, ta hứa sẽ trở về Thiên Vân Sơn mà.
Tiểu Bất Tử đặt nhẹ tay lên vai nàng, mỉm cười nói.
- Ngươi nhớ nhé! – Tiểu Linh nói rồi vội vàng gạt tay hắn, chạy ra bên ngoài.
Tiểu Bất Tử nhìn theo, trong lòng ngập lên một cảm giác bồi hồi. Lê Hữu thấy
vậy trùng xuồng, thở dài và lắc đầu. Lão biết, cháu gái mình đã có cảm tình
với thằng nhóc này mất rồi.
Trong một mật thất nằm sâu dưới Thần Y điện, Tiểu Bất Tử đứng im nhìn xung
quanh. Ánh đèn dầu leo lét, đỏ quạch cháy lép bép soi lờ mờ một hồ nước nhỏ
trước mặt, bên trong chứa đầy một thứ chất lỏng đỏ lòm, bốc mùi tanh như máu.
Phía cuối mật thất, có một bệ đá, bên trên trang trọng treo một sợi dây chuyền
mặt đá xanh, thỉnh thoảng ánh lên một màu đẹp mắt.
Đứng bên cạnh Tiểu Bất Tử là bốn thần y nổi tiếng của Lạc Hồng, họ đang chuẩn
bị đưa hắn vào hồ nước này và tiến hành thanh tẩy, nối lại kinh mạch. Trong
vòng hai tuần qua ở Thần Y trấn, mọi nguyên liệu cần thiết cho cuộc điều trị
này đều đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Tiểu Linh im lặng nhìn Tiểu Bất Tử, nàng lo lắng thay cho hắn. Nghe ông ngoại
nói, phương pháp này nguy hiểm vô cùng. Bản thân hắn, khoảng thời gian trước
khi bước vào trong mật thất này trôi qua rất chậm chạp, khiến hắn đôi lúc cảm
thấy khó chịu vô cùng, chỉ muốn thật nhanh chóng để tiến hành điều trị. Nhưng
khi bước vào đây, hắn thấy có chút gì đó lo lắng, sợ hãi.
- Tiểu Bất Tử! Ngươi lo lắng sao?
Tiểu Linh khẽ hỏi.
- Không! Chỉ hơi hồi hộp thôi.
Tiểu Bất Tử cố trấn an bản thân và cả nàng nữa.
Lão Lê Hữu chậm rãi tiến về phía bệ đá, cung kính vái chào rồi thận trọng với
tay, lấy sợi dây chuyền xuống, đoạn bước nhanh trở lại nơi Tiểu Bất Tử đứng.
Huyết Lão thấy vậy quay sang nói:
- Tiểu Linh! Con mau rời khỏi đây, chúng ta bắt đầu chữa trị cho Tiểu Bất Tử.
- Vâng!
Tiểu Linh khẽ gật đầu rồi cùng Thập Tam Ảnh bước ra ngoài. Trước khi đi, nàng
ngoái lại nhìn Tiểu Bất Tử, ánh mắt như muốn nói rằng, hãy cố gắng lên.
Như hiểu nàng muốn nói gì, Tiểu Bất Tử mỉm cười nhẹ, gật đầu. Bóng Tiểu Linh
và Thập Tam Ảnh vừa rời khỏi mật thất, Huyết Lão ra lệnh cho Tiểu Bất Tử trút
bỏ y phục. Một chút ngượng ngùng tràn ngập cơ thể khiến hắn đỏ lựng khuôn mặt.
Huyết Lão thấy vậy, mắng:
- Mau lên, ngượng ngùng cái gì chứ? Ngươi coi ta như bà nội ngươi đi.
Tiểu Bất Tử ngượng ngùng cũng đúng thôi, đứng trước một lão bà tuy đã cao tuổi
nhưng phong thái, dáng vẻ vẫn như những phụ nữ tử ba mươi thử hỏi làm sao mà
không đỏ mặt cho được? Mấy vị thần y này, có những phương pháp để kéo dài tuổi
thọ và cả nhan sắc nữa. Quả thực nếu truyền ra ngoài, họ không trở thành đại
gia mới là chuyện lạ đời.
Tiểu Bất Tử trần như nhộng, lộ ra thân hình còm nhom cùng nước da hơi xám của
mình, cứ thu lu đứng, hơi ngập ngừng. Trên cổ hắn, Xung Thiên Thần Kiếm vẫn
nằm đó, im lìm. Hai luồng khí vận hành chậm rãi qua lại, tựa như chẳng có
chuyện gì khiến chúng phải bận tâm vậy.