Người đăng: LongGiang
Lại nói, khi Thập Tam Ảnh vung quạt lên phá chiêu, kiếm khí của Tiểu Linh lập
tức dội sang bên, va trúng gốc một cây đại thụ ở gần. Kình lực phát kích khiến
cho thân cây toác ra thảm hại. Rắc rắc…rầm…Cây đại thụ đổ rạp xuống chứng tỏ
nội lực của chiêu thức đánh ra mạnh mẽ vô cùng. Chỉ là, Thập Tam Ảnh hẳn là
bậc cao thủ thượng thừa mới có thể xuất chiêu đỡ theo cách như vậy.
Tiểu Linh thoáng kinh hãi trong lòng, vội vã bật người, nhẩy lùi về sau.
Chỉ thấy, Thập Tam Ảnh vẫn đứng im tại chỗ, tay phe phẩy chiếc quạt, thần thái
ung dung vô cùng. Tiểu Linh nhẩy vọt về phía sau bốn trượng, mặt mày thất sắc.
- Kiếm pháp của Mẫu Nghi Giáo quả là không tồi chút nào.
Thập Tam Ảnh khẽ đưa mắt liếc qua cây quạt, một vết xạm đen xuất hiện chứng tỏ
chiêu thức vừa rồi cũng ảnh hưởng phần nào.Trong lòng y, xót xa không ngừng.
- Thập Tam Ảnh! Xin ngươi chiếu cố cho ta. Ta cần phải tới Thần Y trấn để
chữa trị cho tên đệ tử này.
Lê Hữu bước lên, chắp tay cung kính.
- Lãn Ông! Năm xưa khi ông rời bỏ Thần Y trấn đã nói sẽ không bao giờ quay
lại. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, xin đừng làm khó ta.
Thập Tam Ảnh nghiêm nét mặt, giọng sang sảng vang lên.
- Danh dự! Phải, khi xưa ta đã thề không quay trở lại nơi này…Nhưng để cứu
người, ta sẵn sàng vứt bỏ cái danh dự ấy.
Lê Hữu lớn tiếng nói lại.
Thập Tam Ảnh thoáng chút bối rối, đắn đo khuôn mặt.
- Thập Tam Ảnh! Ngươi theo chúng ta bao nhiêu năm nay, thử nói một lần xem,
danh dự của người thầy thuốc là cái gì? Vì danh dự cá nhân, thấy chết không
cứu có được chăng?
Lê Hữu vừa nói vừa bước tới, thần thái tỏa ra không chút sợ hãi.
Chỉ thấy, Thập Tam Ảnh khuôn mặt biểu lộ cảm xúc rất rõ ràng. Khi xưa, cái
mạng hắn cũng là do một tay người của Thần Y trấn dốc lòng cứu giúp. Rồi những
năm tháng theo đám người Thần Y trấn dọc ngang thiên hạ cứu người, cái đạo lớn
nhất, cái danh dự lớn nhất của người làm nghề này, chính là cứu người. Thấy
chết không cứu, chẳng phải đã đi ngược lại tôn chỉ của nghề y sao? Đã bán rẻ
danh dự của người thầy thuốc sao?
Lão Lê Hữu vừa bước được ba bước về phía trước, đã thấy bầu không khí xung
quanh lạnh ngắt, tựa như gió đông từ đâu thổi về ù ù. Mặt mày thất sắc, Lê Hữu
thét lên:
- Tiểu Linh!
Xẹt qua lão, một ảo ảnh vô cùng đẹp đẽ, xanh biếc như nước. Bóng dáng nữ nhân
mờ ảo vận y phục tựa thần tiên, trên tay vững chắc bảo kiếm trong vắt, nhẹ
nhàng lướt qua, phóng tới Thập Tam Ảnh. Ảo ảnh đẹp đẽ nhưng cũng chất chứa
những sát khí lớn lao vô cùng. Không gian xung quanh ảo ảnh bạo phát hàn khí
lạnh thấu ruột gan khiến cây cỏ trên đường đông cứng lại như băng, ánh lên
lung linh dưới mặt trời.
- Băng Tâm Tiên Kiếm!
Thập Tam Ảnh khẽ nhíu mắt, chuyển bộ tấn rồi gồng người lên một cái, tức thì
toàn thân y rực lên một vòng bảo hộ sáng lòa.
Thập Tam Ảnh vung tay, ném mạnh cây quạt ra phía trước mặt. Cây quạt xoay tít
lên như bánh xe rồi rực sáng, phóng thẳng về phía ảo ảnh.
Thì ra, không để ông ngoại kịp nói hết, Tiểu Linh đã xuất ra một trong những
chiêu thức tối cao của Mẫu Nghi Giáo: Băng Tâm Tiên Kiếm, đánh tới.
Xoạt, cây quạt của Thập Tam Ảnh phóng tới nhanh như chớp, chém một đường, cắt
ngang thân mình của ảo ảnh. Kỳ lạ thay, hai nửa bị chém của ảo ảnh không những
không tan biến đi mà lại nhanh chóng vươn những sợi thanh quang lấp lánh kết
lại với nhau, tiếp tục phóng tới công kích đối thủ.
Thập Tam Ảnh thoáng bối rối, khẽ lùi lại mấy bước nhưng ảo ảnh nhanh hơn, chỉ
trong chớp mắt đã tiến đến gần y. Y cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra, khiến cho
thân thể như muốn đông cứng lại, huyết khí trong người có vẻ lưu chuyển chậm
chạp hơn.
- Thâp Tam đại pháp.
Thập Tam Ảnh thét lớn, hai tay bắt quyết, gồng người lên như một lực sỹ. Khắp
thân thể y nổi lên cuồn cuộn cơ bắp, trông thật đáng sợ. Khuôn mặt y đỏ rực
lên như cà chua chín, sát khí bốc ngùn ngụt, tỏa ra xung quanh.
Chỉ thấy, đất dưới chân khẽ rung lên, oàng một cái, đã thấy mười ba nhân ảnh
giống nhau như đúc, xếp hàng đứng trước mặt, nghênh đón chiêu thức của Tiểu
Linh. Khi chỉ còn cách mười ba nhân ảnh khoảng bốn trượng, hai người ngoài
cùng phóng vọt tới, va chạm trực diện với chiêu thức. Rầm một tiếng, hai bóng
người đổ rạp xuống đất, nằm im, khẽ giãy lên rồi tan biến. Chiêu thức của Tiểu
Linh sau khi phát kích cũng biến mất vào hư vô, vương lên không gian những đạo
khí li ti màu xanh rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất, rực sáng rồi lịm đi.
Hai bóng người kế tiếp không nói không rằng, nhún mình phóng tới tấn công Tiểu
Linh với khí thế hung hãn vô cùng.
Tiểu Linh, hoành kiếm ngang người, lầm rầm trong miệng khẩu quyết, tức thì,
trước mặt phóng vọt lên một núi băng lãnh lẽo. Hai nhân ảnh xông tới, xuất ra
hai quyền, đấm thẳng vào núi băng. Bình…bình…Âm thanh chát chúa rền vang. Chỉ
thấy núi băng vừa tạo vỡ vụn thành ngàn mảnh.
Bất ngờ, từ trong đám băng vỡ vụn đang vương trong hư vô, Tiểu Linh ầm ầm khí
thế, nắm chặt Thanh Long Kiếm, vung lên cao quá đầu, nhún người xông tới, xả
xuống thật mạnh. Thanh quang rực sáng, kiếm ảnh vun vút phóng ra, trong chớp
mắt đã xả hai nhân ảnh kia đứt đôi. Nhanh chóng, hai bóng người tan nhanh tựa
bong bóng xà phòng.
Tức khắc, hai người nữa lại nhún mình một cái, chớp mắt đã vọt lên, tiếp tục
tấn công Tiểu Linh. Hai người, một vung tả chưởng, một xuất hữu chưởng, trong
tíc tắc đã phóng ra hai đạo khí cực mạnh..
Tiểu Linh chân vừa chạm đất đã dồn lực xuống, bật người về sau, quét vào hư vô
một đường kiếm. Thêm một đạo kiếm khí hình bán nguyệt phóng vọt tới, va chạm
với hai đạo khí bức phàm kia.
Uỳnh..uỳnh….Chỉ thấy đất dưới chân Lê Hữu và Tiểu Bất Tử rung chuyển dữ dội do
phản chẩn. Hai đạo khí, bị chém làm đôi, một nửa phóng vọt lên không trung rồi
tan biến, một nửa đánh lõm vào mặt đất hai hố sâu hoắm.
Hai nhân ảnh dường như không hề sợ hãi, vẫn lao tới ầm ầm, xuất chiêu đánh tới
tấp. Tiểu Linh né bên tả, thụp bên hữu tránh đòn, đoạn tung một cước cực mạnh
khiến một nhân ảnh ngã nhào về sau. Nhân ảnh còn lại, nhanh tay đánh ra một
quyền nhằm vào mặt Tiểu Linh. Nàng như dự đoán trước được tình huống, lách
lưỡi kiếm ngang mặt, sột một tiếng, quyền đánh ra thẳng vào lưỡi kiếm khiến
nhân ảnh chẽ đôi bàn tay tựa như người ta đưa một khúc củi vào lưỡi cưa.
Một tiếng thét vang trời, nhân ảnh kia mặt mày tái mét, hữu thủ bị chẻ đôi ra,
thảm hại vô cùng, vội vàng nhẩy vọt lại, tay bốc lên những đạo khí mờ mờ.
Thập Tam đại pháp, dùng chân khí phân chia cơ thể thành mười ba nhân ảnh để
công kích khiến cho đối thủ phải chống đỡ đến cạn kiệt sức lực. Xem ra, Tiểu
Linh mới chỉ đánh tan hai và làm bị thương được một bản thể của Thập Tam Ảnh.
Tuy những bản thể này tu vi không bằng chính thể nhưng cổ nhân có câu, mãnh hổ
nan địch quần hùng. Mười ba nhân ảnh, cứ lần lượt thay nhau tấn công, Tiểu
Linh dù có tu vi cực cao, nội công thâm hậu cũng mệt mỏi mà thúc thủ. Quả là
một chiêu thức bá đạo.
Lão Lê Hữu và Tiểu Bất Tử khuôn mặt lộ vẻ lo lắng cho Tiểu Linh đang tả xung,
hữu đột, chống lại những nhân ảnh vây đánh xung quanh. Dù sao, với tu vi của
nàng, cũng khó lòng cầm cự đến phút cuối cùng với Thập Tam Ảnh.
Chỉ thấy, những nhân ảnh còn lại của Thập Tam Ảnh ung dung đứng nhìn những bản
sao của mình lần lượt xông lên phá sức đối thủ. Tiểu Linh, sau một hồi quần
nhau với đám Thập Tam Ảnh cũng đã thấm mệt. Nàng liên tục bị những ảo ảnh
không hề sợ chết đó công kích mãnh liệt. Ảo ảnh này nằm xuống, ảo ảnh khác
phóng lên, cứ thay nhau xuất chiêu về phía Tiểu Linh, không chút nương tay.
Những bản sao ấy, cứ xông tới áp sát, không cho nàng thời gian kịp tụ khí,
đánh ra những độc chiêu lợi hại. Bởi thế, Tiểu Linh chẳng mấy chốc đã bị dồn
vào thế hạ phong.
Lúc này, Tiểu Linh một mình địch lại bốn nhân ảnh hung hãn. Nàng bị tấn công
tới tấp, nên chẳng có thời gian đề thi triển những chiêu thức tối cao của Mẫu
Nghi Giáo.
Xoat, Tiểu Linh vung một kiếm, xả nhân ảnh bên phải thành hai đoạn nhưng chưa
kịp mừng rỡ, ba tên còn lại đã tung cước đá tới. Bốp…bốp…bốp…Thanh Long Kiếm
bật tung vào hư vô, Tiểu Linh đau đớn ngã nhoài xuống.
Vút vút, thêm hai quyền phóng ra thì thoáng thấy hai bóng người phóng tới
trước mặt Tiểu Linh, hứng đòn. Rầm…rầm…chỉ thấy Lê Hữu và Tiểu Bất Tử mặt mày
choáng váng, ngã ngửa về sau, bị kình lực kéo lê trên mặt đất.
Chính thể của Thập Tam Ảnh, thấy ảo ảnh của mình xuất chiêu đánh gục Lê Hữu,
mặt mày biến sắc, vội vàng phất tay khiến đám người nhanh chóng phóng vọt về
bên cạnh.
- Lãn Ông!
Thập Tam Ảnh kêu lên.
Vốn, hắn không có ý định ra tay với ân nhân của mình, chỉ là muốn rung cây dọa
khỉ, đuổi lão già này ra khỏi nơi mà năm xưa đã rời bỏ. Không ngờ, lão vì muốn
cứu cháu gái lại đem thân ra chịu đòn.
Thập Tam Ảnh khẽ kêu lên một tiếng, lập tức những ảo ảnh còn lại biến thành
những đạo khí, nhanh chóng nhập vào thân thể y. Thoáng một cái, Thập Tam Ảnh
chạy tới bên cạnh lão Lê Hữu đang nằm dài dưới đất.
Lê Hữu, mặt mày xám ngoét, miệng trào ra một vệt máu, đau đớn nằm đó. Cách
không xa, Tiểu Bất Tử cũng lăn lộn vì trúng đòn, mắt nhắm tịt lại, cắn răng
không kêu lên tiếng nào. Tiểu Linh thấy thế, hoảng hốt thu kiếm, chạy tới đỡ
ông ngoại.
- Lãn Ông! Sao ngài lại phải chịu khổ vậy.
Thập Tam Ảnh đỡ lão dậy, khuôn mặt méo mó, nói nhanh.
- Ông! Ông có sao không?
Tiểu Linh hốt hoảng la lên.
Lê Hữu thều thào, nói như van xin:
- Thập Tam Ảnh! Ngươi…theo chúng ta bao năm, lẽ nào không biết được cái…đạo
của người làm nghề y. Thấy chết mà không…cứu, Lê Hữu này còn…ngẩng mặt nhìn
đời được không?
- Lãn Ông!
Thập Tam Ảnh thoáng bối rối.
- Cho dù, hôm nay ngươi có ra tay đoạt mạng, lão phu làm ma cũng quyết đem
tiểu tử kia vào Thần Y trấn.
Lê Hữu khẳng định chắc nịch, giọng nói tuy ngắt quãng nhưng mạnh mẽ vô cùng.
Hít một hơi, Thập Tam Ảnh cúi đầu, khẽ nói:
- Vậy ta chiếu cố lão một lần này. Để xem người của Thần Y trấn có chịu theo
ý lão không.
Mỉm cười một cái rất khổ sở, Lê Hữu chậm rãi nói:
- Đa tạ ngươi, Thập Tam Ảnh.
Đưa Lê Hữu và Tiểu Bất Tử lên xe ngựa, Thập Tam Ảnh rảo bước đi trước dẫn
đường. Xà ích chậm rãi dong xe, lộc cộc chạy chậm chạp đằng sau. Khuôn mặt
Thập Tam Ảnh biểu lộ một nét đăm chiêu, khó nghĩ bội phần.
Tiểu Linh chạy tới bên cạnh Thập Tam Ảnh, cùng y cuốc bộ đi vào Thần Y trấn.
Hai người chậm rãi đi đằng trước, xe ngựa từ từ chạy sau giữa một tiểu lộ đẹp
đẽ, hai bên là những rặng cổ tùng cao vút, tỏa bóng mát ra xung quanh, thỉnh
thoảng xào xạc bởi tiếng gió đưa qua.
- Cô bé còn nhỏ mà tu vi đã cao như vậy, thật khiến ta ngưỡng mộ.
Thập Tam Ảnh vừa bước vừa ngoảnh sang nhìn Tiểu Linh và nói.
- Tiền bối! Chiêu thức phân thân của tiền bối rất lợi hại.
Tiểu Linh nhoẻn miệng cười, khen Thập Tam Ảnh.
- Từ xưa đến nay, những người khiến ta phải dùng đến chiêu thức này chỉ đếm
trên đầu ngón tay. Nhưng ngươi là người trẻ nhất đó.
Thập Tam Ảnh cười, khuôn mặt không giấu được sự hài lòng.
Đám người chầm chậm đi tới, thời gian hết chừng nửa cây nhang, xuống qua một
hẻm núi cao vút thì từ phía xa xuất hiện một thôn trấn mộc mạc, bình dị nằm
giữa thung lũng. Xung quanh thôn trấn này là những dãy núi đá bao quanh.
Trong thôn, có chừng hơn hai chục nóc nhà nằm san sát nhau, bao quanh một kiến
trúc bề thế giữa thôn. Xen kẽ giữa mấy căn nhà là những cây cổ tùng to lớn,
vươn thẳng lên trời. Kiến trúc nằm giữa thôn giống như một nha môn của quan
phủ. Trên lối ra vào của công trình này có đặt một tấm biển bằng gỗ lớn, đề
mấy chữ: “Lương y như từ mẫu”.
Thập Tam Ảnh dẫn đám người tiến thẳng vào, nhắm tới công trình kia. Có vẻ đây
là nơi hội họp, tổ chức những sự kiện lớn trong thôn.
Thấy có người lạ vào thôn, lại đi theo Thập Tam Ảnh, một vài người dân hướng
ánh mắt tò mò, dõi theo từng bước đi của Tiểu Linh và cỗ xe ngựa. Cư dân ở
đây, một vài người vận trang phục theo kiểu Miêu tộc, một số khác lại ăn mặc
như người miền xuôi.
- Tiền bối! Kia là nha môn?
Tiểu Linh chỉ tay về phía khối kiến trúc trước mặt.
- Ở đây gọi là Thần Y đường, là nơi những thần y trong trấn tụ họp bàn công
chuyện.
Thập Tam Ảnh trả lời.
Từ những căn nhà, mùi khói, mùi thuốc bốc lên nghi ngút, tràn ngập khắp không
gian xung quanh thôn trấn. Lão Lê Hữu ngồi trong xe ngựa, nhắm nghiền mắt, hít
hà những mùi vị của thuốc đang lan tỏa trong khoảng không. Chợt, lão nhíu mày,
lẩm bẩm: “Hừ! Sư đệ lại để thuốc quá lửa rồi”.
Đến gần cửa Thần Y đường, Thập Tam Ảnh ra hiệu cho xà ích dừng lại rồi cùng
Tiểu Linh bước tới đỡ Lê Hữu xuống. Có vẻ, lão vẫn còn đau đớn sau khi bị
trúng chiêu. Chờ sư phụ xuống xe, Tiểu Bất Tử cũng nhảy xuống, xem thái độ thì
hắn có vẻ cũng đã đỡ nhiều rồi.
- Lãn Ông! Ngài đợi ở đây, để ta đi báo với mọi người.
Thập Tam Ảnh thông báo.
- Được! Ngươi mau đi thông báo, chúng ta đợi ở đây.
Lê Hữu gật đầu, Tiểu Linh ở bên cạnh dìu ông ngoại.
Thập Tam Ảnh còn chưa kịp xoay người đi thì một giọng nữ sắc như kiếm đã vang
lên:
- Lão già chết tiệt! Còn dám vác mặt về đây nữa à?
Từ trong Thần Y đường, ba nhân ảnh chậm rãi bước ra. Người đi giữa, là một nữ
nhân xinh đẹp, dung mạo như hoa, mắt sắc như dao cau. Bên phải là một nam nhân
ngoại ngũ tuần, râu tóc lốm đốm bạc, ánh mắt cương nghị. Bên trái cũng là một
nam nhân nhưng nhỏ con, nhìn qua khoảng ngoài sáu mươi tuổi, râu tóc đã bạc,
khuôn mặt chằng chịt nếp nhăn, chống một cây gậy bằng gỗ đàn hương, trạm trổ
hình rồng phượng.
Hai nam nhân nhìn lão Lê Hữu, ánh mắt rưng rưng, thân hình run lên chỉ trực
lao tới ôm chầm lấy sư huynh. Nhưng nộ khí tỏa ra từ người phụ nữ khiến họ chỉ
dám đứng đó, hướng ánh mắt về phía lão Lê Hữu, chẳng nói câu gì.
- Nhị sư muội!
Lê Hữu khẽ kêu lên.
- Ngươi còn về đây làm gì? Thập Tam Ảnh, tại sao lại để cho lão già này vào
đây?
Nữ nhân quắc mắt nhìn, cất giọng chất vấn.
- Huyết Lão! Lãn Ông quả thực bất đắc dĩ mới quay lại đây, là vì muốn cứu…\
Thập Tam Ảnh giải thích, thái độ tỏ ra lúng túng vô cùng.
Người phụ nữ này là nhị sư muội của Lê Hữu, hiệu Huyết Lão Bà, là cao thủ về
khí huyết trong nhóm Tuyệt Thế Thần Y.
Năm xưa, bốn người này đi khắp thiên hạ, trị bệnh cứu người vang danh Lãn Ông,
Huyết Lão Bà, Thập Nhị Mạch Phu và Ngũ Tạng Tử. Khi Quỷ Đế bị trọng thương, cả
bốn người đã sử dụng khả năng của mình cứu sống ả. Khi phục hồi trở lại, Quỷ
Đế bắt đầu ra tay thực hiện mưu đồ của mình. Cảm thấy hối hận, cả bốn người
mai danh ẩn tích tại Thần Y trấn, không tiếp người ngoài. Ở đây được một thời
gian, Lãn Ông chán nản mới bỏ đi khỏi nơi này.
- Nhị sư muội! Ta..biết là muội hận ta đã bỏ đi. Ta trở lại đây là vì tên đệ
tử này.
Lê Hữu thều thào, có vẻ vết thương khi nãy đã khiến lão mất sức rất nhiều.
Huyết Lão nhíu mắt nhìn Tiểu Bất Tử, định nói câu gì thì thấy thân hình già
nua của sư huynh đổ ập xuống đất. Tiểu Linh kéo ông ngoại lại rồi hét lên thất
thanh. Đám người thấy vậy, mặt mày tái mét, xông tới đỡ lão Lê Hữu. Dù sao,
tình nghĩa năm xưa vẫn còn in dấu trong lòng họ, chỉ là chút nóng giận mà
thôi.
- Sư huynh! Huynh sao vậy?
Thập Nhị Mạch Phu và Ngũ Tạng Tử xông tới rất nhanh, mặt mày thất sắc.
- Là…là do ta…khi nãy đã làm trọng thương Lãn Ông.
Thập Tam Ảnh lúng túng trả lời, khuôn mặt hối hận vô cùng.
Đám người khiêng Lê Hữu vào trong rồi vội vã chạy đi lấy thuốc về để chữa trị.
Mọi việc diễn ra rất khẩn trương khiến mọi nóng giận tích tụ bấy lâu đều tan
biến đi hết cả.