Người đăng: LongGiang
iếng xe ngựa lộc cộc lăn trên đường, thỉnh thoảng chèn vào mấy cục đá lại nảy
lên tưng tưng khiến Tiểu Linh tỏ ra khó chịu. Nếu biết Thần Y trấn ở đâu và
không phải đi theo ông ngoại cùng Tiểu Bất Tử, nàng đã dùng phi kiếm, phóng
vút đến đó rồi.
Bù lại, cảnh vật dọc đường khiến cho Tiểu Linh vơi đi phần nào sự buồn chán.
Những dòng sông êm ả, những cánh đồng bao la, bát ngát, từng đàn cò trắng
muốt, vô tư lự thả mình giữa không gian. Mùi hương thoang thoảng của dã cỏ,
hoa dại khiến cho đầu óc nàng thấy sảng khoái. Ngó sang bên cạnh, Tiểu Linh
thấy Tiểu Bất Tử trầm tư ngắm cảnh nhưng thần thái tỏa ra vui vẻ vô cùng. Tự
nhiên, nàng cũng cảm thấy hạnh phúc.
Chiếc xe song mã có mái che, đằng sau cắm một lá cờ nhỏ nhưng cũng đủ để từ xa
người ta nhìn rõ ba chữ “Mẫu Nghi Giáo”. Phàm là cường hào, ác bá, thổ phỉ, cứ
nhìn thấy xe có cắm cờ của bốn đại danh phái đều không dám bén mảng lại gần.
Chiếc xe ngựa lầm lũi, men theo con đường nhỏ chạy dọc lên phía tây bắc chừng
bảy ngày thì điểm cuối cùng của dãy núi Hoàng Ma Sơn từ từ hiện ra trong mây.
Không khí trong lành, mát lạnh thổi ù ù tới khiến Tiểu Linh cảm thấy khoan
khoái vô cùng. Lão Lê Hữu ngồi cạnh xà ích, thỉnh thoảng vén chiếc màn ngăn
cách lên, nhòm vào thùng xe, theo dõi thái độ hai đứa. Lão thấy Tiểu Bất Tử
tâm trạng có vẻ nôn nóng, sốt ruột, chỉ mong mau chóng đến nơi. Lão quyết định
đi theo tiểu lộ bởi không muốn người ta chú ý.
Xe ngựa bắt đầu vượt những con dốc, con đèo hiểm trở và treo leo. Xà ích là
một tay lão luyện, hắn để ngựa chạy từ từ, cặm cụi vượt dốc rồi lại rà phanh,
kéo căng dây cương, níu lũ ngựa chậm chạp đổ đèo. Phía xa, Tiểu Bất Tử thấy
vài tốp người đi tới, trên lưng là những chiếc gùi lớn. Họ mặc những trang
phục mà hắn chưa thấy bao giờ. Sư phụ Lê Hữu thấy bản mặt ngạc nhiên của hai
đứa chiêm ngưỡng những y phục sặc sỡ của phụ nữ miền đất này thì mỉm cười giải
thích:
- Vùng này này là địa bàn sinh sống của Miêu tộc. Phụ nữ ở đây thường mặc
những bộ váy áo rất sặc sỡ có đính trang sức ở trên.
Khi đến gần một bãi đất, Tiểu Linh thấy ở đây rất đông đúc người của Miêu tộc
đang tập trung. Ngựa được buộc ở khắp nơi. Xung quanh bãi đất, từng tốp người
túm năm tụm ba, thái độ rất vui vẻ. Có tốp thi đứng trò chuyện, có tốp thì tụ
tập chơi quay, lại có mấy người đu trên những cây đu làm bằng tre cao vút.
Hình như hôm nay có lễ hội gì đó của người dân. Lão Lê Hữu lại giải thích:
- Hôm nay là chợ phiên của người dân vùng này. Ở đây cứ đến ngày cuối tuần là
chợ phiên lại mở. Miêu tộc sống rải rác trên các đỉnh núi cao, hẻo lánh, những
ngày như thế này là để họ tụ tập nhau lại, mua bán, vui chơi.
Đoạn lão ra hiệu cho xà ích tấp vào ven đường rồi cùng hai đứa thong thả tiến
về bãi đất trống, hòa mình vào dòng người đông đúc.
- Món này, là đặc sản của người dân ở đây, gọi là thắng cố.
Lê Hữu cầm đũa, chỉ vào một bát lổn nhổn cả thịt, lục phủ ngũ tạng đang bốc
mùi thơm phức.
Tiểu Bất Tử và Tiểu Linh đưa đũa gắp thử một miếng cho vào mồm nhai. Tiểu Linh
nhăn tít mặt lại:
- Ông ơi! Có vị gì là lạ, hôi hôi.
Lê Hữu thấy bản mặt cháu gái thì phá lên cười và nói:
- Đúng, lúc đầu chưa quen thì thấy sẽ có vị khác lạ, sau quen dần thì thấy
rất ngon.
- Ngon! Ngon lắm sư phụ.
Tiểu Bất Tử hồ hởi gắp tiếp miếng nữa bỏ vào mồm.
Người bán hàng nhìn thấy hắn ăn uống ngon lành, khuôn mặt thốt nhiên cảm thấy
rất vui vẻ. Lão tay cầm một bình sứ và mấy cái chén, đến bên cạnh Tiểu Bất Tử,
xổ ra một tràng tiếng gì đó khiến hắn ngớ người, ánh mắt quét qua sư phụ, cầu
cứu.
Lão Lê Hữu lại cười ngặt nghẽo, đoạn quay sang giải thích:
- Đây là A Vừ, ông ta nói lần đầu tiên thấy người lạ ăn thắng cố mà khen
ngon. Ăn thắng cố phải uống chút rượu ngô này vào mới lên vị và không bị đau
bụng.
Tiểu Bất Tử gật gù, khuôn mặt rạng rỡ, đỡ lấy chén rượu rồi uống cạn. Một cảm
giác tê tê đầu lưỡi cùng vị thơm phức tràn ngập các giác quan. Chà! Rượu ngô
quả thực rất nặng, nặng hơn mấy loại rượu mà hắn hay được người dân xung quanh
Thiên Vân Sơn mời mỗi khi xuống núi chữa bệnh.
- Tiểu Linh, ngươi thử một chén đi.
Tiểu Bất Tử đưa cho nàng chén rượu.
Tiểu Linh hướng ánh mắt ái ngại vào chén rượu rồi lúng túng nhìn sang ông
ngoại. Lê Hữu thấy vậy, gật đầu nhẹ, ra hiệu cho cháu có thể uống một chén.
Nàng cầm chén rượu lên, nhắm mắt uống ực một cái khiến cổ họng rực nóng. Tiểu
Linh nhăn mặt, lè lưỡi, mắt nhắm tịt lại cứ như thể vừa ăn phải ớt.
Cả đám người thấy vậy, cười ồ lên, vỗ tay rầm rầm. Lần đầu tiên họ thấy một cô
gái xinh đẹp lên đây uống rượu ngô, ăn thắng cố, trong lòng không khỏi hoan
hỉ.
Không gian xung quanh khu lán bán thắng cố mờ mờ ảo ảo khói bếp xanh lét,
tiếng cười nói, tiếng chúc tụng vang lên lanh lảnh. Vọng vào những vách đá, ve
vuốt những cao nguyên đá ngút ngàn hay rong chơi trên những tầng lớp ruộng bậc
thang là tiếng man dại của khèn. Giai điệu trầm đục, tha thiết như tiếng mời
gọi, tác thành cho lứa đôi hay kể về những câu chuyện. Tiểu Linh khuôn mặt ửng
hồng, chậm rãi lắng nghe những khúc nhạc ấy…
Con đường độc đạo chạy sâu vào những dãy núi trùng điệp từ xa nhìn như một
vạch nhỏ, trải dài vô tận. Chiếc xe ngựa như một chấm đen lầm lũi đi tới. Hai
bên đường, những rặng cây cao vút, xào xạc tiếng gió rừng. Mây trắng bồng bềnh
trôi lười nhác khiến cảnh vật thực sự mê đắm.
Đi được một chặp sâu vào trong núi, bỗng xà ích phát hiện trước mặt có một
bóng người chậm rãi đi ngược chiều, phía sau y là mười ba lối rẽ. Người kia
tới gần, xà ích nhận ra đây là một nam nhân nhưng không phải người của Miêu
tộc mà lại ăn mặc theo lối miền xuôi, trên tay phe phẩy cây quạt giấy, dáng vẻ
đủng đỉnh.
Thấy sự lạ, xà ích đập đập vào thùng xe, gọi lão Lê Hữu lên báo cáo. Tiểu Bất
Tử và Tiểu Linh cũng ngoái đầu ra nhìn.
Nam nhân tướng mạo phi phàm, tinh anh, thần thái tỏa ra chứng tỏ là bậc chí
dũng trong thiên hạ. Cả mấy người đờ ra, không hiểu vì sao người này lại một
mình bách bộ ở nơi thâm sơn cùng cốc này. Bất giấc, Lê Hữu ngửa mặt nhìn trời
rồi đảo mắt ra xung quanh, đoạn quay ra hỏi xà ích:
- Đây là vùng nào rồi?
- Lê tiền bối! Đây là đèo Mã Pí Lèng theo cách gọi của Miêu tộc.
- Vậy là sắp đến nơi rồi.
Lê Hữu lẩm bẩm rồi đột nhiên nhớ ra nam nhân đang tiến tới.
Người này, cứ thong dong bước đi giữa đường khiến cho xà ích phải ghìm cương
cho xe ngựa chậm chạp dừng lại, đoạn gọi vọng lên:
- Người là ai? Mau tránh đường cho chúng tôi qua.
Nam nhân phe phẩy quạt, mỉm cười nhìn trời rồi thốt lên:
- Xuất sinh nhập tử, sinh chi đồ, thập hữu tam, tử chi đồ. Thập hữu tam, nhân
chi sinh, động chi tử địa, diệc thập hữu tam.
- Hắn nói cái quái gì vậy tiền bối?
Xà ích mặt mày đăm chiêu, lộ vẻ lo lắng quay xuống hỏi Lê Hữu.
- Xuất sinh, nhập tử. Ra khỏi cuộc sống là vào cõi chết. Đường vào có mười
với ba, đường ra cũng chỉ có ba với mười. Là…
Lão Lê Hữu lẩm bẩm, chưa kịp nói hết câu thì nam nhân đã nói vọng tới.
- Các vị! Nơi đây là cấm địa, xin quay đầu lại.
Xà ích nhanh nhảu, lên tiếng:
- Bọn ta muốn tới Thần Y trấn, xin bằng hữu chỉ đường.
Nam nhân cười phá lên, đoạn chỉ tay ra phía sau, nói:
- Thần Y trấn là chỗ nào mà muốn vào là vào. Có mười ba con đường nhưng chỉ
có ba đường là dẫn đến Thần Y trấn, xin mời lựa chọn. Nếu chọn sai, hẹn gặp
lại các ngươi ở điện Diêm La. Nếu chọn đúng, phải bước qua xác của ta mới vào
được.
- Ngông cuồng! Bản cô nương không muốn chọn, chỉ thích ngươi làm người dẫn
đường được không?
Tiểu Linh nhẩy phắt xuống xe ngựa, lên giọng.
- Tiểu Linh! Không được hỗn.
Lão Lê Hữu lên tiếng nạt cháu, đoạn cùng Tiểu Bất Tử nhẩy xuống xe.
Nhìn thấy lão Lê Hữu, nam nhân bỗng khuôn mặt thoáng chút kinh ngạc. Y mỉm
cười, chắp tay cung kính:
- Lãn Ông! Lâu rồi không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?
Lão Lê Hữu trầm tư khuôn mặt, không cười mà đáp lễ:
- Lão phu vẫn khỏe.
- Năm xưa rời khỏi Thần Y trấn, nay cơn cớ gì đưa ngài quay trở lại đây?
Nam nhân hỏi, trên môi nở một nụ cười mỉa.
Thở dài một cái, Lê Hữu liếc sang Tiểu Bất Tử rồi khẽ đưa tay vỗ vào vai hắn:
- Là ta đưa người đến trị bệnh.
Nam nhân lại mỉm cười, lắc đầu:
- Thứ lỗi cho tại hạ không thể cho ngài qua được. Ngài hãy mau về đi. Còn
nhược bằng muốn vào Thần Y trấn, Thập Tam Ảnh ta đành đắc tội.
- Ông! Hắn là ai mà lại ngông cuồng vậy?
Tiểu Linh liếc xéo nam nhân kia rồi hướng mắt hỏi Lê Hữu.
- Hắn chính là Thủ Hộ Thần Y trấn, Thập Tam Ảnh.
- Thập Tam Ảnh? Con chưa nghe trên giang hồ có cái tên này.
Tiểu Linh đăm chiêu, cố lục tìm về cái tên này.
Cười một tiếng, Lê Hữu chậm rãi giải thích:
- Ngọa hổ tàng long, xưa nay cao thủ ẩn danh nhiều như cát, hiểu biết của con
người như muối bỏ bể. Thập Tam Ảnh, khi xưa được người của Thần Y trấn cứu
sống mà lập lời thề đời đời bảo vệ nơi này khỏi xự xâm lấn của người ngoài.
- Để con thứ xem hắn lợi hại ra sao.
Tiểu Linh dứt lời, trong nháy mắt đã phóng tới.
- Là các ngươi tự tìm cái chết, chớ trách ta.
Thập Tam Ảnh nhẹ cười, ánh mắt tập trung vào bóng Tiểu Linh đang xông tới.
Lão Lê Hữu và Tiểu Bất Tử chỉ kịp há mồm ra, chưa thốt được câu nào thì đã
thấy một vạch thanh quang rực rỡ phóng từ phía sau lưng Tiểu Linh, đánh tới
Thập Tam Ảnh.
Kiếm quang phóng tới Thập Tam Ảnh, y vẫn ung dung đứng tại chỗ, ngạo nghế, tựa
hồ chẳng hề sợ hãi chút nào. Khi kiếm khí phá không lao đến trước mặt trong
gang tấc, Thập Tam Ảnh vung cây quạt giấy lên, xòe một cái ra đón đỡ. Chỉ
nghe, một tiếng xoạt của quạt mở ra và một tiếng choang của kiếm khí va vào.
Trên đời, có loại giấy nào đỡ được kiếm khí đây? Mà lại là kiếm khí phóng ra
từ đệ tử ưu tú nhất của Mẫu Nghi Giáo, một trong những môn phái danh trấn
thiên hạ. Vậy mà, chỉ bằng một cái phẩy quạt nhẹ, thanh quang từ kiếm của Tiểu
Linh phóng ra đã bị vô hiệu hóa trong nháy mắt.