Người đăng: LongGiang
Tiểu Bất Tử ngoái lại, nhìn thanh quang rực rỡ tỏa ra từ bảo kiếm, phóng vút
đi như một mũi tên. Hắn thấy trong lòng trống rỗng, mệt mỏi. Thở dài một
tiếng, Tiểu Bất Tử lặng lẽ đi vào trong. Lê Hữu khẽ nhìn đồ đệ, khuôn mặt lộ
vẻ hồ nghi, lão nghĩ, chắc hẳn bọn trẻ giận dỗi gì nhau nên cũng không gặng
hỏi làm gì.
Mấy ngày liền, Tiểu Bất Tử trong lòng đắn đo không thôi. Có nên hỏi sư phụ vì
sao lại không chữa bệnh cho mình không? Liệu có phải sư phụ không muốn hay sư
phụ không thể? Nó làm gì sai? Hay sư phụ biết gì về quá khứ của nó, không muốn
hàn gắn hại kinh mạch để nó có thể tu tập, trở thành một cao thủ, mang trong
người những năng lực kinh thiên động địa?
Những ý nghĩ đó cứ xung đột qua lại trong tâm trí Tiểu Bất Tử, khiến nó lúc
nào cũng lo lắng, bồn chồn, thể hiện cả ra bên ngoài. Nó sợ, nếu là một sự
thật nào đó rất kinh khủng, tình thầy trò bấy lâu sẽ rạn nứt. Chi bằng cứ im
lặng, tự mình chịu đựng nỗi dày vò này vậy.
Nhưng dù nó chịu đựng đi nữa, Tiểu Linh có một cá tính mạnh mẽ, đời nào nàng
chịu, thấy nó không hề đả động gì đến việc hỏi han, không chịu nổi, nàng phải
tự mình đi hỏi ông ngoại.
- Ngoại à! Tiểu Bất Tử mấy hôm nay có nói gì với ngoại không?
Tiểu Linh hỏi khi cùng lão Lê Hữu đi dạo ở lưng chừng Thiên Vân Sơn.
- Nói gì vậy?
Lê Hữu hồ nghi.
Vậy là tên ngốc này chưa mở mồm hỏi ông rồi, Tiểu Linh nghĩ bụng. Hít một hơi,
nàng bắt đầu:
- Hôm rằm tháng tám, con và hắn có đi chơi trung thu ở thành Ánh Nguyệt.
- Chà! Hai đứa bay giỏi đó.
Lão cười mỉm.
- Rồi đột nhiên hắn lăn đùng ra, bị nộ khí công lên não, ngất đi. May được
một đại phu ra tay cứu chữa mới qua cơn nguy khốn.
Tiểu Linh tiếp tục.
Nhíu mày một cái, Lê Hữu thốt lên:
- Lại có chuyện này sao?
- Vâng! Lão đại phu đó, nói rằng, bệnh của hắn, tức là kinh mạch và đan điền
có thể vá lại được và người có khả năng này chính là…Lãn Ông.
Tiểu Linh ngập ngừng, liếc mắt qua nhìn ông ngoại.
Chỉ thấy, khuôn mặt lão tái đi, nhíu mắt suy nghĩ, những nếp nhăn trên trán ép
vào nhau, nổi lên cuồn cuộn. Rốt cục, chúng cuối cùng cũng biết được sự thật
rồi. Giờ đã chẳng thể giấu được nữa. Thở hắt ra một cái chán nản, Lê Hữu chậm
rãi nói:
- Vậy là các con đã biết hết. Phải, Lãn Ông là hiệu của ta từ thời còn đi
theo Đại Đế Long Thần. Ta biết cách chữa trị cho Tiểu Bất Tử nhưng…
Lê Hữu ngập ngừng, bàn tay nắm chặt lại, ánh mắt xa xăm nhìn ra trập trùng núi
non, mây trời.
- Có điều gì khiến ngoại khó nói ra sao?
Tiểu Linh hồi hộp.
- Là do ta, do ta quá lo lắng. Ta không biết, con người ngày trước của hắn ra
sao nhưng cơ thể đó, những luồng chân khí đó…là của một đại ác ma. Ta không
muốn mạo hiểm để rồi lại đắc tội với bá tánh Lạc Hồng.
Lê Hữu mắt nhắm nghiền, tưởng nhớ đến một quá khứ sai lầm của mình.
- Nghĩa là sao ông ngoại?
- Mấy trăm năm trước, ta cũng ra tay cứu giúp một cô gái. Cô ta cũng bị y hệt
như hắn, kinh mạch đứt hết, đan điền vỡ nát, không thể tụ khí để điều động
được. Ta nhón tay làm phúc, không ngờ Lạc Hồng xuất hiện một đại ác ma giết
người không ghê tay. Bởi vậy ta mới bỏ về đây, quyết không ra ngoài gặp gỡ
đồng đạo.
Lê Hữu nói đến đây, toàn thân run lên bần bật, tựa như tội ác năm nào do chính
lão gây ra vậy.
- Đại ác ma đó, là ai vậy ông ngoại?
Tiểu Linh nghi vấn, trong đầu đoán chắc đến chín phần là cái tên đó.
- Chính là Quỷ Đế, Quỷ Khốc Lão.
Lê Hữu thốt ra cái tên này, bất giác toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Tiểu Linh chết lặng, đứng như trời trồng nhìn ông ngoại. Không ngờ, kẻ mà ông
ngoại cứu vớt ngày xưa lại chính là ác nhân số một trong thiên hạ. Chuyện này
đồn ra ngoài, ông ngoại không bị người ta truy sát thì bá tánh Lạc Hồng cũng
phỉ nhổ muôn đời. Rồi còn ngôi vị trưởng môn của mẹ nữa. Đường đường là môn
phái hàng đầu trong chính đạo, giờ bị lộ thân phận, sẽ ra sao? Tiểu Linh trong
lòng lo lắng không thôi, mồ hôi cũng túa ra, cực kỳ sợ hãi.
- Chuyện này, ta chôn kín trong lòng bao nhiêu năm nay. Ta sợ hãi khi phải
nghĩ đến nó, bởi vậy nên không muốn mạo hiểm thêm một lần nữa với Tiểu Bất Tử.
Lê Hữu đưa bàn tay, vuốt mạnh khuôn mặt già nua, nhằng nhịt vết cắt của thời
gian. Trong lòng lão, khổ sở không thôi, muốn khóc không được, mà cười cũng
chẳng thành tiếng.
- Con…con hiểu!
Tiểu Linh khẽ nói, trong lòng vẫn chưa hết bàng hoàng.
- Những năm tháng sống ở đây, ta thấy Tiểu Bất Tử là một đứa trẻ ngoan ngoãn,
chăm chỉ. Mỗi lần nhìn nó hướng mắt lên trời cao, dõi theo từng cái vỗ cánh
của linh điểu, thả hồn theo những vệt phi kiếm, lòng ta cũng đau quặn lại. Là
một đại phu được người đời mệnh danh là thần y, biết cách chữa bệnh mà không
ra tay cứu giúp quả thực là một điều đau đớn đến tận cùng tâm can.
Lê Hữu buồn rầu trải hết nỗi lòng, đôi mắt già nua tựa như sẽ có một giọt lệ
chảy xuống.
- Sư phụ! Người nghĩ con là một đại ác ma?
Bất ngờ giọng Tiểu Bất Tử vang lên khiến Tiểu Linh và lão Lê Hữu giật mình
nhìn về phía trước.
Tiểu Bất Tử đứng đó, hai tay nắm chặt vào nhau, khuôn mặt thất thần, tựa như
hắn vừa nghe thấy một điều kinh khủng lắm. Toàn thân hắn rung lên, mắt đỏ ngầu
chỉ trực muốn khóc rống lên vì sự oan ức này. Nhưng, đến quá khứ của mình hắn
cũng còn không nhớ được thì sao có thể trách sư phụ? Hắn chỉ dám trách bản
thân quá vô dụng, không có chút thông tin gì để có thể minh oan cho mình.
- Tiểu…Tiểu Bất Tử…
Lão Lê Hữu khẽ thốt lên, khuôn mặt tím tái tựa như làm điều gì đó khuất tất,
bị người ta bắt quả tang vậy.
Tiểu Linh đắn đo, khẽ liếc Tiểu Bất Tử, nàng cũng chẳng biết phải nói gì với
hắn trong lúc này nữa.
Trong căn nhà, cả ba người ngồi im lặng chẳng nói câu nào. Tiểu Bất Tử xa xăm
nhìn thẳng ra ngoài còn lão Lê Hữu và Tiểu Linh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn
hắn. Ba chén trà khi nãy còn bốc khói nghi ngút, giờ đã lạnh ngắt như băng,
tựa như cõi lòng của Tiểu Bất Tử.
Chừng tàn một nén nhang, lão Lê Hữu chầm chậm lên tiếng:
- Tiểu Bất Tử! Ta biết trong lòng con giờ đang rất buồn, con có thể hận ta.
Không để lão kịp nói hết, Tiểu Bất Tử đã quay sang, chắp tay, quỳ xuống khấu
đầu:
- Sư phụ! Người đừng nói vậy, công ơn cưu mang, truyền dạy của sư phụ, Tiểu
Bất Tử luôn ghi nhớ trong lòng. Không bao giờ đệ tử dám hận sư phụ.
- Con đứng lên đi, rồi ta sẽ nói điều này.
Lê Hữu ra hiệu.
Tiểu Bất Tử nhẹ nhàng ngồi lại, khuôn mặt tập trung nhìn sư phụ.
- Con đã biết lý do mà ta không chữa trị cho con. Giờ thì ta sẽ nói thật với
con. Kinh mạch và đan điền của con, vốn có thể hàn gắn lại. Nhưng một mình ta
không thể làm được điều này. Muốn hàn gắn kinh mạch, vá lại đan điền, cần có
sự trợ giúp của các sư muội, sư đệ của ta.
Lão Lê Hữu nói.
- Sư muội và sư đệ của người?
Tiểu Bất Tử ngạc nhiên, Tiểu Linh ngồi bên cạnh cũng tỏ vẻ bàng hoàng. Chưa
bao giờ nàng nghe đến điều này cả.
- Đúng vậy, việc vá lại đan điền, nối lại kinh mạch thực ra là thanh tẩy cơ
thể, tạo nên một hệ thống kinh mạch mới, đan điền mới, có sức chịu đựng cao
hơn nhiều lần. Nhưng cách này cũng ẩn chứa những nguy hiểm đến tính mạng. Muốn
làm được điều này, phải đến một nơi bí ẩn bậc nhất Lạc Hồng.
Lão Lê Hữu khuôn mặt lộ vẻ kích thích khi nhắc đến phương pháp chữa bệnh này.
- Nơi nào vậy ông ngoại? – Tiểu Linh mắt sáng như sao, tựa như chính nàng mới
là người đang mong muốn chữa bệnh vậy.
- Nơi đó được thiên hạ mệnh danh là Thần Y trấn. Các sư muội và sư đệ của ta,
sau sự việc của Quỷ Đế đã lập lời thề không bao giờ rời khỏi Thần Y trấn nữa.
Lê Hữu nhìn ra xa xăm, khuôn mặt lại chuyến sang vẻ buồn bã.
Ta sẽ đưa con đến đó, giúp con hoàn thành mong ước lớn nhất của mình. – Lão Lê
Hữu nhìn thẳng vào hắn, thông báo. Trông vẻ mặt của sư phụ, Tiểu Bất Tử biết,
lão không hề đùa cợt với mình. Phủ phục xuống, dập đầu mấy cái, Tiểu Bất Tử
cảm khái vô cùng:
- Đệ tử tạ ơn sư phụ! Đệ tử tạ ơn sư phụ!
- Ta chỉ mong, nếu con có thể vượt qua được điều này, hãy trở thành một người
tốt, đừng như Quỷ Đế năm xưa.
Lão Lê Hữu trong lòng đắn đo không thôi.
- Sư phụ! Đệ tử có chết cũng không bao giờ lạc vào ma đạo.
Tiểu Bất Tử không giấu được sự vui sướng, thốt lên mừng rỡ.
- Vậy được, hãy nghỉ ngơi đi, mấy hôm nữa chúng ta sẽ lên đường. – Lê Hữu cố
nở một nụ cười.
- Ông! Con cũng muốn đi theo.
Tiểu Linh hồ hởi.
- Được, nếu con muốn, có thể đi theo ta và Tiểu Bất Tử, nhưng phải xin phép
mẹ con đã.
Lão Lê Hữu quay sang cháu gái, nghiêm nét mặt. Lão nghĩ, với năng lực tu vi
của Tiểu Linh, đi cùng sẽ thêm phần an toàn trước những hiểm nguy rình rập dọc
đường vào Thần Y trấn. Vả lại, Tiểu Linh cũng cần có những kinh nghiệm hành
tẩu giang hồ, chỉ còn hai năm nữa là đến Lạc Hồng đại hội rồi, lão muốn cháu
gái phải đạt được những thành tích vang dội.
Lê Hữu chậm chạp bước vào nhà trong, được một chặp, lão từ từ đi ra, trên tay
cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ màu đen. Lão đến bên cạnh Tiểu Bất Tử, nhẹ nhàng đặt
xuống trước mặt nó nói:
- Hai vật này, ta tìm thấy trên người con lúc con bị hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Bất Tử khuôn mặt chuyển sang một trạng thái hồi hộp, kích thích. Là vật
gì trong đó vậy? Tay hắn run run, cầm chiếc hộp lên, đắn đo trong lòng rồi khẽ
lật nắp hộp.
Hắn sững người nhìn vào trong, trí óc chuyển động mạnh mẽ, một cảm giác khó
diễn tả bằng lời đang diễn ra trong Tiểu Bất Tử. Một viên châu màu vàng óng,
nằm lặng im trong hộp, bên cạnh là sợi dây chuyền đen nhánh, mặt dây là hắc
long và bạch long đang tranh nhau một viên châu trong suốt. Ở bên trong viên
minh châu là hai đạo khí một đen, một trắng đang di chuyển chậm rãi, tựa như
vờn nhau. Chính là Hoàng Kim Châu và Xung Thiên Thần Kiếm. Nhưng lúc này đây,
Tiểu Bất Tử không hề có chút khái niệm nào về chúng cả. Hắn nghĩ, chắc hẳn đây
là những vật rất quan trọng trong quá khứ.
Thò tay, lấy sợi dây chuyền lên, Tiểu Bất Tử ngắm nghĩa một lúc, bị thu hút
bởi hai luồng khí đang lưu chuyển qua lại. Hắn nhìn rồi đeo vội vào cổ. Trong
người thốt nhiên thấy một cảm giác là lạ, kích thích, hơi đau đớn. Tiểu Bất Tử
khẽ nhăn mặt lại khiến cho Lê Hữu vào Tiểu Linh tập trung theo dõi hắn. Chừng
một lúc, Tiểu Bất Tử thấy cơ thể trở lại bình thường. Hắn lại nhón tay, cầm
viên minh châu màu vàng lên chiêm ngưỡng rồi lại cho vào túi áo.
- Con có thấy điều gì quen thuộc không?
Lê Hữu ánh mắt nghi vấn liền hỏi hắn.
- Không thưa sư phụ! Chắc hẳn là vật quan trọng với con, có thể là bảo vật
của cha mẹ truyền lại cho.
Tiểu Bất Tử đáp.
- Sợi dây chuyền ta không biết nhưng viên minh châu, ta đoán là bảo vật hộ
thân của những người tu thánh. Có thể là của con.
Lão Lê Hữu nói.
- Vậy sao thưa sư phụ.
Tiểu Bất Tử khuôn mặt thoáng lộ vẻ vui thích. Trong lòng tràn ngập những ý
nghĩ tích cực. Hóa ra, nó cũng là một kẻ tu thánh cơ đấy. Giờ quan trọng nhất
là nối lại kinh mạch, đan điền rồi sẽ nghĩ cách để tiếp tục tu luyện.
- Đúng vậy, như viên Thanh Long Châu của ta đây.
Tiểu Linh giải thích rồi chỉ vào viên ngọc gắn ở đốc bảo kiếm. Thanh kiếm này
của nàng, gọi là Thanh Long Kiếm, cũng là một trong những bảo khí hiếm có ở
Lạc Hồng.
- Được rồi, các con mau chuẩn bị hành lý, sớm mai chúng ta sẽ lên đường tới
Thần Y trấn. Đường đi rất gian nan và nguy hiểm, hãy chuẩn bị kỹ càng. Chốc
nữa ta sẽ lên Mẫu Nghi Giáo thông báo cho mẹ con biết chuyện con theo ta và
Tiểu Bất Tử xuống núi.
Lê Hữu vội nói.
Tiểu Bất Tử cảm thấy vui vẻ vô cùng. Cuối cùng, hắn cũng đã có thể được chữa
trị. Hắn mơ hồ nghĩ đến những nguy hiểm mà mình sẽ đối mặt khi thử phương pháp
chữa trị này nhưng sự háo hức được hoàn thành tâm nguyện, trở thành người tu
thánh còn lớn hơn nhiều nỗi sợ hãi. Chữa trị xong, hắn sẽ tìm cách để tìm lại
những ký ức năm xưa, để biết mình là ai và để biết, người con gái hàng đêm vẫn
gọi tên nó tha thiết là ai.