Lãn Ông​


Người đăng: LongGiang

Bước vào bên trong thành, phố xá khắp nơi giăng đèn lồng thành những dãy trải
dài, thẳng tắp. Bên dưới những con phố, người người đi lại như mắc cửi, hàng
quán bày bán đông đúc, đủ những mặt hàng của tết trung thu. Đèn lồng cá chép,
đèn kéo quân lung linh tỏa sắc trên các sạp hàng, hắt ánh sáng huyền ảo, khiến
những chiếc mặt nạ bên cạnh trở nên sống động lạ kỳ.

Chợt, Tiểu Bất Tử nắm lấy tay Tiểu Linh, kéo nàng len qua những dòng người, sà
xuống bên cạnh một mẹt hàng nhỏ. Bà bán hàng, đã già móm mém, trên tay cầm hai
cây đũa cả, quấn vào đầu đũa một miếng deo dẻo trong vắt. rồi cứ thế kéo ra,
cuộn lại đến khi nó trở thành một màu trắng ngà đẹp mắt. Thấy vị khách hàng
đứng ở đó, bà bán hàng cất giọng:

- Mua kẹo kéo đi cô cậu! Một đồng một chiếc.

- Bán cho cháu hai chiếc kẹo kéo.

Tiểu Bất Tử nói rồi hồ hởi móc trong ngực áo ra hai đồng, trao cho người bán
hàng.

- Ăn thử đi.

Tiểu Bất Tử đưa cho nàng, khuôn mặt rạng rỡ.

- Cái...cái này là gì?

- Kẹo kéo, làm từ đường đấy, ngọt lắm.

Tiểu Bất Tử mỉm cười, cho cây kẹo vào mồm, mút một cái.

Thấy vậy, Tiểu Linh cũng nhẹ nhàng đưa kẹo lên miệng, nếm thử. Khuôn mặt cô bé
thoáng ửng lên vẻ vui sướng. Đúng là ngọt thật. Cái vị này, lan tỏa khắp trong
miệng rồi êm dịu tràn ngập khắp cơ thể khiến Tiểu Linh tỏ ra thích thú vô
cùng. Không ngờ, trên đời lại có loại kẹo ngon như thế.

Hai đứa ngậm kẹo trong mồm, thủng thẳng hòa vào dòng người đông đúc. Tiếng
trống dồn dập vang lên từ cuối con đường. Mọi người nép sát vào, nhường lại
lối đi ở giữa cho đoàn múa lân. Một chú tễu cao to, nhẩy múa, phe phẩy chiếc
quạt mo, dáng vẻ khẩn trương đi như chạy phía trước. Đằng sau, một đội lân
hùng dũng tiến theo. Chiếc đầu lân to bự, ngó bên phải, liếc bên trái rồi chớp
chớp cái mắt to bự. Hai người đóng con lân tỏ ra rất ăn khớp với nhau và hầu
như chẳng có động tác nào thừa thãi. Ngắm nhìn con lân ra oai, Tiểu Bất Tử tấm
tắc khen hay rồi hùa theo lũ người, vỗ tay rào rào.

Len lỏi đến giữa con phố, Tiểu Linh bất ngờ reo lên sung sướng khi nhìn thấy
một mẹt hàng bày la liệt những con giống đủ màu sắc được nặn bằng bột. Nàng
kéo tay Tiểu Bất Tử khiến hắn lao đi, va uỵch uỵch vào mấy người, đau điếng.
Tiểu Bất Tử mặt mày choáng váng, lên tiếng càu nhàu:

- Ngươi làm cái trò gì vậy Tiểu Linh, có ai đuổi giết à?

- Mua cho ta cái này đi Tiểu Bất Tử!

Tiểu Linh khuôn mặt đẹp như trăng rằm, nhoẻn miệng cười, chỉ tay về phía một
bông hoa hồng đẹp đẽ được nặn bằng bột.

Tiểu Bất Tử nhìn xuống đám tò he, đột nhiên khuôn mặt tái đi, khắp cơ thể tràn
ngập một cảm giác kỳ lạ. Một loạt những hình ảnh vụt hiện ra, lóe sáng rực rỡ
trong đầu hắn. Đây, đây...chẳng phải là tò he sao? Tò he! Vị ngọt của nó. Tò
he hổ. Tò he giáp sỹ….Ta…ta bị sao thế này? “Ngươi xem! Hổ có ba chân thì đuổi
được ai?” Giọng nói này, quen thuộc quá, là giọng của ta….Ta…ta là ai?

Đột nhiên, đầu Tiểu Bất Tử đau lên dữ dội. Hắn gục xuống, ôm chầm lấy đầu, mắt
nhắm tịt lại. Không gian trước mặt chợt tối sầm. Tiểu Linh thấy vậy, hốt hoảng
đỡ lấy hắn, hoảng hốt kêu lên:

- Tiểu Bất Tử! Ngươi sao vậy? Tiểu Bất Tử! Ngươi sao vậy?

Tiểu Bất Tử không trả lời mà hắn cũng có nghe thấy Tiểu Linh nói gì đâu? Không
gian xung quanh tối đen, không hề có một tiếng động nào. Hắn đau đớn đến trào
nước mắt, tựa như có những chiếc búa tạ vô hình, cứ nện ầm ầm vào óc vậy.

Tiểu Linh, chỉ là cũng có chút y thuật học từ ông ngoại, liền đưa tay chạm vào
mạch tượng của hắn. Nàng thấy, khắp thân thể của Tiểu Bất Tử, rùng rùng chuyển
động những luồng chân khí bạo liệt vô cùng. Nhưng vốn kinh mạch đã đứt hết nên
những luồng khí này như những con ngựa bất kham, cứ lồng lộn lên, công kích
khắp cơ thể, khiến cho hắn đau đớn không thôi.

Đám người thấy Tiểu Bất Tử nằm vật ra đất, tỏ ra đau đớn vô cùng thì lập tức
dạt ra, chỉ đứng xung quanh quan sát. Vài người chỉ trỏ, nói khẽ với nhau:
“Chắc lên cơn động kinh rồi”. Nghe vậy, Tiểu Linh mặt đằng đằng sát khí, ngó
lên rồi trợn mắt quát: “Cái gì?”, khiến cho mấy người này sợ hãi mà vội vàng
lỉnh vào đám đông.

Từ trong đám người, một trung niên thấp bé, đậm người, mặc một chiếc áo khoác
màu xanh, khuôn mặt phúc hậu len ra, luôn miệng kêu lên:

- Mọi người tránh đường, cho tiểu tử này vào y đường đằng kia mau mau!

Trung niên miệng nói, tay thốc Tiểu Bất Tử lên, rồi cùng Tiểu Linh, dìu hắn đi
sang y đường đang mở cửa ở phía bên kia đường. Đám người vội vàng dẹp ra,
nhường đường cứu người.

Y đường không quá bề thế, trên cao có một biển hiệu đề: “Nhất Y Đường” rất rõ
ràng. Mấy chiếc đèn lồng tỏa ánh sáng đỏ, hắt vào dòng chữ, khiến nó rực lên
rất khí thế.

Đặt Tiểu Bất Tử nằm xuống chiếc giường sau quầy thuốc, trung niên kéo ghế ngồi
xuống bên cạnh rồi đưa tay bắt mạch. Khuôn mặt y thoáng hiện chút kinh hoàng
rồi khẽ nhăn lại. Tiểu Linh đứng đằng sau, bồn chồn, lo lắng không thôi. Nàng
định mở miệng hỏi nhưng thấy thái độ tập trung của người trung niên kia bèn
đứng im quan sát.

Được một chặp, trung niên đứng lên, đi nhanh tới tủ thuốc, đoạn mở ra một ngăn
kéo lấy một viên thuốc màu xanh biếc rồi tiến về phía Tiểu Bất Tử, khẽ nạy
miệng hắn rồi nhét viên thuốc vào.

Chừng tàn một phần tư cây nhang, khuôn mặt Tiểu Bất Tử dịu lại, nét đau đớn đã
hoàn toàn biến mất, cơ thể dãn ra, khoan khoái. Tiểu Linh thấy vậy, mới dám
lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng đáng sợ này:

- Đại phu! Hắn…hắn bị…sao vậy?

- Cô là thế nào với hắn?

Trung niên ngước lên nhìn Tiểu Linh, ánh mắt nghi hoặc.

- Ta…ta là…em gái của hắn.

Tiểu Linh trả lời.

- Vậy được! anh của cô nương có phải đã trải qua một phen sống chết hay
không? Hắn bị đả thương đến đứt hết kinh mạch, đan điền vỡ nát. Khi nãy là do
bị kích động mạnh, khí huyết xộc thẳng lên não. Ta đã cho hắn uống tịnh tâm
hoàn, giờ không sao nữa rồi, nghỉ ngơi một chút là tỉnh.

Trung niên thông báo.

- Cảm ơn đại phu đã ra tay giúp đỡ.

Tiểu Linh cúi người thi lễ.

- Ài! Không phải cảm ơn ta, cứu người là trách phận của những y sỹ, đại phu
bọn ta.

Trung tiên nói giọng rất trịnh trọng.

- May mà gặp được ngài, không ta chẳng biết xử lý ra sao, tuy có chút kiến
thức về y thuật như quả thực chỉ là hiểu biết sơ sơ.

Tiểu Linh ngượng ngùng nói.

Hai người đương trò chuyện, Tiểu Bất Tử khẽ kêu nhẹ lên, từ từ mở mắt ra, thấy
bên cạnh là người trung niên và Tiểu Linh thì nhẹ nhàng mỉm cười hỏi:

- Đây là đâu vậy?

- Đây là Nhất Y Đường, ta là Trịnh Nhất, chủ y đường này. Khi nãy ngươi bị nộ
khí công lên não, ta đã cho uống tịnh tâm hoàn nên mới hồi phục được.

- Tịnh tâm hoàn?

Tiểu Bất Tử khẽ kêu lên, loại thuốc quý như vậy mà người trung niên này cũng
cho hắn uống sao? Cảm khái, Tiểu Bất Tử nhỏm người dậy, chắp tay đa tạ.

- Ây! Không cần đa lễ.

Trịnh Nhất xua đi.

- Vô cùng biết ơn tiền bối đã ra tay cứu mạng.

Tiểu Bất Tử trịnh trọng nói.

- Xem ra, nhà ngươi cách đây chưa lâu đã trải qua một cơn sóng gió. Ngươi là
kẻ tu thánh nhưng giờ kinh mạch bị đánh cho tan nát hết, coi như là một người
phàm rồi.

Trịnh Nhất thở dài nói.

- Không giấu gì ngài, cách đây ba năm ta có trải qua một sự kiện mà đến giờ
không thể nhớ được chút nào cả, may có ông ngoại của cô nương đây ra tay cưu
mang, truyền cho nghề y, không thì chẳng rõ sống chết ra sao.

Tiểu Bất Tử nói rồi chỉ về phía Tiểu Linh khiến nàng khẽ mỉm cười.

- Xin hỏi, ông ngoại của cô đây tên gì vậy? Có thể Trịnh Nhất ta cũng biết.

Trịnh Nhất lên tiếng hỏi.

- Là sư phụ Lê Hữu ở Ẩn Sơn cốc.

Tiểu Bất Tử thông báo.

- Cái…cái…gì? Ngươi là đệ tử của Lãn Ông?

Trịnh Nhất khẽ bàng hoàng.

- Ngươi biết sư phụ của ta?

Tiểu Bất Tử ngạc nhiên.

- Ài! Lão già lười đó, trong giới y thuật ai mà không biết. Chà! Ngươi là đệ
tử của lão, tại sao không nhờ lão nối lại kinh mạch, vá lại đan điền cho?

Trịnh Nhất nghi hoặc nói.

- Ngươi nói sao? Có thể nối lại kinh mạch, vá lại đan điền?

Tiểu Linh hoảng hốt kêu lên.

- Phải, có bệnh gì trên đời này mà lão già đó không chữa được cơ chứ. Bao
nhiêu năm nay, danh y khắp nơi đi tìm lão, ai ngờ lại trốn ở Ẩn Sơn cốc. Mà
cái Ẩn Sơn cốc đó ở chỗ nào vậy?

Trịnh Nhất sáng mắt hỏi.

Tiểu Bất Tử khẽ liếc Tiểu Linh, thấy ánh mắt nàng tựa như muốn nói hãy im lặng
thì bất giác đứng thẳng lên, lắc đầu cáo lỗi:

- Xin thứ lỗi cho ta không thể tiết lộ. Là sư phụ muốn ẩn cư, ta không thể
nói ra được.

- Được rồi, được rồi! Không muốn nói ta cũng chẳng ép. Bệnh về trí não nhà
ngươi, ta không dám chắc nhưng kinh mạch có thể nối lại được. Chắc hẳn có uẩn
khúc gì nên lão mới không chịu cứu ngươi thôi.

Trịnh Nhất thở dài nói.

- Ngươi chớ nói bừa, ông ngoại ta là người tốt, thấy chết chẳng nhẽ không
cứu.

Tiểu Linh nghe Trịnh Nhất nói vậy, tức khí xông lên mà cao giọng, lớn tiếng.

- Chà! Ấy là ta nói vậy, cô hà tất phải nổi nóng.

Trịnh Nhất xua tay.

Thấy căng thẳng, Tiểu Bất Tử vội vàng xen vào, bịt miệng Tiểu Linh, đoạn kéo
ra ngoài, đầu gật lia lịa với Trịnh Nhất:

- Ngài đừng chấp Tiểu Linh, ta xin cáo từ. Đa tạ ơn cứu mạng, có dịp sẽ báo
đáp.

Thấy vậy, Trịnh Nhất mắt tròn xoe, miệng quát lên:

- Các ngươi định đi đâu?

- Bọn ta còn phải đi chơi tết trung thu rồi về nhà, cũng muộn rồi, ngài nghỉ
đi.

- Tiền thuốc còn chưa trả, nói đi là đi sao?

Trịnh Nhất thốt lên.

Nghe đến đây, Tiểu Linh và Tiểu Bất Tử đờ người ra. Cứ tưởng tên Trịnh Nhất
này ra tay tương trợ, ai dè bốc thuốc tính tiền. Tiểu Bất Tử cực chẳng đã, móc
túi tiền trong áo ra, hỏi giá.

- Mười quan tiền! Tĩnh tâm hoàn, luyện từ bốn loại thảo dược cực phẩm.

Trịnh Nhất đưa mười ngón tay ra trước mặt, thông báo cộc lốc.

Tiểu Bất Tử cắn răng móc mười quan tiền đưa cho Trịnh Nhất, trong lòng không
khỏi mắng chửi là đồ ác độc, loại lang băm. Tĩnh tâm hoàn, nói quý thì quý
thật nhưng đâu có cái giá đến mười quan tiền chứ? Cùng lắm chỉ bằng phân nửa.
Nhưng đã trót nuốt thuốc của y rồi, giờ chẳng nhẽ nôn ra trả lại? Vả lại, y
cũng đã cứu hắn trong lúc nguy hiểm nhất. Thôi thì tiền đi thay người.

Màn đêm trải bóng dài ra khắp không gian, trăng tròn trên cao vời vợi, tỏa ánh
sáng êm dịu ra khắp bốn phương. Một vệt xanh dịu vạch lên bầu trời, tựa như
lưu tinh phóng qua.

Tiểu Linh trong lòng khó diễn đạt, cứ im lặng mà điều khiển bảo kiếm bay về
hướng Thiên Vân Sơn. Tiểu Bất Tử tâm trạng rối bời, khẽ bám vào eo nàng, cũng
chẳng nói câu gì. Hai đứa cứ im lặng như thế, xung quanh chỉ có tiếng gió rít
ù ù bên tai.

Đáp xuống Ẩn Sơn cốc, Tiểu Linh phẩy tay, thu kiếm lại rồi mặt mày căng thẳng,
tính bước vào nhà gọi ông ngoại. Tức thì Tiểu Bất Tử kéo nàng lại, khẽ nói:

- Tiểu Linh! Định làm gì vậy?

- Ta phải hỏi ông cho ra nhẽ, sao lại không vá lại kinh mạch, đan điền cho
ngươi.

Tiểu Linh nghiêm nét mặt, nói.

- Chuyện này, ngươi đừng xen vào có được không? Để ta lựa lời hỏi, chắc sư
phụ có điều gì khổ tâm.

Tiểu Bất Tử trong lòng đắn đo, nói khẽ.

- Không được, chuyện này để ta nói sẽ dễ hơn ngươi. Ta cũng rất muốn biết lý
do.

Tiểu Linh gạt tay hắn rồi cứ thế xông vào.

- Tiểu Linh! Ta đâu cần cô quan tâm ta vậy?

Tiểu Bất Tử nói vọng theo.

Tiểu Linh sững người lại trong giây lát. Nàng đứng im, không bước nữa, người
run run lên. Rồi đột ngột, Tiểu Linh quay người sang.

Bốp, một tiếng khô khốc vang lên, Tiểu Bất Tử thấy trời đất tối xầm lại, đầu
óc tóe lên mấy tia lửa, cảm giác đau rát tràn từ má xộc thẳng lên.

Đưa tay lên xoa xoa má, Tiểu Bất Tử định quát vào mặt Tiểu Linh nhưng hắn đờ
người ra. Trong ánh sáng huyền ảo của trăng rằm, nàng đứng đó, khuôn mặt run
run, đôi mắt long lanh, tràn ra một hàng lệ rồi từ từ lăn xuống má. Nàng khóc
sao?

- Ta không cần quan tâm ngươi có phải không?

Tiểu Linh khẽ rít lên.

- Ta…ta…!

Tiểu Bất Tử ấp úng, khẽ cúi xuống, tránh nhìn vào khuôn mặt của nàng.

- Ngươi nhìn thẳng vào ta và nói xem, ta không cần quan tâm ngươi có phải
không?

Tiểu Linh toàn thân rung động, nhìn thẳng vào Tiểu Bất Tử, hai nắm tay siết
chặt lại.

- Có chuyện gì vậy?

Lão Lê Hữu bước từ trong ra, thấy hai đứa đứng đối diện nhau, ngập tràn trong
ánh trăng nhưng thái độ có vẻ căng thẳng thì lên tiếng hỏi.

- Ngoại! Không có chuyện gì đâu, con phải về rồi.

Tiểu Linh vội nói, không ngoái lại nhìn Lê Hữu vì sợ lão nhận ra những giọt
nước mắt đang nhẹ lăn trên má. Nói xong, nàng bước qua mặt Tiểu Bất Tử, xuất
kiếm ra rồi phóng vọt lên không, nhằm hướng Mẫu Nghi Giáo bay về.


Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện - Chương #40