Thành Ánh Nguyệt


Người đăng: LongGiang

- Lão Trần! Ta đã dặn lão nhiều lần rồi, uống ít rượu thôi. Nhìn xem, người
ngợm mẩn hết lên, da dẻ xanh xao. Nếu còn không nghe thì từ nay ta sẽ không
cho thuốc nữa.

Một thiếu niên độ mười lăm tuổi, mi thanh mục túc, thần thái phi phàm, nghiêm
nét mặt dặn dò một trung niên da dẻ xanh xao, bủng beo, khắp người mẩn đỏ, có
chỗ lở loét, mưng mủ.

- Ây! Tiểu Bất Tử, được rồi, ta nghe lời cậu, bốc thuốc cho ta nốt lần này
thôi.

Trung niên dáng vẻ khúm núm, nói giọng nịnh nọt.

Thiếu niên kia, chính là Tiểu Bất Tử. Y lắc nhẹ đầu, vươn tay đưa một gói
thuốc được bọc lại cho trung niên, không quên dặn dò bỏ rượu. Đã ba năm Tiểu
Bất Tử theo Lê Hữu học y thuật. Ngón nghề của hắn đã tiến bộ rất nhiều. Khắp
trong mấy thôn bản xung quanh Thiên Vân Sơn đều nức tiếng là một thiếu niên
tốt bụng, cứu người không màng danh lợi.

Bóng trung niên họ Trần vừa khuất, lão Lê Hữu lò dò từ nhà trong bước ra, nhìn
theo, ánh mắt thương cảm:

- Hắn bệnh gan nặng quá, lại không chịu bỏ rượu. May mà có thuốc chứ không đã
định cư ở điện Diêm La, ngày đêm nốc rượu với lũ quỷ rồi.

- Sư phụ!

Tiểu Bất Tử đứng lên cung kính.

Nhìn ngắm khuôn mặt Tiểu Bất Tử, Lê Hữu mỉm cười hài lòng. Thằng nhóc này,
cũng thông minh sáng dạ lắm đó chứ. Cứ đà này, chẳng mấy chốc mà nó sẽ học hết
y thuật của lão rồi xưng bá trong giới y sỹ khắp Lạc Hồng này. Nghĩ đến đây,
Lê Hữu thầm cười trong lòng.

Hai thầy trò đang bàn về y thuật, chợt ngoài trời có tiếng gió rít u u, tựa
như có vật gì đang phá không bay đến. Tiểu Bất Tử dừng hẳn câu chuyện, ngoái
cổ ra, chưa nhìn thấy bóng ai, hắn đã lên tiếng:

- Tiểu Linh lại xuống thăm sư phụ kìa.

Cười vang lên một tiếng đắc chí, Lê Hữu vỗ mạnh vào vai Tiểu Bất Tử. Chỉ là
lão đã già rồi, sức cũng chẳng còn bao nhiêu nên cú đập đó không hề làm hắn
phải để tâm. Tắt cười, lão thủng thẳng nói:

- Là nó thăm ta hay thăm con đây? Bao nhiêu lần xuống đây, nó chỉ hỏi thăm ta
qua loa rồi bấu rịt lấy con trò chuyện.

- Sư phụ! Người nói gì vậy?

Tiểu Bất Tử khuôn mặt đỏ lựng, vội ngoảnh đi chỗ khác.

Trước sân, một thiếu nữ vận hồng y thướt tha, khuôn mặt rạng rỡ tựa ban mai
khoe sắc đằng không trên một thanh bảo kiếm, từ từ hạ xuống. Nhún một cái,
thiếu nữ đã đáp nhẹ xuống mặt đất rồi phất tay, bảo kiếm nhẹ nhàng hồi về vỏ
đẳng sau lưng một cái xoeng.

Bảo kiếm vừa hồi vào vỏ, thiếu nữ đi nhanh vào bên trong, chiếc miệng xinh xắn
của nàng đã liên tục kêu lên:

- Tiểu Bất Tử! Tiểu Bất Tử! Cái tên chết tiệt nhà ngươi.

Vừa qua khỏi bậc cửa, Tiểu Linh thấy ông ngoại đang đứng đó, vội vội vàng vàng
khựng lại, đoạn cúi người lễ phép chào.

- Có chuyện gì mà con lại mắng chửi hắn ghê vậy?

Lão Lê Hữu hỏi.

Thấy vậy, Tiểu Linh lí nhí:

- Dạ không có gì ạ.

Phá lên cười sảng khoái, lão Lê Hữu nhanh chóng bước ra ngoài, không quên
ngoái lại nói:

- Ta xuống núi đánh cờ với mấy lão, Tiểu Linh cứ tự nhiên nhé.

- Ngoại!

Tiểu Linh nói với theo, cũng chẳng biết có định níu kéo ông ngoại ở lại nữa
hay không.

Lão Lê Hữu thủng thẳng chống gậy, bước nhanh xuống núi, vừa đi vừa cười ha hả,
có vẻ hài lòng lắm. Hai đứa ngạc nhiên nhìn theo, không hiểu lão hôm nay làm
sao nữa. Bóng lão vừa khuất sau con đường, Tiểu Linh đã hằm hằm quay sang nhìn
Tiểu Bất Tử:

- Sao ngươi nói đêm qua đi ngắm trăng cùng ta? Làm ta đợi mỏi cổ chẳng thấy
bóng ngươi đâu cả.

Sực nhớ ra, thái độ Tiểu Bất Tử lập tức chuyển thành lúng túng, hắn khẽ giải
thích:

- Ây! Chết thật, hôm qua xuống núi thăm bệnh cho lão Hoàng rồi nhà ấy mời ở
lại dùng cơm. Ta quên mất.

- Ngươi...!

Tiểu Linh rít lên, điệu bộ của nàng lúc giận dữ trông thật đáng yêu, tựa như
bông hoa hồng đẹp đẽ nhưng đầy những gai nhọn. Chợt, khuôn mặt tức tối của
nàng chuyển qua một thái độ rất bí hiểm. Nhìn Tiểu Bất Tử, Tiểu Linh khẽ nhếch
một nụ cười, thủng thẳng nói:

- Được, vậy ngươi phải đền cho ta.

- Đền gì?

Tiểu Bất Tử ngây người ra hỏi.

- Ngươi phải đi cùng ta đến thành Ánh Nguyệt.

Tiểu Linh tinh nghịch nhìn hắn.

- Xuống thành Ánh Nguyệt làm gì?

Tiểu Bất Tử thắc mắc.

- Hừ! Ta bảo đi cùng ta thì cứ đi, thắc mắc làm gì?

Tiểu Linh lên giọng.

Nghĩ một chặp, Tiểu Bất Tử gật đầu rụp một cái. Tiểu Linh mặt mày hớn hở, tóm
lấy tay hắn, lôi ra ngoài sân. Nàng khẽ lẩm bẩm, bảo kiếm phóng xoạt khỏi vỏ,
vẽ lên không một vạch thanh quang đẹp đẽ.

Nhún một cái, Tiểu Linh đã đứng vững trên bảo kiếm, ra hiệu cho Tiểu Bất Tử
leo lên. Hắn nhíu mắt nhìn, đắn đo vô cùng. Chưa bao giờ Tiểu Bất Tử cưỡi trên
một thanh kiếm để di chuyển cả. Khuôn mặt bất giác thoáng hiện ra nét lo lắng.

Thấy hắn vậy, Tiểu Linh lại vươn cánh tay ra, tóm lấy hắn, đoạn kéo mạnh lên.
Tiểu Bất Tử luống cuống giữ thăng bằng phía sau Tiểu Linh. Đứng trên thanh
kiếm, quả thực khiến hắn không khỏi hoảng sợ. Tiểu Bất Tử lắp bắp:

- Có...có được không đó?

- Bám chắc vào ta nhé, không ngã xuống đất là tan xương nát thịt đó.

Tiểu Linh hù dọa, nét mặt rất đáng yêu.

Tiểu Linh hô lên một tiếng “Đi”, lập tức bảo kiếm rực lên một màu xanh rồi
phóng vụt lên không, xé gió bay đi. Tiểu Bất Tử hoảng hồn, đưa cả hai tay ôm
chặt lấy eo nàng, mắt nhắm tịt lại, áp mặt vào lưng Tiểu Linh, trong lòng
không khỏi kinh hãi.

Bảo kiếm vạch lên nền trời cao một đường thẳng tắp, ầm ầm lao về phía thành
Ánh Nguyệt. Gió thổi ù ù ở hai bên càng khiến Tiểu Bất Tử tỏ ra khiếp đảm. Lẩn
vào giữa những tầng mây, một màu trắng tinh khiết bao trùm khắp tứ phía. Hơi
nước phả vào mặt khiến hắn cảm thấy khoan khoái, từ từ mở mắt, Tiểu Bất Tử
rùng mình chiêm ngưỡng cảnh tượng xung quanh.

Tiểu Linh nhún người một cái, bảo kiếm rung lên nhè nhẹ rồi như một mũi tên,
vọt lên. Hai đứa phóng ra khỏi những đám mây, bay lên cao hơn. Bên trên thoáng
đãng và có thể phóng tầm mắt nhìn ra xa ngàn dặm.

Từ trên này, Tiểu Bất Tử ngây người ra, mắt tròn xoe. Dưới chân nó, đằng
trước, đằng sau, bên phải, bên trái đều là mây, một đại dương mây bao la, vô
tận. Tiểu Bất Tử run người. Hắn chưa bao giờ có được cảm giác này, cảm giác
bay trên những tầng mây.

- Ngươi thấy sao?

Tiểu Linh mỉm cười hỏi.

- Tuyệt...tuyệt quá...

Tiểu Bất Tử thốt lên.

- Không phải trước đây ngươi luôn nói muốn bay lên trên những biển mây này
sao?

Tiểu Linh khẽ gợi lại.

Trong lòng Tiểu Bất Tử, bất chợt ùa về những ký ức suốt những năm tháng theo
sư phụ Lê Hữu học y thuật và cả những lúc chơi đùa, nằm ngắm một thế giới tinh
tú trên cao vời vợi cùng Tiểu Linh.

Trong suốt năm tháng ấy, Tiểu Bất Tử chỉ muốn một lần tìm lại những ký ức đã
mất, muốn biết mình là ai, muốn biết cô bé trong giấc mộng kia là ai. Nàng ấy,
lúc ẩn, lúc hiện, khi thì rõ ràng, lúc mơ hồ gọi một cái tên mà khi tỉnh lại,
Tiểu Bất Tử không tài nào nhớ được.

Với Tiểu Bất Tử, những năm qua cũng giúp nó phần nào quên đi được cảm giác khó
chịu, mong đợi từng ngày để tìm lại ký ức. Ba năm qua, hắn dốc sức học y
thuật, thử kết hợp nhiều phương pháp trị bệnh nhằm tự chữa cho chính mình.
Nhưng xem ra công sức của hắn đã vô ích. Y thuật ngày càng cao nhưng ký ức của
Tiểu Bất Tử ngày càng mơ hồ. Thời gian luôn làm dịu lại những vết thương và
hắn cũng dần dần học được cách chấp nhận là một y sỹ như hiện tại.

- Tiểu Linh! Cảm ơn ngươi.

Hắn khẽ nói rồi chợt nhận ra, vòng tay của mình đã siết chặt lấy nàng mất rồi.
Ngượng nghịu, Tiểu Bất Tử nhẹ nhàng buông lỏng.

- Ngươi bám chặt vào, ngã từ trên này xuống thì có đến mười ông ngoại cũng
không cứu được đâu.

Tiểu Linh lại lên giọng khi thấy vòng tay của hắn nới lỏng ra.

Tiểu Bất Tử mỉm cười, lại siết chặt hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Linh.
Hình như, hắn cũng đã học cách chấp nhận điều này.

- Tiểu Bất Tử! Ngươi biết hôm nay là ngày gì không?

Tiểu Linh bỗng nhẹ nhàng hỏi.

- Ngày gì vậy?

Tiểu Bất Tử tỏ ra khó hiểu.

- Hôm nay là ngày rằm tháng tám.

Tiểu Linh thông báo.

Rằm tháng tám, rằm tháng tám chính là ngày sinh nhật của hắn. Nhưng giờ đây,
ký ức đâu còn nữa, với Tiểu Bất Tử, rằm tháng tám chỉ là một ngày lễ rất vui
vẻ mà thôi. Ba năm qua, mỗi khi đến rằm tháng tám, hắn lại thấy sư phụ mang về
bánh nướng, bánh dẻo rất thơm ngon, hắn ăn hoài không chán.

Rằm tháng tám năm ngoái, hắn, Tiểu Linh và Bạch Vân Tiên Tử xuống mấy thôn
trấn xung quanh Thiên Vân Sơn chơi hội. Người ta đánh trống thùng thùng, vận y
phục đẹp đẽ, đeo những chiếc mặt nạ đủ hình hài, khi thì là một lão hổ dung
dữ, lúc lại khuôn mặt khỉ tinh nghịch rồi còn có cả những mặt quỷ đáng sợ.
Nhưng nó thích nhất là xem đám múa lân rộn ràng. Trong đám ấy, có người đeo
mặt nạ chú tễu, phe phẩy chiếc quạt mo, khệnh khạng bước trước mấy con lân đủ
sắc màu. Năm nay, lại được Tiểu Linh dẫn thẳng về thành Ánh Nguyệt chơi trung
thu, quả thực trong lòng hắn rất vui vẻ.

- Hóa ra ngươi dẫn ta đi tới thành Ánh Nguyệt để chơi trung thu có phải
không?

Tiểu Bất Tử mỉm cười, đoán.

Tiểu Linh không nói gì, chỉ là hắn đã đoán trúng được ý nàng mà thôi. Mấy năm
nay, trên Mẫu Nghi Giáo, nàng chỉ bầu bạn với mỗi tên Tiểu Bất Tử này. Ngoài
những lúc tu tập khắc nghiệt, chỉ có hắn nghe nàng tỉ tê đủ thứ chuyện trên
trời dưới bể. Dần dần, hai đứa trở nên thân thiết với nhau.

Bảo kiếm phá không đưa hai đứa trẻ vượt hơn hai trăm dặm đường chỉ trong
khoảng hai canh giờ. Từ phía xa, thành Ánh Nguyệt hiện ra lộng lẫy, huy hoàng,
tựa như có một mặt trăng nhỏ, nằm dưới nhân gian vậy.

Mặt trời khuất bóng sau trập trùng núi non, trả lại cho trời đất một không
gian đem thăm thẳm của đêm tối. Thành Ánh Nguyệt rực sáng lên giữa trời đất,
tỏa sắc lung linh.

Năm xưa, Đại Đế Long Thần khi cho xây dựng tòa thành này đã bố trí rất nhiều
khối cự thạch được mài nhẵn bóng, sáng như gương khắp bốn phía. Thế nên, cứ
vào ngày rằm, khi con trăng nhô lên cao, ánh sáng của nó rọi xuống, phản chiếu
vào những khối cự thạch mà khiến tòa thành tỏa ra một màu sắc êm dịu của mặt
trăng. Chính vì thế, thành có tên là Ánh Nguyệt.

Đáp nhẹ xuống phía cổng thành, Tiểu Linh thu kiếm rồi cùng Tiểu Bất Tử cuốc bộ
thẳng vào bên trong. Hôm nay là ngày rằm nên việc canh gác cũng lơi lỏng hơn,
mấy tay lính gác cứ mỉm cười, đưa tay vẫy vẫy khi có người đi vào thành hoặc
ra. Bốn phía cổng thành được trang hoàng lộng lẫy với những dãy đèn lồng lung
linh, mờ ảo, tỏa thứ ánh sáng màu đỏ ấm áp ra xung quanh. Khắp mấy thôn trấn
gần thành Ánh Nguyệt, nam phụ, lão ấu nô nức vận y phục đẹp đẽ rồi kéo nhau về
đây đón tết trung thu.


Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện - Chương #39