Người đăng: LongGiang
Thái Bảo chậm rãi đưa mắt nhìn sư tỷ. Song Mai mê mê tỉnh tỉnh, khuôn mặt ửng
hồng lên. Hình như, cô bé đang chìm vào một cơn mơ đẹp đẽ lắm. Chiêu vừa rồi
của Huyết Lệ Vô Tình, nếu không phải chim Lạc cam tâm chết thay chủ nhân, có
lẽ Song Mai đã chín phần chết.
- Sư tỷ có sao không sư huynh?
Ánh Nguyệt khẽ hỏi.
- Sư tỷ tổn hao chút nguyên khí, tạm thời chưa tỉnh được. Nếu nghỉ ngơi một
hoặc hai tuần sẽ phục hồi.
- Chúng ta đối phó sao với gã ma đầu này?
Văn Lộc nhíu mày, lo lắng hỏi Thái Bảo.
Đối phó ra sao? Bản thân Thái Bảo cũng chẳng biết nữa. Tu vi cả bốn đứa cộng
lại, chưa bằng một nửa thực lực của tên đại ma đầu này. Nếu nó sử dụng Xung
Thiên Thần Kiếm, cửa đánh ngang ngửa với y chắc hẳn sẽ rộng hơn. Nhưng nếu
dùng thần kiếm, sẽ lộ ra thân phận, biết làm sao đây? Thái Bảo đắn đo trong
lòng.
- Nào! Một là ngươi theo ta, hai là giao nộp con bé kia, ngươi chọn đi Thái
Bảo.
Huyết Lệ Vô Tình cất tiếng.
Phải làm sao? Tình thế này, quả thực lựa chọn rất khó khăn. Không thể để sư tỷ
lọt vào tay ma đầu kia được. Đột nhiên, trong đầu Thái Bảo lóe lên một ý nghĩ.
Chậm rãi, nó ra hiệu cho Văn Lộc và Ánh Nguyệt lại gần.
Hai đứa kia thấy sư huynh ra hiệu, bèn không đề phòng mà bước tới, chăm chú
lắng nghe. Bốp…bốp… Hai âm thanh chát chúa vang lên, Văn Lộc và Ánh Nguyệt bất
ngờ bị Thái Bảo xuất ra hai quyền, đánh thẳng vào sau gáy. Quá bất ngờ, không
vận khí hộ thân nên hai đứa lăn ra đất, bất tỉnh.
- Ngươi làm cái trò gì vậy nhóc con?
Huyết Lệ Vô Tình ngạc nhiên.
- Ta sẽ đi theo ngươi, nhưng trước hết phải để sư tỷ, sư đệ và sư muội của ta
thoát khỏi đây. Nếu họ còn tỉnh, nhất định sẽ ngăn cản đến cùng.
Thái Bảo giải thích.
Phá lên cười hắc hắc, Huyết Lệ Vô Tình vỗ tay bộp bộp:
- Thằng nhóc như mi quả thực biết suy trước tính sau, rất đáng khen. Vì lý do
này, ta đồng ý tha chết cho ba đứa kia. Ngươi mau kết thúc công việc rồi còn
theo ta.
Thái Bảo lặng lẽ nhấc lần lượt Văn Lộc, Ánh Nguyệt đặt lên lưng ngũ sắc phượng
hoàng. Nó nhắm mắt, đưa bàn tay chạm vào ngũ sắc phượng hoàng. Dường như, giữa
nó và linh điểu, cũng có sự liên thông nào đó. Chầm chậm, Thái Bảo truyền tới
linh điểu những lời từ đáy lòng: “Hồ nương! Thực sự ta không còn cách nào
khác, ngươi mau đưa bọn họ về Vân Tiêu Kiếm cho ta. Thái Bảo này làm vậy là vì
chủ nhân của ngươi”.
Linh điểu dường như cũng hiểu được những điều nó nói, khẽ cúi người xuống cho
Thái Bảo đặt đám Văn Lộc và Ánh Nguyệt lên lưng. Cuối cùng, nó đến bên cạnh sư
tỷ, nhẹ nhàng bế cô bé lên, chầm chậm nhìn vào khuôn mặt đẹp như thiên thần
rồi mỉm cười, khẽ nói:
- Sư tỷ! Nếu còn có duyên phận, kiếp sau nhất định sẽ gặp lại.
Đặt sư tỷ lên lưng linh điểu, Thái Bảo khẽ vuốt lọn tóc vương trên khuôn mặt
cô bé, ánh mắt nó trìu mến nhìn, tựa như không muốn rời. Chậm rãi, những ngón
tay Thái Bảo khẽ lướt trên khuôn mặt sư tỷ, như thể sau lần này, nó vĩnh viễn
không bao giờ còn được nhìn thấy cô bé. Ngón tay nó chạm vào Song Mai, bất
giác khuôn mặt cô bé khẽ nở một nụ cười, đôi má ửng hồng lên, tựa như đang e
thẹn.
Quay ra phía Đinh Chính đang run như cầy sấy, Thái Bảo nói:
- Đinh ca! Ca hãy đi cùng những người này về Vân Tiêu Kiếm, sẽ được an toàn.
Đinh Chính nghe vậy, khuôn mặt mừng rỡ, lao vọt đến, nhẩy phốc lên lưng linh
điểu, vươn tay giữ chặt lũ người đang bất tỉnh. Y quay xuống nhìn Thái Bảo,
giọng cảm khái:
- Đa tạ đệ, đa tạ đệ. Đệ hãy cẩn trọng.
- Được! Đinh ca hãy trông nom bọn họ cẩn thận đến khi về Vân Tiêu Kiếm.
- Cứ giao cho ta.
Đinh Chính gật đầu lia lịa.
- Chà chà! Mau kết thúc sự bịn rịn này đi. Không nhanh lên là ta đổi ý, giết
sạch bọn chúng đấy.
Huyết Lệ Vô Tình tỏ ra sốt ruột.
- Tạm biệt!
Thái Bảo nói rồi vỗ vỗ nhẹ vào cổ ngũ sắc phượng hoàng.
Linh điểu như hiểu ý, nhún người một cái, phóng vọt lên trời, lẩn nhanh vào
chín tầng mây. Nhìn bóng dáng linh điểu bay khuất dần, Thái Bảo mỉm cười hài
lòng.
- Nào! Giờ hãy lại đây với ta.
Huyết Lệ Vô Tình ra lệnh.
Quay ra nhìn xung quanh một lượt, Thái Bảo hướng ánh mắt thẳng về phía ma đầu,
ném cho y một nụ cười rồi nói:
- Muốn ta theo ngươi? Hãy đến lấy xác của ta đã.
Huyết Lệ Vô Tình khuôn mặt bất giác lộ tia ngạc nhiên, ôm bụng cười, con quạ
một mắt cũng oác oác lên mấy tiếng đồng tình.
- Hóa ra thằng nhóc này lừa ta sao? Mi định ở lại chiến đấu với ta? Năm xưa
tứ đại cao thủ của Vân Tiêu Kiếm hợp công ta còn không coi ra gì, nay một
thằng oắt lại lớn tiếng vậy.
- Vì sư tỷ, dù kéo chín tầng trời xuống tận địa ngục A tỳ, ta cũng làm.
Thái Bảo gằn giọng.
Cái…cái gì…? Trong đầu Huyết Lệ Vô Tình chợt ùa về những hình ảnh vô cùng quen
thuộc. Câu nói này của hắn, sao giống Huyết Lệ vậy? Để lão Vân Tiêu ra gặp, dù
kéo chín tầng trời xuống tận địa ngục A tỳ, ta cũng làm….Ôi! Huyết Lệ! Để hồi
sinh cho nàng, dù kéo chín tầng trời xuồng tận địa ngục A tỳ, huynh cũng sẽ
làm. Huyết Lệ Vô Tình bất giác cười rống lên, thanh âm phát ra đầy sự kích
thích. Thanh quỷ đầu đao khẽ rung nhè nhẹ, ánh lên thứ màu sắc chết chóc.
- Nhóc con! Ta sẽ cho ngươi toại nguyện.
Huyết Lệ Vô Tình gầm lên, song chỉ trỏ thẳng về phía Thái Bảo, Quỷ Đầu Đao đột
ngột phóng vút tới công kích. Trên đường đi, nó tạo thành một áp lực cực kỳ
khủng khiếp, cày lên đất một rãnh sâu hoắm.
Choang…Một âm thanh khô khốc vang lên. Huyết Lệ Vô Tình há hốc mồm nhìn thanh
đao của mình bị đánh bật ra, xoay mòng mòng trong không trung rồi rơi phịch
xuống trước mặt y.
Phía bên kia, Thái Bảo toàn thân bao phủ huyết khí bức phàm, trên tay cầm một
thanh kiếm không rõ từ đâu hiện ra. Trước cổ nó, bập bềnh một thứ ánh sáng quỷ
dị, chính là Xung Thiên Thần Kiếm. Đằng sau Thái Bảo, hoàng kim châu mãnh liệt
phóng ra những đạo hoàng kim chói lọi.
- Cái…cái gì? – Huyết Lệ Vô Tình lắp bắp khi chứng kiến cảnh tượng này.
- Để ta cho mi thấy uy lực của Xung Thiên Thần Kiếm.
Thái Bảo quát lớn.
- Xung Thiên Thần Kiếm? Ở đâu ra mi có…
Huyết Lệ Vô Tình thảng thốt.
Y chưa kịp dứt lời, đã thấy Thái Bảo nhún người, phóng vọt đến, vung thanh
kiếm lên, chém mạnh xuống. Uy lực chiêu thức tựa như hàng ngàn vạn cân đổ ập
xuống Huyết Lệ Vô Tình.
Nhưng, ma đầu đâu phải tay vừa. Y nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vươn tay hồi
Quỷ Đầu Đao về, vung lên đón đỡ.
Choang....Uỳnh!
Âm thanh rung động lên tận trời cao. Huyết Lệ Vô Tình kịp đỡ được nhát kiếm
của Thái Bảo nhưng y thấy toàn thân chấn động dữ dội, bất giác quỵ xuống. Xung
quanh khu vực phát ra một kình lực khiến nhà cửa trong chớp mắt tan thành bình
địa.
- Đền mạng cho bá tánh Đại Lâm trấn. Chiêu này cho mấy trăm mạng sống bị
ngươi cướp đi. – Thái Bảo nhanh như cắt, vung kiếm lên, đoạn xả xuống thật
lực.
Choeng...Huyết Lệ Vô Tình toàn thân chấn động, tay run lên bần bật trước sức
tấn công khủng khiếp này. Con quạ một mắt trên vai y hoảng sợ, vỗ cánh bay ra
xa lánh nạn.
Còn chưa kịp định thần, đã thấy viên hoàng kim châu rực rỡ phóng thẳng vào
mặt. Bốp một tiếng, Huyết Lệ Vô Tình tối tăm mặt mày, văng về phía sau mười
trượng, cày lên đất, tạo thành một đường rãnh sâu khoảng nửa trượng.
- Chiêu này cho sư tỷ.
Thái Bảo gầm lên, toàn thân tỏa ra huyết khí vô cùng đáng sợ. Mắt nó đỏ ngầu,
phảng phất những tia máu còn tóc tai thì dựng ngược, bập bềnh theo những đạo
khí đang cuồn cuộn lên.
Huyết Lệ Vô Tình, mặt mày méo mó, đã xấu xí, nay lại càng khó coi hơn. Y chống
thanh Quỷ Đầu Đao xuống làm điểm tựa rồi đứng lên, khóe miệng trào ra một vệt
máu tươi. Gạt vệt máu, Huyết Lệ Vô Tình gầm lên:
- Khốn kiếp!
Kình khí xung quanh thân thể y phóng ra ngùn ngụt, chỉ nhìn thôi, đã hồn tiêu
phách tán. Thu người lại, Huyết Lệ Vô Tình nhún một cái, vung đao chém tới.
Choang choang...Thái Bảo cũng không hề nao núng, phóng tới đón đỡ chiêu thức
rồi lựa thế đánh trả. Huyết Lệ Vô Tình nghiến răng, tung một cước nhanh như
điện. Thái Bảo bất ngờ, không kịp né tránh, dính cước giữa ngực, dội ngược về
sau mười mấy trượng, nằm sõng xoài trên đất. Nó vừa ngẩng mặt lên, đã thấy một
đạo hắc khí kèm theo sấm sét bao bọc xung quanh đánh thẳng tới.
Oàng...Uỳnh!
Thái Bảo đưa kiếm lên ngang ngực, tuy đỡ được chiêu thức nhưng toàn thân cảm
thấy đau nhức tột độ, tựa như có hàng ngàn vạn linh hồn ác ma đang cắn xé. Nó
hét lên váng trời, Xung Thiên Thần Kiếm rực sáng, phóng ra quang mang mờ ảo,
bao bọc thân thể nó, công kích những cảm giác mà nó đang gặp phải.
Trong chớp mắt, cơ thể nó trở về bình thường. Khi nãy, sư tỷ trúng chiêu này,
không có Xung Thiên Thần Kiếm hộ thể nên đau đớn ngàn lần. Nghĩ đến đây, Thái
Bảo bừng bừng tức giận, chém một lúc mười hai chiêu thức vào hư vô.
Mười hai đạo kiếm khí phóng vọt đi, dần dần kết thành những hình thù quỷ dị
tàn độc, lao tới Huyết Lệ Vô Tình.
Khẽ hoảng hốt, ma đầu nhẩy vọt lên cao tránh né rồi gào lên thảm thiết:
- Sao, sao mi lại biết Vạn Quỷ Chú? Chiêu vừa rồi chẳng phải tầng thứ nhất
của Thập Nhị Hoàng Quỷ sao?
- Đúng vậy! Ma giáo chết đi.
Thái Bảo cũng gầm lên đáp trả, song chỉ vẽ một vòng hình vòng cung vào hư vô,
chĩa thẳng về phía đối thủ. Mười hai đạo kiếm khí hình quỷ lập tức vòng lên,
công kích Huyết Lệ Vô Tình.
- Không! Ta không tin!
Huyết Lệ Vô Tình thét lên, tung thanh Quỷ Đầu Đao ra. Thanh đạo lập tức bắn ra
hàng ngàn tia hắc khí, nhanh chóng kết thành một gương mặt quỷ nanh ác, đón
đợi mười hai đạo kiếm khí của Thái Bảo.
Giữa Đại Lâm trấn, nhà cửa nát vụn, cuồng phong rít lên ù ù, quỷ diện từ từ
hiện ra giữa không trung, trông vô cùng đáng sợ. Mây đen cũng nhanh chóng kéo
đến kìn kìn trên đầu.
Oành oành oành....Mười hai tiếng nổ chát chúa vang lên, khuôn mặt quỷ méo mó
đi rồi nhanh chóng tan biến. Huyết Lệ Vô Tình thở dốc, mồ hôi túa ra, bất giác
khuôn mặt tái đi khi nhìn Thái Bảo. Không ngờ, thằng oắt con này lại lợi hại
như thế.
Phía bên dưới, Thái Bảo tỏ ra vô cùng bình thản, ngước mắt nhìn lên Huyết Lệ
Vô Tình, mục quang hằn học, căm hờn.
Hít một hơi, Huyết Lệ Vô Tình lấy lại sự bình tĩnh. Y ngửa cổ lên nhìn những
đám mây đen đậm đặc, cười nhẹ một cái, hét lên:
- Huyết Lệ! Vì nàng, ta sẽ làm tất cả.
Nói rồi, y lại ngửa cổ rống lên:
- Ông trời! Nếu không phải vì nàng, thì ta đã không mang hình hài quỷ dị thế
này. Mấy năm trời, ta chịu cảnh đau đớn trong hỏa ngục, ngày ngày để lũ hỏa kỳ
lân khạc lửa thiêu đốt cũng chỉ vì nàng. Ta phá cửa ngục, trốn thoát, cũng vì
muốn làm cho nàng hồi sinh. Ta không cam lòng chịu thua thằng nhóc con này.
Rồi, y nhìn thẳng xuống Thái Bảo, nghiến răng kèn kẹt:
- Nhãi ranh! Xem ta đánh hết sức với mi đây.
Chỉ thấy, trên nền trời vạch xuống một đạo hắc khí chói lọi, phóng về phía
Thái Bảo. Rồi trời đất rùng rùng rung chuyển. Thái Bảo, Huyết Lệ Vô Tình xông
vào nhau, quyết ăn thua đủ. Một người vì Huyết Lệ, một người vì Song Mai.
Đại Lâm trấn chỉ trong chớp mắt, đã thành một đống hoang tàn, đổ nát. Cái trấn
đẹp đẽ này, không ngờ lại trở thành nơi chứng kiến trận giao đấu long trời lở
đất của hai người mang trong người một chữ tình quá đậm. Quả thực, ông trời
thật khéo sắp đặt.
Qua một ngày, trận chiến vẫn chưa thể ngã ngũ. Cả Thái Bảo và Huyết Lệ Vô Tình
đều không ngại tung hết sức ra nhằm đánh bại đối thủ. Nhưng, kẻ tám lạng,
người nửa cân, tu vi ngang bằng nhau, bởi vậy vẫn chưa thể rõ thắng bại.
Hai người thương tích vô số, y phục rách nát, hằn học đứng nhìn nhau. Hơi thở
của họ chứng tỏ đã quá mệt mỏi vì trận chiến này rồi. Thái Bảo và Huyết Lệ Vô
Tình, cứ đứng nhìn nhau vậy, tựa như chẳng coi thời gian, không gian là cái gì
đó quan trọng.
Lộp độp...lộp độp....
Mưa bắt đầu rơi xuống, nhuộm ướt hai nhân ảnh đang đứng đó. Mưa ngày càng dày
hạt, trắng xóa, che mờ tầm nhìn. Trời đất nhuộm một màu của mưa, cứ rào rào,
rào rào đến não lòng. Sấm sét ùng oàng trên đầu, thỉnh thoảng tựa như một ngọn
đèn, lóe lên để soi rõ hai nhân ảnh vẫn im lặng đứng gườm nhau.
Khuôn mặt hai người, ướt sũng vì nước mưa. Từng dòng cứ xối xả chảy xuống.
Nước mưa lạnh như vậy, nhưng cả hai đều như thành đồng vách sắt, tuyệt không
tỏ ra chút cảm xúc nào.
Soạt...những tia nước bắn tung ra tứ phía, Thái Bảo nhún mình phóng lên không
trung rồi lơ lửng. Oàng...một tia sét rạch ngang bầu trời khiến toàn thân nó
sáng rực lên. Huyết Lệ Vô Tình ngẩng mặt nhìn lên, ánh mắt vô cùng tập trung.
Thái Bảo chĩa kiếm lên trời, Âm Dương Hắc Bạch Châu và Hoàng Kim Châu rực sáng
trong đêm đen, tựa như hai ngọn hải đăng đang vươn những đạo quang ảnh ra giữa
đại dương đen thăm thẳm.
- Ngươi quyết sống chết? Được, vậy ta sẽ chiều ngươi. Cuộc đời mấy khi tìm
được một đối thủ cân sức.
Huyết Lệ Vô Tình gào lên, át đi tiếng rào rào của mưa, ì ùng của sấm.
Huyết Lệ Vô Tình cũng chĩa Quỷ Đầu Đao về phía Thái Bảo, ánh mắt tập trung vô
cùng. Trong người y, rùng rùng chuyển động những luồn chân khí mãnh liệt. Tất
cả, dồn hết vào Quỷ Đầu Đao. Lầm rầm trong miệng, y đọc khẽ khẩu quyết của một
đạo chú ngữ bí ẩn.
Dứt lời, đất dưới chân Huyết Lệ Vô Tình rực đỏ tựa như bị nung chín. Nước mưa
rào rào dội xuống, bốc hơi, kêu lên những tiếng lèo xèo, lèo xèo. Một vòng
tròn xung quanh nơi Huyết Lệ Vô Tình đứng rực lên tựa như một miệng hố lửa đỏ
lòm.
Ùng ùng...mặt đất trồi lên cao dần, cao dần, bốc lửa ngùn ngụt. Đến khi nhô
lên khỏi mặt đất hơn hai trượng, vòng tròn đó bùng lên một ngọn lửa phừng
phừng, bao bọc lấy Huyết Lệ Vô Tình. Ngọn lửa thấp thoáng ẩn hiện hình hài của
một vị ác thần thượng cổ cực kỳ hung dữ. Oàng một cái, những ngọn lửa đã kết
thành hình thù chiến thần có gương mặt quỷ dị, toàn thân rực lửa, trên tay cầm
một cây kích rất lớn.
- Nào! Để ta xem Độc Long Kiếm có lợi hại bằng Thần Quỷ Chú của ta không?
Thần Quỷ ngạo nghễ đứng trên mặt đất, toàn thân phát quang rực rỡ, đôi mắt
hung bạo nhìn lên phía địch thủ. Thái Bảo không tỏ ra sợ hãi, chỉ là thoáng
rung động nhẹ khi nhìn thấy thần quỷ xuất hiện. Nó nhắm mắt vào, miệng lầm rầm
đọc khẩu quyết Độc Long Kiếm.
Oàng oàng! Hai tia sét phóng thẳng xuống thanh kiếm khiến nó rực lên rồi phóng
ra năm đạo ngũ hành khí cuồn cuộn. Giao đấu với đệ tử của Vân Tiêu Kiếm nhiều
lần, chưa lần nào Huyết Lệ Vô Tình thấy kích động như lần này.
Huyết Lệ Vô Tình khẽ bàng hoàng, gai người khi nhìn thấy Hắc Quỷ Long ngạo
nghễ vươn những chiếc móng sắc tựa bảo kiếm, khoe những chiếc vảy đen bóng như
thép tốt và gầm rống lên những thanh âm khiến trời đất, quỷ thần đều khiếp sợ.
Hàng loạt tia sét phóng xuống Hắc Quỷ Long, càng khiến cho thân thể của nó rực
lên chói lọi. Đôi mắt Hắc Quỷ Long đỏ như hai cục máu, thù hằn nhìn xuồng Thần
Quỷ.
Cả hai đối thủ tim đều đập nhanh hơn, dự cảm không lành về kết cục chết chóc
hiển hiện trong đầu bọn họ. Sau chiêu này, tất có người thắng, kẻ bại. Nhưng,
sau chiêu này, rất nhiều dự định của cả hai sẽ không được hoàn thành bởi chỉ
nếu trúng chiêu thôi, nhẹ thì tàn phế, nặng thì vong mạng, cả đời sẽ chẳng bao
giờ ngẩng mặt lên mà nhìn đời được nữa.
- Nếu ta chết, Huyết Lệ sẽ không được hồi sinh nữa. Không, ta không được phép
chết. Ta phải thắng.
Huyết Lệ Vô Tình gầm lên, đẩy mạnh cây Quỷ Đầu Đao, xé gió, bạt nước phóng về
phía Thái Bảo.
- Sư tỷ! Đệ phải thắng, phải thắng để trở về với tỷ. Đệ còn phải báo cho tỷ
tin vui nữa chứ. Nhất định đệ phải thắng trong trận chiến này.
Thái Bảo cũng hét váng lên, tựa như muốn xé nát cổ họng, vung kiếm, lao xuống.
Thần Quỷ hung bạo phóng vọt lên công kích. Hắc Quỷ Long tàn bạo phóng xuống
không chút nương tay.
Lúc ấy, trời đất bừng lên một màu sáng rực rỡ rồi rung lên dữ dội. Một âm
thanh lớn phát ra, sức ảnh hưởng của nó khiến mấy thôn làng cách Đại Lâm trấn
mấy chục dặm đều rùng rùng rung chuyển. Nhà cửa ngả nghiêng, cây cối đổ rạp.
Trong bán kính mười dặm xung quanh Đại Lâm trấn không một sinh vật, cây cỏ nào
không bị nung ra thành tro tàn.
Trời đất sau cơn thịnh nộ, trở về khoảnh khắc yên bình, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Chỉ nghe tiếng lộp độp của mưa rơi vào lòng đất, khắp bốn phương bao phủ bởi
một màu đen của đêm tối. Sấm sét rạch ngang, xiên dọc trên nền trời, như thể
cố căng mắt để dò tìm một chút manh mối cuối cùng của hai đối thủ. Nhưng,
dường như ông trời cũng chẳng thể phát hiện được điều gì...
Nó thấy chập chờn trong giấc mơ một hình bóng thướt tha đang vẫy tay chào đón.
Người là ai vậy? Tại sao lại vẫy tay với ta? Người thật là xinh đẹp, tựa như
tiểu thần tiên trên trời cao vậy? Ta đang ở nơi nào? Một nguồn sáng khẽ lóa
lên khiến nó vừa khẽ mở mắt đã vội vàng nhắm tịt lại. Văng vẳng phía xa, nó
nghe có một giọng nói vang lên. Giọng nói này, đích thị là của một tiểu cô
nương.
- Ông! Ông ơi! Hắn tỉnh lại rồi.
Một tiểu cô nương độ khoảng mười hai, mười ba tuổi vận thanh y gọn gàng, khuôn
mặt tinh nghịch, vội vàng chạy đi thông báo khi thấy Thái Bảo tỉnh lại.
Một chiếc giường cỏ cũ mèm, xung quanh căn phòng nhuốm một màu thời gian, đồ
đạc đều cũ kỹ và rẻ tiền. Nó thấy, trên mình mặc một y phục vá chằng vá đụp.
Ngồi hẳn dậy, trong người nó vẫn thấy đau nhói.
- Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi đó!
Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Từ phía cửa, một ông lão chống chiếc gậy được làm bằng tre đã ngả màu sương
gió, chậm rãi đi vào.
- Đây, đây là đâu vậy lão?
Nó cất tiếng hỏi.
- Đây là nhà ta.
Ông lão trả lời, nhìn nó cười hiền.
- Ngươi tên gì vậy?
Cô bé kia nấp sau lưng ông lão, thò cổ ra, rụt rè hỏi.
- Ta...ta...ta tên là gì?
Nó hoảng hốt, cố lục lọi trí nhớ để tìm cho mình một cái tên nhưng vô vọng.
Ánh chiều huy hoàng trải bóng dài trên trập trùng núi non, Thiên Vân Sơn hùng
vĩ đứng giữa trời đất, khỏe khoắn vươn cánh tay, ôm chặt lấy lấy mây trời.
Phía xa xa, Ánh Nguyệt thành cũng rực lên một màu huy hoàng.