Người đăng: LongGiang
Ngũ sắc phượng hoàng nhẹ nhàng lướt qua những tầng mây trắng như bông tuyết.
Song Mai khẽ nhắm mắt, im lặng ngồi trên lưng linh điểu, cảm nhận từng luồng
gió lành lạnh bạt tới.
Ở hai bên, bọn Thái Bảo, Văn Lộc và Ánh Nguyệt cũng đằng vân phóng theo, thỉnh
thoảng quay đầu sang ngắm nghía linh điểu tuyệt mỹ đang tỏa ngũ sắc lung linh.
Mấy đứa không khỏi phát sinh những tia ghen tỵ với sư tỷ. Đinh Chính bám vào
cổ Văn Lộc, lần đầu tiên được lướt trên mấy tầng trời, khuôn mặt vừa tỏ ra
thích thú lại có nét gì đó sợ hãi. Đúng là lũ trẻ này không phải phàm nhân, y
nghĩ bụng.
Trấn Đại Lâm chỉ trong chớp mắt đã hiện ra trước mặt lũ trẻ. Nhìn từ trên cao,
trấn này được xây dựng tựa như một bàn cờ khổng lồ.
Trấn này, ngày thường rất đông đúc, nhộn nhịp, ngày thường nếu chiêm ngưỡng từ
trên cao luôn thấy những đoàn người đi lại tấp nập. Đinh Chính nhòm xuống đất,
trong lòng không khỏi phát sinh tia nghi ngờ. Trấn Đại Lâm hôm nay vắng vẻ lạ
thường.
Đáp xuống trước cửa Đại Lâm lầu, Đinh Chính mặt mày thoáng tái đi khi thấy cửa
mở toác nhưng bên trong tuyệt nhiên không có bất cứ ai. Con lộ chính của Đại
Lâm trấn cũng vắng tanh. Mấy cơn gió thổi tới, cuốn đám bụi đường bay lên
không trung, cảnh tượng vô cùng hiu quạnh.
- Vương thúc!
Đinh Chính cất tiếng gọi.
Đáp lại y là một khoảng im lặng đáng sợ. Đám Song Mai nhíu mắt quan sát một
vòng, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng một ai cả. Thái Bảo chau mày:
- Đinh đại ca! trấn Đại Lâm hôm nay sao vắng vẻ vậy? Ngày gì mà không thấy
một bóng người.
- Ta không rõ, trấn Đại Lâm, quanh năm tấp nập, kể cả lễ tết, ngày rằm cũng
không vắng vẻ như vậy.
Đinh Chính trả lời, thanh âm chứa đựng đôi chút hoảng hốt.
Ngũ sắc phượng hoàng của Song Mai bất chợt nghiêm ánh mắt, cảnh giác nhìn ra
phía cuối chính lộ.
Đám người thấy vậy cũng phóng mắt nhìn theo. Từ cuối chính lộ, một cuộn mây
nhờ nhờ cứ chầm chậm tiến tới phía chúng. Xung quanh cuộn mây phát sinh những
luồng sát khí lớn vô cùng.
Thái Bảo thấy vậy, khẽ kêu lên:
- Có sát khí!
Dứt lời, chỉ trong tích tắc, pháp bảo của lũ trẻ đã phóng vọt ra trước mặt, lơ
lửng tỏa sắc lung linh, sẵn sàng ứng chiến.
Cuộn mây này, bảo mây thì cũng không phải, giống như một đạo sương mù, cứ chầm
chậm tiến tới, nuốt trọn lấy những kiến trúc hai bên đường. Mấy đứa trẻ chiêm
ngưỡng cảnh tượng, không khỏi gai người.
Khi cách Đại Lâm lầu khoảng hai mươi trượng, khối sương mù ấy dừng lại. Bọn
trẻ căng mắt nhìn sâu vào bên trong nhưng một màu nhờ nhờ khiến tầm nhìn của
chúng bị hạn chế. Chúng thấy thấp thoáng trong đó một hắc y nhân đang rảo bước
tới. Trên tay y cầm một cây gậy còn vắt vẻo trên vai, hình như có một con gì
đó giống quạ.
Con chim Lạc của Thái Bảo khi thấy hắc y nhân xuất hiện trong màn sương mù,
bất giác kêu lên oác oác, rồi sợ hãi, phóng vọt đi, lẩn trốn. Thái Bảo giật
mình, nhìn theo con chim, cười khổ một tiếng trong lòng: “Đồ chết nhát”.
Nhưng Thái Bảo biết, khi con chim Lạc non này hoảng hốt, nhất định sẽ có
chuyện tày trời xảy đến. Lúc còn trong rừng, nó cũng đã thể hiện cái khả năng
tiên toán nguy hiểm của mình. Lúc đó, cả đám người nghĩ rằng cửu vỹ hỏa hồ đã
bị khuất phục, duy chỉ có chim Lạc là nhận ra sự thật.
- Ai?
Văn Lộc quát lên.
- Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện bí bí ẩn ẩn như vậy?
Ánh Nguyệt căng thẳng hỏi lớn.
Thái Bảo đột nhiên cảm thấy có sự lạ phát sinh. Nó thấy Xung Thiên Thần Kiếm
dưới lớp áo dường như khẽ lay động rồi ấm dần lên. Lớp da tiếp xúc với thần
kiếm nóng bừng bừng, tựa như chạm vào một thanh sắt hoặc hòn sỏi vừa được hơ
qua lửa. Viên hoàng kim châu trước mặt nó cũng nhấp nháy, tựa như một tín hiệu
cảnh báo.
Hắc y nhân bước ra khỏi màn sương mù, chầm chậm tiến tới phía lũ trẻ, khắp
người bốc lên những luồng hắc khí đậm đặc. Lũ trẻ nhìn kỹ, con quạ đen trên
vai y có đúng một đôi mắt giữa trán.
Đôi mắt đỏ ngầu của con quạ, hằn lên những tia máu khiến Đinh Chính thất thần.
Y hoảng hốt, ngã đánh phịch một cái xuống đất, mặt cắt không còn hột máu, lắp
bắp nói, tay run run chỉ về phía con quạ trên vai hắc y nhân:
- Quạ mắt đỏ! Quạ mắt đỏ!
Đám trẻ khẽ giật mình khi thấy Đinh Chính kêu lên “Quạ mắt đỏ”. Quạ mắt đỏ,
loài dị điểu cực hiếm trong thiên hạ. Trên Vân Tiêu Kiếm, mấy đứa cũng biết
qua về sự tích loài quạ quỷ dị này.
Truyền thuyết nói rằng, quạ mắt đỏ là linh điểu của thần chết. Khi thần chết
vung lưỡi hái, cướp đi linh hồn của con người, dị điểu này thường lao tới, hút
lấy khí huyết của nạn nhân. Tiếng kêu của nó cũng là hồi chuông cáo chung của
bất cứ người nào được tử thần lựa chọn. Con quạ này, không biết đã chiếm đoạt
được bao nhiêu khí huyết của phàm nhân nữa. Chỉ biết, nó chính là hiện thân
của thần chết.
- Thần…thần chết…!
Đinh Chính lắp bắp, không khỏi hoảng sợ thực sự.
Hắc Y nhân cứ chầm chậm tiến tới, khiến bọn trẻ tỏ ra hết sức căng thẳng. Tên
này, là người ra sao? Sát khí hắn tỏa ra vì sao lại đáng sợ như vậy? Những lo
lắng mơ hồ thường trực xuât hiện trong ý nghĩ của Song Mai, Thái Bảo và cả Văn
Lộc. Đinh Chính thì không nói làm gì, hắn đã sợ đến mức cực hạn rồi.
Bước đến cách lũ trẻ khoảng mười trượng, hắc y nhân dừng lại, mục quang quét
một mượt rồi khẽ nhếch mép lên cười. Con quạ trên vai y nhìn tròng trọc vào
mấy người trước mặt, đôi mắt ánh lên vẻ chết chóc. Y đeo một chiếc mặt nạ bằng
thép đen bóng, che khuất từ trán xuống đến mũi.
Đám sương mù phía sau y đột nhiên cuộn lại nhanh chóng, thành một khối cầu rất
lớn, lơ lửng trên không trung năm trượng rồi từ từ hạ xuống. Khi chạm đất, nó
tan biến nhanh chóng, để lộ ra một núi xác người, chất cao ngút. Tất thảy
người dân trong Đại Lâm trấn và lữ khách thập phương đều nằm trong cái đống
thi thể ấy.
Đám trẻ bàng hoàng, hoảng sợ nhìn núi xác phía sau lưng hắc y nhân. Kia, kia
chẳng phải là Vương lão đại hay sao? Y nằm xen lẫn những tử thi nam phụ, lão
ấu, lộ khuôn mặt trắng bệnh, mắt trợ ngược, mồm há hốc. Không chỉ Vương lão
đại mà hàng trăm cái xác đều biểu lộ một khuôn mặt sợ hãi như vậy.
- Súc sinh!
Thái Bảo thấy một tiếng thét vang lên, bóng nhân ảnh vọt qua nó, phóng thẳng
về phía hắc y nhân nhanh như điện xẹt.
Bách Hợp Vạn Hoa kiếm rung lên, thoắt một cái, Song Mai đã phóng tới chộp lấy
chuôi kiếm rồi cả thân hình bay lên, nhắm về phía hắc y nhân. Từ mũi kiếm, một
đạo quang mang rực sáng, bắn ra bùng một cái, vạch lên không trung một đường
thẳng như kẻ chỉ.
Xoẹt, đạo quang mang phóng thẳng tới hắc y nhân. Y khẽ nghiêng người, né được
khiến kiếm khí dội về đằng sau, va vào đám thi thể. Bùng một cái, chỉ thấy hơn
chục cái xác bắn tung lên.
Hắc y nhân nhích người né được kiếm khí thì chỉ trong chớp mắt, hắn đã thấy
Song Mai lù lù trước mắt, khuôn mặt hằn lên những tia tức giận tột độ. Hắc y
nhân chỉ đủ thời gian nhìn thẳng vào Song Mai. Bất giác, toàn thân y run lên
khe khẽ, miệng lắp bắp không thành tiếng.
Chưa kịp nói hết câu, y đã cảm thấy lành lạnh trên mặt. Một đường kiếm chém từ
trên xuống, rạch chéo qua khuôn mặt của y. Chiếc mặt nạ bằng thép đứt đôi, rơi
keng xuống đất. Hắc y nhân hoảng hốt lùi lại mấy bước rất nhanh, con quạ một
mắt cũng hoảng hồn, đập cánh, tung người vào không trung.
Xuất xong chiêu, Song Mai lộn một vòng về sau, cô ngạo đứng chĩa kiếm ra phía
trước, khắp thân thể bùng lên những đạo bạch quang chói lọi. Y phục cô bé bập
bềnh theo những đạo khí đang cuồn cuộn lên. “Oác”, một tiếng kêu xé nát khoảng
không gian u tịch. Đằng sau Song Mai, hỏa phượng hoàng đã phóng tới từ lúc
nào, dương đôi cánh khổng lồ lên, khắp thân thể tỏa ngũ sắc bức nhân. Những
đạo ngũ sắc mờ ảo chuyển từ thân thể linh điểu sang Song Mai.
- Huyết…Huyết….Lệ!
Hắc y nhân mắt mở to, môi run run nhìn Song Mai đang tỏa ra khí thế. Y không
thèm quan tâm, khuôn mặt mình đã bị vạch một đường kiếm, rỉ máu.
Lũ trẻ giờ mới nhìn rõ khuôn mặt y. Một khuôn mặt xấu xí vô cùng với da thịt
sần sùi, tựa như đã trải qua một kiếp nạn vô cùng khổ sở, tựa như bị lửa
thiêng thiêu đốt hàng trăm năm. Văn Lộc và Ánh Nguyệt thoáng kinh hãi khi nhìn
thấy hình hài quỷ dị của hắc y nhân.
- Súc sinh! Ngươi đã hạ sát hết người của Đại Lâm trấn sao?
Song Mai quát lớn.
Tiếng quát của Song Mai kéo hắc y nhân tuột về thực tại. Chớp chớp mắt mấy
cái, hắn lại trở về vẻ hung ác như cũ, toàn thân bốc lên những đạo sát khí
mãnh liệt vô cùng. Hắc y nhân nhếch mép, ném cho Song Mai một nụ cười tà ác,
cất giọng khàn khàn:
- Giống! Quả thực rất giống.
- Cái gì mà giống? Hôm nay bản cô nương sẽ lấy mạng chó của ngươi để tế vong
hồn những người đã chết.
Song Mai gằn giọng, thanh âm chứa đầy căm thù đến tận xương tủy.
- Giết ta? Giết ta? Để xem tiểu cô nương có bản lĩnh lấy mạng Huyết Lệ Vô
Tình ta không?
Hắc Y nhân phá lên cười, toàn thân ánh lên những tia chết chóc khiến mặt đất
khẽ rung rung lên.
Y chính là Huyết Lệ Vô Tình, kẻ mà cả hai đạo hắc bạch ở Lạc Hồng này đang
phải khiếp sợ.
- Ngươi là Huyết Lệ Vô Tình?
Thái Bảo nhíu mày, giọng nghi hoặc.
- Chính là ta đây, nhóc con.
Huyết Lệ Vô Tình cười lên hắc hắc.
- Dù ngươi có là huyết heo đi nữa, hôm nay cũng phải đền mạng cho những người
ở Đại Lâm trấn.
Song Mai rít lên, Bách Hợp Vạn Hoa kiếm khẽ rung rung, lưỡi kiếm phát ra những
thanh âm u u vô cùng đáng sợ.
Thoắt một cái, Thái Bảo và hai đứa kia đã phóng tới bên cạnh Song Mai, sẵn
sàng cùng sư tỷ công kích Huyết Lệ Vô Tình.
Văn Lộc trong thời điểm căng thẳng vẫn nghĩ ra cách để đùa cợt. Nó khẽ hướng
mắt nhìn đối thủ rồi lắc đầu chê bai:
- Khi ta nghe mọi người nói về ngươi, tưởng dung nhan sẽ khôi ngôi, tuấn tú,
thật không ngờ lại xấu xí như thế. Giết mạng chó của ngươi quả thực khiến bảo
kiếm của ta ô danh chút ít.
Ngửa cố cười lên những tiếng man rợ, âm thanh chứa đầy sự oán hờn và cả khinh
miệt rồi Huyết Lệ Vô Tình hướng ánh mắt thù hận về phía đám trẻ, gằn giọng:
- Ngươi thấy khuôn mặt ta có đáng sợ không? Chính lũ người danh môn chính
phái các ngươi đã làm ta ra thế này đó, các ngươi có vui không?
Bất giác, cả bốn đứa trẻ đều trùng xuống, khẽ bùng lên một tia thương cảm với
Huyết Lệ Vô Tình. Cái gì mà danh môn chính phái đã gây ra cho hắn? Có thật như
vậy không? Một con người với diện mạo ma chẳng ra ma, quỷ không giống quỷ thực
sự khiến người ta ghê rợn. Nhưng, hắn nói gì? Danh môn chính phái gây ra cho
hắn sao?
- Ngươi…ngươi nói gì? Khuôn mặt ngươi xấu xí như vậy, liên can gì đến danh
môn chính phái?
Song Mai tỏ vẻ lúng túng.
- Mấy đứa trẻ ranh các ngươi, miệng còn hôi sữa, bị nhồi sọ những tư tưởng
cao siêu, thế thiên hành đạo, đâu có biết những việc làm bẩn thỉu của những
người các ngươi cho là đạo hạnh ngút trời cơ chứ.
Huyết Lệ Vô Tình nhếch mép một nụ cười khinh miệt.
Cả bốn đứa nghe Huyết Lệ Vô Tình xỉ vả người có đạo hạnh ngút trời, trong lòng
thoáng xuất hiện hình bóng của sư phụ. Chúng cho rằng, tên ma đầu này đang tìm
cách nói xấu lão đạo Bạch Ưng thì máu nóng bốc ngược lên đầu. Song Mai gầm
lên:
- Láo toét! Ma giáo khốn kiếp, chớ nói càn.
Dứt lời, Song Mai tung Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm vào không trung. Thanh kiếm rực
lên một màu sáng chói lòa, phóng thẳng về phía Huyết Lệ Vô Tình với khí thế
ngùn ngụt. Ba đứa kia thấy sư tỷ ra tay, không ai bảo ai đều dẫn kiếm quyết
thẳng về phía địch thủ.
Trường Lưu Thủy kiếm, Hỏa Lân kiếm, hoàng kim châu nối gót Bách Hợp Vạn Hoa
Kiếm, xé gió vạch không trung những sắc đỏ, sắc xanh, sắc vàng vô cùng đẹp
mắt, tựa như những sợi chỉ phóng tới công kích ma đầu.
Huyết Lệ Vô Tình chẳng phải tay vừa. Nhún người một cái, hắn đã phóng thẳng
lên không, tránh được sự công kích của bốn pháp bảo phóng ra. Lơ lửng trên
cao, y nhanh như cắt, phóng hữu chưởng về phía lũ trẻ.
Từ trong bàn tay Huyết Lệ Vô Tình, phóng thẳng ra một luồng hắc khí đậm đặc,
bao quanh bởi những tia sét cuồn cuộn, lao về phía lũ trẻ.
Thấy nguy, cả bốn đứa trẻ đều phi thân ra tứ phía tránh né. Uỳnh một tiếng,
nơi lũ nhóc đứng lúc trước bị cày lên một chiếc hố sâu hoắm. Chấn động tạo nên
một sóng xung kích, khiến cả bốn đứa cho dù đã phi thân né được nhưng cũng
chới với, suýt ngã lăn ra đất.