Ngũ Sắc Phượng Hoàng​


Người đăng: LongGiang

Võ Tam Nguyên thoáng lay động, biết con nhóc này xuất chiêu không hề tỏ ý lấy
mạng bất cứ ai liền nhẩy lùi lại phía sau hai trượng, cắm mạnh cây gậy tre
xuống đất, song chỉ chắp trước ngực, quát lớn:

- Nhãi ranh! Tuy ta không thể làm gì ngươi nhưng đủ sức để tiễn yêu nghiệt
kia về điện Diêm La. SÁT!

Y vừa dứt lời, mười hai ngọn bạch giáo cắm trên thân thể cửu vỹ hỏa hồ tỏa
sáng chói lòa rồi từ từ bốc lên những ngọn khói trắng muốt.

Cửu vỹ hỏa hồ rống lên đau đớn khiến cho rừng Đại Lâm rùng rùng chấn động.
Những lọn khói đang bốc lên kia, chính là nguyên khí của cửu vỹ hỏa hồ đang
tan vào hư vô. Võ Tam Nguyên biết, không thể là đối thủ của bọn nhóc đến từ
Vân Tiêu Kiếm, nhưng dựa vào pháp lực hàng yêu, phục ma được truyền lại từ
thời ông tổ, hắn quyết tâm tiêu diệt cửu vỹ hỏa hồ. Hắn nghĩ, nếu nhanh tay,
sẽ giết chết giống súc sinh kia còn đám Vân Tiêu Kiếm, đời nào dám xuất chiêu
sát nhân. Chuyện này đồn ra ngoài, không phải là sẽ bất lợi cho đệ nhất môn
phái hay sao?

Đột ngột, y rống lên một tiếng, bắn thẳng ra phía trước đánh rầm, mặt mày tối
tăm, cày một đường dài trên đất rồi nằm im thin thít. Sau lưng áo cháy xém
hình bàn tay, lộ ra da thịt đang bốc khói nghi ngút.

Thái Bảo đứng trước cây gậy tre, hữu chưởng vươn ra phía trước, khuôn mặt lạnh
lùng nhìn mười hai tên thuộc hạ của Võ Tam Nguyên. Chính nó vừa xông tới, xuất
chưởng đánh vào Võ Tam Nguyên, khiến y ngã nhào về phía trước, bất tỉnh nhân
sự.

Nhanh chóng nhìn thân thể đang cuồn cuộn chảy ra nguyên khí của cửu vỹ hỏa hồ
rồi đảo mắt về cây gậy trước mặt, Thái Bảo đưa tay nhổ bật nó lên, đoạn tung
cao lên không trung, xoay bộ tấn, song chỉ trỏ lên hướng cây gậy, hô lớn :
“Công”.

Từ đầu hai ngón tay nó, năm đạo ngũ hành khí phóng vọt ra, xoắn lại với nhau,
vạch vào không trung một đường thẳng tắp rồi va chạm với cây gậy tre, phát nổ
đánh đùng một cái. Cây gậy tan thành mấy mảnh, rớt xuống đất cạch cạch mấy
tiếng rồi nẩy khẽ lên.

Mười hai ngọn bạch giáo bất ngờ tắt lịm ánh sáng, nguyên khí của cửu vỹ hỏa hồ
cũng theo đó mà ngưng phát tán vào hư vô. Thoáng một cái, thần thú lấy lại
được nhịp hô hấp nhưng có vẻ như đã hao tổn khá nhiều nguyên khí.

Ngước mắt về phía đám tay chân của Võ Tam Nguyên, Thái Bảo trừng mắt, quát:

- Mau đem chủ nhân ngươi rời khỏi đây. Chuyện hôm nay xem như ta tha mạng cho
các ngươi. Nếu để lộ ra ngoài, dù làm ma, ta cũng sẽ tìm đến từng người một,
tru sát hết cả gia tộc.

Song Mai tròn xoe mắt nhìn gã sư đệ. Chà, không ngờ hắn cũng oai phong quá đó
chứ? Bất giác cô bé thoáng một ý nghĩ gì đó trong đầu khiến khuôn mặt hơi ửng
đỏ. Vội vã, Song Mai ra lệnh cho Bách Hợp Vạn Hoa kiếm hồi về vỏ. Trên đường
đi, thần kiếm vạch vào không trung một đường vòng cung, tỏa ra hương thơm ngào
ngạt. Cái cảnh này, thật là đẹp đẽ hết mực. Song Mai, Thái Bảo đứng đối diện
nhau, khắp không gian tỏa hương thơm ngát.

Đám người kia nghe vậy, vội vội vàng vàng khiêng Võ Tam Nguyên rồi ba chân bốn
cẳng chạy khỏi khu vực, mồ hôi toát ra như tắm.

Bóng chúng vừa khuất sau lùm cây, Văn Lộc, Ánh Nguyệt và Đinh Chính vội vàng
chạy tới bên cạnh Thái Bảo. Con chim Lạc giờ không còn sợ, oác oác lên mấy
tiếng rồi vỗ cánh, bay tới đậu trên vai Thái Bảo, khẽ cọ cọ đầu vào má chủ
nhân. Thái Bảo nhìn con chim, xì lên một tiếng:

- Cái giống chết nhát nhà mi, thật là mất mặt.

Nghe vậy, con chim Lạc lại gru gru lên mấy tiếng, xù hết bộ lông lên, tiếp tục
cọ vào má Thái Bảo, khiến nó bật cười khanh khách.

- Sư huynh thật oai phong quá đó.

Văn Lộc nhăn răng ra cười hề hề.

- Chỉ sợ đám người kia tung tin chúng ta hỗ trợ yêu nghiệt thì danh tiếng của
Vân Tiêu Kiếm sẽ bị ảnh hưởng.

Ánh Nguyệt thở dài, nhìn lại đường rút lui của đám người.

- Muội chớ lo, chúng sẽ không dám nói ra đâu. Thử nghĩ xem, người của Võ gia
xưa nay là thiên địch của yêu ma, giờ tin tức Võ Huy nhận ân huệ của cửu vỹ
hỏa hồ lan ra, còn đâu oai phong nữa?

Thái Bảo hồ hởi khẳng định.

Song Mai từ từ bước tới cửu vỹ hỏa hồ đang nằm dưới đất. Sát khí của thần thú
tỏa ra cũng không còn nữa. Ngước đôi mắt như biết ơn về phía Song Mai, cửu vỹ
hỏa hồ chậm rãi nói:

- Đa tạ các ngươi đã cứu mạng ta. Không biết lấy gì để báo đáp đây.

Song Mai im lặng, không biết phải nói gì với cửu vỹ hỏa hồ. Cô bé nhẹ nhàng
rút hết những ngọn giáo đang cắm vào thân thể thần thú. Mỗi lần rút một ngọn
giáo, cửu vỹ hỏa hồ lại khẽ nhăn mặt, có vẻ rất đau đớn.

Mười hai ngọn giáo được rút ra, cửu vỹ hỏa hồ khẽ lay động thân thể. Nó sáng
rực lên chói mắt khiến đám trẻ vội vã đưa tay lên che mắt. Ánh sáng dịu dần,
dịu dần rồi xuất hiện bóng dáng một cô nương xinh đẹp, vận hồng y thướt tha,
nửa nằm, nửa ngồi trên mặt đất.

- Đây là hình dáng mà ta luôn sử dụng để giao tiếp với con người. Cứ gọi ta
là Hồ nương.

Cô nương kia cất tiếng, thanh âm có vẻ mỏi mệt, đau đớn.

- Hồ nương!

Song Mai khẽ gọi.

- Vì sao các ngươi lại ra tay cứu giúp giống yêu ma, quỷ quái như ta?

Hồ nương giọng xúc động, hỏi.

- Ta không biết, bọn ta chỉ thấy cần cứu thì cứu thôi.

Song Mai trả lời, ngoảnh người nhìn về phía đám Thái Bảo. Bọn chúng thấy vậy,
khẽ gật đầu đồng tình.

- Thật không ngờ, pháp lực do ta truyền cho chàng, lại sử dụng để phá bỏ tu
vi hàng ngàn năm của ta.

Hồ nương thở dài, trong lòng vô cùng khổ sở.

Pháp lực của Hồ nương, đừng nói là mấy đứa trẻ, ngay cả những đại cao thủ cõi
Lạc Hồng này bất quá chỉ đánh ngang cơ với nàng. Nhưng năm xưa, vì một chữ
tình mà phế bỏ một phần thân thể, đem nó ra với ý định bảo vệ ý trung nhân.
Không ngờ, y lại truyền cho con cháu, mang cái pháp thuật ấy tru sát thú giới,
làm lợi cho bản thân. Nghĩ đến đây, Hồ nương cười khổ trong lòng, tự chê trách
bản thân không vượt qua được những cảm xúc của con người. Nhưng cũng đúng
thôi, yêu thú, ma thú bỏ ra hàng ngàn năm, trải qua không biết bao nhiêu kiếp
nạn cũng chỉ vì mong muốn có được những xúc cảm của loài người, được sống
trong hình hài con người. Cũng đáng lắm chứ.

- Hồ nương! Tại sao ngươi lại xuất hiện ở rừng Đại Lâm?

Song Mai khẽ hỏi.

Thở dài một tiếng, Hồ nương trả lời:

- Ta vốn định tìm một nơi vắng vẻ để tu luyện nên mới đến rừng Đại Lâm, tránh
sự truy sát của loài người. Tu vi của ta, thực ra mới gần chạm đến ngưỡng thần
thú mà thôi. Không ngờ hôm nay lại phát sinh sự cố này.

- Hồ nương cho ta hỏi, trong rừng Đại Lâm, có linh điểu không?

Song Mai ấp úng

Lắc đầu mấy cái, Hồ nương cười nhẹ:

- Linh điểu, chính là do ta biến hóa ra để dọa lũ người, không ngờ lại thu
hút các cao thủ khắp nơi tụ về. Đúng là ta tự làm hại mình mà.

- Hồ nương đừng lo, giờ có thể tiếp tục tìm một nơi an toàn để tu luyện, phục
hồi nguyên khí. – Song Mai an ủi.

- Không kịp nữa rồi. Nguyên khí của ta đã thất thoát quá nhiều, trong vòng
không lâu nữa, thần tính sẽ mất đi, hình dáng con người, những ký ức năm xưa,
những cảm xúc yêu thương, giận hờn, sẽ biến mất.

- Nghĩa là sao?

Song Mai bàng hoàng.

- Nghĩa là ta sẽ bị giáng cấp, pháp lực chỉ tương đương với yêu thú mà thôi.

Hồ nương buồn rầu nói.

Cả đám người im lặng, khẽ khàng nhìn Hồ nương với ánh mắt vô cùng thương cảm.
Từ yêu thú lên thần thú, bọn chúng biết là khổ cực, gian nan lắm chứ. Đừng nói
trăm năm, thậm chí nếu ngàn năm mà không có duyên cũng chẳng thể hoàn thành.

Hít một hơi, Hồ nương mỉm cười nhìn Song Mai:

- Trước khi trở lại cấp yêu thú, ta muốn đáp đền cho cô nương. Ta sẽ sử dụng
pháp lực cuối cùng của mình để hóa thành linh điểu, suốt đời này đi theo cô
nương. Hãy nói, cô nương muốn ta hóa thành linh điểu gì?

- Không! Hồ nương! Song Mai không dám nhận.

Nghe vậy, Song Mai hoảng hốt kêu lên.

- Đó là việc mà ta thấy nên làm. Nếu trở về cấp yêu thú, ta cũng sẽ suốt kiếp
chịu sự săn đuổi của loài người mà thôi, có thể sẽ vong mạng như Bạch tỷ năm
xưa. Bị săn đuổi so với việc an toàn bên cạnh cô nương, chẳng phải tốt hơn
sao? Suy cho cùng, có luyện đến cấp thần thú, ngửa tay làm mây, úp tay làm mưa
thì cũng suốt đời chẳng được thành người, chẳng được trọn vẹn nếm trải cảm
giác yêu thương. Tâm nguyện này của ta, mong cô nương hãy tác thành.

- Bạch tỷ?

Song Mai nghi hoặc.

- Chính là Cửu vỹ bạch hồ, yêu thú đã vong mạng dưới tay Long Thần Quân năm
xưa. Cửu vỹ bạch hồ, chính là tỷ tỷ của ta.

Hồ nương gương mặt buồn rầu, khẽ nói.

- Nhưng!

Song Mai lưỡng lự.

- Nào, cô nương hãy nói cho ta tâm nguyện để ta sống có ích một chút.

- Song Mai…muốn…muốn…ngũ sắc phượng hoàng.

Cô bé ấp úng nói, gương mặt lộ vẻ đắn đo.

Chẳng hiểu, con Thần Lạc Linh Điểu mà Song Mai muốn bắt bay đi đằng nào khỏi
tâm trí nữa. Trong đầu cô bé, đột nhiên xuất hiện bóng dáng của ngũ sắc phượng
hoàng.

Giống phượng hoàng đỉnh cấp, pháp lực vô biên, là thú cưỡi của Vân Tiêu sư tổ
khi xưa. Chỉ có thể giải thích, phần nguyên khí của sư tổ trong con người Song
Mai đột nhiên trỗi giậy mãnh liệt, tưởng nhớ về ngũ sắc phượng hoàng.

- Ngũ sắc phượng hoàng? Được, rất hay, cũng hợp ý của ta.

Hồ nương cười lớn một tiếng rồi xếp bằng, mắt nhằm nghiền, miệng mấp máy,
dường như đang đọc một đạo chú ngữ bí hiểm.

Cơ thể Hồ nương sau khi đọc chú ngữ lần lượt tỏa ngũ sắc lung linh, rực sáng
cả một góc rừng. Những đạo quang mang ẩn hiện, chớp tắt, tỏa ra êm dịu vô
cùng. Đám trẻ thấy không gian xung quanh vô cùng êm ái, nghe thấy tiếng suối
róc rách chảy, tiếng chim líu lo hót, tiếng gió nhàn nhã đùa vui trên những
đổng cỏ xanh.

Bùng một tiếng, khoảng không gian rộng lớn xung quanh bị bao trùm bởi một đạo
quang mang sắc tím. Song Mai dường như cảm nhận được tất cả những gì trong tâm
trí của Hồ nương. Những năm tháng còn là một dã thú, rồi những kiếp nạn mà
nàng trải qua, những lần chạy trốn khỏi bàn tay của con người mà chỉ có thể
dùng từ may mắn để diễn tả. Rồi những năm tháng đầy hạnh phúc bên cạnh Võ Huy.
Và cả những đau đớn khi tự mình lấy một phần cơ thể, trao cho người mình
thương yêu. Tất cả, tựa như một thước phim quay chậm, tóm tắt lại cuộc đời của
một thần thú mang trong mình những hy vọng được trở thành con người. Song Mai
bất giác lăn trên má một giọt nước mắt, tiếc thương cho những cố gắng đầy bi
tráng của Hồ nương, tựa như chính mình đang trải nghiệm, chính mình đang khóc
thương cho mình vậy.

Cảnh vật trước mặt Song Mai nhòe đi, không còn thấy gì rõ ràng nữa, tựa như cô
bé đang ở một chiều không gian mơ hồ nào đó. Văng vẳng khắp bốn phương, giọng
lảnh lảnh của Hồ nương vang lên: “Tiểu cô nương! Những ký ức này của ta, mong
tiểu cô nương hãy ghi nhớ”.

Song Mai chợt mở to mắt, như người ngủ mê tỉnh giậy, thấy cảnh vật xung quanh
rực sáng lên năm màu sắc. Cô bé quay ra sau lưng, thấy đám Thái Bảo đang há
hốc mồm, nhìn lên phía trên cao. Bất giác, Song Mai men theo cái nhìn đó,
ngước lên.

Phía trên, cách Song Mai độ bảy, tám trượng, một con ngũ sắc phượng hoàng vô
vùng đẹp đẽ đang bồng bềnh, vươn đôi cánh đẹp như mơ, khẽ vuốt ve không trung.
Linh điểu cúi xuống nhìn thẳng vào Song Mai, ánh mắt tựa như vô cùng thân
quen.

Song Mai bước lên phía trước, vươn cánh tay lên cao. Ngũ sắc phượng hoàng từ
từ hạ xuống, đặt chiếc đầu to lớn của mình ngả vào bàn tay bé nhỏ, thanh tao
của Song Mai. Từ trong tâm thức, cô bé khẽ khàng nói:

- Hồ nương! Mai Mai quyết không bạc đãi ngươi đâu.


Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện - Chương #33