Người đăng: LongGiang
- Ta không tin có thần thú!
Tay thủ lĩnh gầm lên điên loạn.
Cả đời y săn bắt khắp cõi Lạc Hồng đại lục này, dị thú chết dưới tay hàng
ngàn, ma thú tính hàng trăm, yêu thú hôm nay mới gặp được còn thần thú thì....
Có nằm mơ cả đời cũng không bao giờ hy vọng gặp được.
Khuôn mặt y lúc này đỏ ửng lên rồi lại tái đi, những nếp nhăn, vết sẹo trên
tay ccũng chuyển màu tựa như tắc kè vậy. Chỉ là quá sức tưởng tượng mà thành
ra thế. Y gào lên, rồi đột ngột khóc rống lên như một đứa trẻ:
- Võ Tam Nguyên ta, cả đời cũng chẳng bao giờ hy vọng gặp được thần thú. Nay
trời già trêu ngươi, chuyện này là thật sao?
Chẳng ai hiểu, tại sao diễn biến tâm lý của y lại kỳ lạ đến vậy. Cũng phải
thôi, một người cả đời tắm máu thú giới, mang trên mình bao nhiêu thương tích,
gặp bao nhiêu loài dị chủng khác biệt, chỉ mong một lần bước lên được đến cực
đỉnh vinh quang. Chỉ là, y chưa có sự chuẩn bị đầy đủ để chạm mặt thần thú mà
thôi.
Cửu vỹ hỏa hồ nhìn y rống lên rồi cười sằng sặc thì trong lòng khó hiểu vô
cùng. Nó cứ theo dõi diễn biến tâm lý của tên người phàm này, trong lòng không
khỏi nghi hoặc. Hắn bị sao vậy chứ? Bởi thế, cửu vỹ hỏa hồ chỉ đứng im quan
sát mà không hề động thủ.
Đám Thái Bảo, Song Mai cũng bị thu hút bởi vẻ điên điên khùng khùng của tay
thủ lĩnh tên Võ Tam Nguyên. Chúng cũng chẳng thể nào hiểu được hắn bị làm sao
nữa. Văn Lộc đảo mắt nhìn theo những điệu bộ của Võ Tam Nguyên, khẽ lí nhí
trong miệng, đủ cho lũ nhóc nghe thấy:
- Tên này, hình như bị điên rồi.
Chỉ là, Văn Lộc nói to quá, khiến Võ Tam Nguyên nghe thấy. Y quay ngoắt ra
phía mấy đứa trẻ, trợn trừng mắt, khuôn mặt đỏ găng lên, quát lớn:
- Cái gì mà điên? Các ngươi chẳng biết được sự vui sướng khi gặp được thần
thú đâu. Hỏi hàng triệu người trên đất Lạc Hồng này, mấy ai được chiếu cố như
ta? Dù hôm nay có chết, Võ Tam Nguyên này cũng mãn nguyện lắm.
Dứt lời quát mắng, Võ Tam Nguyên đột ngột cầm cây phướn, đoạn xé tan tành phần
vải ra thành trăm mảnh, ném lả tả vào không trung rồi vung cái cán bằng tre
lên hô lớn:
- Huynh đệ, bày trận.
Mười hai huynh đệ của y vươn tay, chộp lấy bạch giáo, vung ra trước mặt, hướng
mũi về phía cửu vỹ hỏa hồ, đồng thanh hô “Hây” lên một tiếng rất khí thế.
Khuôn mặt họ, ánh lên những vẻ kích thích tột cùng, chẳng có chút nào sợ hãi
khi đối mặt với thần thú trong truyền thuyết cả.
Cửu vỹ hỏa hồ đưa mục quang quét qua một lượt, khuôn mặt lộ vẻ nanh ác, toàn
thân bốc lên những luồng sát khí cực thịnh. Từ trong cổ họng, phát ra những
tiếng nói quỷ dị:
- Là các ngươi tự tìm cái chết, chớ trách ông trời bạc đãi.
- Sát yêu trận.
Võ Tam Nguyên hô lớn, tay múa cây cán bằng tre, tạo thành những âm thanh vun
vút rồi tung người về phía cửu vỹ hỏa hồ.
Mười hai người kia, đồng loạt vận công, ném thẳng những ngọn bạch giáo sắc
lẹm, nhắm hướng thần thú mà phóng tới. Những ngọn giáo vừa rời tay, cả mười
hai người đồng loạt ngồi phịch xuống đất, chân xếp bằng lại, tay chắp trước
ngực, lầm rầm đọc chú ngữ.
Những ngọn bạch giáo vừa phóng đi, sau khi nghe chú ngữ, đột ngột rực sáng
lên, hóa thành mười hai đạo quang mang chói lọi. Nhìn vào mà khí thế vô cùng.
Võ Tam Nguyên thân ở lưng chừng không trung, tay cầm cây gậy tre, quét mấy
đường vào hư vô, vẽ ra chữ “Sát” mờ ảo. Mười hai đạo quang mang phóng vọt đến,
hợp với chữ “Sát”, khiến nó rực sáng lên vô cùng đẹp đẽ.
Nói là que tre nhưng thật ra được niệm chú vô cùng cao siêu. Ngay cả tấm phướn
kia cũng vậy, chúng đều có khả năng hàng yêu, phục ma, pháp lực vô cùng to
lớn. Chỉ là những pháp bảo này hữu dụng với yêu ma, quỷ quái còn với những
công năng của con người thì chúng chẳng hề có ý nghĩa gì cả. Bởi thế nên một
kiếm của Song Mai xuất ra, đã xé toạc nó ra như một tấm vải bình thường.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cửu vỹ hỏa hồ nhíu mắt một cái, đã thấy những
luồng sát khí từ ký tự vừa được tạo ra phóng xuống công kích. Nó chồm người
lên, né tránh những tia chết chóc ấy, không khỏi kinh hãi trong lòng. Gần một
ngàn năm có lẻ tu luyện, giờ mới chứng kiến pháp thuật trừ yêu, hàng ma khí
thế như vậy.
Cửu vỹ hỏa hổ chồm người lên, phóng thẳng về phía Võ Tam Nguyên, há chiếc
miệng đầy răng sắc nhọn ra, ý định không phải nói cũng hiểu, là muốn xé xác
đối thủ tức thì. Nhưng thần thú chưa kịp lại gần, chữ “Sát” kia quay một vòng,
phóng về trước mặt Võ Tam Nguyên hộ thể rồi đột ngột bắn ra quang ảnh tựa như
một nguồn sáng cực hạn về phía cửu vỹ hỏa hồ.
Chiêu thức xuất ra quá nhanh, cửu vỹ hỏa hồ thân ở lưng chừng không trung,
chẳng có điểm tựa nên nhắm mắt mà hứng trọn đòn đánh vừa xuất ra. Oàng một
tiếng, thân hình khổng lồ của nó bật ngửa ra sau, rơi ầm một cái xuống đất.
Chữ “Sát” kia không chịu buông tha, lại phóng tới, bắn ra mười hai tia sáng
tựa những mũi tên mang màu bàng bạc rất đẹp đẽ về phía thần thú. Phập, phập,
phập, những tia máu bắn tung lên trên mình thần thú. Cửu vỹ hỏa hồ đau đớn, rú
lên những tiếng man rợ khiến rừng Đại Lâm rung chuyển dữ dội.
Đám trẻ kinh ngạc chiêm ngưỡng. Cửu vỹ hỏa hồ thoi thóp nằm im dưới đất, trên
thân thể cắm đủ mười hai ngọn bạch giáo đang phát quang chói lọi. Hơi thở của
nó yếu dần, yếu dần, khóe mắt chợt rơi xuống một giọt nước mắt.
Võ Tam Nguyên đáp xuống đất, thủng thẳng đi tới bên cạnh thần thú đang hô hấp
khó nhọc. Y nhếch một nụ cười chết chóc, quát lớn:
- Chiêu này, chính là để dành cho thần thú bọn bay đó. Lão tổ nhà ta, cả đời
nghiên cứu sáng tạo, chiêu này cuối cùng cũng có ngày được dùng.
- Ngươi họ Võ, lão tổ nhà ngươi có phải Võ Huy?
Bất ngờ, cửu vỹ hỏa hồ thều thào nói.
Võ Tam Nguyên mặt nhăn lại, mục quang quét một lượt khắp thân thể đang thoi
thóp của thần thú, cất giọng nghi hoặc:
- Súc sinh! Dám gọi tên ông tổ nhà ta thế sao?
Cửu vỹ hỏa hồ khóe mắt tuôn lệ, cười khổ một tiếng:
- Không ngờ, ta lại chết dưới tay ta. Ông trời thật khéo trêu đùa.
- Ngươi nói cái gì? Ta không hiểu?
Võ Tam Nguyên nhăn mặt. Tay cầm cây gậy tre, chỉ thẳng vào thần thú.
- Trận pháp mà các ngươi sử dụng để đối phó ta, chính là do ta truyền lại cho
Võ Huy. Không ngờ, con cháu của chàng sau này lại sử dụng nó để diệt chính ân
nhân nhà họ Võ.
Võ Tam Nguyên mặt mày thất thần, loạng choạng lùi lại mấy bước. Cái gì mà
chàng? Súc sinh này, có quan hệ thế nào với nhà họ Võ? Võ Tam Nguyên lúc này
hết sức bàng hoàng. Võ gia, nổi danh khắp Lạc Hồng đại lục là một gia đình có
truyền thống hàng yêu phục ma. Dị thú, ma thú chết dưới tay nhà họ Võ kể không
biết bao nhiêu cho đủ. Xét ra, dòng họ Võ dựng lên một núi thù hận với thú
giới, bảo gia đình ấy có quan hệ mà lại thân thiết, hưởng ân điển của yêu thú,
thần thú há chẳng phải khiến thiên hạ cười chê, sỉ nhục hay sao?
- Ngươi nói láo! Ân huệ gì? – Võ Tam Nguyên lại gầm lên, khuôn mặt vô cùng
khó nhìn.
- Để ta từ từ kể ngươi nghe.
Cửu vỹ hỏa hồ chậm rãi nói, máu trên thân thể từ những vết thương tuôn ra ướt
đẫm cả bộ lông đẹp đẽ.
Võ Huy, cách đây năm trăm năm vốn là một tiều phu nghèo, gia sản chẳng có gì
ngoài chiếc rìu đốn củi. Một lần, y lang thang trong rừng rồi bị lạc. Qua một
tuần đói rét, y được một cô nương xinh đẹp, vận y phục đỏ rực cứu sống và đem
về căn nhà cỏ chăm sóc. Cô nương nọ chẳng hiểu có phải duyên trời hay không mà
đem lòng yêu thương hắn. Sống cùng cô nương kia một thời gian, Võ Huy phát
hiện nàng chính là yêu thú cáo chín đuôi thì hoảng sợ vô cùng mà bỏ chạy. Cô
gái buồn bã, đuổi theo, chặn Võ Huy lại và nói: “Thiếp biết chàng hận thiếp là
loại yêu thú hại người nhưng với chàng, thiếp tuyệt nhiên không có một tia hãm
hại nào cả. Nếu duyên phận không đến được với nhau, chàng vẫn làm nghề đi rừng
như cũ thì hãy cầm lấy vật này, nó sẽ khiến yêu ma, quỷ quái không thể hãm hại
được.” Nói rồi, cửu vỹ hỏa hồ bẻ lấy một chiếc xương sườn của mình đưa cho Võ
Huy. Chiếc xương ấy chính là cây gậy tre mà Võ Tam Nguyên đang cầm trong tay.
Võ Huy sau khi rời khỏi khu rừng, trở về thì sáng tạo ra trận pháp trừ yêu nổi
tiếng Lạc Hồng. Từ đó, y sống bằng nghề tiêu diệt dị thú, ma thú, danh lợi,
tiếng tăm vì thế mà kéo về như thác lũ.
- Ta không tin, ngươi nói láo! Ngươi chết đi.
Võ Tam Nguyên thét lớn, vung cây gậy tre lên cao quá đầu, chữ “Sát” đang bập
bềnh trên cao lập tức tỏa sáng chọi lọi rồi ầm ầm phóng thẳng xuống phía thần
thú.
Cửu vỹ hỏa hồ nhìn chiêu thức phóng xuống đầy uy lực, bất giác mỉm cười một
cái rồi từ từ nhắm nghiền đôi mắt. Nó đang đón nhận cái chết một cách thanh
thản nhất.
Uỳnh, một tiếng nổ lớn vang lên, cửu vỹ hỏa hồ sững sờ. Nó chưa chết, phải
rồi, mạng vẫn còn đây. Chỉ thấy trước mặt, một bóng nhân ảnh đứng sừng sững, y
phục bồng bềnh, ngăn cách nó với chữ “Sát” kia. Trước mặt nhân ảnh, một đạo
thái cực chói lòa đang tỏa ra sung mãn. Chữ ‘Sát’ bị thái cực đồ chặn lại,
rung khẽ lên rồi tiêu tán vào không gian hư vô. Võ Tam Nguyên cũng sững sờ, há
hốc mồm ra nhìn.
- Dừng tay!
Nhân ảnh kia quát lên.
- Sư tỷ! Sư tỷ làm gì vậy?
Văn Lộc há hốc mồm nhìn ra phía trước. Sư tỷ của nó, tại sao lại ra tay cứu
cửu vỹ hỏa hồ cơ chứ?
Thái Bảo đứng im nhìn sư tỷ, ánh mắt phóng ra hiền hòa vô cùng, hoàng kim châu
đang phát quang chói lọi bên cạnh nó bỗng từ từ lịm đi rồi nhẹ nhàng hạ xuống
trong tay. Nếu lúc đó, sư tỷ không ra tay, chắc hẳn nó sẽ làm việc đó.
- Bọn nhãi ranh khốn kiếp!
Võ Tam Nguyên tức giận, lại thét lên, vung cây gậy đánh tới phía Song Mai.
Cả mười hai tên thuộc hạ của y không bảo mà biết, đồng thời rút trong người ra
đoản kiếm sắc lẹm, nhanh chóng lao tới phía cô bé.
Song Mai khẽ quét mục quang một lượt nhanh như cắt rồi thu người xuống, vung
một đường kiếm ra phía sau. Kiếm khí phóng ra, trong chớp mắt cắt đứt đôi mười
hai cây đoản kiếm trên tay lũ người. Đám người cả kinh, nhẩy rạp về phía sau,
nét mặt vô cùng khổ sở, hoang mang đưa vũ khí lên nhìn.