Thần Thú


Người đăng: LongGiang

Trước mặt đám trẻ, một con hồ ly rất to lớn. Thái Bảo căng thẳng nhìn nó ước
đoán. Con hồ ly này phải to gấp bốn lần bạch hổ của lão Phạm Mạnh Hổ chứ chẳng
chơi.

Cửu vỹ hỏa hồ toàn thân rực lên một màu đỏ, tựa như có hàng ngàn ngọn lửa đang
thiêu đốt thân thể nó. Cặp mắt hỏa hồ sáng rực như sao băng, hai bên mép lấp
ló răng nanh dài tựa trường kiếm. Đằng sau là chín cái đuôi tõe ra, phe phẩy
trong hư vô, tỏa những màu sắc lập lòe chói mắt. Song Mai cười khổ trong lòng
bởi cái giống yêu thú này, chỉ xuất hiện trong sách chúng học mà thôi, nay cơ
duyên được gặp, ông trời quả khéo sắp đặt để chơi chúng nó.

Thái Bảo nhìn thấy Cửu vỹ hỏa hồ, trong lòng không khỏi kinh hãi. Trên Vân
Tiêu Giám, nó đã đọc qua về yêu thú này trong môn học về Thần Thú. Thần Thú
giới phân chia đẳng cấp rõ rệt như tu thánh.

Chuyện tu luyện của thú cũng gần giống với ma giáo, nghĩa là sát nhân, chiếm
đoạt lấy linh hồn hoặc tu vi của đối phương mà lập thân. Muông thú bình thường
thì được gọi là dã thú. Dã thú giết đủ số người, đột phá lên thành dị thú,
biến đổi thân thể, khả năng mạnh hơn. Từ dị thú lên ma thú khó khăn vô cùng
bởi loài người lùng bắt liên tục.

Thế giới này, con người đứng đầu chuỗi thức ăn bởi vậy một dị thú muốn biến
đổi trở thành ma thú phải trải qua không biết bao nhiêu kiếp nạn nữa. Một khi
đã đột phá lên thành ma thú, khả năng vượt xa phàm nhân, tương đương cấp nhân
thánh, có những năng lực khiến phàm nhân kinh hãi. Còn từ ma thú lên đến thành
yêu thú thì chẳng biết cần những cơ duyên gì nữa, chỉ biết, số lượng người mà
chúng hạ sát để tu luyện không thể dưới năm ngàn. Đỉnh cấp của thú chính là
thần thú trong truyền thuyết, tương đương với cấp Thượng Đẳng Thánh của loài
người.

Thần thú có thể chỉ do con người mường tượng ra nhưng yêu thú thì chắc chắn là
có. Trong sách Lạc Hồng sử ký mà Thái Bảo đọc qua, phần Long Thần Quân Bản Kỷ
chép rằng, khi mới tập hợp lực lượng, Đại Đế Long Thần đã một lần chạm trán
với yêu thú đỉnh cấp thời bấy giờ là Cửu Vỹ Bạch Hồ tại động Lâm Ấp, gần Ánh
Nguyệt Thành.

Đại Đế Long Thần giao chiến bất phân thắng bại với Cữu Vỹ Bạch Hồ bảy bảy bốn
mươi chín ngày khiến trời long, đất lở, toàn bộ động Lâm Ấp sụp xuống, tạo
thành một hồ nước rất lớn. Cuối cùng, Đại Đế Long Thần cũng chém được yêu thú,
trả lại sự bình yên cho bá tánh trong vùng [1].

Những tưởng yêu thú duy nhất đã bị tiêu diệt, giờ lại mọc đâu ra thêm con cửu
vỹ hỏa hồ này? Cả bọn không khỏi kinh hãi, lấm lét nhìn yêu thú đang vờn trước
mặt.

Đúng lúc này, có những tiếng rít xé gió ghê người vang lên, khu vực xung quanh
yêu thú đang đứng phóng tới mấy ngọn bạch giáo sáng lóa, trên thân điêu khắc
những dòng cổ ngữ lạ lùng.

Mười hai ngọn bạch giáo cắm phầm phập xung quanh khu vực yêu thú đang đứng,
tạo thành một vòng tròn. Yêu thú thấy vậy, nhe nanh, ép người xuống thủ thế.
Từ tứ phía, phóng ra mười hai nhân ảnh. Những nhân ảnh này nhanh chóng phóng
tới trước những ngọn bạch giáo, chắp tay trước ngực, mắt nhắm, miệng lầm rầm
đọc cái gì đó.

Dứt lời, mười hai ngọn bạch giáo tỏa sáng chói lọi rồi phóng những tia sáng,
đan kết với nhau, tạo nên một tấm lưới khổng lồ, nhốt yêu thú ở trong.

Thái Bảo và lũ trẻ nhận ra, đám người này đã gặp qua ở Đại Lâm Thực Lầu. Chính
là đám ngồi ăn uống dưới tầng một.

Khi những tia sáng đan kết lại với nhau tựa như một chiếc bát úp xuống, nhốt
yêu thú ở trong thì từ trên cao, thêm một bóng nhân ảnh nữa khinh công, đáp
xuống nóc lưới, đứng hiên ngang trên những đạo quang khí. Kẻ này chính là thủ
lĩnh. Hắn trên tay cầm một tấm phướn lớn có thêu bốn chữ “Hàng Yêu – Phục Ma”.

Tay thủ lĩnh đáp xuống liền đưa tấm phướng lên cao, miệng hô lớn: “Thiên linh,
địa linh, hàng yêu, phục ma”.

Song Mai thấy vậy, khẽ quay sang Thái Bảo, lẩm bẩm:

- Đây chẳng phải “Hàng yêu thập nhị trận sao”?

- Đúng rồi! Để xem lũ người này đối phó với yêu thú ra sao?

Thủ lĩnh vừa dứt lời, mấy chữ trên cây phướn bỗng đột ngột phát quang rồi bay
ra khỏi, uốn lượn mấy vòng trên không, sau đó phóng quang mang dữ dội xuống
phía yêu thú.

Uỳnh uỳnh uỳnh, mấy tiếng nổ lớn vang lên điếc tai, cả khu rừng Đại Lâm rung
lên dữ dội. Bên trong tấm lưới của trận pháp, bụi khói bay mù mịt, che mờ cả
yêu thú nhưng chúng không thể lọt ra ngoài bởi trận pháp đã chặn lại. Vì vậy,
phạm vi ảnh hưởng chỉ nằm trong trận pháp kia.

Bụi khói tan dần, chỉ thấy bên trong tấm lưới, cửu vỹ hỏa hồ đã nằm im thít,
hỏa khí bốc ra từ thân hình không còn thịnh vượng như trước. Nhìn kỹ, thấy yêu
thú đang thoi thóp thở, tựa như vừa trải qua một kiếp nạn vậy.

Tay thủ lĩnh thấy vậy, nhẹ nhàng đáp xuống đất, nhìn vào trong tấm lưới rồi
quay ra phía bọn trẻ, cười vang:

- Mấy đứa nhóc! Vân Tiêu Kiếm thì oai phong hả? Có thấy Hàng yêu thập nhị
trận chưa? Yêu thú cỡ này cũng trở thành phế vật. Xem ra tiền thưởng của quan
phủ đã về tay ta. Thêm con yêu thú bắt được này nữa, thu nhập cũng không ít.

Bốn đứa trẻ nhìn nhau không nói gì, lặng lẽ thu pháp bảo về. Đinh Chính cũng
đã hoàn hồn, từ từ đứng lên, lấy lại vẻ bình tĩnh. Duy chỉ có chim Lạc vẫn cứ
nép mình vào sau chiếc gùi, khẽ kêu oác oác lên, có vẻ là vẫn đang kinh sợ.

Thái Bảo thấy thế, bước tới nhẹ nhàng nâng nó lên, định trấn an nhưng lập tức
con lạc điều lại oác lên hoảng hốt, đập cánh bay khỏi tay chủ nhân, chui tọt
vào trong chiếc gùi. Thái Bảo lắc đầu:

- Đồ nhát chết, yêu thú đã bị đánh trọng thương rồi, mi còn sợ gì nữa?

Song Mai hướng mắt về phía đám người, hỏi lớn:

- Các vị quả thực năng lực siêu phàm, yêu thú cũng có thể hạ được. Mấy người
chúng ta vốn vào Đại Lâm tìm linh điểu, tuyệt không phải tranh giành yêu thú
với các vị, xin chớ hiểu lầm.

Thủ lĩnh thấy vậy, gật gù rồi mỉm cười nói:

- Các ngươi sao có thể tranh chấp với bọn ta được chứ? Cái gì mà linh điểu?
Mấy tháng nay chính là yêu thú tác oai tác quái, tuyệt nhiên chẳng có cái gì
gọi là linh điểu như ngươi nói. Giờ bọn ta đã hạ được yêu thú, các ngươi đừng
hòng hy vọng gì cả. Mau cút khỏi đây ngay.

- Cái tên nhà ngươi! Bọn ta nói thật, sao lại chửi mắng như vậy?

Văn Lộc máu nóng bốc lên, bước ra trước cự lại.

- Ta không nói nhiều, mau cút đi, chớ để bọn ta ra tay sẽ đau khổ lắm đó.

Đinh Chính bước tới, khẽ nói với bọn trẻ:

- Thôi, chúng ta mau rời khỏi đây. Đi rừng săn thú cũng có quy luật của nó.
Kẻ nào được trước thì kẻ khác phải rời đi. Nếu không rời đi sẽ bị quy là đạo
tặc hớt tay trên, hai bên nhất định phải giao đấu.

- Hừ! Ai sợ bọn chúng chứ?

Ánh Nguyệt hậm hực, liếc xéo lũ người kia.

- Đúng là bọn nhóc con không biết trước sau gì. Không mau cút đi, mấy lão gia
nhà ngươi lại cho ăn vài cái bạt tai thì đừng hỏi sao cha mẹ không nhận ra.

Tên thủ lĩnh đắc chí nói, đám thuộc hạ hùa theo, cười rung lên.

Y vừa dứt lời, đã thấy một tia sáng chói lọt xẹt tới. Giật mình, theo phản xạ,
y đưa cây phướn lên đỡ. Xoạc, cây phướn rách một mảng lớn, ánh sáng kia phóng
xuyên qua rồi lượn một vòng trên không, ngạo nghễ tỏa sáng.

Đám người bàng hoàng nhìn lại, Song Mai thủ thế, song chỉ chĩa ra dẫn kiếm
quyết phóng thẳng về phía tên thủ lĩnh. Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm nhận lệnh, nhanh
như một tia chớp lao đến xé rách tấm phướn. Trên đường đi, nó vương trong
không gian những mùi hương thơm ngát, vô cùng tinh khiết.

- Cái…cái gì? – Tên thủ lĩnh lắp bắp nhìn cây phướn của mình, không khỏi kinh
hoàng. Bảo vật của y, mắt xích quan trọng nhất của trận pháp đã bị phá hỏng.

- Bọn láo toét! Ta đã không nói gì rồi còn cố mà chỉ trích. Để bản cô nương
ta dạy cho các ngươi một bài học.

Song Mai rít lên, song chỉ vạch vạch mấy đường vào hư vô.

Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm ánh lên lung linh, khẽ rung rinh. Từ trong kiếm, hàng
trăm tia sáng tựa cánh hoa nhè nhẹ rơi xuống tựa như những bông tuyết.

Khi những cánh hoa kia chạm xuống đất, khắp khu vực ấy rực sáng lên. Từ mặt
đất vươn lên hình hài những đóa hoa bách hợp, quả thực hình ảnh tựa như chốn
bồng lai tiên cảnh vậy.

- Vạn…vạn hoa trận!

Tên thủ lĩnh thấy vậy khẽ kêu lên thảng thốt.

- Coi như ngươi cũng có chút hiểu biết.

Song Mai quát lên một tiếng.

Dứt lời, những tiếng nổ ì ùng vang lên. Khắp khoảnh đất, nơi những bông hoa
vừa mọc lên rực sáng mãnh liệt. Đám người bị thổi tung lên khỏi mặt đất, ngã
chỏng chơ ra, thật quá sầu thảm.

Trận pháp vừa bày của đám người sau khi bị công kích thì đột nhiên loạng
choạng, tấm lưới bằng ánh sáng cũng lập lòe chớp tắt, giảm hẳn sức ảnh hưởng
lên yêu thú đang nằm ở trong. Tên thủ lĩnh thấy vậy gào lên thê thảm:

- Nhãi ranh! Ngươi hại chúng ta rồi.

Trận pháp mất hết những mắt xích quan trọng, tất nhiên là không thể gia tăng
năng lực lên yêu thú nữa. Cửu vỹ hỏa hổ lúc này hô hấp nhanh hơn, ánh mắt lấy
lại được sinh khí, toàn thân lại rực lên một màu đỏ như lửa.

- Sư tỷ! Sư tỷ gây chuyện lớn rồi.

Văn Lộc bàng hoàng nhìn Song Mai.

- Mau xuất pháp bảo ra, trận pháp không giữ được yêu thú nữa rồi.

Thái Bảo nhận ra vấn đề, vội vàng nói.

Lập tức, Ánh Nguyệt và Văn Lộc triệu pháp bảo ra ngoài ứng chiến, dáng vẻ vô
cùng thận trọng và lo lắng.

Đám người thấy yêu thú khẽ cử động, tấm lưới mờ dần thì cả kinh, vội vàng chạy
đến vị trí của mình, lầm rầm đọc thần chú. Nhưng ánh sáng tỏa ra đã không còn
rực rỡ nữa. Tấm lưới, tựa như ngọn đèn leo lét trước cuồng phong, có thể tắt
bất cứ lúc nào.

Tên thủ lĩnh hốt hoảng cầm cây phướn lên chiêm ngưỡng rồi khổ sở khuôn mặt,
than trong lòng một tiếng.

Một tràng cười man rợ vang lên, tấm lưới hoàn toàn tắt lịm. Yêu thú từ từ đứng
lên, quét mục quang chói lọi về phía đám người vừa vây bắt chúng. Chẳng hiểu,
yêu thú nhe răng hăm dọa hay nở một nụ cười chết chóc đi nữa.

- Mấy tên nhãi ranh! Tưởng trận pháp quèn này có thể hạ được ta sao? Đúng là
ếch ngồi đáy giếng.

Giọng nói vang lên từ phía yêu thú khiến tất cả mọi người đều bàng hoàng,
không thể tin vào đôi tai mình nữa. Tay thủ lĩnh lắp bắp, toàn thân gai lên:

- Không! Đây không phải yêu thú! Là…là thần thú….

Thần thú? Cái gì mà thần thú? Chẳng phải chỉ có trong truyền thuyết thôi hay
sao? Thần thú, có thể biến hóa thành ngàn vạn hình dáng, hô mưa gọi gió, tạo
sấm làm chớp. Nếu thực sự có thần thú thì Lạc Hồng đại lục này chẳng phải đã
trải qua mấy phen huyết vũ đó sao? Có hai cách để xuất hiện thần thú. Một là
do tu vi lâu dài, chịu nhiều kiếp nạn và hai là những loại thần thú do trời
đất giao hòa mà sinh ra.

-------------

Chú thích:

[1] Dựa theo sự tích Lạc Long Quân diệt cáo tinh trong truyền thuyết Việt Nam


Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện - Chương #31