Người đăng: LongGiang
Thái Bảo ánh mắt vui vẻ nhìn sư tỷ chơi với chim Lạc, trong lòng thấy hạnh
phúc vô cùng. Nó vui vì sư tỷ thấy vui, chỉ thế mà thôi. Trong lòng nó đắn đo,
không biết có nên nói chuyện Lạc Hồng đại hội cho sư tỷ không. Nếu sư tỷ biết
được, chắc chắn sẽ vui lắm.
Thái Bảo bước tới, mở cửa lồng, Song Mai thấy vậy hét lên:
- Đệ làm gì thế? Nó bay mất thì sao?
- Thì đệ vốn muốn thả nó về khi đủ sức mà. Đệ thấy nó khỏe lại nhiều rồi,
định mở cửa lồng xem nó có thể bay được không.
Song Mai nghe thấy thế, à lên một tiếng rồi lùi lại, nhìn sự đệ trìu mến vô
cùng.
Cửa lồng vừa mở, mấy đứa đứng lui ra xa. Chim Lạc nhìn ra ngoài, ngúc ngoắc
cái đầu, ra vẻ thận trọng. Thái Bảo huýt huýt mấy tiếng, tay vẫy vẫy. Con chim
thò cổ ra ngoài, thấy an toàn liền nhẩy phốc ra khỏi lồng, đứng trên bàn ngó
đám trẻ.
- Bay đi, bay đi.
Thái Bảo cổ vũ.
Chim Lạc vươn đôi cánh ra, khẽ đập đập xuống khiến một vài chiếc lông vũ nhỏ
xíu rơi xuống mặt bàn. Nó thu người lại rồi bất ngờ nhún một cái, cả thân hình
đã ở trong không trung. Chim Lạc lượn một vòng trong căn phòng nhỏ rồi đột
ngột phóng thẳng ra ngoài cửa sổ, mất hút vào màn đêm.
Lũ trẻ theo phản xạ chạy úa ra phía cửa sổ, nhìn theo, thoáng hiện vẻ tiếc
nuối. Được một chặp, Thái Bảo hít một hơi, gật đầu trấn an:
- Không sao, nó về với cha mẹ rồi, đệ muốn vậy mà.
- Cái thằng mi, mất toi hai đồng nhé. May còn giữ được cái lồng, mai mi mang
đi bán xem.
Văn Lộc châm biếm, đẩy nhẹ Thái Bảo một cái khiến nó nhe răng ra cười theo.
- Thôi, muộn rồi, các đệ nghỉ đi, mai chúng ta còn lên đường vào rừng Đại
Lâm. Nhớ chuẩn bị mọi thứ cẩn thận. Đây là lần đầu chúng ta đối mặt với linh
điểu đó.
Song Mai dặn.
- Bọn đệ biết rồi thưa sư tỷ đáng kính.
Văn Lộc làm ra bộ dạng của một kẻ nô tỳ khiến cả lũ cười rinh rích.
Song Mai và Ánh Nguyệt rời khỏi phòng, Thái Bảo mang chiếc ghế ra ngồi cạnh
cửa sổ, ngửa mặt nhìn lên trời. Hôm nay mây đen kéo đến nhiều quá, tinh tú và
mặt trăng bị che hết cả. Nó hít một hơi rồi từ từ thở ra, trong lòng chẳng rõ
đang suy nghĩ mông lung gì nữa. Cứ ngồi thế một chặp, nó nghe tiếng ngáy khò
khò của Văn Lộc vang lên bèn uể oải đứng dậy đi vào giường, kéo chăn lên và
nằm xuống.
Màn đêm u tịch ôm ấp lấy không gian rộng lớn, bao la, khắp nơi im ắng, thỉnh
thoảng vang lên khe khẽ tiếng côn trùng kêu. Gió đêm nhẹ nhàng thổi lướt qua
những con phố vắng vẻ, cuốn đám bụi đường, vẽ nên một bức tranh sầu thảm. Văng
vẳng cuối ngõ tiếng gõ lốc cốc của tuần canh. Mấy ngọn đèn lồng đỏ treo trước
cửa đu đưa trong gió tựa như có một bàn tay vô hình nào chạm vào vậy.
Có tiếng kêu gru gru khiến Thái Bảo mở mắt dậy. Bên cạnh nó, con chim Lạc phế
vật hôm qua đang cuộn tròn, rúc vào như thể thân thiết lắm. Thái Bảo khẽ bàng
hoàng nhưng rồi hiểu ra liền đưa tay gãi gãi nhẹ lên đầu. Chim Lạc rên khe khẽ
ra điều rất sảng khoái. Nhẹ nhàng, Thái Bảo thủ thỉ:
- Nếu không còn chỗ nào để về thì ở lại với ta vậy.
Sáng bảnh, Thái Bảo đi khua lũ nhóc dậy rất khẩn trương. Cả bọn tròn xoe mắt
khi nhìn thấy con chim Lạc cứ vắt vẻo bám trên vai Thái Bảo, cái cổ ngúc ngoắc
đảo mắt nhìn quanh, thỉnh thoảng cọ cọ đầu vào má chủ nhân.
- Chà! Xem ra mi và con chim này rất hợp nhau đó.
Văn Lộc trầm trồ.
- Chim Lạc là giống chung thành hết mực đó. Đã chọn ai làm chủ nhân thì cả
đời chỉ theo người ấy. – Song Mai nói xong, bất giác nhớ đến chim Lạc của mình
trên Hoàng Ma Sơn.
Cả bọn tụ tập trò chuyện rôm rả dưới sân, từ phía xa, bóng dáng to béo của
Vương lão đại thủng thẳng đi tới. Bước bên cạnh y là một thiếu niên, khoác
trên vai chiếc gùi rất lớn. Đến trước mặt bọn trẻ, nam nhân hạ chiếc gùi xuống
đất. Xem ra, trong đó chứa rất nhiều đồ đạc được buộc lại cẩn thận.
- Đây là Đinh Chính, nó sẽ dẫn mấy người vào rừng Đại Lâm.
Vương lão đại đưa tay giới thiệu.
Thiếu niên tên Đính Chính, vóc người cao to, mặt vuông chữ điền, niên kỷ vào
khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Nhìn dáng vẻ có thể đoán ngay hắn là người
chuyên đi rừng, leo núi. Đinh Chính mỉm cười, khẽ gật đầu chào lũ trẻ.
- Đinh đại ca! Phiền đại ca dẫn đường cho bọn đệ vào rừng Đại Lâm.
Song Mai cúi người thi lễ.
- Được được! Vương đại thúc đã có lời nhờ cậy, ta nào dám từ chối. Được dẫn
đường cho môn đồ Vân Tiêu Kiếm, đó là phúc đức của ta.
Đinh Chính há miệng cười lớn, đoạn thò tay nhấc một chiếc gùi lớn khoác lên
vai.
Trong chiếc gùi này có đủ loại thực phẩm, thuốc men, đồ sơ cứu, lều bạt. Phàm
là người đi rừng dài ngày, đều phải mang theo những chiếc gùi lớn như thế này.
- Chúng ta đi thôi! Vương đại thúc, hẹn gặp lại.
Thái Bảo đưa tay chào.
- Các ngươi cẩn thận nhé.
Vương đại thúc đáp lễ, không quên dặn dò.
Đinh Chính đeo gùi, bước nhanh phía trước dẫn đường, bốn đứa chậm rãi đi sau,
trò chuyện rôm rả. Đoạn đường mười mấy dặm vào rừng này, nếu không có Đinh
Chính, chỉ trong chớp mắt là mấy đứa đã dung Vân Tiêu Phi Ảnh đến nơi rồi.
Trên đường đi, Đinh Chính liên tục hỏi han về những chuyện tu hành, luyện khí
của Vân Tiêu Kiếm. Bọn trẻ thấy người dẫn đường tỏ ra hứng thú thì cũng sôi
nổi, tranh nhau kể đến sùi bọt mép. Thoắt một cái qua hơn một canh giờ, đám
người đã đến được bìa rừng.
Rừng Đại Lâm bao la rộng lớn với những tán cổ thụ cao mấy chục trượng, ngạo
nghễ vút lên trời rồi vươn tán đan vào nhau tạo nên trùng trùng lớp lớp. Phía
bên dưới, cây leo, dã cỏ mọc dày đặc khiến đi lại rất khó khăn. Khu rừng này
có một đặc điểm là đám dã cỏ mọc lên nhanh như chiêm bao.
Một người bình thường, nếu phát quang để tiến sâu vào thì chỉ trong khoảng
thời gian ngắn, đám dã cỏ đã mọc lại um tùm, che lấp con đường vừa tạo khiến
người ta lạc tít vào trong. Người của trấn Đại Lâm, sinh sống ở đây đã lâu,
biết được quy luật quái dị này mà dần dà tạo được thói quen nhận biết đường
rừng. Vốn dã cỏ mới mọc đều có màu khác lạ so với đám cũ nên căn cứ vào đó mà
nhận biết đường đã đi. Người bình thường, không chú ý đến chi tiết này nên đã
hoảng càng thêm hoảng.
Chậm rãi, Đinh Chính dùng cây rựa đi rừng, chém bay đám dã cỏ mọc trước mặt,
mở thành một con đường mòn tiến lên phía trước. Đám trẻ im lặng nối gót đẳng
sau. Càng vào sâu trong rừng, ánh sáng mặt trời lọt xuống càng ít. Hơi ẩm mốc,
hơi nước bốc lên mờ ảo tựa như khói bao quanh không gian. Khắp trong rừng im
ắng, không hề nghe được tiếng chim chóc, côn trùng. Chỉ nghe tiếng sột soạt
của cây cỏ hai bên đường cọ vào y phục.
Thái Bảo thấy tiếng dã cỏ chuyển mình, bất giác quay lại đằng sau chiêm
ngưỡng. Con đường vừa phát quang trong chớp mắt đã biến mất, nhường chỗ cho
khoảng không gian um tùm của dã cỏ. Bất giác nó rùng mình nghĩ đến cảnh bị lạc
trong khu rừng cổ quái này. Chim Lạc rúc sát vào cổ nó, khép cánh, dáng vẻ cẩn
trọng. Thái Bảo đưa tay lên gãi gãi chim Lạc, trấn an rồi lại ngước lên trên,
nhìn những tán rừng xum xuê, che phủ hết ánh mặt trời. Hiếm hoi lắm mới lọt
được vài tia nắng chiếu xuống khiến những mảng rừng cứ sáng sáng, tối tối, cực
kỳ ma mị.
- Các ngươi cẩn thận nhé, đi sát nhau vào, khéo lạc.
Đinh Chính cứ liên tục nhắc nhở như vậy.
- Chà, khu rừng này thật quái dị, lạc vào đây khéo mất mạng như chơi.
Văn Lộc tặc lưỡi, kêu một tiếng.
- Đinh đại ca! Rừng rậm như vậy, dị thú có nhiều không?
Ánh Nguyệt lên tiếng.
- Chỗ này thì chưa có vì gần bìa rừng, thỉnh thoảng mới xuất hiện vài con.
Lát đi sâu vào trong mới nhiều giống hung ác.
Đinh Chính vung tay phạt đứt mất đám dã cỏ rồi trả lời.
Hơn hai canh giờ trôi qua, cả đám mải miết đi theo Đinh Chính được độ hơn ba
dặm vào sâu trong rừng. Dã cỏ, bụi cây mọc um tùm khiến tốc độ của cả đoàn
chậm chạp đi rất nhiều. Càng vào sâu, khu rừng càng u tịch, bí hiểm. Xung
quanh giờ chỉ còn một màu nhờ nhờ, khó phân biệt được phương hướng. Lúc này,
những tiếng động của côn trùng, rắn rết, chim chóc đã vang lên rõ ràng.
- Đi thêm khoảng nửa canh giờ nữa sẽ có một mỏm đá, chúng ta sẽ nghỉ ăn trưa
ở đó.
Đinh Chính thông báo. Nãy giờ cứ mải miết đi trong khu rừng nên cả đám không
còn ý thức được thời gian. Chúng cũng chẳng biết giờ đã là mấy giờ nữa.
- Cái gì vắt vẻo trên cây kia?
Ánh Nguyệt thảng thốt chỉ lên một cổ mộc trước mặt.
Cả bọn ngước mắt lên nhìn theo, thấy một mảnh thi thể vắt vẻo trên cây, bị xé
toạc ra, còn mỗi nửa thân dưới. Song Mai và Ánh Nguyệt quay mặt nhìn đi chỗ
khác còn Thái Bảo và Văn Lộc không sợ, cứ nhìn theo bóng Đinh Chính hạ gùi rồi
trèo tót lên trên cây xem xét.
- Đây không phải người của trấn Đại Lâm, chắc hẳn là mấy tên thợ săn tuần
trước vào rừng săn linh điểu.
Đinh Chính nói vọng xuống, giọng nói không dấu được sự sợ hãi.
Đinh Chính nhẩy phốc xuống, đeo lại gùi lên lưng rồi thúc:
- Thôi, mau đi, chúng ta chẳng thể làm gì được đâu.
Bốn đứa lại cặm cụi bước theo, con chim Lạc khi đi qua cái xác bất giác vươn
cánh đập phành phạch, kêu inh lên điếc tai như cảnh báo điều gì đó rất nguy
hiểm. Thái Bảo thấy vậy, vội vàng trấn an nó. Song Mai hít một hơi, vận khí
toàn thân. Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm bỗng nhiên tỏa sáng sau lưng. Cô bé sẵn sàng
ứng phó với những nguy hiểm đang rình rập. Văn Lộc và Ánh Nguyệt cũng bắt
chước làm theo, điều động linh khí, đánh thức thần binh của mình. Thanh Trường
Lưu Thủy, quà tặng của Lưu Thủy đạo nhân cho Ánh Nguyệt tỏa thanh quang chói
lọi, êm dịu soi sáng một góc rừng. Còn thanh Hỏa Lân Kiếm của Văn Lộc, phát
quang rực sáng như hàng ngàn ngọn lửa của hỏa kỳ lân phun ra khiến cho một
mảng u lâm tỏa sắc bập bùng.
Thái Bảo móc viên Hoàng Kim Châu khỏi túi, thả nó lơ lửng bay trên đầu cảnh
giới. Viên châu cũng không kém phần long trọng, rực sáng chói mắt tựa như một
ngọn đèn trời, lơ lửng ở trên. Phía trước ngực áo, Xung Thiên Thần Kiếm cũng
khẽ lay động nhưng đám trẻ kia không biết về sự xuất hiện của nó.
Mấy đạo quang mang tỏa ra khiến cho Đinh Chính phần nào lấy lại được khí thế.
Hắn nghĩ bụng, mấy đứa trẻ này quả thực là thần tiên chứ không phải người
phàm. Đi cùng chúng, đừng nói là vong mạng, có khi lại kiếm được mấy loại dị
thú quý hiếm bậc nhất, sống sâu trong rừng. Kỳ này rất có thể sẽ phát tài rồi.
Một mỏm đá rất bằng phẳng hiện ra trước mặt lũ người. Mỏm đá chu vi lên đến
mười mấy trượng, nhô lên khỏi mặt đất khoảng hai thước. Kỳ thực đây là một gốc
cổ mộc đã tồn tại từ lâu lắm rồi, nay hóa thành đá cứng. Dân ở trấn Đại Lâm,
mỗi khi vào rừng săn thú đều nghỉ chân, dựng trại ở đây. Xung quanh gốc cổ mộc
khoảng mười mấy trượng, chỉ có dã cỏ mọc thấp lè tè.
Hạ chiếc gùi xuống, Đinh Chính thò tay lấy ra mấy túi nhỏ thức ăn rồi chia cho
lũ nhóc. Mỗi đứa cầm một túi rồi ngồi phệt xuống, đoạn lôi thức ăn ra nhấm
nháp. Thái Bảo, Văn Lộc và Đinh Chính ngấu nghiến nhai như thể bị bỏ đói rất
lâu còn Song Mai và Ánh Nguyệt lại bẻ từng miếng, nhẹ nhàng cho vào miệng.
Thỉnh thoảng, Thái Bảo đưa cho chim Lạc một miếng bánh khiến nó vui mừng, mổ
mổ rồi ngửa cổ nuốt vào trong. Ăn hết một miếng, nó lại đập đập cánh, đứng
trước mặt Thái Bảo, kêu lên gru gru đòi tiếp. Thái Bảo nhìn điệu bộ xin ăn của
nó, không khỏi buồn cười, lên tiếng mắng:
- Xem mi kìa, có giống thằng Văn Lộc không?
- Nó mà giống ta? Giống mi thì có.
Văn Lộc đáp trả, quăng một mẩu thức ăn về phía chim Lạc, huýt huýt gọi. Chim
Lạc nhanh chóng mổ lấy miếng ăn, nuốt vội vào trong rồi lại nhẩy nhót sang
phía Văn Lộc. Song Mai và Ánh Nguyệt thấy vậy, cũng ném cho nó thức ăn khiến
con chim nhẩy hết từ chỗ này sang chỗ khác, dáng vẻ vui mừng khôn siết.
Dùng bữa xong, Đinh Chính bảo lũ trẻ nghỉ ngơi một chút, lấy sức còn lên đường
đi tiếp. Cả đám nằm vật ra, ngước mắt nhìn lên trên cao. Tán cây xum xuê, phủ
kín mít không gian, ánh sáng tỏa xuống yếu ớt vô cùng. Được một chặp, cả bọn
dần dần thiếp đi lúc nào không hay.
“Oác”, tiếng kêu đinh tai của chim Lạc khiến cả bọn choàng tỉnh. Chim Lạc dáng
vẻ hốt hoảng, cánh đập liên hồi cảnh báo nguy hiểm.
Một cơn gió lớn ở đâu bỗng dưng thổi ù ù đến kèm theo mùi tanh nồng của máu.
Từ phía xa, tiếng ầm ì, vang vọng lại gần hơn, tựa như có đàn khổng tượng lên
đến hàng trăm con đang di chuyển vội vã.
Cả đám thấy đất dưới chân rung rinh nhè nhẹ rồi mạnh dần, mạnh dần. Tiếng động
ầm ì cũng mỗi lúc một to hơn, tựa như tiếng gầm rống, gào thét của quỷ dưới
địa ngục đang vọng về.
- Mau mau phòng thủ.
Song Mai thét lên, Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm phóng vọt khỏi vỏ, vạch lên không
trung một đường chói mắt rồi lung linh tỏa sáng trước mặt.
Trường Lưu Thủy và Hỏa Lân Kiếm cũng vội vã phóng khỏi bao, tề bên cạnh Bách
Hợp Vạn Hoa Kiếm, sẵn sàng đối phó. Viên Hoàng Kim Châu cô ngạo bay lên trên
đám bảo khí, chờ đợi.
Khắp không gian giờ tanh nồng mùi máu, sực lên xú uế kinh khủng. Bách Hợp Vạn
Hoa Kiếm đột nhiên phóng ra mấy tia sáng khiến khắp chỗ lũ người đứng, thoang
thoảng hương thơm, át đi thứ mùi kinh khủng kia.
Tiếng ì ầm giờ đã nghe rõ ràng hơn bao giờ hết, chứng tỏ cái con vật hoặc bất
cứ cái gì đang phóng đến đã ở rất gần rồi. Cả nhóm căng mắt theo dõi, Đinh
Chính sợ hãi, thu người co ro sau chiếc gùi trông rất khổ sở. Chim Lạc cũng
rúc vào sau chiếc gùi cùng Đinh Chính, cụp hết cánh vào, im lặng không dám kêu
một tiếng nào.
Đúng lúc này thì, uỳnh một tiếng, một mảng rừng trước mặt bung ra khiến cây
cối ngã rạp, mấy cổ mộc lâu năm bị chấn động, răng rắc đổ xuống hai bên. Từ
trong, phóng ra một dị ảnh to lớn, hai mắt sáng rực lên, phía sau thấp thoáng
chin đạo quang mang uốn lượn chập chờn.
Đinh Chính thấy vậy, toàn thân run bắn, mặt cắt không còn hột máu nào, hét lên
hoảng hốt:
- Cửu vỹ hỏa hồ!