Người đăng: LongGiang
Cách thành Phong Hỏa độ mười lăm dặm về phía đông, ngay sát con đường huyết
mạch, có một gia trang rất nguy nga, bề thế. Gia trang này được canh phòng cẩn
mật bất kể ngày đêm. Chủ nhân của nơi này không ai khác là Mai Thiếu Kỳ, kẻ
đứng đầu Lạc Điểu Quân.
Lạc Điểu Quân là binh chủng hết sức đặc biệt và vô cùng thiện chiến của Lạc
Hồng. Đặc biệt hơn, Mai Thiếu Kỳ còn là thành chủ thành Phong Hỏa.
Ngược thời gian trở lại thời điểm cách đây 6 năm, Lạc Điểu Quân của Mai Thiếu
Kỳ lãnh ấn tiên phong trong việc đánh dẹp dư đảng Quỷ Đế, lấy đất đai Lạc Hồng
về tay An Dương.
Lại nói, sau khi Đại Đế Long Thần hóa Thượng Thiên Thánh, người em kết nghĩa,
cũng là một trong những tâm phúc của ngài là An Dương lúc này giữ chức tể
tướng đã tự phong cho mình là An Dương Đại Đế, tuyên bố nối cơ nghiệp mà Long
Thần Quân đã xây nên.
Dĩ nhiên, các vị thành chủ còn lại đâu có chịu như vậy. Họ phát binh thảo
phạt, gây nên chiến tranh liên miên giữa 4 thành lớn trên đất Lạc Hồng.
Quỷ Khốc Lão lúc này cũng nổi lên như một thế lực mạnh mẽ đã thống lãnh ma
giáo, đem quân bình định 4 tòa thành lớn. Thế lực của An Dương so với Quỷ Khốc
Lão không khác gì đem trứng chọi đá, rốt cuộc chống lại không nổi, bèn dẫn tàn
quân rút khỏi thành Thần Long, chạy lên vùng hồ Vạn Trùng lập căn cứ kháng
chiến. Hai bên cứ đánh qua đánh lại, An Dương nhờ vào địa hình hiểm yếu của
vùng hồ Vạn Trùng mà cầm cự được trong suốt mấy trăm năm qua.
Sáu năm trước, Quỷ Đế đột nhiên mất tích không rõ nguyên nhân khiến cho ma
giáo như rắn mất đầu, khắp nơi hoảng loạn. An Dương chớp thời cơ ngàn năm có
một này, khích lệ ba quân, dẫn binh từ hồ Vạn Trùng trở về đòi lại đất đai Lạc
Hồng. Mai Thiếu Kỳ khi đó, thân là đại tướng tiên phong, góp công không nhỏ
cho đại nghiệp của An Dương nên được giao làm thành chủ thành Phong Hỏa, ban
tước Bình Quỷ Vương.
Năm đó, Lạc Điểu Quân của Mai Thiếu Kỳ chỉ vào khoảng hơn tám nghìn nhưng vô
cùng tinh nhuệ, thiện chiến. Binh lính trong Lạc Điểu Quân, mỗi người đều cưỡi
trên một con chim Lạc to lớn oai phong.
Chim Lạc là loài linh điểu của vùng đất Lạc Hồng, chúng chỉ sống trên một hòn
đảo ngoài khơi Đại Đông Hải. Giống chim này to khỏe, sải cánh vươn ra dài hơn
6 trượng. Móng và mỏ của chúng sắc bén như bảo kiếm còn bộ lông thì cứng hơn
thép nguội.
Thuần phục chim Lạc không phải là chuyện dễ dàng. Mỗi lần Lạc Điểu Quân xung
trận, bay ngợp trên trời cao khiến cho mặt đất tối sầm lại, không gian tràn
ngập tiếng kêu đinh tai nhức óc, khí thế tỏa ra sung mãn khiến cho kẻ thù kinh
hồn bạt vía.
Mai Thiếu Kỳ xây dựng Mai Gia Trang từ cách đây khá lâu. Trong thời gian y
theo An Dương kháng chiến, gia quyến đều đưa hết về Mai Gia Trang lánh nạn.
Cách đây 6 năm, vợ của y đúng vào đêm Quỷ Đế mất tích đã sinh hạ một người con
gái.
Vốn, Mai Thiếu Kỳ là người rất thích hoa mai nên mọi người thống nhất đặt luôn
tên con gái là Mai Mai, người trong gia trang thường gọi là tiểu thư Song Mai.
Điều kỳ lạ là tiểu thư Song Mai sinh ra không khóc một tiếng nào, cứ nhìn mọi
người một lúc rồi mỉm cười, ngủ ngon lành. Tiểu thư lên một tuổi đã học thuộc
làu kinh thư, năm hai tuổi thấm nhuần binh pháp, đến 5 tuổi thì đã biết cưỡi
chim Lạc bay lượn khắp thành Phong Hỏa. Tiểu thư nhà họ Mai luôn tỏ ra khó
chịu với những phép tắc ứng xử của nữ nhi thường tình mà lại rất thích thú với
võ công, tu luyện thánh đạo. Mai Thiếu Kỳ có tất cả 4 người con nhưng ông ta
ưng nhất là Song Mai.
Sáng sớm, sương mai uể oải vương trên cỏ cây, côn trùng. Vài cơn gió nhẹ thổi
tới khiến đám lá cây rung rinh, ném lũ sương sớm tung vào khoảng không tựa như
linh thú rũ mình tỉnh giấc, cảnh vật trở nên lung linh huyền ảo. Nền trời phía
Đông rực lên một thảm hồng rực rỡ, trải dài ngút ngàn, hết tầm mắt.
Từ phía Tây, một bóng chim khổng lồ nhè nhẹ lướt qua những tầng mây trùng lớp,
đôi cánh nhịp nhàng nâng lên, hạ xuống, dáng vẻ vô ưu. Ngồi trên lưng con chim
khổng lồ là một lão đạo sỹ mặc y phục màu lam, râu tóc lốm đốm bạc, khuôn mặt
góc cạnh, lấm tấm vết nứt chân chim. Sau lưng lão đạo sỹ có đeo một thanh
trường kiếm.
Con chim khổng lồ kia nhìn kỹ hóa ra là một con bạch ưng màu trắng. Bạch ưng
bay đến gần Mai Gia Trang, lượn hai vòng xung quanh, kêu lên báo hiệu rồi từ
từ đáp xuống. Khi bạch ưng còn cách mặt đất vài trượng, phía sau lưng lão đạo
bỗng trời đất tối sầm lại.
Bạch ưng giật mình kêu “oác oác” lên rồi vỗ mạnh cánh khiến đám người Mai Gia
Trang đổ ra sân chiêm ngưỡng phải thảng thốt.
Một bóng chim Lạc thình lình xuất hiện phía sau, vươn những chiếc móng sắc như
kiếm ra tấn công khiến con bạch ưng giật mình toan phóng vút lên thì đạo sỹ
vung tay lên một cái, cất tiếng: “Tĩnh”. Một vòng bảo vệ mờ ảo bao bọc xung
quanh con bạch ưng. Chim Lạc lao tới va vào vòng hộ thể đó rồi rít lên một
tiếng “Oác” rất đau đớn, bật mạnh về phía sau.
Bất ngờ, từ trên lưng chim Lạc, bóng một bé gái văng ra, rớt nhanh xuống đất.
Đám người Mai Gia Trang mặt mày thất sắc, hét lớn: “Tiểu thư!”.
Khi Song Mai cách đất khoảng vài mét, bạch ưng phóng vút qua, lão đạo sỹ đưa
tay đỡ lấy cô bé, ôm vào lòng rồi lắc đầu cười nhẹ:
- Song Mai nghịch ngợm quá, lại đánh lén ta thất bại nhé.
Con bạch ưng đáp xuống đất, vỗ vỗ đôi cánh, tạo ra một cơn gió mạnh, thổi
phăng đám bụi, lá phía trước rồi gập lại bên hông, cái đầu to tướng quay sang
trái, phải dò xét xung quanh. Một tên trong gia trang thấy thế, quay lại nói
nhỏ với người bên cạnh:
- Ngươi thấy, nếu có con chim này, chúng ta đỡ phải quét sân, nhàn hạ hơn bao
nhiêu phải không?
Tên kia nghe vậy, bụm miệng cười, ánh mắt vô cùng đồng cảm. Lão đạo sỹ bế Song
Mai nhẩy khỏi lưng bạch ưng, đáp xuống phía trước mặt Mai Thiếu Kỳ.
Thả Song Mai xuống, lão đạo sỹ ngẩng đầu lên, mỉm cười với Mai Thiếu Kỳ:
- Hôm nay ngươi lại về đây nghỉ sao?
Song Mai chạy đến ôm lấy chân cha, ngước đôi mắt trong veo nhìn lên, kèm theo
một nụ cười nịnh bợ khiến Mai Thiếu Kỳ phải phì cười:
- Con bé này, lại cưỡi chim Lạc đi gây chuyện rồi. Lớn mật thật, dám đánh lén
cả bác cơ đấy.
- Con chẳng bao giờ đánh lén được bác cả.
Song Mai nũng nịu.
Quay về phía lão đạo sỹ, Mai Thiếu Kỳ cười hiền:
- Đại ca hôm nay về đây nghỉ ngơi hay có việc gì vậy?
- Thực ra là ta vừa có việc nên tiện thể qua đây thăm Mai Mai một chút rồi
lại phải về Hoàng Ma Sơn gấp.
Lão đạo sỹ mỉm cười nhìn Song Mai.
- Vậy đại ca ở lại dùng bữa trưa, chiều muộn hẵng trở về. Việc trong thành
Phong Hỏa mấy hôm nay không nhiều, cũng có thời gian để nghỉ ngơi.
Mai Thiếu Kỳ nói xong, đưa tay mời lão đạo sỹ vào gian nhà chính.
Lão đạo sỹ kia, chính là anh trai của Mai Thiếu Kỳ, danh xưng Mai Thiếu Phong,
ở đất Lạc Hồng gọi lão là Bạch Ưng chân nhân.
Bạch Ưng chân nhân cũng là đại đệ tử của Vân Tiêu chân nhân, lão là người đứng
đầu nhánh thứ nhất của Vân Tiêu Kiếm, ứng với quẻ Càn trong bát quái đồ. Nhánh
này, được gọi là Càn Kiếm Vân Tiêu.
Sau khi Vân Tiêu chân nhân đột nhiên biến mất cách đây sáu năm, Bạch Ưng chân
nhân tiếp quản Thái Cực điện trên đỉnh Thông Thiên Hoàng Ma, trở thành trưởng
môn đời thứ hai của Vân Tiêu Kiếm.
Nhờ có em trai thuyết phục, Bạch Ưng chân nhân thống lãnh người của Vân Tiêu
Kiếm, tham gia cuộc chinh phạt tàn tàn dư Quỷ Đế, tạo được thanh danh cực lớn
trên giang hồ.
An Dương sau đó, sắc phong cho Vân Tiêu Kiếm tước hiệu: Lạc Hồng Đệ Nhất Môn
Phái. Từ đó, nhân sỹ khắp nơi lũ lượt kéo nhau về núi Hoàng Ma Sơn xin gia
nhập. Vân Tiêu Kiếm trở nên cực thịnh, thế lực khuynh đảo toàn cõi Lạc Hồng.
Cũng kể từ khi Bạch Ưng chân nhân trở thành trưởng môn Vân Tiêu Kiếm, những đệ
tử xuất sắc nhất của phái được phép xuống núi, hành tẩu giang hồ, trừ gian
diệt ác, hàng phục yêu ma. Chính vì vậy, thanh thế của Vân Tiêu Kiếm đã lớn
nay càng lớn hơn, không cần tranh mà đoạt được ngôi vị thống lĩnh chính đạo.
Nói cách khác, Vân Tiêu Kiếm trở nên hoành tráng như ngày nay cũng là vì một
tay của Bạch Ưng chân nhân vậy.
- Mấy năm nay ma giáo bị đánh cho tan tác, truy lùng khắp nơi, thêm cái phong
trào “Tố cáo ác ma nhận trăm ngàn lượng” mà An Dương Đại Đế đang phát động,
Lạc Hồng mấy chốc mà lại trở về thời kỳ thịnh trị như xưa.
Mai Thiếu Kỳ nhấp một ngụm trà, thong thả nói.
- Ta chỉ e những kẻ lòng lang dạ sói, tham lam vô độ, vì tiền bạc mà không từ
thủ đoạn hạ lưu, đổ vấy tội cho người tốt, dẫn đến việc giết nhầm thì quả thực
chẳng khác gì Quỷ Đế hung tàn năm xưa.
Bạc Ưng chân nhân thở dài nói.
Song Mai ngồi trong lòng Bạch Ưng chân nhân, thấy vẻ mặt lão đạo sỹ trầm đi,
bất giác hướng đôi mắt trong veo lên hỏi:
- Bác à! Kẻ nào làm bác buồn vậy, để con lấy chim Lạc đi đánh nó.
Bạch Ưng chân nhân nghe vậy cười phá lên đắc ý, vươn tay ôm lấy Song Mai vào
lòng, nựng:
- Con ngoan lắm, chẳng ai làm ta buồn cả. Sau này lớn lên, có muốn theo ta về
Vân Tiêu Kiếm hay không?
- Có! Có! Con muốn về Vân Tiêu Kiếm tu luyện. Con thấy người của Vân Tiêu
Kiếm rất oai phong.
Song Mai mắt sáng như sao, ôm chầm lấy Bạch Ưng chân nhân, giọng mừng rỡ.
Bạch Ưng chân nhân từ thời trai trẻ đã đi theo Vân Tiêu chân nhân, chỉ ham mê
tu luyện thánh đạo mà không quan tâm gì đến chuyện lập gia đình. Cả đời lão
sống trong cô quạnh, những khi buồn lại cưỡi bạch ưng trở về Mai Gia Trang gặp
em trai và chơi đùa với Song Mai. Trong tất cả đám con cháu của Mai Thiếu Kỳ,
chỉ duy Song Mai là thích nghe Bạch Ưng chân nhân kể chuyện tu luyện.
Lão thường nói với Song Mai, cấp bậc tu luyện được chia ra làm ba cảnh giới.
Cảnh giới thứ nhất gọi là Nhân Thánh, thứ hai gọi là Thượng Đẳng Thánh và cuối
cùng là Thượng Thiên Thánh.
Khi đạt đến cấp Thượng Thiên Thánh, có thể xuất thể lên cõi siêu hình, ngao du
trên chín tầng trời, không màng thế sự. Người đạt cấp này, từ xưa đến nay chỉ
có Đại Đế Long Thần. Còn những người ở cấp Thượng Đẳng Thánh tại Lạc Hồng đại
lục chỉ vẻn vẹn vài người mà thôi.
Thượng Đẳng Thánh, ngoài việc có thể thu phục những loài linh thú cực kỳ quý
hiếm còn có khả năng trong chớp mắt lấy đi trăm ngàn mạng sống, hô mưa gọi
gió, vô cùng oai liệt.
Người thường muốn tu luyện đến Thượng Đẳng Thánh phải có căn cơ, triệu người
mới có một người đủ tư chất. Những lời đó, lão nói với đám cháu, chúng đều
tảng lờ, duy chỉ Song Mai là mắt cứ tròn xoe lắng nghe và tỏ ra vô cùng thích
thú.
- Cha à! Con muốn đến Vân Tiêu Kiếm, con muốn trở thành Thượng Đẳng Thánh như
bác.
Song Mai hướng đôi mắt long lanh, thơ ngây về phía Mai Thiếu Kỳ, khiến ông ta
lắc đầu mỉm cười rồi đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó khiến sắc mặt trùng
xuống.
Hít một hơi, ông nói nhỏ:
- Con ra ngoài chơi để cha bàn chút chuyện với bác nhé.
Song Mai ngoan ngoãn rời khỏi lòng Bạch Ưng chân nhân, chạy vụt ra ngoài,
miệng huýt sáo gọi chim Lạc. Bóng Song Mai vừa khuất khỏi cửa, Mai Thiếu Kỳ
quay về phía anh trai:
- Đại ca có tin tức gì không?
- Ta vài năm nay đi khắp các nơi, tham chiếu nhiều thư tịch cổ đại nhưng
tuyệt nhiên không tìm thấy bất cứ ghi chép nào về tình trạng của Mai Mai.
Bạch Ưng chân nhân lắc đầu nói.
- Quả thực là không biết nên vui hay nên buồn, Mai Mai sinh ra, trong người
có hai luồng nguyên khí cực mạnh, một chí âm, một chí dương. Hai luồng chân
nguyên này, phải là bậc tu hành trăm năm mới đạt được.
Mai Thiếu Kỳ thở dài.
- Ta biết, nếu chỉ có một luồng nguyên khí cực dương kia thì là điều tốt,
đằng này trong cơ thể Mai Mai lại có thêm mạch chân khí tà ác mà phải là những
tên đại ác ma, tu luyện trăm năm, hạ sát hàng vạn người mới có được. Thực
không hiểu ra sao.
Bạch Ưng chân nhân mắt nhìn xa xăm ra ngoài, buồn bã lắc đầu.
- Chắc hẳn đây là lý do mà con bé trở nên khác thường như vậy. Theo đại ca
thì phải làm gì? Nếu để giang hồ, triều đình biết nó có ma khí trong người thì
đệ e…
Mai lão gia ấp úng, gương mặt tái đi vì ý nghĩ này.
- Chi bằng để Mai Mai lên Vân Tiêu Kiếm cùng ta. Ta sẽ giúp nó tu luyện để
tăng cường nguồn khí dương kia nhằm triệt tiêu âm khí. Ta nghĩ cách này là hơn
cả. Vả lại con bé cũng ham thích tu luyện.
Bạch Ưng chân nhân đưa ra đề nghị.
Mai Thiếu Kỳ hai tay đan vào nhau, suy nghĩ một hồi rồi thở dài một tiếng não
nề:
- Hiện giờ chỉ còn cách ấy thôi. Để Mai Mai bên cạnh huynh, ta cũng thấy yên
tâm phần nào.
- Vậy ta sẽ mang Mai Mai đi hôm nay, tránh mọi chuyện không hay xảy ra với nó
và cả đệ. Ta nghĩ rằng, Mai Mai lên Vân Tiêu Kiếm, với căn cơ của nó, sớm muộn
sẽ tu luyện đắc đạo. Nếu vậy, chúng ta không lo về chuyện kia nữa.
Bạch Ưng chân nhân liếc mắt về phía em trai, chờ đợi.
Như biết ý, Mai lão gia khẽ gật đầu:
- Cứ theo ý đại ca đi.