Người đăng: LongGiang
Nghe đến đây, An Dương Đại Đế đắc chí cười vang cả Vọng Nhật lầu. Thái Bảo ngó
lên, thấy thoáng trên nét mặt Mai Thiếu Kỳ xuất hiện một thái độ rất lạ mà nó
không thể hiểu nổi đó là gì. Cái thái độ thoáng qua này, nó không thể cắt
nghĩa được, chỉ có từ khinh miệt để diễn tả.
Đợi An Dương Đại Đế kết thúc tràng cười, Bạch Ưng đạo trưởng từ từ đứng dậy
thông báo:
- Bốn đứa, hôm nay hoàng thượng đã vô cùng ưu ái Vân Tiêu Kiếm mà hạ giá đến
Hoàng Ma Sơn dùng bữa. Vì là nhân tài hiếm có, được tuyển chọn để tham dự Lạc
Hồng đại hội nên cả bốn con được vinh dự dùng cơm cùng hoàng thượng. Việc hạ
sơn tạm gác lại đến ngày mai, hôm nay hãy cùng ta và các vị sư phụ tiếp đãi
hoàng thượng thật long trọng.
Cả Song Mai, Văn Lộc và Ánh Nguyệt, Thái Bảo đều đồng thanh hô:
- Vâng thưa sư phụ! Tạ ơn hoàng thượng.
Cho đến tận hôm nay, Thái Bảo mới được tận mắt chiêm ngưỡng căn phòng đặc biệt
nằm giữa Thực Kiếm lầu. Căn phòng được xây dựng theo hình bát giác, tựa như
một bát quái đồ. Trong phòng, bố trí một chiếc bàn lớn hình tròn, mọi người
đều ngồi quây quanh, tựa như không phân chia ngôi thứ, đẳng cấp vậy.
Cũng cho đến tận bây giờ, Thái Bảo và mấy đứa trẻ mới được thưởng thức tài
nghệ nấu nướng đỉnh cao của Thiên Hỏa đạo nhân. Cỗ bàn được dọn lên với đầy đủ
thực phẩm theo ngũ hành, món nào món đấy nóng hổi, thơm phức,chỉ ngửi hương vị
thôi, đã cảm thấy hạnh phúc tràn ngập trong lòng rồi. Thái Bảo trong lòng rộn
rã, cảm thấy tự hào về bản thân được dự bữa ngự tiệc dành cho những bậc đế
vương. Nó không khỏi trầm trồ về những món ăn mà Thiên Hỏa đạo nhân chế biến.
- Quả đúng là đầu bếp số một trong thiên hạ, hương vị thật tinh tế.
An Dương Đại Đế nếm một món, khuôn mặt bừng lên thích thú, tấm tắc khen.
Thiên Hỏa đạo nhân mỉm cười, khẽ cúi đầu ghi nhận lời khen tặng từ An Dương
Đại Đế. Mai Thiếu Kỳ ngồi bên cạnh, gật gù thưởng thức mấy món ăn còn bốc hơi
nghi ngút.
- Mai ái khanh! Ta nghe nói mấy năm nay, Phong Hỏa thành phát triển rất thịnh
vượng, nhân sỹ khắp nơi đều nô nức về dưới trướng của ngươi, nhân dân trong
vùng yên vui, no ấm, quả thực trấm rất hài lòng.
An Dương Đại Đế hướng ánh mắt về phía Mai Thiếu Kỳ, mỉm cười nói.
Mai Thiếu Kỳ nghe nói, giật mình, đoạn đặt nhanh chén rượu xuống, cung kính
nói:
- Là nhờ hồng phúc của bệ hạ, Phong Hỏa thành mới được như ngày hôm nay.
Cười lớn một tiếng, An Dương Đại Đế khuôn mặt bất giác hơi nghiêm lại, cất
giọng:
- Mai ái khanh đã cùng trẫm vào sinh ra tử, đánh dẹp dư đảng của Quỷ Đế, công
lao rất lớn nhưng lại có kẻ ghen ghét, xàm tấu rằng ngươi đang tập hợp lực
lượng, mưu đồ làm phản. Trấm tuyệt đối không thể tin mấy lời đó.
Khuôn mặt Mai Thiếu Kỳ đột ngột chuyển sang một màu tái, toàn thân hơi run
lên, vội vàng đứng phắt giậy, cố hết sức tạo nên một thái độ trang trọng:
- Tạ ơn hoàng thượng đã tin tưởng, hạ thần luôn một lòng trung thành, quyết
không bao giờ làm chuyện đại nghịch bất đạo đó.
- Ta biết, ta biết, thái thú hà tất phải để ý đến những lời ghen ghét. Trong
các vị thành chủ, trẫm tuyệt đối tin tưởng ngươi.
An Dương Đại Đế khẽ nhếch mép, không hiểu là hài lòng hay cười đểu nữa nhưng
cũng khiến mồ hôi của Mai Thiếu Kỳ túa ra như tắm.
Bạch Ưng đạo trưởng thấy nguy, vội vàng chen vào:
- Vân Tiêu Kiếm và Phong Hỏa thành lâu nay luôn một lòng vì xã tắc, trung
thành với An Dương Đại Đế, có chết cũng không thay lòng đổi dạ.
Mấy năm nay, Mai Thiếu Kỳ thi hành nhiều chính sách an dân, khiến Phong Hỏa
thành thu hút được nhiều nhân tài, nghĩa sỹ về dưới trướng. Có thể nói, lực
lượng của Mai Thiếu Kỳ đã trở nên mạnh mẽ, có thể sánh ngang với đại quân của
triều đình. Bản thân binh chủng đặc biệt tinh nhuệ là Lạc Điểu Quân đã phát
triển lên đến quy mô hơn một vạn, vô cùng thiện chiến. An Dương Đại Đế dĩ
nhiên không mấy vui vẻ trước sự lớn mạnh của Phong Hỏa thành. Năm xưa đại
loạn, thành chủ khắp nơi cát cứ, tranh quyền đoạt lợi đã là bài học nhãn tiền
rồi.
Song Mai thấy phụ thân đứng ngồi không yên, trong lòng cũng tỏ ra lo lắng. Cô
bé lờ mờ hiểu rằng phụ thân đang bị khí thế của An Dương Đại Đế chèn ép vô
cùng khổ sở. Lấy hết can đảm, Song Mai đứng phắt dậy, cung kính cầm chén trà
dâng lên trước mặt nói:
- Bẩm hoàng thượng, Mai Mai tuy tuổi còn nhỏ, không hiểu lễ nghĩa phép tắc,
được thành tựu như ngày hôm nay cũng là nhờ vào ân điển của người. Thay mặt
thân phụ, xin được kính bệ hạ một chén. Mai Mai không thể uống rượu, nay xin
lấy chén trà này thay vậy, mong bệ hạ lượng thứ.
Thấy cô bé này tuổi còn nhỏ mà khẩu khí đã vô cùng chín chắn, An Dương Đại Đế
cười vang lên, vươn tay nâng chén rượu, đoạn cũng đứng thẳng giậy:
- Tốt, tốt lắm, còn nhỏ mà khí khái oanh liệt vô cùng, trẫm rất thích. Mai
Thiếu Kỳ quả thực rất biết dạy con. Nào, ta cùng uống.
Cạn chén, An Dương Đại Đế từ từ ngồi xuống, đoạn quay sang Văn Thành ngồi bên
cạnh, vỗ nhẹ lên vai:
- Con xem, có sư muội như vậy thật là tốt có phải không?
- Đa tạ phụ hoàng! Sư muội Song Mai có thể nói là kỳ tài trong lớp trẻ Lạc
Hồng đại lục bây giờ.
Văn Thành nhìn Song Mai, mỉm cười nói.
Thái Bảo thấy vậy, trong lòng phát sinh một tia tức tối, đưa mắt liếc qua sư
huynh rồi lại đảo về ngó sư tỷ. Văn Lộc thấy vậy, ghé tai nói nhỏ:
- Mi ghen có phải không?
Thái Bảo nghiến răng, mặt ửng đỏ:
- Cái thằng mi biết gì? Ta mà ghen à?
- Nhìn bộ dạng của mi là ta biết ngay mà, không phải giấu.
Văn Lộc khúc khích cười.
Thái Bảo tức tối, co chân đá cho thằng bạn một cái đau điếng. Văn Lộc nẩy
người lên, xô nhẹ vào ghế khiến mọi người đồng loạt quay ra nhìn. Nó cười cầu
hòa, ngúc ngoắc cái đầu nói: “Con đánh rơi đũa”.
- Sẵn hôm nay có cả hai đứa, trẫm hỏi Mai ái khanh về việc hôn ước đã định
giữa chúng ta hồi còn ở hồ Vạn Trùng. Không biết ý ái khanh ra sao?
An Dương Đại Đế đột nhiên chuyển sang chủ đề khác.
Song Mai, Thái Bảo và cả Văn Thành đột nhiên toàn thân nóng rực, bên tai tựa
như có tiếng sấm động. Cái gì mà hôn ước? Hóa ra nó có thật sao?
Năm xưa, lúc còn kháng chiến tại Vạn Trùng hồ, gặp lúc nguy nan nhất, An Dương
đã nói với Mai Thiếu Kỳ, nếu ra khỏi đây, lập nên đại nghiệp rực rỡ, không chỉ
phong vương, cắt đất cho mà sẽ trở thành thông gia của nhau.
Mai Thiếu Kỳ khi ấy cảm khái vô cùng, dốc hết sức mà phò trợ An Dương bình
định dư đảng Quỷ Đế. Những tưởng hoàng thượng đã quên đính ước, nay lại nhắc
đến, quả thực là đại hỷ. Mai thái thú nghĩ, Song Mai được gả cho thế tử, trước
sau gì cũng trở thành mẫu nghi thiên hạ, đứng trên triệu người.
- Phụ hoàng!
- Cha!
Cả Song Mai và Văn Thành đều đứng bật giậy, ánh mắt hướng về cha của mình hết
sức bàng hoàng. Trong lòng hai người, sao có thể chấp nhận được hôn ước này.
Với Văn Thành, hắn chỉ coi Song Mai là tiểu muội đáng yêu mà thôi. Vả lại, với
Văn Thành, người mà hắn rung động, đem lòng tương tư, không ai khác chính là
Thanh Ngọc sư muội ở Ly Kiếm Vân Tiêu.
Còn Song Mai, vốn cũng chỉ coi Văn Thành là sư huynh tốt, tuyệt nhiên không có
một tia rung động nào cả. Bất giác Song Mai nghĩ tới chuyện mà tên sư đệ Thái
Bảo nói hôm trước. Cô bé khẽ liếc mắt qua sư đệ, thấy mặt hắn rất khó coi, hằn
lên sự thất vọng, chán nản. Bao nhiêu háo hức đã chuyển thành sự lãnh lẽo đến
cùng cực. Cô bé vội quay đi, không dám đối diện với Thái Bảo.
- Cái gì mà hoảng hồn lên thế? Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Hai người
đều là nhân tài của Lạc Hồng đại lục, Mai – An, hai nhà vốn quyền lực khuynh
đảo toàn cõi Lạc Hồng, trở thành thông gia chẳng phải sẽ rất tốt sao?
Bạch Ưng đạo trưởng nhíu mày, phẩy tay ra hiệu cho hai đứa ngồi xuống.
- Bạch Ưng đạo trưởng nói đúng. Chuyện này không khiến hai đứa phải lo, mau
ngồi xuống. Cứ quyết định như thế, đợi khi nào Song Mai đủ lớn sẽ tổ chức đám
cưới long trọng.
An Dương Đại Đế mỉm cười hài lòng, gật đầu đồng ý với lời nói của Bạch Ưng đạo
trưởng.
- Phụ hoàng! Nhưng con…
Văn Thành ấp úng.
- Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Hôn sự này, không đến lượt các con tham gia.
An Dương Đại Đế quắc mắt nhìn con khiến y vội vàng ngồi xuống, im bặt nhưng
trong lòng khổ sở vô cùng.
Ông ta biết, sâu trong đáy lòng con mình vốn không chấp nhận chuyện này nhưng
đây là cách tốt nhất để gắn kết hai thế lực mạnh nhất Lạc Hồng, sao có thể bỏ
qua đươc? Vả lại Mai Thiếu Kỳ cũng tỏ ra hứng thú với chuyện này. Điều quan
trọng, là khiến thiên hạ thái bình, tránh được những cuộc đổ máu không đáng
có. Mai – An, hai nhà thành thông gia thì những thành chủ còn lại, đừng nói
hành động, một ý nghĩ về việc làm phản cũng chẳng còn.
Thái Bảo cảm thấy người không còn chút sức lực, đất dưới chân như muốn sụp
xuống. Bao nhiêu hy vọng trong nó tan biến hết. Nó vốn nghĩ sư tỷ chắc chẳng
có hôn ước với chả đính ước gì cả nhưng xem ra đã lầm. Trong lòng bất giác
bùng lên những tức tối không thôi. Hóa ra sư tỷ lừa nó sao? Rõ ràng có hôn ước
mà. Trong lòng nó cảm thấy thống khổ vô cùng. Văn Lộc ngồi cạnh, thấy vậy cũng
im lặng, nó không muốn trêu chọc đứa bạn thân nữa.
- Vậy Mai ái khanh, hôn sự này, chúng ta sẽ tổ chức sau khi kết thúc Lạc Hồng
đại hội có được không?
An Dương Đại Đế quay sang phía Mai Thiếu Kỳ.
- Hạ thần cung kính không bằng tuân lệnh, cứ theo ý chỉ của hoàng thượng.
Mai Thiếu Kỳ khẽ cúi đầu.
- Được, vậy ý ta đã quyết, sau khi kết thúc Lạc Hồng đại hội, hôn lễ giữa Văn
Thành và Song Mai sẽ được tổ chức. Nào, chúng ta cùng cạn chén mừng chuyện hỷ
này.
An Dương Đại Đế hồ hởi đứng lên, nâng chén.
- Con không muốn!
Song Mai hét lên, đứng phắt dậy chạy vội ra ngoài.
Từ bên khóe mắt Song Mai, một giọt nước mắt rơi xuống, cuốn bay về phía Thái
Bảo đang sững sờ ngoảnh lại nhìn theo. Giọt nước mắt ấy, tựa hồ như có thể lơ
lửng giữa không trung, nương theo một cơn gió vừa khẽ ùa qua cửa, vương vội
vàng lên má Thái Bảo.
Giọt nước mắt bé nhỏ và nhẹ nhõm ấy chạm vào Thái Bảo, bất giác khiến nó cảm
thấy như hàng ngàn vạn cân va vào mình. Một cảm giác đau đớn, mơ hồ, khó tả
chạy khắp cơ thể. Nó muốn đứng phắt lên, mặc kệ hoàng đế với sư phụ mà chạy
theo, ôm sư tỷ vào lòng, để cho nàng khóc ngon lành trong vòng tay nó, giống
như khi gặp lại cách đây hơn hai tháng. Bỗng nhiên, nó thèm cái cảm giác ấm
ấm, lành lạnh của nước mắt thầm ướt trên vai mình.
Giờ đây, nó cảm thấy hận thù tràn ngập. Hận lũ ma giáo khốn kiếp giết hại cha
mẹ. Hận tên hoàng đế không hiểu chuyện, cướp mất sư tỷ khỏi nó. Nó muốn mắng
vào mặt An Dương Đại Đế rằng, Song Mai là của nó và không ai khác có thể cướp
sư tỷ ra khỏi cuộc đời khốn khổ của nó. Nhưng Thái Bảo kìm nén được cơn giận
bộc phát, khắp người tràn ngập một sự lạnh lẽo, bất cần.
- Xin hoàng thượng thứ lỗi, Mai Mai còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, để từ từ hạ
thần sẽ khuyên bảo.
Mai Thiếu Kỳ vội vã đứng lên, cúi người thi lễ.
An Dương Đại Đế khuôn mặt rất khó coi, ngó ra cửa rồi thở dài một cái, phẩy
tay:
- Khanh không có lỗi gì, là do ta đã ép uổng. Con bé còn nhỏ, chưa hiểu gì.
Thôi khanh lựa lời khuyên bảo nó.
- Đa tạ ân điển của hoàng thượng.
Bạch Ưng đạo trưởng cũng đứng lên, cung kính nói.
Từ lúc này, bữa ngự tiệc diễn ra trong không khí khá nặng nề. An Dương Đại Đế
vốn không vui vì chuyện vừa rồi nhưng thân trên ngôi cửu ngũ chí tôn, lẽ nào
đi chấp một đứa trẻ.
Dùng bữa xong, An Dương Đại Đế vội vàng hồi kinh, cũng không quên nhận lời sẽ
đứng ra là chủ sự cho Lạc Hồng đại lục.
Mai Thiếu Kỳ và Bạch Ưng đạo trưởng sau khi dùng bữa, cùng nhau tản bộ trên
con đường dẫn lên Thái Cực điện. Gió thu thổi vi vu, cuốn đám bụi, lá nhè nhẹ
bay lên.
- Huynh xem, đệ có phải đã làm khó Song Mai không?
Mai Thiếu Kỳ đăm chiêu, nhìn vào hư vô, bước song song với Bạch Ưng đạo
trưởng.
- Ta không rõ, nhưng…
Lão đạo ấp úng, khuôn mặt tỏ ra lúng túng, bất giác cũng ngửa mặt nhìn trời.
- Đệ hiểu, tạm thời phải để mọi chuyện như vậy đã. Hy vọng Song Mai sẽ hiểu.
Mai Thiếu Kỳ trầm ngâm.
- Nó ở với ta bao nhiêu năm qua, ta hiểu tâm tính của nó. Vốn nó chỉ coi Văn
Thành là sư huynh. Còn thực ra, con bé này đã có chút cảm tình với sư đệ Thái
Bảo.
Bạch Ưng đạo trưởng thở dài.
Nghe đến đây, Mai Thiếu Kỳ thảng thốt quay sang nhìn đại huynh, lắp bắp:
- Cái gì? Nó thích thằng nhỏ mồ côi đó sao? Không thể nào.
- Nhiều năm qua ta không muốn nói với đệ. Nhưng hai đứa trẻ này rất kỳ lạ. Ta
đã tìm hiểu kỹ, Thái Bảo sinh cùng ngày, cùng giờ, cùng tháng, cùng năm với
Song Mai và trong người hắn, cũng có hai đạo hắc bạch hệt như con bé.
- Huynh nói sao? Lại còn có đứa giống hệt Song Mai nữa à?
Khuôn mặt Mai Thiếu Kỳ lúc này đã rất khó coi, như thể lão nhận được một lúc
rất nhiều hung tin vậy.
- Đúng vậy! So ra, cả hai đứa nó đều là kỳ tài. Thằng nhóc này, tuyệt không
phải hạng tầm thường chút nào. Nó với Song Mai tu luyện thêm vài năm nữa rồi
liên thủ với nhau, ta e khắp Lạc Hồng đại lục này quyết không có đối thủ.
Sắc mặt Bạch Ưng đạo trưởng bất ngờ chuyển sang những phấn khích vô cùng, tựa
như một ác nhân đang suy tính mưu ma chước quỷ vô cùng khủng khiếp.
Mai Thiếu Kỳ nghe vậy, đột nhiên tràn ngập cơ thể những tia phấn khích lạ
thường, toàn thân hơi run lên, lão đưa mắt đảo một vòng quan sát xung quanh.
Yên tâm rằng không ai nghe lén, Mai Thiếu Kỳ chầm chậm nói:
- Ý của huynh, đệ hiểu rồi. Khi nãy An Dương Đại Đế nhắc đến chuyện hôn ước,
đệ thấy thằng nhóc đó xuất hiện mấy tia thù hận. Xem ra chúng ta có thể…Nhưng
phải làm sao để nó…-
Mai Thiếu Kỳ ấp úng.
Bạch Ưng đạo trưởng khẽ gật gù, đưa tay lên vuốt nhẹ chòm râu, ánh mắt phóng
thẳng xuống nhìn đất, buông giọng:
- Việc này đệ không phải lo, ta cũng hiểu tâm tính thằng nhóc này. Tạm thời
cứ như vậy đã rồi ta sẽ chú ý đến nó. Nếu cả nó và Song Mai đều đồng tâm đồng
ý, ta nghĩ sẽ là một thế lực rất đáng sợ, có thể so với Quỷ Đế và Vô Tình Quỷ
ngày trước.
- Chỉ mong như vậy!
Mai Thiếu Kỳ ngửa cổ nhìn thẳng lên cao, tựa như trong tâm trí đang có ước
nguyện gì muốn nói với trời già kia vậy.
Màn đêm u tịch tràn ngập khắp Thông Thiên Hoàng Ma. Nhìn từ xa, mấy khối kiến
trúc đã sáng đèn, lung linh tỏa sáng rực cả một góc trời. Gió liu liu vài cơn
khiến đám lá cỏ thỉnh thoảng xào xạc lên như một bản hòa ca êm dịu. Một bóng
người chậm rãi tiến tới phòng Thái Bảo, không gõ cửa mà cứ thế đẩy ra rồi từ
từ bước vào trong.
Thái Bảo đang sắp xếp hành lý, nghe tiếng kẹt cửa vội quay ra quan sát. Nó
thấy sư phụ Bạch Ưng bước vào thì vội vàng dừng lại, đoạn đứng lên, cúi chào.
Bạch Ưng đạo trưởng gật đầu với nó rồi tiến tới bên cạnh vỗ vai:
- Thái Bảo! Ta biết, chuyện của sư tỷ hôm nay khiến con rất buồn.
Thái Bảo sững người lại. Làm sao sư phụ biết? Hay thằng khốn Văn Lộc lại bẻm
mép rồi? Khuôn mặt nó bất giác đỏ ửng lên nhưng rồi lại nhanh chóng chuyển qua
thái độ lạnh lẽo.
- Sư phụ! Người đừng nghe Văn Lộc nói linh tinh, con có buồn gì đâu? Còn mừng
cho sư tỷ nữa là khác. Được làm phu nhân của hoàng đế tương lai, chẳng phải
quá tốt sao? Con là kẻ mồ côi, danh phận, địa vị đều không có, sao có thể buồn
được chứ?
Nghe cái giọng hờn dỗi của một đứa trẻ con, Bạch Ưng đạo trưởng chợt thấy vui
trong lòng. Đã mấy trăm năm rồi, giờ chứng kiến cái cảm giác hờn giận, yêu
thương, mong ngóng của những người trẻ, lão thấy là lạ, vui vui, cứ như thể
chính mình đang được tận hưởng chúng vậy. Khẽ mỉm cười, Bạch Ưng đạo trưởng vỗ
nhẹ vào vai Thái Bảo:
- Nào! Xem con kìa, lời nói và suy nghĩ sao mâu thuẫn nhau quá vậy. Văn Lộc
chẳng nói gì với ta. Là ta tự suy đoán thôi. Ta định đến báo cho con một tin
vui nhưng xem ra con không có cảm tình với sư tỷ, ta đành phải ngậm ngùi mà
quay về vậy.
Vừa nói, lão vừa giả động tác quay ra cửa.
Thái Bảo nghe vậy, đột nhiên cảm thấy kích thích và hồi hộp, vội vàng quay
nhanh sang, động tác và thái độ như muốn níu kéo. Nó nói nhanh:
- Sư phụ muốn cho con biết tin vui gì vậy?
Đúng là nhóc con mà, cứ làm ra vẻ người lớn, xem ra ngươi cũng chẳng thể kìm
nén được thứ tình cảm kia rồi. Lão đạo nghĩ bụng, phát sinh một nụ cười khiến
Thái Bảo càng hồi hộp hơn.
- Vậy có phải con buồn vì chuyện sư tỷ có hôn ước với sư huynh không?
- Dạ…con…! – Thái Bảo ấp úng, cúi gằm xuống, mặt ửng lên như cà chua.
- Thực ra, em trai của ta, tức là cha của Song Mai vốn rất thích con. Hiềm
nỗi, con chưa đạt được thành tựu gì. Tu vi đạo pháp có thăng tiến nhưng so với
những đại cao thủ ở Lạc Hồng, quyết chưa phải đối thủ. Nếu con chăm chỉ luyện
tập, một ngày nào đó danh vang thiên hạ, tạo lập được sự nghiệp lẫy lừng thì
đệ đệ của ta có lẽ sẽ thay đổi quyết định.
- Nhưng! Hôn ước với hoàng tộc đâu phải nói bỏ là bỏ. Nếu con chăm chỉ tu
luyện, nhanh chóng đạt được thành tựu, chắc gì…
Thái Bảo thắc mắc.
- Để ta nói con nghe. Lạc Hồng đại hội lần này do đích thân An Dương Đại Đế
chủ trì. Người thắng cuộc sẽ được ngài thực hiện một ý nguyện. Nếu con hoặc
Song Mai chiến thắng, chẳng phải là…
Bạch Ưng đạo trưởng khẽ gợi ý, ánh mắt phóng ra dò xét ý tứ.
- Con hiểu rồi! Nếu con và sư tỷ chiến thắng, An Dương Đại Đế sẽ hoàn thành
tâm nguyện. Nếu con thắng, con sẽ yêu cầu ngài hủy bỏ hôn ước này. Người là
bậc quân vương, chắc chắn không thể hai lời mà từ chối đúng không sư phụ?
Thái Bảo reo vui trong lòng, khuôn mặt vô cùng phấn khởi.
- Khá lắm! Khá lắm! Nhưng còn phải xem con tu vi có vượt qua được đám người
của những môn phái khác không đã. Nếu được thì lo gì hôn ước kia làm khó?
Bạch Ưng đạo trưởng cười phá lên, vỗ bồm bộp vào vai đệ tử.
- Vậy được! Con hứa với sư phụ sẽ chiến thắng ở kỳ đại hội này.
Thái Bảo lộ vẻ quyết tâm lạ kỳ.
Lão Bạch Ưng hiểu, với tư chất của thằng nhóc này, chỉ cần thêm vài lời kích
bác, vài miếng mồi ngon ngọt là nó sẽ tìm mọi cách để đạt được mục đích. Lão
tin, ngôi vị quán quân kia, vốn chưa tương xứng với những gì mà nó sẽ đạt được
sau này. Bạch Ưng đạo trưởng đã vẽ cho nó một tương lai oanh liệt, rạng rỡ ở
phía trước rồi. Những điều còn lại, phải xem trời già có chiếu cố tên đệ tử mồ
côi này hay không nữa.